CHƯƠNG 70: CHIẾN LƯỢC LÀ LẠT THỦ TỒI HOA
(lạt thủ tồi hoa: nam nhân dùng thủ đoạn ác độc đối phó với nữ nhân)
Hoắc Cải bò lên giường ngủ một giấc đã đời một ngày một đêm, tinh thần sảng khoái, thu xếp xong trang bị liền một mình chạy thẳng đến điểm xuất hiện của dã quái Thường Cốc Phong.
Nhà của Thường Cốc Phong ở có chút hẻo lánh, là dưới chân núi biên giới Khôn Châu, nơi đó nổi tiếng với nghề làm trà, mọi người cũng quen miệng gọi ngọn núi ấy là Trà sơn, mảnh đất dưới chân núi gọi là Trà huyện.
Cây trồng trên Trà sơn toàn là mặt hàng bình thường, có điều sản lượng mỗi năm đều rất khả quan, danh sĩ nhã khách không thường đến, nhưng người buôn trà lại rất thường xuyên qua lại.
Chạng vạng tối hai hôm sau, khách *** Tụ Phúc của Trà huyện đón một thiếu niên mặc y sam vải thô, xách theo khá nhiều tay nải.
“Chưởng quỹ, cho một gian phòng yên tĩnh.”
Giọng nói của thiếu niên êm ái rất dễ nghe, nam nhân trung niên vốn ngồi quầy ngáp suốt ngày nhịn không được ngẩng đầu, đánh giá kỹ lưỡng khuôn mặt thiếu niên, đáng tiếc thiếu niên này có lẽ đã đi đường rất lâu, không những mặt mũi đầy bụi đất, còn quấn một khăn chắn gió bản rộng, che đi quá nửa khuôn mặt, nhìn không rõ.
“Giữa hè nóng nực sao còn quấn cái của này.” Chưởng quỹ nghi ngờ nhìn chăm chăm chiếc khăn chắn gió lẩm bẩm một câu, cũng không nói thêm gì nữa, bảo thiếu niên đặt cọc một lượng bạc, liền móc chìa khóa ra, bảo tiểu nhị dẫn khách lên phòng.
Đợi tiểu nhị mang nước nóng đồ ăn lên, thiếu niên khóa chặt cửa phòng, lúc này mới cởi khăn chắn gió ra, lộ ra khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, chính là Hoắc Cải.
“Xem ra dùng cái của này che mặt vẫn khá khiến người ta chú ý, haizz, thực sự không được thì đành dùng chiêu đó vậy.” Thiếu niên Hoắc Cải nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp động lòng người của mình trong chậu nước, trên mặt thoáng qua thần sắc bi tráng của tráng sĩ sắp phải cắt cổ tay.
“Kẻ làm việc lớn không câu nệ chuyện nhỏ, gia không thèm để tâm!”
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, cửa phòng Hoắc Cải liền mở ra. Một thiếu nữ mặc đồ hoa nhỏ, bện tóc hai bên đi ra, có điều thiếu nữ đó đưa tay nhấc chân có chút hoạt bát, thiếu một chút dịu dàng yêu kiều mà thiếu nữ cần có, so sánh với khuôn mặt xinh xắn như tranh liền có chút không hài hòa.
“Két.”
Vào buổi sáng sớm bốn bề vắng lặng thế này, âm thanh lạ bất ngờ vang lên quả thực rất rõ ràng.
Thân hình thiếu nữ khựng lại, cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy không có gì khác thường, mới nhíu mày tiếp tục bước lớn đi ra ngoài.
Thiếu nữ này không cần nói nhiều, đương nhiên chính là tên yêu nghiệt Hoắc Cải. Hôm nay y phải điều tra tình báo Thường gia, tất nhiên không dám mang mặt thật lên sàn, nếu không sau này làm hại Thường Cốc Phong rồi để Trần Bách Chu điều tra ra mình, thì bi kịch triệt để rồi.
Dịch dung thì không biết, che mặt thì quá gây chú ý, Hoắc Cải đành không cam tâm tình nguyện dùng phương án cuối cùng – nam phẫn nữ trang. Nếu như Trần Bách Chu có bản lĩnh từ cô gái thôn quê xinh đẹp liên tưởng đến Vạn Nhận Luân tận Khôn thành nơi xa, y liền vặn eo hát “Truyền kỳ” cho hắn nghe.
Dân buôn bán đa phần trời còn chưa sáng đã khởi hành, cửa khách *** sáng sớm đã mở rộng. Hoắc Cải ngồi xổm ở đầu cầu thang, quét mắt nhìn đại sảnh khách ***, vẫn nhiều người quá.
