[1] Vương bát nghĩa là con rùa, con ba ba.
Sau lễ Phục sinh, cá tính vốn thất thường của Tiểu Thiến nay lại càng khó
dự liệu. Đối với chàng thư sinh kia, cô nàng cũng chẳng chấp nhất nữa,
còn phong cho y danh hiệu “Nam nhân rẻ mạt nhất triều Minh”, lấy làm chủ đề tán gẫu, tiêu khiển.
Tôi đang nhàn nhã thư thái nằm trên
nhuyễn tháp đọc sách, dạo gần đây tôi thích đọc sách lịch sử. Khi còn
sống, thành tích môn Lịch sử ở trường của tôi cực kỳ thê thảm, hiện tại
chẳng phải chịu áp lực nào cả nên tùy ý chọn những thứ hứng thú thời cổ
đại để xem. Tôi có hứng thú với rất nhiều thứ, đặc biệt là những thứ
thuộc triều Minh, xem những sự kiện lịch sử đang diễn ra và sẽ phát
sinh, luôn cảm thấy từng chuyện từng chuyện dù khó tưởng tượng, khó định liệu, cũng đều thực sự đã xảy ra.
Bách tính Triều Minh vẫn trải
qua những tháng ngày yên ổn, còn Tô Dục là một trong bách tính đó vẫn
như thường nhật, mở cửa Hồi Xuân đường. Cùng với tiếng tăm của Hồi Xuân
đường ngày càng vang xa, thường có một vài “nhân sĩ võ lâm” đến để khám
bệnh. Bản thân Tô Dục không phút nào rảnh tay, bận rộn không ngừng.
Thành Phụng Dương nằm ngay khu vực trung tâm của trung nguyên, nên giao thông vô cùng thuận lợi. Đáng tiếc là đã từ lâu lắm rồi, ngoài là cố hương
của Chu Nguyên Chương ra, thì ở nơi đây chẳng có ưu thế đặc biệt gì
khác, buôn bán không hề tấp nập, thi thoảng mới có tiêu sư của các tiêu
cục dừng chân, nhưng cũng chỉ ở tạm một đêm, hôm sau lại tiếp tục hành
trình.
Vì thế khoảng thời gian đêm khuya như thế này thường có các tiêu sư đến khám bệnh.
Dưới lầu bất giác có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, phá vỡ không gian đêm tĩnh lặng.
Tô Dục đưa A Mao đến nhà phú hộ để thăm khám, mà lúc này trời lại đang
mưa, cha con Âu Dương cũng không đến, toàn bộ Hồi Xuân đường chỉ có một
bóng “người” mờ ảo dưới ánh đèn vấn vít của lầu hai. Dù sao đèn của thời cổ đại cũng không thể sáng bằng đèn điện hiện đại được, còn rất tốn
ngân lượng. Chẳng có ai ra mở cửa, vậy mà trong phòng lại vẫn sáng ánh
đèn.
“Mở cửa!” Vừa nghe tiếng liền biết người gõ cửa uy dũng thế nào, cánh cửa cứ vang lên tiếng gõ không thôi.
Thật phiền phức! Tôi ngồi dậy, giờ đã khuya lắm rồi, định không cho người ta nghỉ ngơi hay sao?
Một lúc sau, người kia lại bắt đầu dùng chân đá cửa!
Vì nghĩ đến cánh cửa đáng thương kia của Tô Dục, nên tôi mới ngồi dậy xuống lầu.
“Xin hỏi hai vị cần giúp gì?” Tôi đánh tiếng với hai người bên ngoài, đều là những kẻ cơ bắp cuồn cuộn. Toàn thân họ ướt đẫm, trong đó có một người
bị thương. “Hiện tại Tô đại phu không ở nhà, nếu là khám bệnh, mai hãy
đến sớm.”
Nói xong tôi định đóng cửa, nhưng gã nam nhân không bị
thương lại đưa tay chặn, “Ngày mai bọn ta phải lên đường rồi, có đại phu khác ở đây không?” Rõ ràng do trời tối như mực nên hắn không nhìn rõ
tôi, “Hay là, vị tiểu ca này có biết y thuật không, có thể thăm khám
giúp đại ca của ta được không?”.
