CHƯƠNG 82: KẾT CỤC VẪN CỨ BỊ TỪ CHỐI
Hoắc Cải chân bước như bay, xung trận đi đầu ở phía trước Đông Phương Vị Minh, rất có phong phạm anh dũng xông vào nhà ăn năm đó của y.
“Tiểu Miêu, đệ làm gì mà đi vội vậy?” Đông Phương Vị Minh vươn tay nắm lấy cổ tay Hoắc Cải.
Bước chân Hoắc Cải không chậm lại, ngược lại trở tay, kéo Đông Phương Vị Minh cùng đi nhanh: “Ngươi chẳng lẽ không biết Tuyền Thuỷ Trai vẫn luôn rất đắt khách sao, nếu như đi muộn một chút nói không chừng sẽ mất chỗ luôn đó.”
Tầm mắt của Đông Phương Vị Minh khẽ khựng lại trên hai bàn tay đang nắm lấy nhau, nét cười trên mặt từng chút một nở ra: Tuy rằng với thân phận của mình, từ trước đến nay vẫn chưa từng gặp phải chuyện bị tửu lâu chặn ở ngoài cửa, có điều thỉnh thoảng chạy cuống cuồng đi ăn một lần dường như cũng rất tuyệt
Tuyền Thuỷ Trai nổi tiếng về món cá, là một nơi rất tao nhã, viện tử cỏ cây um tùm, lác đác toạ lạc những đình các hoặc lớn hoặc nhỏ, mỗi một đình các từ trước đến nay chỉ tiếp đãi một bàn khách. Đồ ăn ngon, bối cảnh thanh nhã, bố trí tách xa đã khiến Tuyền Thuỷ Trai được giới quyền quý phú hào yêu thích.
Vào Tuyền Thuỷ Trai, Đông Phương Vị Minh quen đường quen lối dẫn Hoắc Cải đến một tiểu các dựa vào hòn non bộ có suối chảy, một tiểu nhị nhanh nhẹn dâng trà lên hầu hạ.
“Đệ muốn ăn gì?” Đông Phương Vị Minh nghiêng mặt nhìn sang Hoắc Cải ngồi bên cạnh, vui vẻ đợi bị lột tiền.
Hoắc Cải không để tâm đến lời giới thiệu của tiểu nhị, qua loa đáp: “Lần đầu tiên ta đến, cũng không biết ăn gì ngon, xem bộ dạng có vẻ như ngươi thường đến, thế thì cứ để ngươi quyết định đi.”
Đông Phương Vị Minh cũng không từ chối, nhanh chóng chọn đủ món.
“Đợi thức ăn làm xong cả thì cùng mang lên, ta có chút chuyện muốn nói với vị công tử này, đừng để người của các ngươi đi lại gần đây.” Hoắc Cải dặn dò tiểu nhị.
“Tiểu nhân đã hiểu.” Nơi này vốn ăn khách bởi không gian an toàn cách biệt, tiểu nhị tất nhiên đáp rất dứt khoát.
Tiểu nhị ôm thực đơn, khom người khép cửa đi không lâu. Cửa tiểu các rất nhanh lại bị bật mở rất thô lỗ.
Đôi mắt hoa đào của Hoắc Cải liếc qua, chính là tên ngốc Thường Cốc Phong cùng tên người hầu xui xẻo Hiên Ly. Hoắc Cải trong lòng bình tĩnh: Tiểu Phong, cối xay gió này đợi ngươi rất lâu rồi
Thường Cốc Phong vừa ra khỏi Hồi Xuân Đường liền nhìn thấy Hoắc Cải và một nam nhân lạ mặt mày đưa mắt liếc, nói chuyện rất vui vẻ. Thấy đôi cẩu nam nam này xoay người liền đi, sợ mất dấu, không kịp qua bên xe ngựa gọi người hầu của Trần phủ, liền dẫn theo Hiên Ly vội vội vàng vàng đuổi theo, lúc này vẫn còn thở không ra hơi.
