Đang mãi suy nghĩ không chú ý tới mọi thứ xung quanh, nên không phát hiện ra thứ kia đang tiến lại gần tôi hơn.
Tôi mau chóng lùi từng bước về phía sau, nhằm mục đích giữ khoảng cách an toàn với nó, nếu không tôi không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra, có lẽ nó sẽ giống như Lưu Thành hóa thành quỷ và lôi tôi xuống đáy sông.
Làn sương khói bắt đầu dày đặc hơn, tôi không biết xung quanh có những thứ gì đang chờ chực, khi tôi không để ý nó sẽ giết tôi.
“Kẻ tiếp theo chính là mày đó đa“.
Giọng nói kia vẫn cứ vang đều lên, trong bầu không khí ngột ngạt, âm thanh lạnh lẽo như từ cõi âm ti vọng vang lại, từng đợt lông tơ nổi khắp người tôi, cái cảm giác kinh khủng len lỏi dần vào trong tâm trí.
Hiện tại, tôi không thể động não để có thể tìm ra cách giải quyết thứ kia một cách nhanh chóng, và đồng thời có thể giúp mình thoát ra khỏi hoàn cảnh này.
“Một khi đã quyết định thì con phải chắc chắn về hậu quả sau này, không được hối hận không có oán niệm“.
Một giọng nói già nua vang lên kè kè bên tai tôi, không phải âm thanh lạnh lẽo mà ngược lại nó rất ấm áp và đầy dương khí.
“Con đồng ý, chỉ cần có thể cứu sống mọi người, con đồng ý đánh đổi bằng cả tánh mạng này“.
Một giọng của một thiếu niên vang lên, thanh âm đầy vẻ hăng hái và chắc chắn về những điều mình làm.
Tôi rất muốn nhìn thấy tụi họ, nhưng lại không thể lơ là thứ quái dị phía trước mặt được.
Mùi nhang khói bắt đầu nồng nặc trong không khí, thiệt sự lúc này tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ tựa như là thiệt cũng tựa như là hư ảo.
Cố gắng giữ bình tĩnh và suy nghĩ một cách chín chắn về những thứ đang hiện diện trước mắt mình. Đầu tiên, tôi phải xác định là Trần Tiến Khoa rốt cuộc có phải là quỷ hay không? hoặc chỉ là do tôi tưởng tượng ra, tiếp theo nếu Trần Tiến Khoa là quỷ thiệt thì chuyện gì đang xảy ra đây?.
Còn nữa, đoạn nói chuyện kia rốt cuộc là của ai, và nó xuất hiện như vầy nhằm mục đích gì?.
Đang còn mải mê suy nghĩ, thì bất chợt lưng của tôi đụng phải thân cây, khiến cho tôi giựt mình một cái thiệt mạnh.
Cùng lúc này tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc “Phúc Phúc, cậu làm sao vậy đa?“.
Đó chính là giọng nói của Trần Tiến Khoa, nghe cách nói chuyện có lẽ hắn rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của tôi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để có thể nhận ra thiệt và ảo, nhắm mắt lại rồi sau đó cảm nhận mọi thứ xung quanh, bỏ qua cảm giác ngập tràn sương lạnh và mùi nhang khói nồng nặc, tôi đã cảm thấy lại sự ấm áp của ánh nắng.
Sau khi mở mắt ra, những thứ lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh Trần Tiến Khoa đang đứng trước mặt tôi, hắn có chút lo lắng, nhìn tôi một cách đầy khó hiểu.
“Phúc Phúc, cậu làm sao vậy đa?“.
Hắn vừa bước tới gần tôi vừa hỏi, tôi thở một hơi dài, rồi chậm rãi đáp “Tôi không sao, chỉ là có chút chóng mặt thôi!“.
“Nếu không sao, tôi nghĩ cậu nên về nhà sớm nghỉ ngơi đi đã, sắc mặt cậu có chút xanh xao, chắc là hạ huyết áp rồi đó đa“.
Những lời này của hắn khiến cho tôi nghĩ tới một khả năng, có lẽ do hạ huyết áp mà tôi đã vô tình nhìn thấy những ảo ảnh xuất hiện lúc nãy.
Tôi gật đầu, rồi bước một mạch về nhà.
Căn nhà của tôi vẫn bình yên như mọi ngày, mấy con gà nhỏ kêu ríu rít bên cạnh gà mẹ.
Tôi mở cánh cửa, âm thanh kèn kẹt vang lên, rồi bước tới giường và nằm xuống đó nghỉ ngơi một chút.
Hiện tại tôi muốn suy nghĩ về những thứ đang diễn ra xung quanh mình, đó là thiệt hay là ảo và dĩ nhiên là tôi hi vọng sẽ tìm ra được đáp án.
