Trong tình yêu luôn
xảy ra những chuyện bất ngờ, nỗi nhớ mong của Tô Dục làm mặt tôi đỏ
bừng, nhưng trái tim như có gì đè nặng. Muốn đem tất cả tình yêu trao
gửi cho chàng, nhưng lại nhận ra những gì mình có thể cho đi thật quá ít ỏi.
Giống như những kẻ ngoại tộc trên thế gian này, chàng cô đơn, cho dù có ôm nhau cũng chỉ là những thân thể băng lạnh.
Từ trước đến nay, mỗi lần gặp Tô Dục, tôi đều nói với Tiểu Thiến, dẫu sao
cô ấy cũng là bằng hữu mà tôi tin tưởng nhất ở địa phủ này.
“Cậu
là đang áy náy quá mức dẫn đến thiếu tự tin đấy!”, cô ấy đập bàn tổng
kết, “Thế đã tốt hơn so với vị hôn phu đoản mệnh của tớ rồi, tớ luôn tự
trách mình hại tính mạng anh ấy, do đó liền đem sự áy náy dồn lên chàng
thư sinh kia, chỉ cần thấy chàng được sống là yên tâm.”
Tôi thở
dài một hơi, Tô Dục gần đây luôn hào hứng với niên đại mà tôi sống, vì
thế tôi liền mượn một cuốn sách phác họa cơ bản về cuộc sống hiện đại
cho chàng. Thấy chàng hào hứng với cuốn sách, tôi mới yên lòng rời đi,
nếu không, hễ cứ xa chàng một bước, tôi lại sợ chàng phải cô đơn.
“Thường thì trong mối quan hệ của hai người, kẻ khoan dung sẽ thoải mái hơn
nhiều so với kẻ áy náy.” Tiểu Thiến nắm lấy vòng cảnh cáo trên tay tôi,
“Tại sao không nói cho y biết? Lẽ nào cậu muốn làm Thánh mẫu?”.
“Thánh mẫu?” Ý là gì?
Cô ấy trợn tròn mắt, “Chính là một mình hy sinh, một mình uất ức, giống như Thánh mẫu tái thế vậy.”
“Tớ nên nói với chàng sao?” Tôi cảm thấy rất khó mở miệng, không cách nào thốt ra được.
“Nói cho y hay không cũng không quan trọng, nhưng cậu nên thức tỉnh mình đi, cậu cũng phải trả giá đấy thôi, đâu có sung sướng gì hơn y, đừng ngốc
nghếch dằn vặt mình vì những chuyện đã qua nữa.” Cô ấy gõ gõ lên đầu
tôi, “Thất Thất, cậu bị rơi vào cục diện này, ai cũng đều biết mà.”
Tôi cười cười, tác dụng của bằng hữu chính là lúc này đây.
“Tên sắc quỷ Tiểu Tưởng kia không biết lại muốn lừa tiểu muội muội nào nữa.” Tiểu Thiến đột nhiên nhìn chằm chằm một điểm bên ngoài cửa sổ, lầm bầm.
Tôi thò đầu ra thì thấy Tưởng phán quan đang ở Đông Y sương phòng thử y
phục. Đông Y sương phòng là một tiệm y phục nhỏ ở địa phủ, không có phục trang nào cả, chỉ sưu tầm tất cả bản vẽ phục trang thuộc tất cả các
thời đại và không gian, chủng loại cực kỳ phong phú.
“Quỷ đầu đại ca có gửi tin nhắn cho tớ, nói là sau một tháng nữa, giữa thiên phủ và
địa phủ sẽ diễn ra cuộc gặp gỡ hữu nghị trăm năm. Tiểu Tưởng lẽ nào định tới gặp người trong mộng ở thiên phủ của hắn?”
“Tớ biết rồi, cô
ấy chẳng phải là thiên quan ở thiên phủ sao, hắn có thể dùng bộ dạng đó
để xuất hiện trước mặt cô ấy ư?” Tiểu Thiến vẻ mặt tức giận.
Tôi nhìn cô ấy, cảm thấy buồn cười, hóa ra chìm đắm trong cục diện này không chỉ có mình tôi.
“Trở về địa phủ chuyến này, tâm trạng nàng có vẻ tốt hơn nhiều.” Tô Dục
ngẩng đầu lên từ cuốn sách, liếc xéo tôi, ánh mắt thâm trầm, “Có tình
nhân cũ ở địa phủ sao?”.
