CHƯƠNG 14: RÁCH ÁO LÀ ĐỘC QUYỀN CỦA NHÂN VẬT CHÍNH…
Hoắc Cải đương nhiên không phải kẻ thích ngồi chờ chết, y hét lớn một tiếng, một tay bóp hàm dưới cẩu cẩu, một tay gập lại, chặn ở ngực cẩu cẩu liều mạng đem nó đẩy ra ngoài. Cẩu cẩu đương nhiên không cam tâm tỏ ra yếu kém, hai cái chân lông xù đè lên vạt áo Hoắc Cải, không ngừng đẩy đẩy, rất có tư thế coi như ngươi xốc ta lên, ta cũng muốn đem ngươi lột thành gà trụi trước.
Một người một chó ở trên cỏ bắt đầu trận nhân cẩu đại chiến. Chiến dịch lột cùng phản lột, đè cùng phản đè, ở ngay trên đỉnh gò đất này yên lặng mà kịch liệt diễn ra, sau đó…
“Lộc cộc lộc cộc” một người một chó thâm tình ôm nhau lăn xuống gò đất.
Hoắc Cải kinh kêu một tiếng, sau đó trong chớp mắt, thiên toàn địa chuyển. Thân thể lăn tròn không ngừng, cỏ xanh như có như không hôn qua má, lưu lại chút nhột nhột hoa dại từng đám từng đám nhỏ chớp mắt thoáng qua, lưu lại hương thơm thoang thoảng bầu trời màu mân côi đỏ ở trong mắt lưu động thành một mảnh gấm nho nhỏ đong đưa, cuốn theo những đám mây lớn thật lớn như tơ bông, quấn thành một cái chăn bông rất bự, che hết cả khuôn mặt.
Khắp sườn đồi thơm ngát biếc xanh bởi đã hưởng thụ cả ngày tắm nắng mà trở nên ấm áp, giống như một tấm đệm vừa mềm vừa lớn dệt bằng ánh dương. Thân thể quả thực giống như bị ném vào trong mây, lăn lăn lăn, kéo theo một thân vân đóa, cùng lúc đó gió phất qua mặt đất, thật là khoái hoạt.
Một người một chó lăn tới đáy gò còn lăn thêm ba vòng nữa mới ngừng lại được. Hoắc Cải ôm cẩu cẩu, một đống lông xù xù mềm núc ních ấm dạt dào ở trong lòng, khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều bị dỗ cho mềm nhũn choáng váng, sảng khoái đến không xong.
Hoắc Cải buông ra, dang tay dang chân, bày thành hình chữ đại, thở hắt ra một hơi, tựa như đem khí trời phun hết sạch sẽ.
Khóe môi Hoắc Cải không ức chế được mà cong lên, từ khi xuyên qua tới nay, rất lâu rất lâu rồi không được vui vẻ như thế. Không có báo thù, không có lo lắng, đầu óc trống rỗng, chỉ có hô hấp dần nhẹ nhàng khi lăn tròn.
Hoắc Cải nghiêng đầu, mắt tràn đầy tiếu ý khi thấy hình tượng oai hùng tiêu sái của cẩu cẩu đã mất sạch, thân thể lông xù cuộn thành một đống run rẩy không ngừng, đôi mắt thủy uông uông, bên trong xoay tròn như nhang muỗi. Rõ ràng là bị lăn cho choáng váng, sợ rồi.
Hoắc Cải đột nhiên cảm giác được cúc hoa ở ngực mơ hồ giật giật…
Vì vậy, cha kế Hoắc Cải rất tà ác, rất tà ác mà nở một nụ cười.
Hoắc Cải nắm cái đuôi bự của cẩu cẩu, mừng như điên mà kéo nó đi, hắc hưu hắc hưu, cẩu cẩu còn chưa kịp choáng xong cứ như thế bị Hoắc Cải một đường kéo ngược lên đỉnh gò đồi.
Hoắc Cải nằm xuống, ôm lấy cẩu cẩu, ôn nhu cười: “Nào, chúng ta lại lăn thêm một vòng đi!”
Vì vậy, một hai ba… lộc cộc lộc cộc.
“Ngao “ cẩu cẩu bi thương thét vang trời đất.
“Nào, chúng ta lại lại lăn thêm một vòng đi!”
Lộc cộc lộc cộc…
“Ngao ô “
“Nào, chúng ta lại lại lại lăn thêm một vòng đi!”
Lộc cộc lộc cộc…
“Ô ô “
“Nào, chúng ta lại lại lại lại lăn thêm một vòng đi!”
Lộc cộc lộc cộc…
“Ô “
“Nào, chúng ta lại lại lại lại lại lăn thêm một vòng đi!”
Lộc cộc lộc cộc…
“…”
Hoắc Cải cứ vậy kéo rồi lăn, lăn rồi kéo mà khi dễ cẩu cẩu tròn năm vòng, hiện xem ra y vẫn chưa có ý định dừng tay lại.
Phía chính phủ giải thích là Hoắc Cải không thể không thay Vạn Nhận Luân báo thù, mặc dù lúc lăn vòng thứ tư xong, oán niệm của tiểu cúc hoa với cẩu cẩu đã tiêu tán hết rồi.