Tiểu ca? Cái người này mắt chắc
mù thật rồi, kể cả là mưa to gió lớn, trời tối mịt mùng, cũng không đến
mức nhầm tôi thành nam nhân chứ. Dù ngực tôi có phẳng lì, và trên mình
vẫn khoác y sam sắc xanh của Tô Dục mấy năm về trước, thì cũng không thể như vậy được.
“Ta không biết khám bệnh.”
Nam nhân đó nghĩ ngợi giây lát, lại hỏi: “Tô đại phu khi nào quay về?”
Làm sao tôi biết được? “Y ra ngoài thăm bệnh, không nói khi nào quay về.”
“Vậy ta và đại ca quấy rầy rồi, chúng ta sẽ ở đây đợi Tô đại phu.” Nói xong, hắn đẩy cửa bước vào, rõ ràng là người không biết điều, tự tiện.
Tôi nổi giận đùng đùng, chuyện đã đên mức này cũng chẳng thể lôi lý lẽ “nam nữ thụ thụ bất thân” ra mà từ chối họ, dẫu sao họ cũng đã sớm sắp xếp,
biến tôi thành nam nhân rồi.
Thế là sau khi đỡ bệnh nhân lên nhuyễn tháp kiểm tra, chúng tôi lập tức mắt to mắt nhỏ, ngờ nghệch nhìn nhau.
“Tiểu ca, nên gọi huynh là gì đây?”
“Nói ra ngươi cũng đâu nhớ!” Tôi phiền não hồi đáp, hơn nữa khuôn mặt tôi
vốn mờ mờ ào ảo, đáng tiếc là hắn không nhận thấy điều đó.
Cánh cửa lại lần nữa vang lên tiếng gõ, hôm nay đúng là ngày hạn của nó mà.
“Có ai không? Mở cửa!”
Tôi chán nản bước ra, trước cửa là một nam tử, y phục ướt đẫm dính chặt vào người, lại là một thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn.
“Tô đại phu ra ngoài rồi, có chuyện gì sáng mai đến sớm.”
“Vị tiểu ca này, mấy năm trước ta có lấy thuốc ở đây về chữa đau lưng,
nhưng mỗi khi mưa xuống lại đau đớn vô cùng, đúng lúc hôm nay tiêu đội
dừng chân tại đây một đêm, muốn đến để Tô đại phu khám lại.” Nói xong,
cũng cứ thế tự động lao vào, “Ta ở đây đợi Tô đại phu về.”
Lại là tiểu ca! Tôi im lặng không nói.
Hóa ra giữa những người “cùng ngành” luôn có sự cạnh tranh, tôi không ngây
thơ đến mức cho rằng tất cả đều giống như Tô Dục và Âu Dương đại phu,
làm cùng một nghề, không phải anh thu phục tôi thì chính là tôi sẽ thu
phục anh. Thế nhưng ngang nhiên thẳng thắn mắng nhau kiểu này, cũng là
lần đầu tiên tôi thấy.
“Này Quảng tiêu cục bọn ta hành tẩu nam bắc giang hồ, có người nào mà không nể mặt bọn ta vài phần?”
“Này Quảng tiêu cục thì sao chứ, Trường Phong tiêu cục của ta mới là tiêu cục lớn nhất trung nguyên.”
“Nói xàm! Chỉ là một lũ binh hèn tướng nhát mà thôi, ngươi thử nhìn lại đại ca của ngươi còn đang nằm trên giường kia kìa.”
“Đại ca ta vì ta mà phải chịu một đao của đám thổ phỉ, như thế mới bị thương, là trang hảo hán, đáng mặt huynh đệ.”
“Hóa ra thứ bỏ đi lại chính là ngươi, ngươi là kẻ hèn nhát, trốn sau lưng đại ca ngươi!”
“Ngươi nói cái gì? Bản thân ngươi cũng đâu phải bị đau đớn gì, cái loại đại
trượng phu mà không bệnh không tật, mới đau một chút đã không chịu nổi,
chẳng khác gì đám đàn bà con gái.”