Tôi lắc đầu, ngồi lên vách đá, ngón chân đá đá những bọt nước nơi thác chảy. Sơn động này ẩn sau màn nước của
một con thác cực lớn, nếu không phải có thể di chuyển trong chớp mắt,
người phàm căn bản không đủ sức để vượt qua dòng thác mà tiến vào đây.
Trong động vô cùng lạnh giá, mọi thứ đều được tạo thành từ những khối
băng, đây là nơi Tô Dục tu luyện trăm năm qua.
Tiểu Thiến thích
Tiểu Tưởng… Khóe môi tôi cong vút, khi bản thân đang chìm đắm trong tình yêu, lại phát hiện ra trái tim bạn mình cũng có nơi có chốn rồi, cảm
thấy rất đỗi vui mừng. Hai người này đều vô cùng kỳ lạ, chành chọe nhau
suốt mấy chục năm, cuối cùng mới “tu thành chính quả”.
Tô Dục vụt chạy đến bên tôi, “Mấy ngày trước vẫn còn vội vàng thương yêu chiều
chuộng ta, thế mà hôm nay đã chểnh mảng với ta như vậy?”, giọng điệu
mang vẻ bất mãn.
Chàng chỉ tay về phía chồng sách chất cao như núi bên cạnh, tôi gần như đã di chuyển cả thư viện địa phủ về đây cho chàng rồi.
Ôm chặt cổ chàng, tôi nhớ đến lời của Tiểu Thiến, chàng đã là tử hồn trải
qua trăm năm, nên tôi cũng không bị liệt vào hàng trâu già gặm cỏ non,
thỉnh thoảng làm nũng cũng chẳng có gì quá đáng, “A Bát, chúng ta ra chỗ ruộng đất ở bên ngoài thác nước này trồng ít rau quả có được không?”.
Rõ ràng chàng bị giọng điệu nũng nịu bất thường của tôi làm cho ngây người, “Trồng rau quả, tại sao lại trồng rau quả”.
Tôi vùi đầu lên vai chàng, “Nếu chúng ta có thể trở thành một cặp phu thê
bình thường, thì chàng sẽ làm đại phu, thiếp cần kiệm chăm nom gia đình, rau dưa trong nhà đều được trồng ở ngoài ruộng, còn có thể nuôi thêm gà vịt nữa”. Lợn thì không cần lắm, mùi rất khó chịu, chàng cũng không
thích.
“Sao lại nghĩ đến điều này?”
Cũng giống như bao
người khác vậy, “Chàng chưa từng thành thân, thiếp cũng chưa xuất giá”.
Thật đáng tiếc, những việc nên làm khi còn sống đều đã bị bỏ lỡ, “Dù là
đã chết, cũng đâu có nghĩa chúng ta không thể làm những việc này”.
Đã rất lâu rất lâu trước đây, tôi từng cho rằng làm Quỷ sai là một công việc để bù đắp những nuối tiếc của bản thân.
“Thất Thất, không phải ta nghi ngờ nàng, nhưng nàng thực sự có thể trồng ra được những thứ đó?” Chàng mỉm cười, trêu đùa tôi.
“Chẳng phải còn có thần đồng là chàng sao, năm đầu tiên không được, thì năm
sau thử lại, chúng ta có rất nhiều thời gian. Có thời gian sẽ dần bù đắp từng chút một.”
Tôi đã suy nghĩ trước sau, việc đầu tiên tôi muốn làm chính là điều này.
“Được, ta sẽ nấu rau. Nếu nàng trồng được, đích thân ta sẽ xuống bếp nấu cho nàng ăn.”
“Có lẽ còn có thể may được mấy bộ y thường nữa”, dựa vào vóc dáng mà cắt áo chẳng biết có khó hay không, “Vải màu trắng được không?”.
“Ta cứ ngỡ nữ nhi thời đại các nàng không học nữ công gia chánh.” Chàng cau
mày, “Nàng cũng nên thư thả thôi, mọi thứ cứ phải từ từ”.
Thấy sắc mặt tôi không thoải mái, chàng liền kéo tôi dậy, “Nào, ta đưa nàng đi xem thứ này”.
“Thứ gì?” Tôi cho rằng hang động lóng lánh được trang trí bằng những tảng băng lớn này đã đủ khiến mình chấn động lắm rồi.
