CHƯƠNG 8
Giữa hạ mưa liên miên, thời tiết chốc này chốc khác. Buổi sáng bầu trời trong vắt, thăm thẳm không gợn áng mây. Vừa qua trưa, tiếng sấm rền từ xa vọng lại đánh tan cái nắng, bầu trời bỗng tối sầm tối xịt. Thoáng sau, chớp lóe, mây đen phủ thành. Mưa thối trời thối đất, thỏa thuê hệt như chư hầu nắm chặt binh quyền trong thiên hạ.Chỉ chốc lát sau, nước tích thành sông. Nhóc con tinh nghịch mặc cho tiếng thúc giục í ới của mẹ, nhanh như cắt ào ra ngoài, giẫm lên những đóa hoa trôi nổi theo dòng nước. Bên tường thành, đám cỏ non xanh rờn mới vươn cao đôi chút không chống chọi được gió to, bị thổi rạp nghiêng ngả sang hai bên. Cây ngân hạnh sừng sững cao vút trong sân, một trận gió dữ dội ào tới, kéo theo một cơn mưa lá rụng rơi đầy đất.Trong tiệm tạp hóa, thỏ tinh gầy còm đã quen với đống đồ chất bừa bãi dưới đất, nhảy tới nhảy lui, một tay cầm quyển sổ sách dày cộm, ngẩng đầu lên điểm qua những món đồ quái dị các thứ, “Năm, mười, mười lăm, hai mươi… Ớ? Cái bình bách tước bằng đồng đâu mất rồi? Sơn Tra, ông lại vứt đồ lung tung.”
“Không phải đằng này nha, đừng có trách oan người tốt.” Con mèo tinh tham ăn chây lười ngả dưới chân Hàn Thiền một cách nịnh nọt, hai cái móng giơ lên cao, niềm nở dâng cái chén lớn đến trước mặt Hàn Thiền, “Chủ nhân ơi, ăn quả anh đào đi, em vừa mới hái xong đấy. Nhà thứ ba quẹo phải trong hẻm bán đậu hũ ở thành đông, cây anh đào nhà đó năm nay sai quả nhất, em địa từ nửa năm trước rồi đó.”
Vừa nói vừa lén lút thò cái móng múp míp vào trong chén thó liền hai quả, nuốt trọng vào miệng, ngay cả cành với hột cũng nuốt sạch trơn. Hạnh Nhân dòm dòm bằng ánh mắt kỳ thị, Sơn Tra cảm thấy hết sức thỏa mãn, xoa xoa cái bụng, “Hai ngày nữa, nho trong vườn ông cụ sau phố sẽ chín tới.”
“Còn dám ăn vụng nữa, ta sẽ nấu luôn ngươi.” Trước bàn sổ sách cố ý để chừa một khoảng trống, kê ghế trúc ở đấy, Hàn Thiền bình thản ngồi nhìn mưa gió nhân gian bên ngoài. Quỷ kị ánh sáng, xưa nay chỉ có thể hiện thân vào ban đêm. Nhờ trận mưa to, y mới hiếm khi có thể ra khỏi nội thất, nhìn ngắm khói lửa thế gian đã xa rời từ lâu.
Cơn giông ngoài phòng thật lớn, tiếng sấm điếc tai, mưa tuôn xối xả. Con mèo tham ăn thòm thèm day day cái cành anh đào trong tay, ngó ra ngoài cửa, “Á, không phải là gã đạo trưởng kia sao?”
Theo ngón tay chỉ, Hàn Thiền phóng mắt ra nhìn, trong làn mưa trắng xóa, đạo giả cầm ô khoan thai bước giữa dòng người chạy nhốn nháo quả thật nổi bật. Chiếc ô làm bằng giấy dầu cũ kỹ, những ngón tay thon nắm chặt lấy cán, góc áo đạo bào viền màu xanh lam bị gió thổi cuốn đi. Trong cơn mưa như trút, y cứ chầm chậm mà đi giữa dòng hỗn loạn cuồn cuộn, dưới tán ô vàng hườm đỏ là một gương mặt anh tuấn không vui không buồn, giữa đôi mày không chợn một tia sóng. “Chậc… ai cũng nói yêu quái không có mùi người. Nhưng vị đạo trưởng này so với bọn em, còn chẳng giống người bằng.” Cành anh đào trong tay rớt xuống đất, Sơn Tra không buồn ngó ngàng, chỉ lắc đầu liên tục cảm thán.