Đông Phương Vị Minh không vui đánh giá đôi chủ tớ không mời mà đến này, ánh mắt sắc như dao: “Giữa ban ngày ban mặt, công tử ngươi đeo mặt nạ xông vào phòng, chẳng lẽ là muốn ăn cướp?”
Ai ngờ Thường Cốc Phong chẳng thèm để ý Đông Phương Vị Minh, không chút do dự tập trung toàn bộ hoả lực lên người Hoắc Cải, miệt thị: “Vạn Nhận Luân, lần này cuối cùng ngươi đã bị ta bắt gặp rồi, xem ngươi còn dụ dỗ đàn ông thế nào! Còn không mau quỳ xuống cầu xin bổn thiếu gia, có khi bổn thiếu gia còn có thể nói giúp ngươi mấy lời tốt đẹp trước mặt Bách Chu đó.”
Thần sắc Đông Phương Vị Minh lạnh lẽo, đang muốn mở miệng, Hoắc Cải lại xua tay, ngăn hắn lại: Gia khó khăn lắm mới câu được con cá này, nếu như ngươi một dao chém chết nó rồi, gia còn chơi âm mưu quỷ kế gì được nữa!
Hoắc Cải không nhanh không chậm rót một chén trà cho mình, hạ thấp mi mắt nói: “Việc ta ở cùng ai từ lúc nào đã đến lượt Trần đại nhân hỏi đến rồi? Ngươi coi ta là Thường tiền bối ngươi sao, ăn cơm của người ta, dùng đồ của người ta, ở nhà của người ta , giống hệt như gia súc vậy, ngay cả ra ngoài ăn cơm với ai cũng không đến lượt mình được quyết định.”
Răng của Thường Cốc Phong phát ra tiếng ken két, cười lạnh nói: “Lúc này nói sao mà khí thế vậy, thật không biết tên tiện hoá nào cứ có cơ hội là dụ dỗ Bách Chu, còn lấy danh nghĩa là tặng quà cho ta mà đến, thật không biết xấu hổ.”
“Hà tất nói dụ dỗ khó nghe như vậy?” Hai ngón tay của Hoắc Cải nhấc nắp chén lên gạt gạt vụn trà, thản nhiên thổi một hơi: “Thi Hương sắp đến, Vạn Nhận Luân ta là thí sinh dự thi, có lý nào lại không lo lót một chút. Huống chi, Trần đại nhân rất yêu thích tài học của tại hạ, ta chẳng qua chỉ thuận nước đẩy thuyền chút xíu mà thôi.”
Thường Cốc Phong bị lời nói thẳng thắn không biết xấu hổ của Hoắc Cải kích đến không biết nói gì.
Hoắc Cải khẽ nhấp một ngụm trà, gác nắp trà xuống, lúc này mới ngẩng lên nhìn Thường Cốc Phong, thành khẩn nói: “Nói thực, ta tuy rằng để ý đến công danh, nhưng cũng chưa đến mức vì công danh mà hiến thân cho một nam nhân già. Ngươi cần gì phải làm đúng bản chất sủng vật của mình, thấy ai vào cửa đều chạy lên sủa hai tiếng, sợ chủ tử của ngươi quên ném xương cho ngươi ăn. Hai chúng ta thực không cùng đẳng cấp, ngươi vì một hai miếng xương ta ngay cả nhặt lên cũng không thèm mà cứ nhắm vào ta không buông, có cần phải thế không?”
Những điều mình tâm tâm niệm niệm lại bị người khác dùng ngữ khí không thèm để tâm nói ra như thế, Thường Cốc Phong chỉ cảm thấy giận sôi máu, cơn điên như muốn xé toạc da thịt mà phun ra: “Ngươi dám thề không, thề rằng nếu như ngươi có chút ham muốn với Trần Bách Chu thì sẽ bị hàng ngàn con kiến cắn xé tim mà chết!”
Hoắc Cải không để tâm mà cười cười: “Có phải nếu như ta thề rồi, ngươi liền bảo đảm sẽ lập tức cuốn xéo khỏi tầm mắt ta, không còn mang cái mặt quỷ đó làm hỏng mắt ta nữa?”
