Tôi được bố trí thực
tập vào khoảng thời gian những năm Vĩnh Lạc triều Minh, khi ấy cuộc
tranh giành ngai vị đã kết thúc, là quãng thời gian tương đối thái bình. Quỷ đầu đại ca bảo địa điểm thực tập thanh nhàn như vậy, chính là do
huynh ấy giúp tôi tìm. Nếu qua được kỳ thực tập, tôi sẽ phải công tác
trong vòng năm năm tại triều đại này, sau năm năm tôi có thể đi bất cứ
nơi đâu, tùy ý lựa chọn.
Thời gian thực tập là ba tháng, Quỷ sứ
sẽ mở đường cho tôi tới triều Minh và con đường này được mở riêng cho
tôi trong khoảng thời gian năm năm đó.
Vị Quỷ sứ này mang học
Đinh, đây là lần đầu tiên tôi có vinh hạnh gặp một Quỷ sứ nhưng lại có
ấn tượng vô cùng sâu đậm. Tôi cảm thấy trên đời này có lẽ chẳng có vị
quỷ quan nào lại chán công việc của mình hơn huynh ấy. Bộ dạng làm cho
có của huynh ấy rõ ràng là nêu gương xấu cho tôi mà. Mãi đến sau này khi nghe Quỷ đầu đại ca nói, không lâu nữa Đinh Quỷ sứ sẽ đi đầu thai, còn
hối lộ phán quan để được đầu thai vào đường súc sinh làm một con lười,
tôi thầm cảm thấy rất thích hợp với huynh ấy.
Phương tiện sử dụng để định hồn vào triều Minh là quạt giấy, dựa vào “Những việc cần chú ý
khi định hồn” thì phương tiện sử dụng để định hồn sẽ tùy vào triều đại
khác nhau mà thay đổi cho phù hợp, triều Hán là thẻ tre, triều Đường là
khăn lụa, triều Tống là quyển sách, triều Minh là quạt giấy, nhưng có lẽ quạt giấy là hữu dụng nhất, vì thế các đời sau đều theo đó mà dùng, mãi đến thời hiện đại thì đơn giản hơn nhiều, người người đều dùng điện
thoại, thế là xong.
Quạt giấy có một mặt trắng tinh, một mặt vẽ
hình sông núi. Mặt trắng tinh thì vào giờ Tý mỗi ngày sẽ hiển thị bốn
mục là tên họ, thời gian tử vong, địa điểm từ trần và nguyên nhân cái
chết của tử hồn ngày hôm sau cần phải định. Nếu tử hồn của nhân loại cần định quá nhiều, thì chữ trên mặt trắng tinh sẽ thu nhỏ lại, khoảng cách giữa hai hàng chữ cũng hẹp hơn. Có lần tôi còn phải đặc biệt trở về địa phủ tìm một chiếc kính lúp để soi cho rõ trên đấy viết những gì. Hôm
đó, tôi phải định đến năm mươi bảy tử hồn.
Ai bảo triều Minh là thanh nhàn cơ chứ?
Trong “Những việc cần chú ý khi định hồn” có rất nhiều quy định cứng nhắc,
nhưng sau khi được Bạch Hiểu Tiểu tổng kết lại toàn bộ thì có mấy điểm
quan trọng sau:
1. Quỷ sai trong mắt con người hay sinh linh vốn
chẳng tên họ, không dung nhan, chính vì thế không có cách nào khiến bất
kỳ ai nhớ được tên họ hoặc dung nhan của anh ấy (cô ấy), cũng chẳng thể
nào bạn tặng cho người phàm bất cứ thứ gì.
2. Công việc của Quỷ
sai không có lương, lúc nào cũng mang theo bên mình một túi bách bảo[5], trong túi có tiền của triều đại đó để tiêu. (Đơn vị tiền tệ của triều
Minh là một lượng bạc, nên trong túi lúc nào cũng chỉ có một lượng bạc,
đủ dùng cho ăn uống đi lại, hơn nữa dùng mãi chẳng bao giờ hết).
[5] Túi Bách bảo là túi mà các võ sĩ thời cổ đại dùng để đựng các nhu yếu phẩm cần thiết.