Chàng kéo tay tôi, lập tức nhảy vào giữa thác nước, sóng nước cuồn cuộn khiến tôi không sao thở được, may mà tôi không phải dựa vào hô hấp để sinh
tồn, dù không biết bơi, nhưng dòng nước cũng chẳng thể làm tôi mất thăng bằng được.
Đi đến chỗ cạn, quá nửa cơ thể tôi đã ở trên mặt
nước, chàng chỉ vào loài vật bé nhỏ trên đám đá cuội cho tôi xem, “Nhìn
hai con vật này đi, là ta nuôi đấy”.
Quanh đầu tôi vằn đen giăng đầy, hai con rùa?
“Phu quân tên là A Bát, thê tử trước đây gọi là Tiểu Muội, giờ tên Thất Thất.”
Chàng nuôi bằng cách nào? Tại sao lại to thế này?
“Nuôi hơn hai trăm năm rồi, mùa hạ hằng năm đều cho chúng ăn rất no.”
Cơ thể chúng đúng là béo tốt khỏe mạnh, tôi dời ánh nhìn, dù từng nói bừa
kiếp sau sẽ làm một cặp rùa sống cùng nhau, nhưng nhìn bộ dạng hai con
vật kia, lòng vẫn cảm thấy, nếu không phải vào bước đường cùng, bản thân nhất định sẽ không chọn làm loài đó.
Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ
tới một chuyện, “A Bát, đừng dùng dung mạo trước đây của Tô Dục nữa,
thiếp muốn thấy bộ dạng chàng của hiện tại”, muốn thấy dáng vẻ của chàng sau khi trở thành tử hồn.
Mặt chàng chợt xám xịt, “Ta sợ nàng nhìn không quen mắt”.
“Chàng như thế này rất lãng phí pháp lực.” Dù sao duy trì tướng mạo này cũng
không phải biện pháp tốt, nhất là tôi luôn dùng dung mạo bình thường để
hiện diện trước mặt chàng, còn chàng lại… Tôi thấy có chút không công
bằng.
“Nàng không cần phải lo lắng như vậy đâu.” Chàng rất tự hào về pháp lực của mình.
Nghe nói tử hồn tuy cũng luyện pháp lực nhưng không có hạn mức tối đa, quỷ
quan lại cần phải tuần tự dần dần, vì thế mà pháp lực của chàng cao hơn
nhiều so với đa số quỷ quan.
Tôi chẳng còn cách nào khác, có lẽ chàng không định xuất hiện với chân diện trước mặt tôi.
Bên tay phải chợt xuất hiện hai bóng người, là Cung Ly và một cô gái trông
rất trẻ, tầm mười bảy mười tám tuổi. Tôi không quen cô ấy, nhưng cô ấy
lại mỉm cười mừng rỡ nhìn tôi.
“Thất Thất”, Cung Ly trông thấy tôi thì như trút được gánh nặng, “Cuối cùng cũng tìm được cô”.
Thật hiếm khi thấy cô ấy có dáng vẻ như vậy: “Chuyện gì?”.
Cung Ly bảo cô gái kia đứng sang một bên, kéo tôi đến một góc khác rồi nói:
“Quỷ sứ cấp trên bảo tôi đưa Quỷ sai mới này đi theo, nói là đến từ thế
kỷ Hai mươi mốt. Cô biết là tôi đến từ thời Dân Quốc, cô ta nói gì tôi
không hiểu, tôi nói cô ta cũng không hay. Tôi chẳng còn cách nào khác,
đưa cô ta tới giao cho cô, xem xem hai người có thể trao đổi với nhau
được không?”.
“Quỷ sai mới?” Đây mới là tân Quỷ sai đúng chuẩn.
“Nhân tiện hỏi một câu, thế nào là ‘Thanh xuyên’? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả?”
“Thanh xuyên?” Đối với mấy từ trên mạng hay sử dụng này, tôi cũng phải dựa vào kiếp trước có đọc lướt qua một chút và sau này được Tiểu Thiến bổ túc
mới có thể hiểu được, “Nghĩa là xuyên không đến triều Thanh”.
Cung Ly nghe vẫn không hiểu, lắc đầu quầy quậy, “Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng hướng dẫn cô ta, lần này tôi nợ cô một ân tình”.
“Không vấn đề.” Sau khi Cung Ly rời đi, tôi mới quay trở lại.