Thường Cốc Phong không tin, người mà bản thân một lòng muốn độc chiếm trong mắt người khác giá trị hoàn toàn chỉ là hòn đá lót đường. Cho nên Thường Cốc Phong cố nhẫn nhịn cơn giận, nói từng chữ một: “Ta bảo đảm!”
“Vậy được.” Hoắc Cải giơ hai ngón tay lên, chỉ lên trời thề: “Tôi thề, nếu như tôi có chút động tình với Trần Bách Chu, Vạn Nhận Luân liền bị hàng ngàn con kiến cắn xé tim, không được chết tử tế!”
Cha kế bạc bẽo lấy tên người khác mà thề ngon lành, tiểu thụ vạn năm xui xẻo Vạn Nhận Luân lại lần nữa nằm trúng đạn.
Thường Cốc Phong không thể tin nổi trừng mắt nhìn Hoắc Cải: “Uổng cho Bách Chu bênh ngươi nhiều như vậy, ngươi lại, ngươi lại…”
Hoắc Cải phì cười: “Gia cũng không phải bình hoa, chỉ cần có người chịu cắm vào liền cảm thấy vinh dự vạn phần, vui mừng khôn siết.”
Biểu cảm kiêu ngạo trên mặt Hoắc Cải thực sự khiến người có xúc động muốn đập cho y một trận, Thường Cốc Phong ác nghiệt nhắc nhở: “Ngươi không sợ ta nói lại cho Bách Chu nghe những lời hôm nay ngươi nói sao?”
Hoắc Cải đạt được mục đích rồi, tất nhiên không muốn tốn thêm chút tinh thần nào để chơi với tên ngốc này nữa, lợn chết không sợ nước nóng nói: “Ngươi muốn làm gì thì làm! Thường tiền bối, ta đã thề rồi, ngươi sao vẫn chưa chịu đi? Chẳng lẽ bình hoa vỡ cũng có quyền nói lời không giữ lời sao?”
Thường Cốc Phong hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
“Ta thực không biết, miệng của đệ lại độc đến mức này đấy.” Đông Phương Vị Minh nhìn Hoắc Cải, khoé miệng nhếch lên một ý cười nghiền ngẫm như có như không.
“Sao nào? Thất vọng về ta rồi?” Hoắc Cải đầy kỳ vọng nhìn Đông Phương Vị Minh.
Đông Phương Vị Minh chớp chớp mắt: “Sao có thể chứ, tiểu miêu có móng vuốt mới dễ thương mà. Có điều đệ cố ý dụ tên ngốc đó đến đây, chẳng lẽ là để chọc tức y một trận?”
Đông Phương Vị Minh vốn là người thông minh có thể nhìn được mấu chốt trong đó cũng không có gì kỳ lạ, Hoắc Cải đưa ra lời nói dối đã nghĩ kỹ: “Tên ngốc đó cứ bám lấy ta phiền chết đi được, ta chẳng qua muốn mượn cơ hội nói rõ với y mà thôi.”
“Ồ? Đệ tiếp cận Trần Bách Chu thực sự chỉ là vì lợi dụng hắn để đạt được công danh?” Đông Phương Vị Minh lười nhác nhích chén trà của Hoắc Cải đến trước mặt, uống cạn.
Hoắc Cải không cho ý kiến, cười nói: “Ta là người như vậy sao?”
Đông Phương Vị Minh giơ tay, nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt Hoắc Cải, vô cùng dịu dàng: “Sao lại không phải chứ, nhớ khi xưa đệ lợi dụng ta để tiếp cận huynh trưởng của mình đã gọn gàng dứt khoát thế nào.”
Đôi mắt Hoắc Cải khẽ bừng tỉnh, sau đó liền hạ thấp mi mắt: “Đúng vậy, Vạn Nhận Luân ta chính là người như vậy, tự tư tự lợi, lòng dạ sắt đá.”
Thái độ không mặn không nhạt của Hoắc Cải nhìn mà khiến lòng Đông Phương Vị Minh buồn bã, rõ ràng người đùa giỡn trái tim người khác là đệ, giờ phút này sao lại dùng giọng điệu tự giễu như vậy khiến người ta đau lòng!