3. Nếu định hồn thất bại, cần phải thông báo cho Quỷ lại ở địa phủ, để liệt tử hồn đó vào danh sách truy nã.
Tử hồn đầu tiên mà tôi cần định là một viên ngoại chết già, bụng phệ đầy
mỡ. Khi tử hồn của lão nhân đó chuẩn bị xuất ra khỏi xác, tôi liền dùng
đầu quạt giấy điểm nhẹ một cái, hồn phách lập tức được an định trên cơ
thể, lặng lẽ chờ đợi Quỷ lại đến câu hồn.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy linh hồn lìa khỏi thân xác. Linh hồn sắc trắng trong suốt
khiến tôi có cảm giác cái chết cơ hồ biến thành một cái gì đó rất lãng
mạn. Cha qua đời năm tôi mới tám tuổi, ở linh đường, ngón tay tôi lặng
lẽ sờ vào thân thể cứng ngắc của cha, thật giống một tảng đá băng lạnh,
không còn chút ấm áp hay đẹp đẽ nào. Vì thế, trong một khoảng thời gian
rất dài, trong mắt tôi cái chết trở thành một cái gì đó vô cùng đáng sợ, thấm chí còn đáng tởm nữa, cảm thấy cái chết là một sự mục rữa xấu xa
cực kỳ ngang ngược và bá đạo.
Hồn phách phiêu động trong suốt kia lại khiến tôi ngộ ra một điều rằng, dù khi còn sống có rượu thịt đầy
bụng, xấu xí khó coi đến mức nào thì sau khi chết có thể hóa thành làn
khói mỏng manh nhẹ nhàng trong suốt như thế thì đó cũng không hẳn không
phải là một sự giải thoát đẹp đẽ gì cho cam.
Tôi của hiện tại,
chẳng qua cũng chỉ là một dải u hồn, nhưng lại có thể được chạm đến hoa
cỏ nhân gian, được thưởng thức cảnh đẹp tuyệt trần, núi xanh bát ngát,
sông dài uốn lượn thì đây cũng có thể coi là một cách trùng sinh.
Nếu Quỷ đầu đại ca biết được trong khi định hồn tôi lại có những ảo tưởng
lãng mạn như thế thì liệu rằng huynh ấy có cảm thấy được an ủi rất nhiều hay không?
Lúc đó tôi đã nghĩ rằng, đây là toàn bộ công việc của Quỷ sai.
Nghiêm túc mà nói, Quỷ sai chỉ được xem là người chứng kiến cái chết, chứng
kiến sự ra đi của sinh mệnh, vỗ về an ủi linh hồn huynh ta, lão ta (ả
ta, bà ta), mà không có bất kỳ liên quan gì đến việc người đó chết giờ
nào, tại sao chết. Nhưng cũng có khi sự ra đi của một sinh mệnh lại
khiến tôi khó mà chấp nhận được.
Vào đúng giờ Thìn được chỉ định
trước, tôi dùng pháp thuật trong nháy mắt đã di chuyển đến đường Hoài
An, đây là loại pháp thuật nhập môn phải có của Quỷ sai mà tôi mới được
học. Bách tính đi lại trên đường đương nhiên là thấy tôi từ trên trời
giáng xuống, lập tức coi đó là chuyện thần kỳ, nhưng họ không nhớ rõ mặt mũi của tôi, rú lên một tiếng dạt ra hai ba bước, lập tức là quên ngay.
Thứ mà mỗi người sống trên đời để lại ấn tượng cho người khác chẳng qua là
tên họ và dung nhan của họ, thêm vào chút pháp thuật che mắt là lập tức
bị quên ngay, ngẫm nghĩ kỹ lại thấy cũng thật là tẻ nhạt.
Sau khi quan sát tỉ mỉ người đi kẻ lại trên đường, cuối cùng tôi bất ngờ phát hiện ra đối tượng định hồn lần này, là một bé gái.
Tô Hồng, giờ ngọ ba khắc ngày mồng Tám tháng Sáu năm thứ mười niên hiệu
Vĩnh Lạc, phía nam đường Đông Đại, Diêm Thành, phủ Hoài An, chết đói.