Là một nam nhân chân chính đã sống 25 năm, lần đầu tiên mặt đồ nữ, Hoắc Cải không thể không bày tỏ, áp lực của y có chút lớn. Y không dám nghĩ nếu như bị ai đó giữa đường nhận ra, giữa chốn đông người hét to “Mọi người mau đến đây xem biến thái nè!”, bản thân sẽ có kết cục thế nào.
Hoắc Cải chột dạ sờ sờ bộ ngực A cup được nhồi bằng vải vụn, tốt lắm, rất chắc chắn. Hoắc Cải lại chột dạ sờ sờ khuôn mặt lấy than vẽ lông mày của mình, rất tốt, rất giống ngụy nương (trai giả gái). Hoắc Cải hít một hơi thật sâu, nhằm thẳng cửa lớn chạy vụt ra, dự định chì để chư vị trong đại sảnh chiêm ngưỡng tàn ảnh.
Sau đó “binh” một tiếng, tên này không hề ngoài ý muốn mà vấp phải bậc cửa, sau đó “vụt” một tiếng bổ nhào.
Cổ đại bất luận cửa lớn cửa bé đều nhất định có một bậc cửa chắn ngang trên mặt đất vô cùng đáng ghét, lúc vừa xuyên đến, Hoắc Cải không chú ý một chút liền diễn bài “dập đầu sát đất “ngay trước cửa, giờ đây, tên xui xẻo này quá mức căng thẳng, kết quả quên hẳn điều này. Thế nên một màn kinh điển lại lần nữa được biểu diễn.
“Ta không muốn tiếp đất bằng mặt a a a!” Hoắc Cải trong đầu chỉ còn chừa lại suy nghĩ này, ôm lấy mặt, đau khổ chờ đợi khoảnh khắc ngã xuống đất.
Là một mỹ nhân, đặc biệt là một mỹ nhân nhân vật chính, vẫn luôn có một chút phúc lợi, ví dụ như vào thời khắc quan trọng, may mắn có anh hùng cứu mỹ nhân.
Chính vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, một cánh tay to lớn thần dũng nắm lấy vai Hoắc Cải, vững vàng kéo y dậy.
“Cảm… cảm ơn.” Hoắc Cải chậm chạp buông bàn tay đang ôm mặt ra, vẫn chưa hoàn hồn quay đầu nhìn nhân vật người tốt thấy việc nghĩa ra tay cứu giúp đó. Sau đó há hốc mồm, ngây ra…
Sinh vật to lớn đầu vuông này là cái thứ gì vậy ta!
Sinh vật to lớn đầu vuông an ủi vỗ vỗ vai Hoắc Cải, sau đó rất nhanh liền thu tay lại.
Hoắc Cải chớp chớp mắt, vắt hết nước mắt trong mắt, lúc này mới nhìn rõ, thì ra đây là nam nhân đeo mặt nạ nón. Có điều bên trong mặt nạ của người này còn có thêm một tầng vải dày, chỉ có đôi mắt là để hở ra một khe nhỏ, khiến cả cái đầu kín mít, cho nên trông mới có vẻ đặc biệt quỷ dị.
“Cảm ơn.” Hoắc Cải hoàn hồn, làm giọng the thé, lại ngọt ngào cảm ơn lần nữa.
Nam nhân run rẩy một chút, sau đó dứt khoát nhanh nhẹn quay đầu, đi thẳng.
Hoắc Cải chớp chớp mắt, sờ sờ yết hầu đã được cổ áo giấu kín của mình, giọng nói vừa nãy của mình rất buồn nôn sao? Chốc nữa nói chuyện nhất định phải nhớ đổi tần số.
Hoắc Cải ăn một bát mì trên phố, rồi thuê một chiếc xe ngựa chạy về trạch viện Thường gia ở ngoại ô. Đương nhiên, y không thể vào được Thường phủ, có điều vẫn có thể lởn vởn trước cửa.
Thường phủ xem ra cũng là một nhà giàu có, tường xanh ngói bích, xà điêu hiên cong, long lanh tráng lệ. Hoắc Cải chỉ nhìn liếc qua những thứ này, điều khiến y thực sự để tâm chính là đèn ***g màu trắng trên trước cửa Thường phủ.
Hoắc Cải khẽ híp mắt, Thường gia, có người mới chết sao, chỉ là không biết, người chết đó có quan hệ gì với Thường Cốc Phong?