“Hồ Đại Ngưu, ngươi dám nói ta là loại đàn bà? Ngươi có dám thì thi tài cao thấp với ta rồi hãy nói!”
“Chu Cường, ngươi cho rằng ta sợ ngươi hả?”
Hồ Đại Ngưu? Chu Cường?
Đợi chút, tôi bắt đầu mở quạt giấy ra soi dưới ánh đèn lờ mờ, đây chẳng
phải hai người mà tôi đang đợi để định hồn sao? Địa điểm ở ngoài đường
lớn, xem đến giờ giấc thì còn chưa tới một khắc nữa.
“Chuyện
này...” Trước khi họ ra tay, tôi vội lên tiếng cắt ngang, “Nơi đây dẫu
sao cũng là y quán, các vị... nên ra đường lớn, hẳn là sẽ thoải mái
hơn.” Vả lại, ở đây, nếu chẳng may sẽ làm liên lụy đến người khác.
Hai tên tiêu sư hừng hực lửa giận lập tức xông ra giữa màn mưa, nhất định quyết đấu.
Không lâu sau đó, tất cả mọi thứ đều trở nên yên ắng.
Tôi cầm cây quạt đi vào trong màn mưa, điểm nhẹ phiến quạt lên hai tử thi,
nhìn bộ dạng phẫn nộ của hồn phách họ một lần nữa trở lại thi thể. Nếu
còn muốn tiếp tục đánh nhau, đợi quỷ lại đến đón hai ngươi đi, rồi đánh
tiếp nhé.
“Nàng đang làm gì vậy?” Giọng nói quen thuộc của Tô Dục đột nhiên vang lên bên cạnh.
Tôi quay đầu nhìn y đang đứng giữa màn mưa, y trở về từ khi nào? Giọt nước
lọt qua đỉnh cây dù chảy xuống khóe mắt khiến y chớp chớp theo phản xạ.
Tôi vội vàng giấu đi bộ dạng của mình, đây là lần đầu tiên y thấy tôi
định hồn kể từ khi y trưởng thành.
Tôi vẫn đang trong tư thế quỳ
gối, nước mưa chảy khắp trên người nhưng chỉ làm ướt y phục, không hề
lưu lại trên mái tóc và làn da, cuối cùng men theo phiến quạt mà rơi
xuống.
Mưa rất lớn, rất dữ dội.
“Tại sao lại dùng quạt điểm lên thi thể?”
Ánh mắt tôi nhìn về phía y, cùng bóng dáng nhỏ bé phía sau. A Mao cũng đang nhìn bọn tôi vẻ kỳ lạ, ấn tượng của cậu ta về tôi cực kỳ mờ nhạt, hoàn
toàn không biết tôi vừa mới làm gì, có điểm gì khiến sư phụ chú ý cơ
chứ?
Giống như trước đây khi tôi còn đi học, chẳng tài nào nhớ
được hằng ngày bạn học mặc quần áo gì, ngay đến màu sắc cũng chẳng nhớ,
một là vì không để tâm, hai là chẳng thể nhớ được quá nhiều thứ như thế.
Ký ức của con người chỉ chiếm một góc trong khối óc, phải thực sự chú ý, mới có thể nhớ được.
Tô Dục chăm chăm nhìn vào quạt của tôi, “A Mao, vào trong chăm sóc bệnh
nhân.” Người y nói chính là tiêu sư bị thương nằm trên giường, đang rất
muốn chạy đến để nhìn thi thể của Hồ Đại Ngưu.
Tôi từ từ đứng dậy, “Tô Dục, ta đang...”
Nghĩ ngợi hồi lâu, tôi mới lại lên tiếng: “Chỉ là mấy việc vớ vẩn thôi.”
Lúc này, nước mưa từ tán dù chảy xuống đã lưu thành từng vệt từng vệt lớn
lên y phục của Tô Dục, y hoàn toàn không hề để tâm, chỉ đột nhiên mở
miệng nói: “Ta lại hiểu thêm nàng một chút nữa rồi, có đúng không?”
Nói xong y liền tự cười với mình, trở vào y quán.