Đó là một bé gái năm tuổi đang nằm cuộn tròn ở góc đường, tóc tai rối bù,
mặt mày đen xạm, y phục tả tơi, nghiêng người dựa vào một bé trai gầy
nhom khoảng mười tuổi. Ăn mày trên đường nhiều vô số nhưng chỉ có bé gái đó là thảm thương nhất, hai má hóp lại, cặp mắt lồi ra, con ngươi đờ
đẫn mơ hồ, chân tay gầy như que củi. Nếu không có cậu bé trai ôm trong
lòng thì bé gái đó đã sớm nằm cong queo trên nền đất, rõ ràng nó đang
đến lúc hấp hối.
Tôi bước về phía đó, quỳ xuống trước mặt hai đứa trẻ. Trên quạt hiển thị rõ ràng, hôm nay tôi phải định ba tử hồn chết
đói ở Hoài Dương, bé gái này là tử hồn thứ hai. Trước đó là một lão nhân như ngọn đèn trước gió, cũng được xem là gần đất xa trời. Nhưng bé gái
này vẫn còn là đứa trẻ, đang tuổi ăn tuổi chơi, vậy mà hôm nay lại trở
thành ngày giỗ của nó.
Bất giác một cánh tay nhỏ nhắn nắm lấy váy tôi giật giật, là bé trai kia. Nó ngẩng đầu, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt vô hồn tuyệt vọng, nhưng lại lấp lóe tia hy vọng nhỏ nhoi, "Làm ơn hãy
bố thí cho tiểu muội của đệ chút đồ ăn gì đó, nó... nó sắp chết đói
rồi".
Thằng bé là ngườỉ phàm, đương nhiên sẽ không thấy rõ dung
nhan của tôi, nhưng lúc này dù tướng mạo ra sao đối vói thằng bé lại
không hề quan trọng. Nó chỉ cố chấp muốn tìm một người có thể cứu được
tiểu muội của nó, người đó chỉ cần có mảy may từ bi, nhất định sẽ cứu
được một mạng người, nó tin rằng nhất định sẽ có người như thế, kiên trì đến cùng, quyết không từ bỏ, có thể đó chính là nguyên nhân mà nó đã
gắng gượng hơn tiểu muội lâu đến vậy.
Mọi thứ trong đầu tôi bỗng
trờ nên trống rỗng, trong một thoáng xúc động không kiềm chế được, tôi
liền quay người tìm đến tiệm bánh màn thầu, lấy trong túi bách bảo ra
một lượng bạc để mua mười chiếc màn thầu và một bát nước, chằng kịp lấy
lại tiền thối, tôi vội quay lại để đưa cho bé trai kia, giúp nó đỡ bé
gái dậy rồi đút màn thầu cho tiểu muội nó ăn.
Bé gái đã rơi vào
trạng thái hôn mê bât tỉnh, còn anh của nó lại đang cố cạy đôi môi khô
khốc ra, dốc chút nước vào miệng rồi véo màn thầu thành từng miếng nhỏ,
chẳng thèm để tâm đến bộ dạng đói khát thảm hại của bản thân mà cố gắng
đút từng miếng màn thầu nhỏ cho vào miệng của tiểu muội. Bé gái đó cơ hồ cũng hồi dương, tỉnh lại đôi chút, biết nuốt lấy màn thầu trong miệng,
cố dùng chút sức lực cuối cùng để tự cứu sinh mạng mình. Một người đút,
một người muốt, trong chớp mắt, cô bé đã ăn hết bốn chiẽc bánh.
Sắc mặt bé trai theo đó cũng nhẹ nhõm hơn chút, dây thần kinh căng cứng hồi nãy cơ hồ cũng được giãn ra, ôm chặt tiểu muội trong lòng, khóe miệng
bất giác nhoẻn nụ cười.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi vốn là
người có trái tim mềm yếu, trước đây mỗi lần gặp ăn mày trên đường, đều
không cầm lòng được mà cho họ ít tiền, nhưng khác với ăn mày thời hiện
đại, ăn mày thời cổ đại không có chuyện khóc gió than mưa, mà thực sự sẽ chết đói, đối với họ mà nói, chỉ một tia suy nghĩ của người đời cũng có thể quyết định đến sinh tử của họ.