Ngón tay thon dài trượt đến cần cổ Hoắc Cải, đầu ngón tay cắm vào da thịt, xúc cảm rất mềm mại. Yết hầu chặn giữa ngón trỏ và ngón cái, dường như thêm chút sức là có thể bóp vỡ. Mạch máu nảy lên trong lòng bàn tay, chứng minh sự sống của sinh mệnh.
Hoắc Cải ngoan ngoãn để yên cho hắn bóp, không nói lời nào, không sợ cũng không giận, dường như sám hối, trên mặt dâng lên màu đỏ dị thường, đến từ sự yêu dã của tử vong.
Đông Phương Vị Minh cuối cùng cũng bỏ bớt lực đạo, hắn vốn chỉ định doạ vật nhỏ máu lạnh này chút mà thôi.
“Nghe nói người bị bóp cổ chết rất khó coi, ngươi ít ra cũng nên để cho ta một di dung dễ coi một chút.” Hoắc Cải khẽ cười, giống như một chiến sĩ tử vì đạo cam tâm tình nguyện lao vào chỗ chết.
Khi nói yết hầu cử động, trượt trong lòng bàn tay giống như tiểu sủng vật đang lấy lòng cọ vào lòng bàn tay.
Đông Phương Vị Minh ánh mắt u ám: Mỗi lần, lần nào cũng như vậy, vật nhỏ luôn là bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, cho mình ảo giác nắm bắt được tất cả trong lòng bàn tay, nhưng một khắc sau, thứ chờ đợi mình lại là sự phản bội không chút do dự.
Bàn tay trượt lên trên, cầm lấy cằm, cần cổ trắng nõn bị ép ngửa ra sau, khuôn mặt tinh tế ngẩng lên đầy phiến tình, giọng nói dí dỏm mang theo ý vị điên cuồng: “Đệ cảm thấy chết vì bị cắn thế nào?”
Đông Phương Vị Minh như thể dã thú khát máu, một ngụm ngậm lấy động mạch cổ ẩn dưới làn da trắng như tuyết của Hoắc Cải.
Muốn cắn nuốt môi ngươi, để đôi môi non mềm của ngươi nhiễm vẻ đẹp của máu!
Muốn chà đạp da ngươi, để da thịt trắng mịn của ngươi lưu lại dấu vết của yêu!
Muốn đi vào thân thể ngươi, để giọng nói êm ái của ngươi khóc gọi tên ta!
Khắc sau đó, Đông Phương Vị Minh lại buông tay, lùi ra. Đông Phương Vị Minh cúi đầu nhìn chuỷ thủ đặt nơi đang dâng trào của mình, cười khổ: Nhìn đi, luôn là vậy không phải sao?
“Còn động tay động chân ta sẽ cho ngươi chết đó!” Hoắc Cải cầm chuỷ thủ, nhè nhẹ xoẹt qua.
Đông Phương Vị Minh lặng lẽ tránh ra, mỉm cười ngồi trở lại vị trí cũ: “Thứ Trần Bách Chu cho đệ, ta cũng có thể cho đệ, hơn nữa còn cho nhiều hơn hắn. Thế nào, có cần cân nhắc giao hảo với ta không?”
Hoắc Cải thu chuỷ thủ lại, sau đó ngồi xuống: “Ồ? Ngươi rốt cuộc có thân phận thế nào mà lại dám ba hoa như vậy.”
Đông Phương Vị Minh không trả lời, mà hỏi: “Có sự nâng đỡ của Trần Bách Chu, việc đệ trúng cử nhất định rất dễ. Ta càng có thể bảo đảm thân phận cử nhân của đệ, đạt được chức quan, thế nào?”
Hoắc Cải ngây ra: Gia không dám thi cử nhân là vì sợ một khi triều đình não tàn cho ta một chức quan, cản trở ta đi câu dẫn thổ phỉ. Tiểu Minh ngươi sao lần nào gây thêm phiền phức cho gia cũng đều trúng hồng tâm vậy hả?!