Hoắc Cải không ở lại lâu, chuyển đến một thôn làng gần đó, nhân dân Trung Quốc thật thà chăm chỉ trước nay vẫn luôn rất thích buôn chuyện phải không nào?
Giờ Thìn, Hoắc thôn cô mang theo nụ cười ngọt ngào, từ chỗ ca ca trồng trà biết được tin tức thế này…
Thường gia là một hộ lớn trong Trà huyện, vườn trà trên Trà sơn có 1 phần 5 đều là của nhà bọn họ. Tháng trước lão gia Thường gia mất, Thường gia còn lại hai người con trai. Nhà này từ trước đến nay vẫn tự cho mình thanh cao, cô nương nhà bình thường gả vào nhất định sẽ không có kết cục tốt. Ca ca trồng trà vẫn chưa lấy vợ…
Giờ Tỵ, Hoắc tiểu muội mắt mở to mắt tròn xoe hiếu kỳ, từ chỗ đại thẩm giặt quần áo nhận được thông tin như sau…
Thường lão gia năm đó cưới một tiểu thư nhà giàu sa cơ, sinh được hai người con trai hiện giờ, người con cả vẫn luôn theo cha làm ăn, tính tình keo kiệt bủn xỉn. Người con út vẫn luôn được nuôi trong nhà ăn sung mặc sướng, nghe nói là một tài tử cầm kỳ thi họa không gì không biết, nhưng từ trước đến nay không nghe thấy cậu ta có công danh gì. Cả hai người đều chẳng phải người tốt gì, nhà đại thẩm có người con trai chăm chỉ thật thà, anh tuấn tiêu sái…
Giờ Ngọ, Hoắc mỹ nhân đưa ra khăn lau mồ hôi thăm hỏi, nhận được thông tin như sau từ đại thúc mang rau củ đến cho Thường gia…
Thường gia hiện giờ chướng khí mù mịt, người con cả không muốn nuôi dưỡng người em trai tài tử ăn không ngồi rồi đó nữa, đã chia gia tài chuẩn bị đuổi người con út cùng ngân lượng ra đường rồi. Nhà này thực ra là một ổ lang sói, người bình thường đi vào nhất định bị ăn đến cái xương chẳng còn, nhà đại thúc có một đứa con trai thật thà chăm làm, tướng mạo tuấn lãng…
Sau ba bận, tình báo đã thu thập được kha khá rồi, Hoắc ngụy nương mắt xoay chuyển, trong đầu liền nảy ra kế hoạch, y lần nữa lượn lại trước cửa nhà Thường phủ, tìm một gốc cây lớn ven đường, ngồi trong bóng râm một lúc. Hoắc Cải mở tay nải, móc ra lương khô buổi sáng đã chuẩn bị, hai mắt khóa chặt vào cửa nhà Thường phủ, nốc nước từng ngụm lớn mà ăn lương khô.
Đúng lúc này, cửa nhà Thường gia mở ra, một chiếc xe hoa lệ ra khỏi cửa, chầm chậm chạy men theo đường lớn.
Ánh mắt Hoắc Cải trở nên sắc bén, quyết đoán vất đi cái bánh đã cắn một nửa, móc ra tất cả mứt quả ăn vặt mang theo người, ra sức ném, rải đầy mứt quả giữa đường, lại nhặt bánh lại, ra vẻ nghiêm túc ăn dã ngoại.
Con ngựa đỏ thẫm cao to kéo chiếc xe ngựa không nhanh không chậm đi về phía trước, đi đến chỗ Hoắc Cải vừa rải mứt quả đột nhiên hít hít mũi, sau đó triệt để ngừng bước, vùi đầu ăn mứt quả ngon lành.
“Hiên Ly, sao thế?” Trong xe ngựa truyền ra tiếng nói lạnh lùng.
Người hầu đánh xe vội vàng bẩm báo: “Không biết ai làm rơi mứt quả trên đường, Hỏa Ảnh đang vùi đầu lượm ăn.”
“Chậc, phiền phức.” Trong xe bất mãn thở dài một tiếng, sau đó, một cánh tay mảnh khảnh trắng trẻo kéo rèm xe lên.
Hoắc Cải lập tức cúi đầu giơ hai bàn tay lên, che lấy mặt, chỉ chừa lại kẽ ngón tay nho nhỏ, hướng về phía xe ngựa bên này mà nhìn lén. Ra vẻ “Tuy rằng nô gia rất muốn nhìn tuấn công tử, nhưng người ta là một tiểu cô nương rụt rè yo”
Hiên Ly nghe thấy động tĩnh đằng sau, vừa quay đầu lại liền bắt gặp đúng lúc Hoắc Cải cô nương xấu hổ che mặt, lập tức khóe miệng co giật.