Sau khoảnh khắc đó tôi như
bừng tỉnh, chợt nhận ra bản thân mình đang làm Quỷ sai mà lại đi cứu
người bị liệt tên vào sổ sinh tử của Diêm Vương. Tôi thầm nghĩ, có lẽ
mình nhậm chức Quỷ sai này cũng sẽ chẳng được lâu, có khi ba ngày sau sẽ bị cách chức rồi cũng nên, tôi sợ mình chẳng thể xác lập được kỷ lục
người tại vị lâu nhất, mà ngược lại sẽ giành được kỷ lục từ hôm giữ chức Quỷ sai trong khoảng thời gian ngắn nhất, đến lúc đó chắc chắn sắc mặt
của Quỷ đầu đại ca sẽ vô cùng hài hước cho xem.
Tôi bất giác cười khổ, bên tai khi ấy lại văng vẳng âm thanh yếu ớt: "Đại ca, muội đói’
"Đại ca, muội đói", giọng bi thương phát ra từ miệng của bé gái kia, hai má
hóp lại khô queo như cũ, không hề mang chút huyết sắc, đồng tử dường như càng thêm tán loạn rời rạc, trên môi vẫn còn vương chút vụn bánh màn
thầu.
Đằng sau đôi mắt của bé trai kia chợt ánh lên chút nghi
ngại, nhưng vẫn tiếp tục đưa bánh cho tiểu muội của mình, trông bộ dạng
đang cố gắng nuốt, cơ hồ như dùng toàn bộ sức lực của bản thân cô bé.
Chợt một tia suy nghĩ mơ hồ lóe qua đầu tôi, hình như người bị đói lâu
ngày không thể ăn quá nhiều, nhưng cũng lại thấy, nguyên nhân chính có
vẻ như không phải ở đó.
Đến khi bé gái đã ăn hết chín chiếc màn
thầu, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, chợt khựng người lại, sâu thẳm trong
con tim trào lên nỗi đau khó nói thành lời, thẫn thờ hồi lâu nhìn bé gái ăn chiếc màn thầu thứ mười. Sau rồi trước ánh mắt chăm chú của tôi và
bé trai kia, hơi thở của cô bé càng lúc càng yếu dần, cho đến khi ngừng
hẳn.
Đồng hồ trên cổ tay hiển thị giờ Ngọ hai khắc, vậy là cô bé
đã chết sớm hơn một khắc so với thời gian quy định, chút sức lực cố nuốt màn thầu đã rút hết luồng năng lượng cuối cùng trên cơ thể nó.
Cậu bé trai hoàn toàn sững sờ, nó vẫn ôm tiểu muội trong lòng, có thể nó
vẫn chưa hiểu tại sao tiểu muội của mình lại chết như vậy, hoặc là cảm
thấy mọi thứ quá ư hoang đường, tại sao lại chết như thế? Chẳng phải nó
đã cố gắng bón cho tiểu muội ăn rồi sao? Tại sao lại chết như thế?
Đợi sau khi phản ứng lại nó mới ôm chặt thi thế bé gái mà gào khóc thất thanh.
Mọi tiếp xúc giữa Quỷ sai và người hoặc sinh linh dù sao cũng chỉ dừng lại ở lúc định hồn, tôi sớm phải biết được, bất luận bé gái đó ăn bao nhiêu
màn thầu và uống bao nhiêu nước, đều vô tác dụng, mọi thứ sẽ trở về con
số không. Màn thầu đó, thực sự chưa hề trôi vào bụng cô bé, nó vẫn đói,
mặc dù sau khi ăn mười chiếc màn thầu, nó vẫn chết đói.