Vốn dĩ y có phải là người đâu. Hàn Thiền nghe vậy liền cười ngặt ngẽo, “Y là chân quân hạ phàm, quyết chí tẩy ô trừ uế, thanh trừng toàn bộ yêu tà trong thiên hạ. Bảo kiếm trên lưng có tên là U Minh kiếm, là chí bảo của phái Chung Nam. Tương truyền năm ấy là do chân nhân Phục Hổ đúc lên, có thể chém được Ma quân, giết chết Quỷ vương, thậm chí, tru tiên cũng được. Thứ đồ là bí mật trấn phái trong bảo khố được Chung Nam trên dưới thờ kính, không có chỉ dụ của chưởng môn, muốn đụng vào mà dễ à. Người như vậy, sao có thể đánh đồng với kẻ xuất gia tầm thường treo chữ từ bi trên miệng của thế tục được?”
Đạo giả đội mưa đến tà tà dừng bước dưới mái hiên chật hẹp, đối diện với gian hàng tạp hóa, vừa vặn nghe những lời nửa khen nửa mỉa của con quỷ kia. Thần sắc Phó Trường Đình bất động, giơ ô lên, ngăn cách với màn mưa, lẳng lặng nghe y bình luận.
Hàn Thiền cũng chẳng kiêng nể, nhoẻn miệng cười với người kia, “Tôi nói có sai không?”
Đạo sĩ gỗ nghiêm mặt, không giận dữ cũng không cười, âm điệu không cao không thấp, ngữ khí không mặn không nhạt, “Công tử quá khen.” Mặc cho lời nói khiêm nhường, nghe đi nghe lại cũng không bói ra một chút khiêm tốn.
Mưa tuôn ào ào, khuất lấp những tiếng ồn đằng sau cánh cửa đóng im ỉm của hàng xóm xung quanh, át đi tiếng nước chảy róc rách đổ xuống chân tường như dòng thác, mang thế giới của hai người, một đứng một ngồi, đằng trong đằng ngoài, ngăn cách bởi một màn mưa dày đặc, ngoại trừ tiếng mưa rơi bên tai, không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Con quỷ ngồi bên trong mắt húng hiếng, nhìn trực diện vào đạo giả vận bạch y ngoài cửa tiệm. Phó Trường Đình đứng ngất ngưỡng trong gió, tựa cây tùng xanh cành phủ đầy tuyết trắng mà vẫn hiên ngang ngạo nghễ trên đỉnh núi Chung Nam. Ống tay áo rộng thùng thình phủ quá đầu gối bị gió thổi bay phấp phới. Tay áo dập dềnh, Hàn Thiền nhìn thoáng, bên hông người kia vẫn giắt món trụy sức mà y đưa tới. Đạo sĩ gỗ thật cẩn thận, con quỷ nhủ thầm trong bụng.Nước mưa tràn xuống mái hiên, quất xuống tán ô, rỏ xuống mép giày, nhưng không hề chạm tới mái tóc đen như mực của y. Dường như quanh thân đã được kết giới bảo vệ nghiêm ngặt, cho dù đi cả đoạn đường ngược gió đến đây, y bào của đạo giả cũng không bị ướt mảnh nào. “Quả là một thân chính khí Bắc Đẩu, đao thương dung nhập, bách độc bất xâm.” Đáy lòng Hàn Thiền thầm thán phục, đôi mắt trong veo thấu triệt ang áng một nỗi tư lự, “Sư phụ Kim Vân Tử của y ở độ tuổi này, sợ là cũng không có được tu vi nhường này.”
Chính khí Bắc Đẩu chuộng cấu tứ bình ổn, nặng như núi cao, tĩnh như mặt nước. Người tu đạo không vì thế vật mà mừng vui, không vì bản thân mà đau buồn. Lục phủ ngũ tạng thanh sạch, thất tình lục dục đoạn trừ. Chí tình chí nghĩa, chí chân chí thuần, đắc thành chánh quả.“Chúng đệ tử tầm thường tu luyện chừng mười năm, may ra mới có một, hai người giác ngộ, y đúng là nhân tài kiệt xuất. Nghe nói, sư phụ y xuống núi vân du tứ phương, trải qua nhân tình thế thái, buồn vui ly hợp, mọi cung bậc thăng trầm đã rồi, bốn mươi tuổi mới trở về Chung Nam, bế quan mười năm mới đắc thành chánh quả. Trong phái Chung Nam, đúng là kỳ tài hiếm có. A… người đó vốn là kỳ tài mà, trong Chung Nam ai lại không biết đó là người trác việt xuất chúng.”
