CHƯƠNG 53: ĐẠI CA BÁN THÂN KHỞI NGHIỆP
Hoắc Cải đột nhiên mở miệng: “Hỷ Duyên.”
Hỷ Duyên trong lòng biết đã chọc giận người nào đó lập tức dịu dàng trả lời: “Tam thiếu gia có gì sai bảo ạ?”
Hoắc Cải: “Ngươi kể cho ta nghe một chút về việc nhà đại ca, ví dụ như tại sao ta chưa từng thấy chị dâu?”
Hỷ Duyên dáng vẻ như hổ đói thấy mồi lập tức nhào ra đóng chặt cửa, lúc này mới mồ hôi ròng ròng đáp: “Tam thiếu gia ngài qua đây, Hỷ Duyên sẽ kể tỉ mỉ cho nghe.”
Hoắc Cải ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn, thản nhiên đợi hóng chuyện.
Hỷ Duyên đề thấp giọng nói: “Đại phu nhân hồng nhan bạc mệnh, sau khi kết hôn với đại gia một năm thì đã hương tiêu ngọc vẫn. Nghe nói, cơ nghiệp hiện nay của đại gia có được kỳ thực cũng phải nhờ vả nhà mẹ đẻ của đại phu nhân nhiều. Đại phu nhân là con gái duy nhất của Thẩm viên ngoại người giàu nhất Mông thành, bảy năm trước, sau khi đại phu nhân qua đời, đại gia nhận được hai cửa hàng của Thẩm gia, lại có sự trợ giúp của Vạn gia chúng ta, những năm này tự nhiên làm ăn rất thuận lợi, mới có được cơ nghiệp như hiện nay.”
Vạn gia này có thể kết hôn cùng Thẩm gia đã là trèo cao rồi, Vạn Tư Tề còn là con vợ lẽ, không môn đăng hậu đối mà vẫn có thể kết hôn, tuyệt đối có điểm mờ ám!
Hoắc Cải chớp chớp mắt, thình lình hỏi: “Tiểu thư họ Thẩm này sao có thể chịu gả cho đại ca? Ta nhớ con vợ cả của Vạn gia chỉ có một mình nhị ca thôi mà. Nếu muốn kết hôn cùng Thẩm gia, cũng nên là nhị ca mới đúng.”
Hỷ Duyên úp mở: “Tiểu thư Thẩm này vừa nhìn thấy đại gia đã kinh vi thiên nhân, khuynh tâm bất dĩ (kinh vi thiên nhân, khuynh tâm bất dĩ: kinh ngạc trước vẻ đẹp như thần tiên, động lòng không thôi). Thẩm đại gia vẫn luôn yêu chiều Thẩm tiểu thư, đã là điều Thẩm tiểu thư yêu cầu, tự nhiên không có lý nào lại không ưng thuận.”
Hoắc Cải ra vẻ bây giờ thì em đã hiểu, thì ra là coi trọng mỹ sắc của đại ca! Haizz, tục ngữ nói chẳng sai, đã là vàng thì luôn phát sáng, đã là giai đẹp thì luôn bị lấy sạch, đúng là một cuộc nhân duyên nữ tài lang mạo (đàn bà có tiền, đàn ông có sắc).
“Đã như vậy, vậy sau khi chị dâu qua đời, đại ca làm thế nào mới có được hai cửa hàng? Theo lý mà nói, không phải là nên để huynh ấy kế thừa gia sản của Thẩm gia sao?”
Nét gượng gạo thoáng qua trên mặt Hỷ Duyên: “Thân phận của đại gia dù sao cũng thấp hơn một chút, Thẩm gia lúc đó muốn tìm con rể ở rể.”
Hoắc Cải lặng lẽ uống trà, điều này đối với nam nhân mà nói đúng là rất nhục nhã, dựa vào tính cách của Vạn Tư Tề, có thể đồng ý hôn sự này, hoặc là yêu cô tiểu thư họ Thẩm đó đến chết đi sống lại, không để tâm đến những điều này. Hoặc là thân bất do kỷ, bị Vạn lão gia ép phải lấy Thẩm Yến Yến. Nếu như nói yêu thật lòng, Vạn Tư Tề một mực không tái giá cũng coi là một minh chứng. Nếu như nói bị buộc bán-thân, dựa vào thái độ của Vạn Tư Tề hiện giờ đối với Vạn gia mà nói, cũng rất hợp lý.