Hoắc Cải lại gật đầu, ôn văn hữu lễ cười nói: “Được đấy, nếu như ngươi thực sự có thể đảm bảo tiền đồ của ta, Vạn Nhận Luân ta cũng không ngại thêm một người bạn như ngươi.”
Đúng lúc này, tiểu nhị đó bưng rượu và đồ ăn chậm rãi đi về phía này, hai người từ cánh cửa mở rộng, nhìn thấy tiểu nhị càng lúc càng gần, không hẹn mà cùng ngậm miệng lại.
Đợi đến khi rượu và đồ ăn lên đầy đủ, Hoắc Cải tích cực chủ động rót rượu cho Đông Phương Vị Minh, nâng chén nói: “Đã có sự tương trợ của ngươi, lần này thi Hương ta nói không chừng phải dốc toàn lực rồi, trước khi thi Hương, ta sợ rằng không nhàn hạ, vẫn xin ngươi hiểu cho.”
Đông Phương Vị Minh nâng chén uống rượu: “Đệ cũng không cần quá khổ cực, bên cạnh đã có ta lo lót hộ đệ rồi.”
“Nếu như chức quan lần này đẹp đẽ chút thì ngươi cũng dễ hoạt động hơn phải không.” Hoắc Cải cười hiểu ý người.
…
Trong bối cảnh một người mong muốn bị lợi dụng, một người vui vẻ tiếp nhận, bữa cơm với chủ đề trung tâm là đi cửa sau lần này đã hạ màn thành công, chủ khách đều vui vẻ.
Thường Cốc Phong là một tên ngốc, điều này không cần nghi ngờ. Cho nên y có thể không suy nghĩ gì mà làm một số chuyện điên cuồng, ví dụ như truyền đi câu chuyện “Vạn Nhận Luân dụ dỗ Trần thích sử, dùng mỹ sắc đổi lấy thành tích” ra ngoài, mục đích chẳng qua chỉ là đập tan ý đồ của đối phương: Vạn Nhận Luân y không phải muốn có tiền đồ sao? Thường Cốc Phong y sao có thể trơ mắt nhìn tên tiện nhân này được như nguyện?!
Ba ngày trước thi Hương, Thường Cốc Phong đem thư cử báo về câu chuyện kết hợp hoàn mỹ giữa mối tình tay ba, hương diễm cẩu huyết, giao dịch quyền sắc, bí mật quan trường chép thành N bản giống nhau , từng cái từng cái gửi đến tận tay các vị giám khảo, còn không quên gửi cho Hoắc Cải một bức, diễu võ dương oai.
Hoắc Cải cầm bức thư, cười đến vô cùng rạng rỡ, Thường Cốc Phong quả nhiên rất ngoan, không uổng mình đã đặc biệt gửi thư cho Hiên Ly, đưa ra ý tưởng này cho Thường Cốc Phong. Tiền đồ, thanh danh, học vấn ba thứ Thường Cốc Phong một nhát giẫm nát, thắng thua đã phân định, việc còn lại chẳng qua là nghiệm thu kết quả mà thôi.
Hoắc Cải xếp gọn thư, y chuẩn bị ngày mai lại đến thăm Trần phủ, cặn bã nơi tăm tối vẫn cần lên men một chút mới càng có thể khiến người ta khó lòng chịu nổi phải không nào?
Ngày hôm sau, Hoắc Cải mang theo thư ngồi xe ngựa chạy về hướng Trần phủ.
Hoa đình Trần phủ, thiếu niên đứng một mình trong hoa đình, thanh sam khoác trên người có chút rộng, càng khiến thân hình thêm mảnh mai, ống tay áo trống rỗng mặc gió lay động, mơ hồ như chỉ cần một làn gió cũng có thể tan thành mây khói. Đôi mắt vốn sáng trong gắt gao nhắm lại, đôi mi dày rậm tạo thành bóng râm màu mực nhạt dưới quầng mắt. Bờ môi dưới vốn đỏ tươi bị cắn chặt, một nét nhợt nhạt lan ra dưới hàm răng đều đặn. Bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, tờ giấy thư trong lòng bàn tay do vậy mà bị vo thành nắm, kêu lên loạt xoạt.