Bên ngoài có tiếng bước chân, tôi đưa mắt nhìn ra đó, hình ảnh của Nguyễn Thành Hiên xuất hiện, sắc mặt anh ta có chút hoảng sợ.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của tôi, anh ta lập tức lo lắng hỏi “Phúc Phúc, Cậu bị làm sao vậy?“.
Tôi cười nhạt với hắn một cái, rồi lắc đầu đáp “Không có gì, chỉ là tôi chóng mặt thôi, có lẽ gần đây tôi ăn uống không có điều độn cho mấy, nên bị hạ huyết áp đó đa“.
Nguyễn Thành Hiên gật đầu ra vẻ hiểu ý câu nói, nhưng tôi không quan tâm điều đó, liền một mạch hỏi “Anh tới đây tìm tôi, bộ đã xảy ra chuyện gì sao?“.
“Chuyện này“.
Nguyễn Thành Hiên có chút chần chừ, anh ta thở dài một tiếng rồi trầm giọng nói của mình mà trả lời “Thiệt ra chuyện này chính là người pháp sư tôi mời về, ổng nói chuyện về quỷ sông đang trở nên phức tạp và có lẽ với năng lực của ổng thì không thể trấn áp được nó đâu đa“.
Nghe câu nói, đột nhiên tôi có chút thất vọng, lẽ ra nếu đã mời được một pháp sư ở trấn Hà Tiên, thì nhất định phải làm một điều gì đó, tệ nhất cũng phải tìm ra chỗ ở của thứ quái dị bên dưới sông Hậu“.
“Vậy là mọi chuyện đã đi vào ngõ cụt, nhưng còn Lâm bà bà và lão Phan thì sao? Họ đã nghĩ ra cách gì chưa?“.
Tôi vội hỏi Nguyễn Thành Hiên, nhưng anh ta buồn bã lắc đầu, đáp “Hai người tụi họ cũng chưa nghĩ ra được cách nào khác, tôi nghĩ có thể thấy được mời pháp sư là hi vọng cuối cùng rồi đó đa“.
“Vậy rốt cuộc thì phải xử lý làm sao? không lẽ cứ để nó hoành hành như vậy?“.
Tôi ra vẻ lo lắng hỏi, Nguyễn Thành Hiên cũng không tốt hơn là mấy, hắn cũng cảm thấy lo lắng về chuyện này, có thể thấy mọi chuyện đã đi vào ngõ cụt và tụi tôi đã thất bại, không còn cách giải quyết nào khác nữa.
Đột nhiên, tôi lại cảm thấy sợ hãi cực kỳ, khi nghĩ tới những manh mối trước đây mình đã nghĩ ra chẳng thu được lợi ích gì.
Vậy rốt cuộc, chuyện quỷ sông hiện tại và quá khứ có liên quan gì với nhau không? Và thứ ở dưới đáy sông có phải là cùng một loại với thứ năm xưa không? Về chuyện này tôi mù mờ hoàn toàn.
“À, mà sắc mặt cậu không được ổn cho mấy, có cần mời thầy lang tới không?“.
Nguyễn Thành Hiên đột ngột đổi chủ đề, khiến cho tôi tiếp thu không kịp, ngơ ra một lúc, mới trả lời “Không sao đâu, lát nữa tôi chưng đường phèn với đậu xanh uống, là khỏi ngay đó nghen“.
Cách làm này, chính là má đã dạy tôi, má nói khi bị hạ huyết áp, chỉ cần ăn một chén chè ngọt thanh là hết.
“Cậu có chắc chắn hết hay không? Nếu cậu sợ gặp thầy lang, hay là để tôi kêu Lâm bà bà qua đây coi sao, bả là người uyên bác, am hiểu nhiều thứ, nhất định sẽ biết cậu nên uống hay ăn gì“.
Có vẻ Nguyễn Thành Hiên không tin tưởng vào cách chữa bịnh hạ huyết áp của má tôi, anh ta nhất quyết chọn cách an toàn hơn. Việc mời Lâm bà bà tới đây có lẽ không uổng phí, nhân đó tôi cũng có thể bàn luận với bà, về chuyện quỷ sông.
Nghĩ vậy, tôi liền gật đầu, đáp “Ừ, vậy thì làm phiền anh rồi“.
Lời tôi còn chưa dứt, Nguyễn Thành Hiên đã vụt chạy mất, tôi ngớ người ra nhìn anh ta, không biết tại sao cái tên này lại gấp rút như vậy?.