“Đại gia cũng thật là, hiện giờ có tiền có thế rồi, cũng không giúp đỡ Vạn gia chúng ta chút ít. Thực là một người ăn cháo đái bát, ngay cả việc dưới trướng có bao nhiêu cửa tiệm cũng giấu giấu giếm giếm. Tam thiếu gia ngài hiện nay may mắn được Vạn lão gia sắp xếp tại chỗ này, cũng nên lưu tâm một chút.” Hỷ Duyên nói xong vẻ mặt đầy kỳ vọng nhìn Hoắc Cải, như thể chờ y biểu hiện quyết tâm gì đó.
Hoắc Cải cúi đầu, thi thoảng dùng bàn chân chà sát mặt đất, rất có vẻ việc không liên quan gì đến mình. Vị cha kế nào đó hiện giờ chỉ có một cảm tưởng: Tình tiết liên quan đến Vạn Tư Tề tuyệt đối không nằm trong kịch bản của mình, nếu không vị họ Thẩm đó nhất định phải là một công tử chứ không phải tiểu thư, vận mệnh của Vạn Tư Tề cũng một nửa là bán cúc hoa chứ không phải bán dưa chuột.
“Tam thiếu gia không có gì để nói sao?”
Hoắc Cải cúi đầu không nói, dường như trên mặt đất nở hoa vậy. Vạn gia này đông phong áp tây phong, tây phong áp đông phong, nghề nghiệp của mình lại không phải là trừu phong, (Bụi: trừu phong:có thể là động kinh, biến động, hút gió không hiểu câu nói đùa của bạn này lắm, nên không biết nên dịch thế nào, chỉ biết là nhà họ Vạn hai thế lực chèn ép nhau, bạn ấy lại không có nhiệm vụ phải điều đình) thành ra không cần thiết phải tham gia vào. Chỉ cần Vạn Tư Tề là thẳng là được, lo gì đến việc ai áp đảo ai, dù sao nhiệm vụ hoàn thành liền trở về hiện đại rồi!
Hỷ Duyên hận sắt không thành thép trừng Hoắc Cải, đang định mở miệng nói gì đó, Hoắc Cải đã phất phất tay: “Ta đói rồi, ngươi có thể đến nhà bếp xem xem giúp ta không?”
Hỷ Duyên chỉ còn biết ngậm miệng, tự giác đứng dậy mở cửa, chuẩn bị đi tìm đồ ăn.
Chính lúc này, bên ngoài có nha hoàn gọi: “Tam thiếu gia, lão gia mời ngài đi dùng cơm.”
Hoắc Cải không nói hai lời, đứng dậy ra khỏi cửa, đi theo nha hoàn.
Đi mãi đi mãi, Hoắc Cải cảm thấy có gì đó không đúng, đã đi suốt một tuần trà rồi, đường càng lúc càng dốc, hơn nữa con đường này dường như là con đường thông về ngọn đồi nhỏ ở hậu viện. Vạn Tư Tề chẳng lẽ là người rừng, ăn cơm cũng ăn dã ngoại.
Hoắc Cải cảm thấy sự việc quỷ dị dứt khoát không đi nữa, nhìn nha hoàn hỏi: “Ngươi là ai, có mục đích gì?”
Nha hoàn đó ngây người ra, dường như không hiểu ý Hoắc Cải.
Hoắc Cải lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, lại hỏi: “Đây không phải là đường đi đến hậu viện sao? Ta còn nhớ, ngươi đến gọi ta đi ăn cơm mà.”
Nha hoàn có chút không biết phải làm thế nào nói: “Nhưng mà… lão gia chính là mời ngài đi đến hậu viện mà.”
Hoắc Cải quay người bước đi: “Ta nhớ ra ta vẫn còn chút đồ vẫn chưa cầm theo, chắc phải phiền ngươi đợi một lúc.”
“Tam thiếu gia!”
“Ngươi cứ đợi ở đó đi!” Hoắc Cải đầu cũng không thèm quay lại, đi nhanh về phía trước.
“Tam thiếu!!”
Hoắc Cải trong lòng cười lạnh, đừng nói gọi tam thiếu, có gọi cha ta cũng không quay đầu lại.
“Tam… a!”
“Bụp” một tiếng, Hoắc Cải nằm vồ ếch trên mặt đất.
Nha hoàn vòng đến trước người Hoắc Cải, thành khẩn nói: “Tam thiếu, nô tì chỉ là muốn nói với ngài, Tham Lang sắp nhảy bổ vào ngài.”