Cô gái kia chẳng biết từ lúc nào đã ôm chầm lấy Tô Dục, chẳng thèm đoái
hoài đến vẻ chán ghét trên mặt chàng, liên mồm nói, “Thật là mỹ nam hàng đầu, bổn cô nương phải lòng chàng rồi, chàng nhất định phải lấy ta, làm chồng của ta!”.
Rõ ràng gan to tày trời mà!
Tôi trợn mắt
trừng trừng nhìn, Tô Dục sau khi nghe rõ lời cô gái kia liền kinh hãi,
cuồng nộ, khoát tay chặn lại. Cô gái lập tức như diều đứt dây, bị chàng
dùng pháp thuật cho bay lơ lửng trên không trung.
May mà cô ta đã chết, chí ít cũng sẽ không mất mạng thêm lần nữa.
Tôi miễn cưỡng tự an ủi bản thân.
Chẳng biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, tôi cảm thấy Tô Dục lúc này
so với khi còn sống, ngạo mạn và tùy tiện hơn rất nhiều. Dựa vào pháp
lực cao cường, chàng thi triển được pháp thuật thì trong lòng hào hứng,
phấn khởi cả ngày, chẳng thèm bận tâm đến điều gì, chẳng bao giờ đặt
người hay quỷ trong mắt.
Loáng một cái, Quỷ sai mới kia đã bay
cao hai, ba mươi trượng, pháp lực của tôi chẳng thể nào theo kịp, tôi
giật giật tay áo chàng, “Mau kéo cô ấy lại đi”.
Chàng nâng tay kéo vạt áo lại, “Chỉ dùng chút sức lực thôi, cô ta đã chết rồi, không vấn đề gì đâu”.
“Tô Dục, Cung Ly bảo thiếp phải để ý cô ấy!” Tôi đành nói.
Đã nhận sự ủy thác của người khác thì phải tận tâm, đây là lễ giáo thời
cổ, chàng đương nhiên hiểu được, liền thi triển pháp thuật kéo cô ta từ
xa trở lại.
Khả năng thích ứng của cô gái kia cũng thực mạnh mẽ,
sau khi nhìn trái ngó phải, liền hào hứng nói: “Vừa rồi là làm thế nào
vậy? Vút một cái đã lên tận mây xanh!”.
Phải chăng đó là khả năng nhảy cóc của tư duy, chẳng trách Cung Ly không thể nào chịu được, “Xin
chào, tôi là Quỷ sai Nhiếp Thất Thất, chàng là… A Bát”. Tôi nói qua loa, tránh nhắc đến thân phận của Tô Dục. Diêm vương tuy không biết vì
nguyên nhân gì mà thả chàng, nhưng có thể để chàng tự do bao lâu, chẳng
ai suy đoán được, ít để lộ thân phận vẫn tốt hơn.
“Tôi là Chu Giai Kỳ, hai người có thể gọi tôi là Julian.” Ánh nhìn của cô gái lại đổ dồn lên người Tô Dục.
Tô đại tài tử không hề nghiên cứu tiếng Tây, nên chỉ nói được đúng một từ, “Trư”[1].
[1] Julian trong tiếng Trung được đọc là Zhū líān (Châu Lợi An), Tô Dục
không rành tiếng nước ngoài lên chỉ nghe ra từ đầu tiên, nhưng lại nhầm
thành từ “Trư” có nghĩa là “Lợn” do hiện tượng đồng âm.
“Tôi đến
từ hiện đại, chàng đến từ triều Minh”, tôi cười cười, phát hiện cô nàng
đang giương nanh vuốt ma quỷ về phía Tô Dục, còn Tô Dục vẻ mặt khó hiểu
nhìn nanh vuốt ma quỷ đó, lập tức bổ sung, “là bạn trai của tôi”.
“Thật hả? Thật đáng tiếc.” Nanh vuốt được lặng lẽ thu về.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên còn qua được, lần thứ hai không biết sẽ thế nào.
Tô Dục cũng có học qua một vài từ cơ bản của hiện đại, hiểu rằng không có
cơ hội để tiếp tục hành vi bạo lực, liền dụ mấy con rùa đi nơi khác.
“Cô đến triều Thanh được mấy ngày rồi?” Tôi kéo cô ta ngồi xuống bờ đê, rồi hỏi.