Gần đây thường xuất hiện rất nhiều trận mưa kỳ dị, thời tiết thì thất thường khó đoán, vừa mới mưa lúc nãy giờ đã tạnh dần.
Cái bụng của tôi bất ngờ biểu tình, không hiểu tại sao giờ này tôi lại đói, nghĩ tới nghĩ lui, tôi liền đi xuống nhà sau nấu cái gì đó.
Nhưng lại không thể nào ngờ, vừa bước xuống nhà sau, một con mèo màu đen huyền nhào vô người tôi, nó làm tôi hoảng loạn.
Theo phản ứng tự nhiên, tôi đẩy mạnh nó ra, chỉ có điều con mèo này như có linh tánh, tôi còn chưa kịp hành động thì nó đã nhảy sang một bên.
Nó đưa cặp mắt mèo quái dị nhìn chằm chằm tôi, một trận sợ hãi kỳ lạ nổi lên trong lòng tôi.
“Phúc Phúc“.
Giọng của Lâm bà bà vang lên, tôi dạ một tiếng, lời tôi vừa dứt, đột ngột con mèo đen huyền kia liền chạy mất.
“Sao vậy, cậu nhìn thấy cái gì mà cứ thẩn thờ như vậy hả?“.
Thấy tôi không ra ngoài, mà cứ thẩn thờ nhìn cái bếp, Nguyễn Thành Hiên khó hiểu lên tiếng hỏi, câu hỏi của hắn làm tôi giựt mình, vội vàng quay lại, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của anh ta, mà cố gắng đánh trống lảng “À, Lâm bà bà đâu rồi?“.
“Ta ở đây nè, hai đứa làm gì mà không chịu lên nhà trước“.
Giọng của Lâm bà bà vang lên, tôi dạ một tiếng, rồi kéo cái tên Nguyễn Thành Hiên lên nhà trước.
“Đúng là thằng Hiên không nói quá, sắc mặt của con xanh xao quá, Phúc Phúc à“.
Vừa nhìn thấy tôi, Lâm bà bà lo lắng nói, tôi vội lắc đầu, đáp “Con không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi chút đỉnh là hết à“.
“Không sao cái đầu cậu đó, không chữa trị kịp thời sẽ biến thành bịnh nặng đó đa“.
Nguyễn Thành Hiên xen vào, anh nói như thể đang quát tôi vậy. Lâm bà bà dớ tay đánh lên đầu hắn một cái, rồi giáo huấn “Nó đang không khỏe trong người, con làm gì mà quát lớn như vậy?“.
“À, không sao đâu, con biết ảnh hổng có cố ý mà“.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, tôi nhanh chóng xoa dịu mọi người.
Lâm bà bà ầm ừ vài tiếng, rồi hướng Nguyễn Thành Hiên mà nói “Bỏ đi, bây giờ con chạy ra chợ mua cho ta vài lát thịt heo, để ta nấu cháo cho nó ăn“.
Nói rồi, bả đưa cho Nguyễn Thành Hiên 5 xu.
Nguyễn Thành Hiên nhìn nhìn tôi một lát, rồi rời đi, tôi biết chuyện kêu anh ta đi mua thịt heo chỉ là cái cớ đuổi khéo của Lâm bà bà thôi.
Nhìn thấy bóng dáng anh ta khuất dần, Lâm bà bà mới nói vào trọng tâm “Từ khi nó trở về từ trấn Hà Tiên, ta luôn cảm thấy nó có chút khác lạ“.
“Ý của bà bà là.. “.
Tôi nghi hoặc hỏi, Lâm bà bà hít một hơi lạnh nói “Hổng biết có phải do ta quá cảnh giác hay không, mà tánh tình cùng cách hành xử của nó có chút gì đó quái lạ“.
Tôi vẫn chưa hiểu hết câu nói của Lâm bà bà, liền hỏi tiếp “Bà bà nói rõ hơn chút đi?“.
“Khi nó đưa ông thầy pháp về, thì luôn miệng hỏi ổng về cách tiêu diệt Quỷ Sông, nếu cứ như vậy thì không sao? Nhưng nó có nói một câu, khiến cho ta cảm thấy nghi hoặc“.
Khi Lâm bà bà nói tới đây, tôi vô thức kích động, vội vàng hỏi “Là câu gì?“.
“Chính là, phương pháp phong ấn Quỷ Sông có điểm yếu gì?“.
Tôi tròn mắt khi nghe câu nói này, Nguyễn Thành Hiên muốn tìm điểm yếu của phương pháp phong ấn Quỷ Sông để làm gì? Rốt cuộc anh ta có phải là Nguyễn Thành Hiên mà tôi quen biết không? Hay anh ta lại là thứ quái dị như Lưu Thành?.