Hoắc Cải cảm nhận sức lực mạnh mẽ của Tham Lang trên lưng, thành khẩn trả lời: “Lần sau đừng gọi tên, trực tiếp nói là có chuyện gì có được không?”
Tham Lang cảm thấy mình bị làm lơ, thế là nhấc bàn chân cẩu bất mãn giẫm lên lưng người nào đó hai cái “Gâu.”
Hoắc Cải nằm bò trên đất nước mắt giàn giụa, xong rồi, con cẩu này sắp báo thù rồi.
“Tham Lang, đi xuống!” Một giọng nói lạnh lùng cất lên.
Tham Lang bất mãn hừ hừ một tiếng, nhích móng vuốt ra, nhân từ tha cho người nào đó.
“Đứng dậy.”
Hoắc Cải ngẩng đầu, nhìn bàn tay người đó giơ ra trước mặt mình, cực khẽ thở ra một hơi, tên này sao cứ thích chơi trò này mãi thế, mặt đầy vẻ vô tội đẩy người ta xuống giếng, rồi lại đung đưa dây thừng trong tay hỏi: “Có cần ta cứu ngươi không?” Người rơi xuống giếng ngoại trừ việc nắm chắc lấy đầu dây thừng còn có thể có lựa chọn nào khác?
Hoắc Cải giơ tay ra, bắt lấy cổ tay của Vạn Tư Tề. Điều mình có thể quyết định chẳng qua chỉ là nắm lấy bàn tay hay nắm lấy cổ tay người này mà thôi. Cổ tay đang nắm lấy hơi gầy, xương tay gồ lên, nắm trong lòng bàn tay lại ấm áp hơn bản thân nghĩ.
“Đi, đợi đệ lâu lắm rồi.” Vạn Tư Tề đi trước mặt, Tham Lang đi phía sau mắt cẩu nhìn chằm chằm.
Hoắc Cải ngoan ngoãn đi theo, cảm thấy tên Vạn Tư Tề này quả nhiên có bệnh, ai đời lại đi ăn cơm ở hậu viện!
Một tiếng sau, Hoắc Cải ngồi trên thảm cỏ, nhìn bầu trời đầy sao, tay trái một cái đùi gà, tay phải một hũ rượu, sung sướng vô cùng.
Quay đầu lại, nhìn nam nhân ngồi bên đống lửa đích thân nướng thịt, cảm thấy rất buồn cười, cơm mời mình ăn không ngờ lại là thịt hắn đích thân nướng. Cái này xem như là… xin lỗi sao?
Hoắc Cải đưa hũ rượu lại: “Uống một ngụm?”
“Không cần, ta có rồi.” Vạn Tư Tề rắc gia vị lên, đầu cũng không ngẩng.
Rượu ngấm, Hoắc Cải ngà ngà say nằm trên thảm cỏ, tứ chi giang rộng, híp mắt lại, từ góc độ này y có thể nhìn thấy yết hầu, cằm và quá bán khuôn mặt của nam nhân, nguồn sáng duy nhất từ đống lửa càng làm rõ ranh giới giữa sáng và tối, khuôn mặt đường nét rõ ràng, như đan thanh mặc bỉ được tác gia thư họa tỉ mỉ vẽ nên, đẹp đẽ như họa, phong lưu như thư, mà ý tứ của bức họa không bút nào tả hết.
Chẳng hiểu sao lại nhớ đến chuyện Vạn Tư Tề được tiểu thư họ Thẩm đòi cưới về nhà. Hỷ Duyên đã miêu tả thế nào ấy nhỉ? Kinh vi thiên nhân, khuynh tâm bất dĩ.
Khói mờ tràn lan, tàn lửa bay bay, hỏa diệm lúc sáng lúc tối tô không gian xung quanh thành một màu đỏ diễm lệ, nhuộm sắc đêm như mực thành hàng ngàn tấm sa gấm đỏ trùng điệp, hàng vạn dải san hô. Ánh lửa nóng bỏng rực rỡ bao bọc lấy nam nhân tầng tầng lớp lớp.
Mỹ sắc mê hoặc con người, Hoắc Cải không khỏi tâm trí nghĩ vẩn vơ: cũng may khuôn mặt này chỉ tồn tại trong thế giới tiểu thuyết, nếu như đi ra ngoài hiện thực, không biết sẽ gây họa cho bao nhiêu tiểu thụ…
“Gâu gâu!” Tham Lang canh chừng bên cạnh kịp thời nhắc nhở chủ nhân cẩn thận người nào đó, hậu quả lần trước bị người này nhìn chăm chăm một lúc lâu nó vẫn còn nhớ rõ, vụ lăn đồi kinh hoàng!