Chân tướng hồng quả quả là… bản tính ác ôn của cha kế nào đó đã phát tác.
Cha kế đặc sắc là ở chỗ hướng chết mà dày vò, chuyên nghiệp là ở chỗ trước lúc xong xuôi bất kể dày vò kiểu gì cũng phải làm cho nửa sống nửa chết.
Nhưng thiên lý sáng tỏ, người xấu không thể vĩnh viễn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật như thế. Cho nên, lúc Hoắc Cải lăn xuống chân đồi lần thứ sáu, một bóng đen phủ lên thân mình y.
Hoắc Cải mở mắt, khuôn mặt đơ đơ của Vạn Tư Tề cứ thế ánh vào tầm nhìn…
“Chơi rất vui sao?” Băng sơn mở miệng, lãnh khí bốn phía.
Vui quá hóa buồn, Hoắc Cải ôm cẩu cẩu khóc không ra nước mắt. Cái số mệnh bi thảm này, cái thế giới tàn khốc này, làm mao gì khi dễ một con chó cũng bị chủ chó bắt tận tay a khẩu hồ!
Hoắc Cải lưu loát ở bên chân Vạn Tư Tề đứng dậy, phủi phủi một thân cỏ cây hoa lá cho cẩu cẩu, nịnh bợ nói: “Con chó này đúng là có tinh thần.”
Cẩu cẩu thấy chủ nhân ngay lúc nước sôi lửa bỏng nhảy ra cứu mình, ủy khuất mở to hai mắt, đẫm lệ uông uông. Liền đứng dậy chạy về phía chủ nhân, kết quả do đang bị vây trong trạng thái mê muội nên chưa được hai bước, chân đã loạng choạng, ngã nhào trên đất, cẩu cẩu phân không rõ trái phải trên dưới cứ thế đạp đạp cái chân béo, nửa ngày không đứng lên được.
“Đúng là rất tinh thần.” Vạn Tư Tề nhìn cẩu cẩu đang phơi bụng trắng trên mặt đất, gật đầu, hạ lời bình.
Hoắc Cải cúi đầu, ở trên đất tìm cái lỗ, trời ơi đất hỡi, cho con yêu quái tới cuốn ta đi đi
Hai người cứ thế một cái cố chết mà trừng, một cái có chết cũng không ngẩng đầu lên giao lưu khoảng một chén trà nhỏ, bên thụ hại cẩu cẩu rốt cuộc đã choáng xong, lay lay lắc lắc cọ tới bên chân Vạn Tư Tề, ô ô đem cằm gắc lên mũi chân hắn, mắt to ngập nước hoảng sợ nhìn Hoắc Cải, im lặng lên án.
Hoắc Cải vỗ ngực than nhẹ, không nghĩ tới cẩu cẩu này bề ngoài nhìn băng sơn công như thế cư nhiên lại có một trái tim loli nhu mì điềm đạm tới vậy…
Cẩu cẩu chờ một lát, lại ngẩng đầu nhìn chủ nhân, phát hiện chủ nhân không có ý thay mình báo thù, vì vậy liền nổi giận! Nó nhảy lên một cái, đem Hoắc Cải đè xuống, lại hùng hổ cắn vạt áo Hoắc Cải.
Hoắc Cải nằm trên đất khóc không ra nước mắt, giờ y không dám hạ độc thủ nữa, đành phải cứng đơ thân thể tùy ý cẩu cẩu muốn làm gì thì làm.
Rốt cuộc, vạt áo bị xé lên rồi, cẩu cẩu hưng phấn ngao ô một tiếng, ngậm bọc giấy trong lòng Hoắc Cải nhảy qua một bên gặm liên hoa bao. Hừ hừ, cho ngươi khi dễ ta, một cái cũng không chừa cho ngươi!
Nguyên lai đây là chân tướng của việc cẩu cẩu đè mình sao? Hoắc Cải không nói gì hỏi trời xanh, rốt cuộc thế giới này quá điên cuồng hay là bản thân mình quá YD…
Vạn Tư Tề cúi người xuống, bàn tay lớn cầm lấy bàn tay nhỏ của Hoắc Cải. Hoắc Cải đang ngay đơ trên mặt đất nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy trên tay có một cỗ lực đạo truyền đến, không tự chủ mà theo đó bò lên.
Tay bị buông ra, ôn độ lại gần trong gang tấc, Hoắc Cải ngẩng đầu, nhất thời có chút ngỡ ngàng mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt bình tĩnh của Vạn Tư Tề.
“Nó gọi là Tham Lang.”
“Tham Lang?” Hoắc Cải lơ ngơ một lát mới hiểu Vạn Tư Tề đang giới thiệu chó nhà mình cho y làm quen.
Tham Lang cẩu cẩu bị gọi đến tên thì xoay đầu liếc mắt nhìn Hoắc Cải, ngô một tiếng, lại ngạo kiều đem đầu xoay trở về.
“Đói không?” Vạn Tư Tề nhìn bát trân liên hoa bao dưới miệng Tham Lang, ánh mắt thâm trầm.