“Hiền đệ…” Trong tay Trần Bách Chu cầm một tập thư, vội vội vàng vàng đi vào hoa đình, trong giọng nói tràn ngập sự lo lắng.
Hoắc Cải mở mắt nhìn Trần Bách Chu, đột nhiên cười, cười yếu ớt mà lại kiên cường: “Đừng lo, đệ không sao.”
Bàn tay ấm áp của Trần Bách Chu ôm lấy nắm tay bóp chặt của Hoắc Cải: “Mấy vị đại nhân đó ngày hôm qua sau khi nhận được thư liền đưa hết cho ta, chuyện này ta sẽ xử lý thoả đáng, nhất định sẽ không ảnh hưởng đến việc thi cử của đệ.”
“Đệ sẽ không tham gia thi Hương lần này.” Hoắc Cải nhàn nhạt đáp.
Trần Bách Chu vội nói: “Đệ hãy tin ta, trên bức thư này chẳng qua chỉ là những lời bịa đặt, rất dễ xử lý. Ta sẽ giải quyết ổn thoả, đệ không cần lo lắng.”
Hoắc Cải thở dài một tiếng, nhìn thật sâu vào mắt Trần Bách Chu: “Trên thư tuy rằng chỉ là những lời bịa đặt, nhưng vẫn có một điều là thật, đó chính là tư tình giữa ta và huynh. Huynh cho dù làm sáng tỏ tất cả thì thế nào, điều này cả ta và huynh đều không cách nào phủ nhận, nói chi là người khác?”
Trần Bách Chu lại nói: “Người ngoài sao có thể biết được nội tình, ta chỉ cần…”
Hoắc Cải giơ tay lên, chặn trên môi Trần Bách Chu: “Huynh chỉ cần làm sao? Huynh chỉ cần nói với tất cả mọi người, ta và huynh hoàn toàn trong sạch, tuyệt không có chút tình cảm nào sao? Điều đệ muốn là bên huynh một đời, chứ không phải chỉ huy hoàng một thời. Lần này dối được, sau này sẽ thế nào, chẳng lẽ huynh cứ chống đỡ ánh mắt nghi ngờ của người khác, lần nào cũng dối gạt sao? Đệ nói rồi, trong lòng đệ chỉ có một vật vô cùng đáng trân trọng, không thể bị huỷ hoại. Cho dù tiền đồ của đệ có bị huỷ hoại hoàn toàn, cũng tuyệt không cho phép bản thân trở thành vết nhơ của huynh!”
“Ta sao xứng đáng…” Quầng mắt Trần Bách Chu đỏ ửng, lời chặn trong cổ họng, không thể nói lên lời.
Hoắc Cải tựa vào ngực Trần Bách Chu, thốt ra những lời mật ngọt triền miên: “Nguyện dùng một đời để đổi lấy một ngày vui của Người…”
Trần Bách Chu ôm chặt lấy Hoắc Cải, gần như muốn đem người này hoà vào trong máu thịt, cất giữ trong tim, không còn rời xa.
Hoắc Cải hạ thấp mi, che giấu đôi mắt không chút cảm xúc, lửa đã chín muồi, đến lúc lên món chính rồi: “Bách Chu, đệ muốn gặp Thường Cốc Phong, y hại đệ thì thôi, nhưng lại kéo cả huynh xuống bùn, đệ nuốt không trôi nỗi bực tức này!”
“Đệ cần gì để tâm đến tên điên đó?” Trong lời nói của Trần Bách Chu giấu không được sự chán ghét.
“Đến giờ huynh vẫn bảo vệ y?” Hoắc Cải đẩy Trần Bách Chu ra.
Trần Bách Chu vội vàng phủ nhận: “Không phải, ta chỉ là không muốn để y làm bẩn tay đệ.”
Hoắc Cải nghe thấy lời thoại quen thuộc, lòng khẽ yên tâm: “Vậy huynh hãy đuổi y đi đi, đệ không muốn lại nhìn thấy y xuất hiện trước mắt chúng ta nữa.”
