Ánh nắng cuối tuần trong vắt.
Ở một gian phòng nào đó của ký túc xá nam đại học A, một người con trai dung mạo thanh tú, da dẻ trắng ngần, chỉ là đầu tóc có hơi lộn xộn chậm rì rì ôm bát mì Khang sư phụ thịt bò đậu phụ cay ngồi trước máy tính, khởi động màn hình, sau đó chờ mạng của nhà trường bò với tốc độ của ốc sên lên mạng, thật là thảnh thơi.
Nhân phẩm hôm nay tốt bất ngờ nha, mạng trường cũng không cần phải F5 lại nhiều lần như mọi khi, chỉ cần giở chút công phu là lên được rồi.
Tô Ngữ Bạch ngạc nhiên đồng thời cũng không quên nhân tiện khoe khoang tốc độ mạng hôm nay, thật tuyệt, cuối cùng cũng thoát khỏi cái mạng rùa kia rồi!
Buông cái dĩa ăn mỳ xuống, Tô Ngữ Bạch chậm rãi di chuyển con chuột chỉ vào biểu tượng con chim cánh cụt béo mập mạp, click hai cái rồi lại tiếp tục thảnh thơi ăn mỳ.
“Tích tích tích!”
“Tích tích tích tích!”
“Tích tích tích tích tích!”
Vừa lên QQ đã có tiếng báo tin nhắn liên tiếp thay nhau reo vang, âm hưởng bất thình lình xuất hiện nơi ký túc xá vốn đang yên tĩnh nên phá lệ trở nên chói tai, thậm chí còn có thể nghe được tiếng vọng lại. Cái nhóm “võng phối” ấy cứ nháy nháy nháy, thiếu chút nữa làm mù đôi mắt phượng mạ vàng 24K của Tô Ngữ Bạch.
Mạng đại học A rất yếu, mặc dù Tô Ngữ Bạch vừa khen nó hết lời, nhưng hứng chịu sự thử thách của QQ, liên tục nhận được nhiều tin nhắn như vậy, internet cũng không ngoài sở liệu …… tạch rồi.
Quả nhiên không nên trông chờ quá lớn vào mạng trường! Thở dài một hơi, Tô Ngữ Bạch cam chịu số phận thu nhỏ QQ, rồi ấn mạnh F5.
Mất nửa ngày, đồng chí Tiểu Tô cuối cũng cũng cứu vớt được em máy tính đang sắp hấp hối, bàn tay nhỏ bé của anh di chuột đến khung thoại…… Giỏi thật, hơn 100 tin mới!
Tô Ngữ Bạch quét mắt nhìn thoáng qua, mở một cái có nhiều tin mới nhất, người tìm anh chính là một vị chuẩn bị có chút dang tiếng, trước đây bọn họ đã từng hợp tác làm mấy bộ, tính tình cô nàng này không tồi, năng lực cũng tốt, tiếng tăm trong giới võng phối cũng được, dù sao cũng phải nói là một em gái tài giỏi ╭(╯_╰)╮
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: ( ̄ˇ ̄) Mễ Tô –sama~
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: ( ̄ˇ ̄) đã kéo anh vào diễn đàn rồi ~
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: Mễ Tô –sama? 0. 0
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: Mễ Tô – sama sao không nói gì? 0. 0
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: Mễ Tô – sama mất tích rồi?! Q_Q
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: Mễ Tô – sama /(ㄒoㄒ)/~~
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: Mễ Tô – sama /(ㄒoㄒ)/~~
…………..
Sau đó toàn bộ đều là lặp lại một câu này, một ngày gửi đến bảy lần, nghị lực bền bỉ đáng khen ngợi ( ̄ˇ ̄).
Tô Ngữ Bạch cố nén xúc động phẫn nộ, bình tĩnh đáp lại một câu ———
Đề Lạp Mễ Tô: Làm sao vậy?
Ngay sau khi trả lời, Tô Ngữ Bạch lập tức nhấn X tắt khung thoại đi, lại mở một khung khác, bởi vì đổ bộ lên QQ chính là phải đối mặt với giới võng phối hỗn loạn, nên mấy người của võng phối gửi tin cho anh chắc chắn cũng chỉ là chuẩn bị hỏi anh có thời gian tiếp kịch mới không mà thôi. Tô Ngữ Bạch nhẫn nại xem qua từng cái rồi lại uyển chuyển từ chối. Nguyên nhân? Mấy cái trò này chưa từng làm anh cảm thấy hứng thú nha ╭(╯^╰)╮
Bỏ chút công cự tuyệt hết tất cả các lời mời tiếp kịch, cuối cùng Tô Ngữ Bạch cũng mở được đến tin nhắn cuối cùng. Mở ra anh liền ngẩn người.
Cũng chỉ là một chuẩn bị hỏi anh có tiếp kịch không, chỉ có điều khác ở chỗ đây là bộ tiểu thuyết mới ra của tác giả Gà Con Tập Bay mà Tô Ngữ Bạch thích nhất.