Hoắc Cải cảnh giác lắc đầu: “Không đói.” Tiểu tử này không định cho ta diễn màn đoạt ăn dưới miệng chó chứ.
Vạn Tư Tề nhìn chằm chằm Hoắc Cải, nghiêm trang nói: “Giờ cơm hôm nay qua rồi.”
“Ân.” Hoắc Cải thông minh gật đầu. Khi dễ chó nhà người ta, phải làm tốt tư tưởng bị chủ chó cắt cơm, điểm tự giác đó bản cha kế vẫn có.
Vạn Tư Tề nhìn chằm chằm Hoắc Cải, lại tiếp tục nghiêm trang nói: “Y phục mở ra rồi.”
“Ân… A?” Hoắc Cải vội vàng cúi đầu, ngoại sam rớt ra, nội sam cũng thất linh bát lạc, một con hồng đậu xuất tường…
Hoắc Cải luống cuống tay chân đem cổ áo kéo lại, vì vậy hồng đậu bên phải hồi tường, hồng đậu bên trái xuất trướng. Hoắc Cải tuyệt vọng phát hiện, nếu muốn đem quần áo chỉnh cho đàng hoàng, e là y phải cởi hết ra rồi mặc vào lại lần nữa.
Hoắc Cải có chút làm khó nhấc mắt nhìn, lại thấy Vạn Tư Tề đang nhăn chặt lông mày, không khỏi nổi giận: ‘Ta bị chó nhà ngươi khi dễ đến rách áo rách quần mà ngươi còn bất mãn gì nữa?’
“Đại ca… làm phiền xoay người được không? Ta phải chỉnh y phục.” Hoắc Cải cắn răng.
“Ta không để ý.” Vạn Tư Tề nhìn chằm chằm vào ngực Hoắc Cải, một chút ý đồ xoay người đi cũng không có.
Hoắc Cải giật giật khóe miệng, oạch một cái nhảy ra sau lưng băng sơn.
Chờ xác định Vạn Tư Tề không có ý đồ xoay người xem biểu diễn vũ thoát y miễn phí xong, Hoắc Cải mới thuần thục cởi đai lưng, không có biện pháp, khoác da dụ thụ, phải xem cúc hoa nhà mình như khuê nữ mà bảo hộ, thuần khiết gì đó rất là quan trọng.
Sau đó…
“Ba ba.”
Đai lưng dưới móng sắc của cẩu cẩu cố kéo hơi tàn cuối cùng cũng báo hỏng.
Hoắc Cải mặc nội sam bán trong suốt khoác ngoại sam rách tơi khóc không ra nước mắt. Rách áo vốn là của dành cho diễn viên trong manga 18+ a! Vì sao ta khoác da nhược thụ cũng phải gánh cái đãi ngộ áo rách quần manh thế này.
【 Tiểu kịch trường vô trách nhiệm —— nha hoàn chi 《 Hồng đăng ký 》bản mật báo 】
〔 nha hoàn mang theo hộp điểm tâm vào nhà. 〕
Nha hoàn: nghe tiểu tư nói, cả nhị thiếu gia lẫn tam thiếu gia đều chưa về phòng. (buông hộp điểm tâm xuống)
Vạn Tư Tề: (do dự tự lẩm bẩm) cả hai đều chưa về phòng.
Nha hoàn: phủ ta sao lại có nhiều tên nhóc cần phải nhìn chằm chằm thế chứ?
Vạn Tư Tề: nga, chó nhà ta bộ dạng oai hùng, kẻ thù hơi bị nhiều.
Nha hoàn: thiếu gia, vậy hôm nay ai là trọng điểm cần trông chừng đây?
Vạn Tư Tề: không cần hỏi, lát nữa ngươi sẽ biết.
Nha hoàn: ân, thiếu gia, ngài không nói, ta cũng biết.
Vạn Tư Tề: biết? Ngươi biết cái gì?
Nha hoàn: thiếu gia, ngài hãy nghe ta nói!
(hát) < Tây bì lưu thủy >
Phủ ta thân thích hằng hà,
Không có đại sự không tới cửa.
Tuy nói là, tuy nói là thân thiết nhưng lại không thân cận,
Mà hắn so với địch còn phải phòng kỹ hơn.
Thiếu gia cùng quản gia đều bảo trông cho chặt,
Ảo diệu nơi đây ta cũng đoán được vài phần.
Bọn họ với mại hương oa đều một dạng,
Đều có một khỏa ngược cẩu tâm.
() mại hương oa: cái chỗ có cầy tơ bảy món á XD Tây bì lưu thủy: một điệu trong ca kịch dân gian TQ, hát cùng đàn nhị Hồng đăng ký: một bộ phim về kháng chiến chống Nhật của TQ, rất được ca tụng, trong phim có cả vụ hát kinh kịch nữa (không có hứng thú cái này, giải thích sơ sơ zậy thôi)
chương sau có màn thoát y mí lị sắc lang hiện thân =)) bạn cẩu cẩu “được” ngược nhẹ nhàng nhất rồi đó