Đột nhiên tôi cảm thây bản thân mình thật vớ vẩn, quá bất lực, tôi cho rằng mình
có lòng từ bi bao la, nhưng ra tay cứu người chẳng qua là chỉ khiến
lương tâm đỡ cắn rứt, rốt cuộc lại còn làm chuyện vô ích liên lụy bé gái đó phải qua đời sớm hơn hạn định. Cô bé ấy vốn có thể dùng thời gian
một khắc này để nhìn ngắm lại thế giới, nhìn lần cuối khuôn mặt của đại
ca, thời gian một khắc đó, đối với người sống mà nói, nó có ý nghĩa vô
cùng, tôi hiểu được điều ấy.
Tôi quỳ trên nền đất, mặt không chút biểu cảm, muốn khóc mà lệ chẳng tuôn rơi.
Quỷ sai ở trên dương thế, hóa ra đều là người ngoài cuộc, kẻ bàng quan, chưa từng và cũng không thể can dự một mảy may nào.
Tử hồn của bé gái thoát khỏi thân xác, đau thương nhìn đại ca của mình, cô bé đó không phải là ác quỷ, nó chỉ mới năm tuổi thì có thể làm được
chuyện xấu gì chứ, cô bé nên lặng lẽ bước lên cầu Nại Hà [6], uống canh
Mạnh Bà, đầu thai kiếp sau, chứ không phải ờ lại đây để nhìn người thân
cùa mình buồn thương.
[6] Trong quan niệm của Đạo giáo Trung
Quốc, cầu Nại Hà là nơi hồn ma nhất định phải qua sau khi đã vượt qua
hành trình của Thập điện Diêm Vương, chuẩn bị đầu thai. Nại Hà là một từ cổ nguồn gốc từ tiếng Phạn, nghĩa là Địa ngục.
Sau khi tôi dùng đầu quạt điểm nhẹ định hồn trên thi thể bé gái khẽ mỉm cười, lặng lẽ phiêu hồn trở lại.
Tôi giúp bé trai kia tìm một chỗ để mai táng tiểu muội của nó, dưới gốc
liễu bên suối. Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất tôi mai táng bản
thân đối tượng định hồn. Cũng trong khoảnh khắc ấy, cũng lần đầu tiên
tôi nhìn thấy bộ dạng của Quỷ lại, vẻ mặt thảm bại, ngũ quan bình
thường, mặc áo gai sắc vàng, gã câu hồn phách của bé gái, đẩy vào chuỗi
tử hồn chen chúc hỗn độn sau lưng rồi điềm nhiên rời đi, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.
Bé trai kia không khóc nữa, nó cũng chẳng thừa
nước có thể chảy ra ngoài cơ thể như thế, nó đói lả ra rồi, đáng tiếc,
tôi không muốn tìm cách để cứu nó nữa, bởi tôi không muốn mình tiếp tục
phải chấp nhận thêm một lần thất bại.
Trước khi rời đi để định hồn khác, tôi dặn dò đứa bé một câu.
"Nếu đệ không muốn chết, hãy đến bên suối uống chút nước, tắm rửa qua, rồi tìm một gia đình lương thiện, mà bán thân đi."
Chẳng biết liệu rằng có uổng công nữa hay không, nhưng tôi không nhìn sắc mặt quật cường của thằng bé nữa mà lặng lẽ rời đi.
"Quỷ đầu đại ca, nếu... ý muội nói là nếu lúc đó, muội cho người qua đường
tí tiền mua màn thầu cho bé gái kia ăn, thì nó có chết đói không?", sau
lần định hồn đó, tôi có hai ngày "nghỉ ngơi", tức là nhiệm vụ định hồn
trong hai ngày đó của tôi rất ít, vì thế không kìm lòng được liền chạy
về địa phủ hỏi Quỷ đầu đại ca.
"Cô bé vẫn sẽ chết, chỉ cần dính
dáng đến tiền của muội cho thì hoàn toàn không có tác dụng gì hết",
huống hồ sự bố thí này lại trực tiếp khiến số mệnh thay đổi, điều này là cấm kỵ.
Tôi vô cùng chán nản.
"Đừng nghĩ nhiều đến những
chuyện có không, được mất, kỳ thực tập của muội mới trôi qua mấy ngày
thôi, muội nên thư giãn chút đi", Quỷ đầu đại ca hờ hững giở sổ tử hồn
của ngày mai ra xem, lựa chọn những từ hồn có tố chất trở thành Quỷ sai. Chỉ huynh ấy mới xem được danh sách đó, trong mắt tôi thì cuốn sổ ấy
vốn là một tờ giấy trắng phau, đây chính là sự phân chia công việc
nghiêm ngặt ở địa phủ, không thuộc phạm vi công việc của mình thì không
có quyền được biết.