Tình huống bất ngờ này khiến tôi chợt phát hiện, hóa ra tôi luôn tự bảo vệ
bản thân, không để Tô Dục tiến bước vào thế giới của mình, dù tôi đã
chiếm hầu như toàn bộ thời gian và không gian trong cuộc sống của y.
“Tô Dục nhìn thấy tớ định hồn rồi.”
Nếu có thể bày ra khuôn mặt tối tăm đen xạm thì tốt, hiện tại tâm trạng tôi chính là như thế!
“Thật hả?” Tiểu Thiến hớp một ngụm nước lớn, lập tức hào hứng, hưng phấn hỏi tiếp, “Sau đó thì sao?”
Tôi liền tả bộ dạng của Tô Dục khi ấy cho Tiểu Thiến nghe.
“Tớ luôn nghĩ rằng nếu có người có thể nhìn thấy chúng ta định hồn thì tốt
biết bao, nhưng cũng sẽ dọa chết họ mất.” Rõ ràng Tiểu Thiến không cảm
thấy tâm trạng của tôi tồi tệ đến thế nào, “Đáng tiếc bất luận tớ có
nghênh ngang xuất hiện để định hồn cho người chết thế nào, thân nhân của họ cũng chẳng để tâm đến tớ, nên lúc nào tớ cũng nghi ngờ, phải chăng
Quỷ sai vốn cũng luôn ẩn hình?”
“Hầu hết thời gian là như vậy.”
Tôi lắc lắc đầu, chán nản hớp một ngụm rượu cao lương, “Nhưng rõ ràng
định luật này không áp dụng được lên người Tô Dục.”
“Cậu nên biết rằng, điều đó chứng tỏ trong lòng y, cậu chí ít cũng không chỉ đơn
thuần là bảo mẫu hoặc cô giáo.” Tiểu Thiến thường cười tôi một là giống
bảo mẫu, hai là như cô giáo, ba là như bạn gái của Tô Dục, rõ ràng về
phương diện phát triển tình cảm là khả thi nhất.
“Dù sao y vẫn
chưa biết rõ tớ đang làm gì.” Chẳng qua mới chỉ thấy tôi dùng quạt điểm
lên thi thể. Thôi được, tôi thừa nhận, hành vi này của bản thân trong
mắt người thường, thực sự có chút biến thái.
“Thất Thất, cậu đã từng nghe đến duyên tình bảy kiếp chưa?” Tiểu Thiến hỏi tôi.
“Duyên tình bảy kiếp là cái gì?” Tôi lắc đầu.
“Tiểu Tưởng có lần uống say đã nhắc đến.” Cái gọi là uống say mà cô nàng nói, chính là dùng pháp thuật để khiến mình say, không muốn biết chuyện đời, chẳng cần phải phiền não gì nữa.
Tôi trước nay chưa từng nghĩ
đến, tên Tiểu Tưởng thần thần đạo đạo kia cũng có thể mượn phương pháp
của mấy lão sĩ để mượn rượu giải sầu.
“Hắn nói một vài linh hồn
trong sách của thiên phủ được xác định là vướng víu tình duyên, dài nhất có thể đến bảy kiếp, nhưng không giống kiểu tình duyên theo suy nghĩ
của người hiện đại, như là bảy kiếp người làm phu thê gì gì đó. Loại
tình duyên này, hai linh hồn còn có thể cùng đầu thai làm kiếp động vật. Suy cho cùng muốn bảy kiếp đều được làm người, xác suất thật sự rất
thấp.”
“Không phải cậu muốn nói giữa tớ và Tô Dục có duyên tình
bảy kiếp đấy chứ?” Những chuyện kiểu này, từ khi tôi phát hiện mình đã
chết, hay nhận ra mình là Quỷ sai, thì chẳng bao giờ tin nữa.
Ở địa phủ chẳng thể trốn việc được, tôi còn có thể trông mong thứ hư vô diệu kỳ gì nữa đây.