“Xin lỗi.” Trần Bách Chu gian nan mở miệng.
Trong lòng Hoắc Cải loé lên một dự cảm không tốt, lạnh giọng: “Lời mà cuộc đời này ta ghét nghe nhất chính là hai chữ “xin lỗi”. Nó chứng tỏ ta đã bị tổn thương, bị lừa gạt, bị cô phụ. Ta thực không ngờ, huynh lại có ngày nói với ta hai chữ này. Đừng nói với ta, huynh định nuôi không y.”
Trần Bách Chu chậm rãi gật đầu.
Hoắc Cải không thể tin nổi trừng mắt nhìn Trần Bách Chu: ‘Khốn kiếp! Gia bố trí đến mức này rồi mà ngươi con bà nó vẫn không chịu vứt bỏ Thường Cốc Phong, y rốt cuộc là tiểu tình nhân của ngươi hay là tiểu đệ đệ của ngươi vậy? Khó có thể cắt bỏ đến vậy sao?!’
“Bách Chu, ta chỉ nói một câu, có y thì không có ta, có ta thì không có y! Huynh chọn đi.” Hoắc Cải đi đến nước này rồi, đã là đạn hết gạo cạn, chỉ đành đem quyền lựa chọn giao cho Trần Bách Chu.
Trần Bách Chu nhắm mắt lại, không dám nhìn vào mắt Hoắc Cải nữa, môi hé mở, thốt ra hai chữ”: “Xin lỗi.”
“Ý của huynh là, nếu như nhất định phải chọn, huynh cần y chứ không cần ta?” Móng tay Hoắc Cải cắm sâu vào lòng bàn tay, y không tin, y hao phí tâm tư, đắn đo suy nghĩ, đổi lại vẫn là kết cục thê thảm giống y như trong nguyên tác.
Trần Bách Chu trầm ngâm thật lâu, cuối cùng dùng giọng nói khẽ gần như không nghe thấy được nói ra phán quyết cuối cùng: “Đúng…”
Hoắc Cải quay đầu liền xông ra khỏi hoa đình, y phải đi tìm Thường Cốc Phong, y không tin, đợi đến khi mình bị Thường Cốc Phong đánh đến tan da rách thịt, Trần Bách Chu vẫn có thể kiên trì như thế!
Chạy mãi chạy mãi, Hoắc Cải đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, trái tim không ngờ được bao trùm bởi ấm áp, sự oán phẫn, không cam tâm đối với Trần Bách Chu đã biến mất hoàn toàn.
‘Chú oán không ngờ như thế đã được giải trừ rồi?! Bị người ta đá rồi lại có thể qua cửa, chẳng lẽ tiểu cúc hoa hôm nay bị hỏng rồi?’
Hoắc Cải quyết đoán tiếp tục chạy về phía trước, tiểu cúc hoa hỏng nặng như vậy, không nhân cơ hội này giải trừ oán hận với Thường Cốc Phong thì y liền không phải Hoắc Cải!
Một toà lầu các toạ lạc giữa rừng trúc xanh dần dần xuất hiện trong tầm mắt, rường cột chạm trổ, xa hoa lộng lẫy.
Dựa vào sự thiên vị yêu quý của boss Trần Thường Cốc Phong, đây chắc nửa là nơi ở của y rồi!
Hoắc Cải không chút do dự xông lên: Í? Cửa khoá rồi. Chẳng lẽ Thường Cốc Phong không ở bên trong?
Hoắc Cải trầm tư một lúc, nhảy vào qua đường cửa sổ…
Ánh mặt trời từ cửa sổ rộng mở chiếu vào trong, quét đi nét âm u của căn phòng, hiện rõ mọi thứ bên trong.
Hoắc Cải đứng bên cửa sổ, vừa ngẩng lên nhìn liền ngẩng người: trong lầu các lộng lẫy này lại treo đầy tranh, hơn nữa hoàn toàn là tranh vẽ người, người trong tranh chỉ có một, đó chính là mình.