"Cô bé có được chọn làm Quỷ sai không hả huynh?", tôi vẫn chẳng thể quên được bé gái kia.
"Không, không phải ai cũng được lựa chọn để vào địa phủ", Quỷ đầu đại ca giải
thích cho tôi, “Cô bé đó mới năm tuổi, chưa trừng trải sự đời, chẳng
khác nào một tờ giấy trắng, chỉ có thể đi đón tiếp sinh mệnh mới”.
Thường những tử hồn được vào địa phủ để làm quan, đều có điểm gì đó đặc biệt,
ví dụ như sự "an phận thủ thường" của tôi, "vô cùng hiếu kỳ" của Bạch
Hiểu Tiểu, "ham muốn làm quan" của Thang Kỳ, "chán đời" của Chu Tuấn,
đều thuộc loại đứng đầu trong đám người cùng tính cách. Còn một vài chức quan khác, ví dụ như Phán quan, phải lựa chọn người giỏi tài suy luận
phán đoán lại từng làm quan ở nhân gian, ví dụ như Bao Chửng[7], Địch
Nhân Kiệt[8]. Quỷ lại có thể lựa chọn những người khi còn sống lạnh nhạt vô tình, lòng gan dạ sắt. Khi còn sống Quỷ đầu đại ca làm ở công ty
tuyển dụng, cho nên dù sao khi xuống địa phủ cũng được làm đúng nghề.
[7] Bao Chửng thường gọi là Bao Công (999 - 1062), tự là Hy Nhân, ông nổi
tiếng lả một vị quan thanh liêm, chấp pháp nghiêm minh, không sợ quyền
uy hay vị nể tư tình, sống dưới thời hoàng đế Tổng Nhân Tông (1022
-1063).
[9] Địch Nhân Kiệt (630 - 1700), tự Hoài Anh, còn gọi là
Lương Văn Huệ Công, là một quan lại của nhà Đường cũng như của triều đại Võ Chu do Võ Tắc Thiến lập ra. Ông từng giữ chức tể tướng thời kỳ Võ
Tắc Thiến trị vì. Ông là người làm quan có tiếng là liêm minh.
"Trước đây huynh lựa chọn Quỷ sai đều là những người có năng lực siêu cường,
những phẩn tử tinh anh xuất chúng hơn người, để giành được những phẩn tử tinh anh này, huynh phải cạnh tranh với các Quỷ đầu khác đến mức đầu
rơi máu chảy. Kết quả là, liên tục mấy năm thành tích đều không như ý
muốn, những tử hồn này không phải không chịu làm Quỷ sai, mà chỉ là làm
được mấy năm liền bị cám dỗ làm Trưởng kế gì gì đó, hoặc đầu thai",
huynh ấy nói vói vẻ mặt tiếc nuối, "Lần này huynh cũng nhìn lầm rồi,
không ngờ lão Chu lại nhát gan như thế mới ba hôm đã đòi đi đầu thai".
"Lão Chu" là chỉ Chu Tuấn, lão nhân đó qua đời năm tám mươi tuổi, chiếu theo đạo lý thì mọi người đều nên gọi ông ta là "lão Chu", nhưng nhìn tướng
mạo bên ngoài, ông ta vẫn mang dáng vẻ của người hai mươi bảy, hai mươi
tám tuổi. Quỷ đầu đại ca nói tuổi của tử hồn không có quy định, thường
là số tuổi mà khi còn sống tử hồn hy vọng dừng lại nhất, cho nên bộ dạng khi dưới địa ngục sẽ khác với khi còn sống là vì thế. Bất luận là khi
sống xấu hay đẹp thì sau khi chết đều bình thường như nhau. Tôi có dáng
vẻ của thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, là năm tốt nghiệp trung học, vẫn còn tràn đầy mộng tưởng và mơ ước.