“Cũng không hẳn là vậy, duyên phận giữa hai người, không phải bảy kiếp, thì
chí ít cũng là ba kiếp. Bao giờ Tô Dục về trời, cậu cũng đầu thai, kiếp
sau không chừng lại có thể làm một cặp phu phụ rùa vui vẻ, tiêu dao ngàn năm.” Công phu ba hoa khoác lác của Tiểu Thiến càng ngày càng khủng
khiếp.
Tôi khoát tay, không muốn nghe những lời cô nàng nói nữa. Rùa? Nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi.
“Tiểu Tưởng nói, Tịch Đức và vị tân nương một ngàn năm trước của y chính là
duyên tình bảy kiếp hiếm thấy...” Giọng Tiểu Thiến dần trở nên mơ hồ xa
xăm, cô ấy đi mua một bình rượu, “Chỉ có điều kết cục chẳng mấy tốt
đẹp.”
Tân nương của Tịch Đức? Tôi nghĩ đến vẻ phiền muộn của y
trong hôn lễ lần trước, vị tân nương đó nếu là đi đầu thai, cũng đã sớm
trải qua mấy vòng luân hồi rồi.
Còn Tịch Đức thì sao?
Chín trăm năm nay, phải chăng y chỉ đứng trên cầu Nại Hà tiễn người ấy hết lần này đến lần khác?
Bảo mẫu? Cô giáo? Bạn gái?
Không, đều không đúng.
Là đầy tớ, là đầy tớ vạn năng!
Tôi cầm sổ sách của Hồi Xuân đường lên xem xét, trên tay là ghi chép về tình trạng hàng tồn kho mà Tô Dục giao cho.
Vốn cho rằng sau khi dạy y tính toán sổ sách, y sẽ như thường ngày, thấy
quen việc rồi sẽ vận dụng vào tiểu y quán của mình, không ngờ y lại ném
sổ sách và ghi chép tồn kho này cho tôi, sau khi tôi tính toán xong
xuôi, mới trình bày lại vấn đề cho y, để y nắm được.
Đương nhiên
không khó, lượng công việc cũng chẳng thành vấn đề, chỉ là… Tô Dục khiến tôi cảm thấy như chưa từng có chuyện đặc biệt nào xảy ra cả, tựa hồ y
chỉ đơn giản là đã biết công việc của tôi mà thôi.
Cuốn sổ cuối cùng đã được xử lý xong xuôi, lúc này cũng qua canh một rồi.
Đầu óc trống rỗng mệt mỏi, tôi lại chợt nghĩ đến những lời Tiểu Thiến nói.
“Tô Dục, kiếp sau, chúng ta sẽ làm một cặp rùa có được không?” Chí ít
cũng đồng loại đồng tộc.
Chiếc bút trên tay Tô Dục chợt rung lên, trang sổ lập tức xuất hiện những nét nguệch ngoạc, y thở dài, xé ngay trang đó.
“Nói linh tinh vớ vẩn, kiếp sau làm người không tốt hơn sao? Hà tất phải làm vương bát?”
Tô tiên sinh, tiên sinh có biết trong hàng ngàn vạn tử hồn ở địa phủ, tỷ
lệ được đầu thai làm người thấp đến mức nào không? Suy cho cùng, nhân
loại chẳng qua cũng chỉ là một trong vô số vạn vật mà thôi.
“Rùa có tuổi thọ hàng trăm năm, vạn thọ vô cương.” Tuy bộ dạng có hơi xấu xí một chút.
Tô Dục thổi tắt ngọn đèn trên bàn, sau rồi quay đầu về phía ánh trăng hỏi
tôi: “Còn nàng? Nàng cũng tuổi thọ dài trăm tuổi, vạn thọ vô cương phải
không?"
Tôi trầm mặc, nghiêm túc mà nói, tôi cũng có tiềm lực trở thành lão yêu trăm năm.
“Đến ngày nào đó ta chết đi, nàng cũng sẽ dùng phiến quạt ấy điểm nhẹ lên cơ thể ta phải không?”
Không ngờ y lại hỏi vấn đề này. Dựa vào dáng y đứng dưới ánh trăng, thật
chẳng thể thấy được vẻ sợ hãi hay bất kỳ biểu hiện nào khác.
“Nếu thực sự phải như vậy.” Tôi khẽ nói với chính mình, thầm hy vọng y sẽ không nghe thấy.