Cho dù bất cứ ai nhìn thấy một thôn cô chất phác với hai chân mở rộng bày ra tư thái thô lỗ hào phóng, hai tay chụm lại che mặt thể hiện tư thái bẽn lẽn vô hạn, đều không thể không bị sét đánh cháy rụi. Cô nương cô muốn giả thuần khiết cũng được, nhưng có thể sửa tư thế ngồi giống như bị đau bụng đó một chút được không? Cô muốn chọc mù mắt tất cả những người đi đường vô tội sao?!
Người trong xe thò đầu ra, thấy người hầu nhà mình đang nhìn chăm chăm vào chỗ nào đó bày ra vẻ đau đớn, cũng theo đó mà quay đầu qua, thế là, khuôn mặt của người trong xe, cuối cùng cũng xuất hiện trọn vẹn trong tầm mắt của Hoắc Cải.
Khuôn mặt bị che chắn kín mít lập tức vặn vẹo, thân thể Hoắc Cải bắt đầu run rẩy dữ dội không thể kiểm soát…
Sợ hãi, sợ hãi cực độ, ngay cả hô hấp cũng ngưng trệ, tim nghẹn trong cổ họng, chặn lại tiếng kêu trong ***g ngực. Da đầu từng tấc từng tấc tê dại, đáy mắt nảy lên tơ máu, cảm xúc mạnh liệt lẫn lộn trong đầu.
Đau quá, móng tay từng chiếc từng chiếc bị bứt ra, da thịt bị từng cái kim đâm vào, thân thể bị xé rách dưới từng nhát roi, cái giá rét của chậu băng nhức buốt đầu gối, quỳ đến mức không nhấc nổi người dậy, bàn ủi nóng bỏng đốt ***g ngực, thét đến mức khản cả họng.
Nỗi đau như khoan vào tim, nỗi sợ khắc sâu vào xương cốt. Là một sự sợ hãi đến mức không dám oán hận dâng lên ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, trong lòng chỉ chừa lại duy nhất một chữ — chạy.
Thời gian một nén hương trôi qua, bàn tay gắt gao che mặt đó mới chán nản buông xuống. Hoắc Cải mặt trắng bệch, môi dưới bị cắn đến chảy máu, tóc mai ướt đẫm thành mảng, toàn là mồ hôi lạnh. Hai chân nhũn ra, Hoắc Cải ngồi bệt trên đất, lần đầu tiên y hiểu được sự tàn khốc của ngược thân, linh hồn co rút lại trong sự tuyệt vọng vô hạn, chỉ có đau đớn vùi sâu vào máu thịt, khoan khắc cả đời, ngay cả sau khi chết cũng không cách nào quên được.
Hoắc Cải tát mình một cái thật mạnh, loạng choạng dựng người dậy, đứng thẳng. Cần phải lập tức hành động, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để Trần Bách Chu lần nữa lựa chọn Thường Cốc Phong, một khi Thường Cốc Phong có Trần Bách Chu làm chỗ dựa, bản thân từng dụ dỗ Trần Bách Chu liền chết chắc.
Nếu như nhất định phải có một người phải trả giá bằng máu, vậy đừng trách ta cho Cốc Phong ngươi một đao trước, gia là một tên nhát gan rất sợ đau mà!
Hoắc Cải thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chạy về chiếc xe ngựa đã thuê lúc trước, men theo con đường trở về Trà huyện, cách xa xa bám theo Thường Cốc Phong. Xe ngựa của Thường Cốc Phong cuối cùng dừng lại trước khách *** Vân Lai tốt nhất ở Trà huyện, có vẻ đôi chủ tớ này muốn nghỉ ngơi một đêm rồi mới lên đường đi tiếp. Hoắc Cải theo sau đặt một gian phòng hảo hạng cách vách, vung vẩy hai cái đuôi sam ngồi canh cửa phòng Thường Cốc Phong, bắt đầu nghe lén.
“Công tử, trên người chúng ta mang theo nhiều bạc như vậy lên đường, có phải có chút nguy hiểm không?”
“Vậy ngươi có ý kiến gì?”
“Hay là chúng ta mời mấy bảo tiêu?”
“Ồ, những chuyện tầm thường như thế ta nào nghe hiểu, nếu như ngươi thấy cần thiết, thì cứ làm thế đi.”
“Công tử, tiểu nhân đi mời bảo tiêu ít nhiều cũng mất một canh giờ, một mình ngài trong khách *** không sao chứ?”