Cuộn tranh men theo mặt tường, từng bức từng bức được bày ra, như thể từng đoạn hồi ức…
Thần thái phi dương trong hội trà, sự bướng bỉnh nghịch ngợm lúc tàng câu, nét yêu dã mê hoặc trong bồn tắm, nét phẫn nộ thanh cao khi ngả bài, sự cô độc u ám ngày phơi sách, sự thản định kiêu ngạo ở tửu lâu, mà nhân vật trong tranh khuôn mặt lại không rõ ràng, giống bản thân cũng giống Thường Cốc Phong.
Đến bức châm trà trên xe ngựa, khuôn mặt của mình mới lần đầu tiên trở nên rõ ràng. Hoắc Cải nhớ đến lần đó chú oán được giải, cúc hoa lần đầu nở ra, nhưng lại nở ra một cách nhiệt liệt điên cuồng. Lúc đó bản thân còn đang kinh ngạc, tại sao Trần Bách Chu lại di tình biệt luyến dứt khoát nhanh chóng như vậy, thì ra là thế này…
Khi một vật nào đó được dán nhãn lên rồi, người ta vẫn luôn quen liếc qua nhãn, nhìn mà như không thấy dáng vẻ thực sự của sự vật dưới cái nhãn đó. Trong lòng Trần Bách Chu nhận định người hắn yêu là Thường Cốc Phong, cho dù trong tim đã chôn giấu bóng hình của người khác, nhưng vẫn cố chấp nhận định hắn yêu là bóng dáng Thường Cốc Phong trên người Hoắc Cải. Cho đến thời khắc này, người tình hoàn mỹ trong mộng đã tan thành tro bụi, thiếu niên khẽ giọng thì thầm bên tai “Huynh là của ta.” Thế nên cảm xúc phức tạp bị sự mừng rỡ trong giây lát đốt cháy hầu như không còn, sự thật được chôn sâu mới nổi lên mặt nước.
Hoàn toàn không phải có mới nới cũ, không liên quan đến tướng mạo đẹp xấu, chỉ là trái tim bị chấp niệm làm mờ mắt, cuối cùng đã nói ra sự thật: Trong tim ta có một nhánh cỏ thơm, họ Vạn tên Nhận Luân.
Bức hoạ sau so sánh với bức hoạ trước càng khác nhau nhiều. không chỉ là khuôn mặt, còn có cả ý cảnh trong toàn bức tranh. Trong bức hoạ trước, giống như một lữ khách yêu thiên nhiên vẽ lại những phong cảnh ven đường, hắn quyến luyến, hắn lưu luyến, hắn đắm chìm, nhưng hắn vẫn tiến về phía trước. Mà trong bức hoạ sau, giống như người hoạ sĩ không có gì trong tay ở trong mộng gặp được tất cả những gì đẹp đẽ nhất mà hắn kỳ vọng, hắn trầm mê trong đó, không thể thoát ra, nhưng lại tỉnh táo mà nhận ra rằng, mộng dễ vỡ như thế nào, cho nên hắn dùng bút điên cuồng vẽ lại tất cả trong ký ức, hạnh phúc và tuyệt vọng.
Đôi mắt Hoắc Cải dừng lại trên một nhóm tranh, vẽ lại cảnh lần trước hắn ở trong hoa đình, phẫn nộ, mỉm cười, ngượng ngùng, yêu mị…
Bức cuối cùng, y trong bức tranh tựa cửa quay đầu, khẽ hé môi cười, nét kiều diễm, triền miên không thể diễn đạt hết bằng lời.
Góc phải bên dưới đề 6 chữ lăng loạn…
Ái chi, hại chi… ly chi (Yêu Người là hại Người… nên rời xa Người.)
Hoắc Cải hít một hơi thật sâu, ngửa đầu nhìn nóc phòng, khàn giọng, khe khẽ thốt ra hai chữ: “Đồ ngốc.”
Y nghĩ, cuối cùng bản thân cũng hiểu được tại sao Trần Bách Chu cự tuyệt mình mà cúc hoa lại giải chú ấn rồi.
————————-
Bụi: Thế là cha kế đã công lược xong boss thứ hai, tiếp theo sẽ là thời gian lên sàn của Vạn huynh. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!