Y kéo tôi vào lòng, tôi dùng pháp thuật với bản thân, cảm nhận hơi ấm từ
cơ thể y, “Như thế cũng là hạnh phúc rồi, chí ít, khoảnh khắc trước khi
ta chết, nàng vẫn còn bên cạnh ta.”
Tôi cảm động vô cùng, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đáy mắt ngập tràn yêu thương mà không chút vướng
bận nào của y. Ban đầu vốn chỉ là những rung động trước sự quan tâm ấm
áp nơi y, nhưng sau này, vì khi còn sống chưa từng được yêu thương, nên
mới dần dần để y tiến vào trái tim, mặc cho hạnh phúc dâng ngập trong
lòng.
“Nàng nghĩ quá nhiều rồi, chết cũng đâu có gì. Chỉ cần ở
bên nhau cảm thấy thoải mái, hà tất phải nghĩ đến sau này sẽ thế nào, sẽ ra sao. Nàng không phải yêu quái, thì cũng là thần tiên, sao điểm này
cũng không thông suốt chứ?”
Lại nghĩ đến cuốn sổ ghi chép duyên
tình nhân gian ở thiên phủ, tình duyên của Tô Dục trống không hay là sẽ
tương liên cùng người nào? Còn tình duyên của tôi? Liệu có phải bị nhầm
lẫn ở đâu đó không, nên mới khiến mối tình vốn thuộc về tôi và Tô Dục
lại trở thành một người một quỷ thế này?
Chợt nhớ tới vẻ lạc quan của Tiểu Thiến, tôi cũng thấy vui lây.
“Đúng vậy, hiện tại so với sau này cùng nhau làm rùa đúng là tốt hơn nhiều.”
Phải đeo cái mai to cứng, làm động vật máu lạnh, chẳng lãng mạn chút
nào.
Y cốc lên đầu tôi, tôi nghe thấy một tiếng “binh”. Vẫn đang
thi triển pháp thuật, tôi thực thấy đau vô cùng, cảm giác đau đớn đã lâu không gặp.
“Lại còn nhắc đến vương bát, thật không sao chịu nổi
nàng.” Tay Tô Dục nhẹ nhàng xoa xoa lên chỗ vừa gõ, từng chút từng chút, dịu dàng hồi lâu.
Thời gian nhàn tản trôi qua, tôi nghiễm nhiên
trở thành chủ thứ hai của Hồi Xuân đường, hằng ngày vốn chỉ tiêu hao lửa đèn và mỹ tửu, cơ bản chẳng có gì phát sinh.
Tiểu Thiến nói cuộc đời tôi không được hưởng thụ tháng ngày an nhàn, dù sao hiện tại cũng
được đền bù chút xíu. Nhàn Thục cũng đến thăm tôi, cô nàng chỉ nghĩ tôi
lén mượn chỗ trong Hồi Xuân đường của Tô Dục, dặn dò tôi cẩn thận chớ để người ta phát hiện.
Tôi không dám nói với cô ấy rằng mình đã
vượt xa quy củ của Quỷ sai, nhất là trong nhà cô ấy còn có một vị Phán
quan chấp pháp nghiêm minh. Tôi luôn cảm thấy nếu một ngày nào đó bị
người ta phát hiện, thì nguyện vọng thầm lặng của tôi là được ở bên Tô
Dục đến già sẽ khó trở thành hiện thực.
Dù sao có thể đề phòng được bạn bè ở địa phủ, nhưng chẳng thể qua mắt được quan lại hoàng quyền đến từ nhân gian.
Một đám cẩm y vệ đột nhiên xông tới phá tan sự bình lặng vốn có của thành Phụng Dương.
“Minh Thành Tổ Chu Đệ hoàng đế mấy lần đích thân tiến lên phương Bắc chinh
phạt Mông Cổ, chiêu binh vô số. Danh y Tô Dục do vùng này tiến cử, cùng
với tám vị danh y ở các vùng khác được triệu nhập Thái y viện, trở thành Viện phán, hầu hạ bên cạnh Hoàng đế.
Khâm thử...”