“Ngày mai lúc chúng ta khởi hành thuận đường đi mời không được sao?”
“Công tử cơ trí.”
“Đưa ta tập thơ hai hôm trước ta đọc, rồi pha một ấm Long Tỉnh.”
“Vâng công tử.”
Hoắc Cải khổ sở ngồi cả một buổi chiều, không kiếm thêm được tin tức gì nữa, đành dựa vào phán đoán “Thường lão gia thi cốt chưa nguội, hai anh em đã chia gia sản, Thường lão đại chiếm phần lớn gia tài, Thường Cốc Phong thê lương đi khỏi nhà.” có chút không đáng tin lắm, mạo hiểm tiến hành bước sắp xếp tiếp theo.
Hoàn toàn không phải Hoắc Cải nóng vội, chỉ là y vừa nhớ tới thể nghiệm tâm linh hết sức chấn động lúc mới gặp lần đầu liền sợ hãi không thôi, hận không thể lập tức đào một cái hố chôn Thường Cốc Phong xuống làm người thực vật, quỹ đạo đã định thực sự quá đáng sợ mà.
Khi hoàng hôn khuất hẳn, chỉ chừa lại ánh sáng cuối cùng là bầu trời đỏ máu. Thủ lĩnh lưu manh của Trà huyện Vu Chí Phi và một nữ nhân mang mặt nạ nón ngồi bên một bàn trong quán trà.
Dựa vào y sam giá trị không tầm thường của đối phương, Vu Chí Phi rất hiểu biết mà duy trì thái độ lịch sự phù hợp: “Vị tiểu thư này, cô mời gia đến đây có gì chỉ giáo?”
Giọng nói của nữ nhân dường như bị cố ý hạ thấp, có chút khàn. “Vu gia có từng nghe đến Thường gia của Trà huyện?”
Vu Chí Phi có chút không kiên nhẫn cười nhạo: “Ở tại Trà huyện có thể không biết đến Thường gia sao?”
“Chỗ tôi có một tin tức tốt, không biết Vu gia có hứng thú làm giàu bằng của phi nghĩa một phen không?” Nữ nhân không nhanh không chậm gõ nhẹ mặt bàn.
Vu Chí Phi không đáp, chỉ khẽ xoa xoa cằm, tỏ ý nữ nhân cứ tiếp tục.
“Hai người con Thường gia chia gia tài rồi, con trai út cầm một đống bạc, đơn thân mang theo người hầu rời khỏi nhà. Hiện giờ không khác gì một con cừu béo không chút phòng bị, không nhân cơ hội này chém một đao chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?” Giọng nói của nữ nhân mang theo vài phần dụ dỗ.
“Nếu như ta động vào thằng nhỏ, thằng lớn chẳng lẽ sẽ không đến tìm ta gây phiền phức sao?” Vu Chí Phi không lộ cảm xúc, thăm dò.
Nữ nhân cười khẽ: “Vu gia hà tất biết rõ còn hỏi, quan hệ của hai người đó thế nào chẳng lẽ ngài còn không rõ?”
Vu Chí Phi nhướn mày: “Món tiền này có vẻ rất dễ kiếm, cô tìm đến ta, chắc không phải chỉ để cho không ta món tiền đó?”
Giọng nói của nữ nhân càng hạ thấp hơn: “Gia nhà ta không thiếu tiền, món tiền đó coi như phí cực khổ của Vu gia. Có điều gia nhà ta muốn nhờ Vu gia thuận tiện cắt gân tay của Thường Cốc Phong, bán hắn vào kỹ viện Khôn thành. Còn về tên người hầu, Vu gia muốn thế nào cũng được.”
Vu Chí Phi rùng mình, dù sao thủ đoạn này không khỏi quá mức độc ác vô liêm sỉ.
“Thường Cốc Phong hiện tại đang ở phòng hảo hạng số 1 khách *** Vân Lai, nghe nói ngày mai hắn mời bảo tiêu hộ tống rồi, Vu gia vẫn nên động thủ tối nay thì tốt hơn. Tin rằng Vu gia không để gia nhà ta thất vọng phải không nào?” Nữ nhân nói xong liền đứng dậy đi thẳng.
Vu Chí Phi liếm liếm môi, khẽ thở dài một tiếng huynh đệ nhà giàu tình cảm thực là bạc bẽo, trong lòng đã quyết định. Phú thương một phương và một con cừu béo, lựa chọn của một nhân vật tiểu tốt như hắn còn phải nói sao?