“Nhát gan thế nào?”
"Ông ta được điều đến thực tập ở thế kỷ hai mươi, đúng lúc gặp phải cuộc đại cách mạng văn hóa, chưa đến ba ngày đã nói không hiểu gì, chịu không
nổi, đầu thai thôi."
Tôi im lặng. Có lẽ lão Chu được nhào nặn từ tư tường văn hóa Nho gia, cho nên không tiếp thu được những điều đó, cũng khó.
Tính đi tính lại, trong khoảng một trăm năm trước sau khi tôi chết bao gồm
cuộc đại cách mạng văn hóa, có cả hai cuộc chiến tranh thế giới, coi như cũng đáng, những quãng thời gian bận rộn nhất, đều không thuộc phận sự
của tôi.
"Đừng nói huynh không nhắc nhở muội, tuy lần này muội
không cứu người thành công, nhưng cũng có khi, Quỷ sai chính thức can dự vào thì có thể cải tử hoàn sinh, đặc biệt là hoãn lại thời gian chết",
huynh ấy liếc mắt vẻ khinh thường về phía tôi, "Nếu muội thật sự cứu
người đáng chết, thì đối với muội và tử hồn đó đều không tốt đẹp gì".
"Lẽ nào có hình phạt sao?", đã chết rồi, đương nhiên là không thể chết lần nữa, chỉ có thể đợi chờ hình phạt giáng xuống.
"Rốt cuộc muội đã chăm chú đọc kỹ ‘Những việc cần chú ý khi định hồn'
chưa?", huynh ấy trừng mắt, "Đến lúc đó, muội cứ mà đi đến thành Chết
oan để đợi tuyên phán đi, mà ngay cả người được muội cứu, cũng chỉ qua
mấy canh giờ sau cũng chết tiếp, mà còn chết rất thảm".
Tôi sờ sờ sống mũi, sau đó quyết định không hỏi bất cứ việc gì nữa, an phận làm một Quỷ sai lương thiện.
Khi ấy tôi hoàn toàn không biết, Quỷ đầu đại ca không phải là từ điển bách
khoa, không thể thuộc hết tất cả những quy định ở địa phủ, thực ra vận
mạng của con người có thể được Quỷ sai thay đổi, trong ngày thực tập thứ ba của mình, tôi đã làm được điều đó.
Mặt quạt hôm đó vào giờ Tý vốn phải hiển thị bốn cái tên:
Trương Thanh, giờ Sửu nhất khắc, ngày mồng Tám tháng Sáu năm thứ mười niên
hiệu Vĩnh Lạc, góc đường phía tây Lâm Hoài, phủ Phụng Dương, chết đói.
Tô Hồng, giờ Ngọ ba khắc, ngày mồng Tám tháng Sáu năm thứ mười niên hiệu
Vĩnh Lạc, phía Nam đường Đông Đại, Diêm Thành, phủ Hoài An, chết đói.
Cố Triết Trúc, giờ Tuất năm khắc, ngày mồng Tám tháng Sáu năm thứ mười
niên hiệu Vĩnh Lạc, ngoài cửa thành Lục Hợp, phủ Ứng Thiên, chết đói.
Tô Dục, giờ Hợi, ngày mồng Tám tháng Sáu năm thứ mười niên hiệu Vĩnh Lạc,
phía Nam đường Đông Đại, Diêm Thành, phủ Hoài An, chết đói.
Nhưng đến tay tôi chỉ còn lại ba người, vì Quỷ sai hôm đó là tôi, tôi gặp Tô
Dục vào giờ Ngọ và chỉ một câu nói của tôi đã cứu được mạng của cậu bé.
Hành động này không phải là cố ý, cho nên đương nhiên cũng không bị định tội. Nêu thực sự phải tìm một nguyên nhân cho việc này thì chì có thể
nói hoặc là duyên nợ kiếp trước hoặc là số mệnh đã định.
Nếu nói
Thiên phủ thực sự có thần minh hắn ta nhất định đang hứng khởi chờ xem
kịch vui: đứa Quỷ sai tép riu như tôi, từ đó với Tô Dục...
Quấn, quýt, chẳng rời.