“Một ngày”, Giai Kỳ thần thái phấn chấn, “Cung Ly đã đưa tôi đi gặp Khang
Hy, thấy các A ca, còn có thê thiếp hậu cung nữa. Nam nhân không coi là
đẹp, nữ nhân cũng chẳng phải là xinh, nhưng đều ung dung cao quý. Nói
chung cũng thỏa mộng xuyên không về triều Thanh của tôi rồi”.
Một ý nghĩ bất giác vụt qua đầu tôi, “Quỷ đầu tìm cô phải chăng là họ Ngô?”.
“Sao cô biết, chính là Ngô đại ca đó.”
Chiêu thức tuyển dụng theo kiểu dụ dỗ này đúng là rất giống huynh ấy.
Xem ra địa phủ không cho huynh ấy thăng thiên cũng không phải là không có
lý, nhìn quanh tất cả Quỷ đầu, đâu có Quỷ đầu nào có khả năng tìm Quỷ
sai tốt như thế, chỉ cần túm là chuẩn, hãm hại lừa đảo, chẳng nương tay
bao giờ.
“Chỉ là… lần đầu tôi định hồn lại để tử hồn chạy mất.” Cô ta rầu rĩ lúng búng nói, “Cho nên Cung Ly tỷ tỷ mới tới đi cùng tôi”.
Tôi cảm thấy sự việc này không giống như sơ suất đơn thuần, dường như có ẩn tình gì đó, “Sao lại để nó chạy mất?”.
Cô ta khóc lóc thảm thiết, “Vì… tôi sợ nhìn thấy máu…”.
Máu? Chỉ là sợ máu người sau khi bị lăng trì? Hay là ngay cả máu trên vết thương nhỏ cũng sợ?
Sau mấy ngày bị quấn lấy, kết luận tôi rút ra được chính là vế thứ hai.
“Quỷ đầu đại ca.” Tôi tỏ vẻ lên án, nhìn chằm chằm vị Ngô quỷ đầu đang hả hê trước mặt.
Huynh ấy chớp chớp mắt, làm như vô tội, “Ta cũng chỉ mới biết là cô ấy sợ máu”.
Ai biết là thật hay giả? Tôi tìm tiểu nhị của Ngạ Tử tửu lâu, cũng gọi một cốc rượu, khi ngẩng lên nhìn, chỉ mơ hồ thấy mắt huynh ấy ngấn lệ,
chẳng phải do pháp thuật tạo nên hay sao?... Tôi vừa tức lại vừa buồn
cười.
“Thất Thất, đứa trẻ này rất đáng thương.” Huynh ấy nhìn về
một nơi nào đó phía xa xăm, “Khi còn sống, cô bé mắc bệnh thận, trị mãi
không khỏi, thay thận rồi thêm tiền thuốc cao ngất ngưởng, cha mẹ cô bé
trốn tránh trách nhiệm, vứt cô bé trong bệnh viện một mình. Đáng thương
cho cô bé chỉ có thể nhìn những đứa trẻ khác thay thận thành công, ra
viện, còn mình thì vĩnh viễn phải tiếp máu, mãi đến khi chết, cho nên
mới sợ máu như vậy”.
Tôi cau mày.
Huynh ấy nắm tay tôi,
khẩn thiết, “Khi nằm liệt trên giường bệnh, cô bé chỉ có thể lên mạng
đọc tiểu thuyết, ảo tưởng tới những điều không có thật. Khó khăn lắm ta
mới an ủi được cô bé đến triều Thanh, chính là muốn hoàn thành giấc mộng đẹp của cô bé, muội giúp cô bé một thời gian nhé”.
Thấm thoắt
tôi đã quen biết Quỷ đầu đại ca mười năm rồi, huynh ấy là người bạn tôi
kết giao lâu nhất cả khi còn sống và sau khi chết, nếu lúc này tôi chưa
hiểu rõ tính tình của huynh ấy, thì đúng là đã chết uổng công rồi.
“Quỷ đầu đại ca, đừng thêu dệt nữa.” Giọt nước mắt lăn qua lăn lại, bộ dạng
quá ư giả tạo, huynh ấy chỉ thích hợp với vẻ chế nhạo mà thôi, giống như cái ngày đầu tiên cảm khái với khói thuốc và rượu vậy.
Cánh tay huynh ấy run rẩy một hồi, miễn cưỡng lau đi giọt lệ: “Dễ nhận ra lắm sao?”.
Tôi gật đầu.