Vạn Tư Tề nhận được nhắc nhở, quay đầu lại, phát hiện tầm mắt người nào đó đang gắn chặt vào mặt mình, không chút di động. Không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Đệ đang nhìn gì đó?”
“Nhìn mặt của huynh.” Hoắc Cải tâm trí vẫn chưa quay về thản nhiên đáp.
“Mặt của ta có gì bẩn sao?” Tư tưởng của Vạn Tư Tề có lúc vẫn khá thực tế, chỉ tiếc hắn gặp phải một tên không thực tế cho lắm.
Hoắc Cải lúc này đã hoàn hồn, nhớ ra câu nói không chút suy nghĩ của mình vừa rồi, không khỏi đổ mồ hôi. Vẫn nói rượu vào gan to ra, Hoắc Cải nhớ đến vụ người này lúc đánh mông mình vui vẻ ra sao, liền không nhịn được thuận nước đẩy thuyền phá hoại một phen: “Đúng rồi, cần đệ lau giúp huynh không?”
Vạn Tư Tề nhìn chăm chăm vào miếng thịt quay trên đống lửa gật đầu:
“Được.”
Hoắc Cải giảo hoạt híp mắt, bỏ cốc rượu xuống, miết hai cái thật mạnh vào miếng thịt trên tay trái, sau đó một nhát bôi lên bên mặt đẹp trai của Vạn Tư Tề, để lại một đống dầu mỡ, kha khá nhọ nồi.
Vạn Tư Tề cũng không phải kẻ ngốc, sau khi cảm thấy trên mặt nhầy nhầy, lập tức giữ chặt lấy móng vuốt có ý định mở rộng chiến quả của Hoắc Cải, sau đó lấy ngay tay của Hoắc Cải, gậy ông đập lưng ông.
Hoắc Cải liều mạng ngoe ngẩy đầu, muốn tránh kiếp bị “bôi dầu”. Vạn Tư Tề tất nhiên không chịu buông tha, thế nhưng thân thể Hoắc Cải tên này mềm dẻo, phản ứng linh hoạt, Vạn Tư Tề vừa muốn nắm lấy hai tay một cái dính đầy dầu một cái cầm thịt quay của Hoắc Cải, lại muốn khống chế cái đầu không ngừng ngoe nguẩy của y, trong một thời gian ngắn khó có thể đắc thủ.
Thế nhưng, Vạn Tư Tề hắn không phải chiến đấu một mình!
Tham Lang thấy chủ nhân nhà mình và người xấu đánh nhau, khom người một cái liền xông xáo nhảy bổ vào Hoắc Cải.
Tất cả đều biết, Tham Lang là một cẩu cẩu thông minh. Cho nên nó không những không nhảy vào từ đằng sau Hoắc Cải, khiến Hoắc Cải đè lên người Vạn Tư Tề, cũng không nhảy bổ vào chính diện Hoắc Cải, khiến Vạn Tư Tề đè lên Hoắc Cải. Mà vọt một cái vào giữa hai người, để tránh đè lên chủ nhân mình, còn đặt trọng tâm về bên Hoắc Cải.
Nói cho đơn giản, chính là hai cái móng vuốt phía trước của Tham Lang nặng nề đáp xuống… giữa hai chân Hoắc Cải.
“Ngao!!!!!!!!!”
Đừng hiểu nhầm, âm thanh đó không phải do Tham Lang cất lên, mà là Hoắc Cải do bộ phận quan trọng bị chà đạp thê thảm cất lên.
Mặt Hoắc Cải trắng bệch, mặt Vạn Tư Tề đen xì: “Tham Lang. Tránh ra!”
Tham Lang ủy khuất nhìn chủ nhân bằng đôi mắt long lanh đầy nước, không tình không nguyện đi khỏi giữa hai người, rõ ràng mình có làm gì đâu!
Hoắc Cải hai tay ôm chỗ-ai-cũng-biết-là-chỗ-nào-đấy hai mắt rưng rưng mềm nhũn trong lòng Vạn Tư Tề, đau đớn thở dốc: “Đệ… sắp chết rồi.”
Vạn Tư Tề tay chân nhanh nhẹn ôm Hoắc Cải lên vội vàng chạy như bay vào phòng: “Ta sẽ đi mời đại phu cho đệ.”