Mưa tầm mưa tã, sầm sập trên mái ngói xanh đen, lung lay bụi chuối sau hè. Khi vần vũ nghiêng ngả cả trời đất, lúc dịu dàng lất phất thấm ướt trong thinh lặng. Những cảnh vật mà y ngỡ đã quên từ lâu, lại lướt qua trong tâm trí. Quanh đỉnh Chung Nam mênh mông sương trắng biển mây, điện Tam Thanh không giây nào ngừng nghi ngút khói nhang. Vào ngày đông giá rét, sáng sớm tinh mơ, trên đỉnh núi nơi áng mây đỗ lại, có một bóng thiếu niên luyện kiếm hăng say đến quên mình. Chuyển người như rồng cuộn, phi thân tựa nhạn hồng vút bay, người đó sử kiếm như hoa, kiếm xoay tròn thành đóa hoa nở rộ giữa bầu trời mù mịt tuyết rơi, xòe cánh trước dãy núi sừng sững im lìm, phản chiếu hình bóng lên đôi đồng tử len lén dõi theo.Cùng là đệ tử trẻ trong phái, nhưng người kia là đứa con cưng bao bọc bởi một vầng hào quang, chỉ cần vung tay hô một tiếng đã nhận được mọi sự cưng chiều. Còn y chỉ là một kẻ tầm thường, thiên tư tầm thường, ngộ tính tầm thường, vận phúc tầm thường, cứ vậy là một kẻ tu đạo tầm thường. Cứ vậy trọn đời sống kiếp tầm thường, kết cục sớm đã được định sẵn, Kim Vân Tử sẽ lên trời thành tiên, còn y chỉ có thể sống thọ và chết tại nhà.
Thế nhưng sư huynh lại không nghĩ vậy.“Nhất định sẽ có một ngày, ta đứng trên thiên hạ như hắn.” Sư huynh siết chặt tay thành nắm đấm phát thệ, tia sáng lạ lùng lóe lên trong mắt, hoàn toàn không giống với vẻ ôn hòa độ lượng thường ngày.
Y kinh ngạc nhìn, ánh mắt bối rối, đột nhiên không biết nên nhìn về hướng nào.
Thuở ấy, cả người lẫn tôi đều còn trẻ biết bao, nào biết vật đổi sao dời, nào biết cõi đời hiểm ác khó lường, nào biết lòng người dễ dàng đổi thay.Sau từng ấy biến cố, ngày hôm nay, thiếu niên luyện kiếm trong tuyết thuở nào đã thành nhất đại tông sư, sư huynh nắm tay phát thệ ngày nào nay đã danh chấn thiên hạ, chỉ có y, vẫn ngẩn ngơ như cũ, ánh mắt bối rối không biết nên nhìn về đâu.
“Các hạ là cố nhân Chung Nam?” Đạo sĩ im lặng thật lâu lúc này mới mở miệng đặt câu hỏi.Quỷ lạc trong hồi ức nghiêng đầu lắng nghe tiếng mưa rơi, nở nụ cười quỷ quyệt, ném câu hỏi lại cho người kia, “Người đoán xem.”
Phó Trường Đình lập tức trầm mặt, gã đạo sĩ này quá nghiêm túc, không cho phép trong lòng nhuốm một chút hoài nghi.Trời lại quang đãng, ngoài kia ồn ã tiếng con nít réo gọi bọn bạn vui đùa ầm ĩ. Chiếc chuông đồng cũ rích treo trước cửa bị gió thổi ngả nghiêng, phát ra tiếng chuông đùng đục.
Nhẹ nhàng đứng dậy, cầm chén trà lạnh ngắt lạnh ngơ từ lúc nào trên bàn sổ sách, Hàn Thiền xoay người đi vào trong, vén rèm cửa lên, trở vào gian phòng tối mò, “Nếu sau này về lại Chung Nam, có thể đi hỏi sư phụ người, đã tìm thấy lư hương tử kim chưa?”
Chén trà bằng gốm thô được nắm chặt trong lòng bàn tay, thế gian có lạnh cách mấy cũng chẳng bì được cái lạnh của một con quỷ vô tâm khuyết mất bóng hình. Trong tay của quỷ, không vương lại một chút ấm áp nào.
Quay lưng về phía Phó Trường Đình, Hàn Thiền không thấy vẻ nghiêm túc trên mặt đạo giả. Trong thoáng giây, mắt Phó Trường Đình hiện lên rất nhiều biểu cảm, nghi hoặc, ngỡ ngàng, khó hiểu… nhưng tựu trung lại, chính là vẻ đầy cân nhắc.
(còn tiếp…)