“Thực ra cô ấy chỉ là kẻ đọc tiểu thuyết đến mê muội, tuổi còn trẻ đã sớm tạ thế mà thôi.” Huynh ấy nói thật.
Tuổi còn trẻ đã sớm tạ thế… Tôi hai mươi chín tuổi, có được tính là tuổi còn trẻ không?
“Ta làm chuyện này thực không dễ dàng chút nào, Quỷ sai thật khó kiếm.”
Huynh ấy lại bắt đầu than thở, “Khi thảm nhất, tìm được mười tử hồn thì
cả mười đều từ chối, bọn họ ai cũng khấp khởi, chỉ muốn mau chóng được
đầu thai”.
“Nhưng thành tích của huynh vẫn rất tốt.” Nghe nói Quỷ đầu cũng có xếp hạng, đứng đầu là ai đương nhiên chẳng cần phải nói.
“Điều đó đương nhiên rồi, hiện tại ta cũng tìm người càng lúc càng chuẩn, hơn nữa ta chỉ tìm ở hiện đại thôi.” Ngay tức khắc huynh ấy mỉm cười. “Cũng là nhờ gặp muội, đầu óc ta mới được mở mang như vậy.”
Huynh ấy thần thần bí bí liếc nhìn tôi, “Vì muội khác, muội tới đây là do ý trời”.
“Ý trời?” Tôi không hiểu, chẳng biết có phải dây thần kinh nào đó của huynh ấy bị rút đi rồi không?
“Chuyện này nói ra cũng thật kỳ diệu, trong mấy ngày ấy, bất luận ta lật xem sổ sách thế nào, sau cùng vẫn dừng lại ở trang sơ yếu lý lịch của muội,
lần nào cũng như vậy.” Huynh ấy chỉ chỉ lên trên: “Dường như thiên ý đã
định sẵn”.
Tôi chẳng hiểu gì, cười huynh ấy, “Thiên ý muốn muội
trở thành Quỷ sai để làm gì?”. Lẽ nào thiên quan trong thiên phủ cũng
kiêm làm Quỷ đầu?
“Khi đó ta cũng chưa nghĩ đến chuyện tìm muội,
nhưng sau này lật xem lý lịch của muội nhiều lần, thấy có một hàng chữ
thiên phủ chú vào.” Huynh ấy tiếp tục với luận điệu về thiên phủ của
mình.
“Ghi chú gì vậy?” Cuộc đời tôi chẳng có gì đáng nói cả, còn có thể nhận xét thế nào chứ?
“Mười năm như một ngày, trăm năm như một ngày, ngàn năm như một ngày.” Huynh ấy cao giọng, nhấn mạnh.
Mười năm như một ngày, chỉ công việc của tôi, còn trăm năm như một ngày?
“Nói đến trăm năm, rõ ràng là ngầm bảo ta lôi kéo muội vào nghề Quỷ sai này, rõ ràng quá rồi.”
“Huynh không cần phải dọa muội như thế, khi ấy sao không nói.”
“Khi đó chẳng phải hai ta còn chưa quen biết gì sao?” Hơi rượu bốc lên, mặt huynh ấy bắt đầu đỏ lựng.
Tôi lắc đầu, từ khi nào huynh ấy lại sử dụng pháp thuật với bản thân mình như vậy? Hèn chi huynh ấy đã lâng lâng rồi.
“Thất Thất, muội phải tin.” Huynh ấy giơ ngón trỏ ra lắc qua lắc lại, “Mười
năm trước khi muội lần đầu gặp ta, chưa từng hỏi về chuyện mình chết”.
Mười năm trước…
“Hà tất phải nhắc đến”, tôi mỉm cười có chút phiền muộn.
“Trong câu chuyện đó, chỉ có một người chết, chỉ có một mình muội.” Huynh ấy
nằm bò ra bàn, ánh mắt đờ đẫn, “Chuyện lớn như thế, lại chỉ có một người chết, muội nói xem, liệu có thể không?”.
Tôi sững người, những
thứ tích tụ trong lòng chầm chậm dâng lên, duy có con tim là vẫn thoải
mái, chỉ có một người chết, so với cả đám người chết vẫn tốt hơn nhiều.
Huynh ấy vẫn mơ màng cường điệu, “Muội không phải do ta lựa chọn, mà là trời chọn”.
Được thiên quan lựa chọn, sao tôi có vinh hạnh đó?