“Đừng… tuyệt đối đừng.” Hoắc Cải mở to mắt, vừa tức vừa bực mình, vết thương kiểu này có thể khám đại phu hay sao hỗn đản! Nếu như khám rồi, làm không tốt sáng mai cả cái Mông thành nhất định sẽ lưu truyền tin tức tiểu kê kê của lão tam nhà họ Vạn đã hy sinh tráng liệt.
“Đệ không thể sợ thuốc giấu bệnh, đệ vẫn còn nhỏ, không biết chỗ đó quan trọng đến thế nào. Nếu như không cẩn thận, cả đời đệ sẽ tiêu tùng.” Vạn Tư Tề lo lắng không yên.
Gia không nhỏ, gia biết cái thứ này cực kỳ, vô cùng, hết sức quan trọng! Hoắc Cải nắm lấy cổ áo Vạn Tư Tề, nhịn đau cắn răng nói: “Xem tình trạng trước rồi tính sau được không? Đệ cảm thấy chắc không nghiêm trọng.”
Phòng ngủ của chủ nhà đã ở trước mặt, Vạn Tư Tề trầm ngâm một lúc, cuối cùng đồng ý: “Vậy được, ta xem cho đệ trước.”
“Đệ tự xem là được rồi.” Hoắc Cải vội vàng lắc đầu như trống bỏi, không muốn để người khác nhìn thấy nấm nhỏ nhà mình chút nào.
“Hoặc để ta xem, hoặc để đại phu xem. Đệ chọn một.” Đá cửa ra rồi khóa lại, Vạn Tư Tề không muốn nói nhiều, đặt Hoắc Cải lên mép giường.
[Tiểu kịch trường vô trách nhiệm – Về việc bổ nhào vào]
Đản Hoàng: Đúng, Tham Lang, chốc nữa mày hãy nhào tới từ phía sau Hoắc Cải, Hoắc Cải liền thuận thế ngã vào người Vạn Tư Tề, nhớ kỹ, nhắm chuẩn một chút, nhất định phải miệng đối miệng!
Hoắc Cải: Đạo diễn, tình tiết của chị quá sáo mòn rồi. Ngay cả ta cũng chẳng thích viết những tình tiết kiểu đó, chị sao vẫn coi trọng thế hả? Gặp phải thứ đạo diễn như chị thực là làm phí phạm kỹ năng diễn xuất của ta…
Vạn Tư Tề: Hoắc Cải, đừng nói nữa, không nhìn thấy mặt đạo diễn tái cả vào rồi sao.
Hoắc Cải: Sợ chị ta sao? Dù sao dựa vào cái đầu của chị ta cũng chẳng vắt ra được cái gì.
Đản Hoàng quay người đi, nắm lấy Tham Lang, nói nhỏ: “Tham Lang, chuyện lần trước lăn đồi mày còn nhớ chứ?”
“U…” Tham Lang cảnh giác lùi về sau hai bước.
Đản Hoàng: “Nói cho mày biết, kỳ thực ta chỉ sắp xếp Hoắc Cải ôm mày lăn một vòng thôi, mấy vòng nhiều hơn đều là y tự ý làm đó.”
“Hô hô.” Tham Lang nhìn Hoắc Cải chăm chăm, trong mắt lửa giận phừng phừng.
Đản Hoàng: “Mày biết điểm yếu của đàn ông ở đâu chứ?”
“Gâu!” Tham Lang nhìn chăm chú yết hầu của Hoắc Cải.
Đản Hoàng lắc lắc ngón tay: “No, no, no… không phải chỗ đó.”
“Ngao u?” Tham Lang nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp mắt, sau đó cúi đầu nhìn giữa hai chân mình, lông dựng hết lên, cặp chặt đuôi.
Đản Hoàng tà ác cười gian: “Xem ra mày đã hiểu rồi, chốc nữa, mày liền bổ nhào vào, đạp đúng chỗ đó, mày hiểu chứ!”
Tham Lang hăng hái gật đầu: “Gâu gâu!”
Đản Hoàng vỗ tay để diễn viên chú ý: “Chuẩn bị bắt đầu, ta đã dặn dò Tham Lang, chốc nữa, hai người các ngươi cứ diễn tự nhiên là được!”
“Một hai ba, bắt đầu!”
“Ngao!!!!!!!!”
Đản Hoàng thong dong dũa móng tay: “Lần này không sáo mòn nữa rồi”