Gà Con Tập Bay viết sách đã được hai năm, Tô Ngữ Bạch đọc sách của Gà Con Tập Bay cũng được hai năm, tuy anh không chút cảm xúc với người viết nhưng anh thật sự rất thích văn của Gà Con. Từ tác phẩm đầu tay “Thu Lạnh” còn ngây ngô, cho đến lối hành văn thuần thục độc đáo bây giờ của “Yêu Thì Nói Ra”, anh đã tận mắt chứng kiến Gà Con từ một cây bút vô danh chậm rãi trở thành đại thần đầy danh tiếng, vui mừng vì người ta, đồng thời nơi nội tâm sâu thẳm của Tô Ngữ Bạch cũng có những tia vui vẻ ấm áp xâm nhập, cảm giác như vậy thực đặc biệt, tựa như….. tựa như một người mẹ nhìn thấy cục cưng của mình từ từ lớn lên, trở thành một người lớn độc lập…..
Hừ! Cái ví dụ thối nát gì vậy? Tô Ngữ Bạch âm thầm mắng chửi bản thân, chuẩn bị ném một chữ “Được” lên màn hình thì phát hiện một cái ava hình bát cháo trắng lại không ngừng nhún nhảy bên góc phải.Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: ⊙o⊙!!!
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: ⊙o⊙Là người thật nha?!
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: ⊙o⊙ Sẽ không phải là tôi gặp ảo giác đi?
Tô Ngữ Bạch “………….” trong chốc lát thì bình tĩnh đáp ——
Đề Lạp Mễ Tô: Làm sao vậy?
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: /(ㄒoㄒ)/~~ A A A Không phải là ảo giác! A A A A A A Mễ Tô –sama, tôi rốt cuộc cũng gặp được người thật rồi!
Đề Lạp Mễ Tô: ……… Có việc?
Bên kia hình như bị hai chữ “Có việc” của Tô Ngữ Bạch làm cho nghẹn họng, rất lâu sau mới trả lời bằng một sự im lặng tuyệt đối.
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: ………….
Đề Lạp Mễ Tô: ………..
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: ………….
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: Mễ Tô –sama, anh không quên “Thuyết quỷ súc” ở ven Hồ Đại Minh chứ?!!!! 〒﹏〒
Ừm, một dấu hỏi chấm còn tặng kèm thêm bốn dấu chấm than đầy sôi sục, nói lên tâm trạng hiện giờ của cô nàng Bạc Hà cực kỳ không bình tĩnh.
…………… “Thuyết quỷ súc”? Nhìn đến cái tên này, mắt trái của Tô Ngữ Bạch liền nháy mạnh.
Hình như, đại khái, có lẽ, là có chút ấn tượng …….
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà : 〒﹏〒 Ngài tuần trước vừa đáp ứng tôi tiếp bộ này!
…………….
Nghĩ lại!
Khóe miệng Tô Ngữ Bạch giật giật, tuần trước khi anh ở nhà lên mạng, vừa mới lên QQ, em gái Cháo Bát Bảo liền niềm nở chạy tới ôm đùi anh, rồi đặc biệt ngượng ngùng hỏi anh có muốn tiếp cái kịch nghe tên rất ….. tinh tế này không.
Lúc ấy Tô Ngữ Bạc vừa mới làm xong âm thô kỳ cuối của một bộ kịch khác, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, hơn nữa trước đây anh cũng không tiếp âm thụ kiểu này, chỉ là đối với tên kịch có chút hứng thú, vừa khéo Chuẩn bị lại là người quen, trí não anh nhất thời nóng lên liền đáp ứng. Chỉ có điều sau khi nhìn kịch bản, Tô Ngữ Bạch lập tức có xúc động muốn bóp cổ chính mình.
Cho mày tò mò này, cho mày tò mò này, cho mày tò mò này! “Lòng hiếu kỳ hại chết con mèo”, những lời này chưa bao giờ sai 〒U〒!
Mà sau khi anh nhận lời, ngày hôm sau đại học A nhập học. Công việc câu lạc bộ phát thanh khi khai giảng phải xử lý vô cùng nhiều, cái gì mà chuẩn bị bài viết, cái gì mà diễn văn chào mừng hoan nghênh học sinh mới, cái gì mà chiêu mộ tài năng trẻ, vân vân ….. Một loạt chuyện thượng vàng hạ cám dồn dập chạy tới, thân là hội phó câu lạc bộ phát thanh, Tô Ngữ Bạch cùng với hội trưởng bận đến sứt đầu mẻ trán. Anh đã sớm đem vụ “Thuyết quỷ súc”, “Thuyết tổng thụ” gì gì đó ném ra sau đầu lâu rồi. Càng khiến Tô Ngữ Bạch @#*&% chính là hàng năm đại học A đều phải tiến hành dạ tiệc đón người mới, các xã đoàn đều phải cử ra một tiết mục, câu lạc bộ phát thanh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Trời ban cho một phó hội có chất giọng hay như vậy, anh bất hạnh được hưởng cho vinh quang này.
Nói chung, bảy ngày từ khi khai giảng đến giờ, hôm nay Tô Ngữ Bạch mới có chút thời khắc nghỉ ngơi nho nhỏ =-=
Nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì cũng do bản thân không tốt, đáp ứng rồi lại quên mất, còn không liên hệ gì với người ta mà biến mất một tuần liền, mệt cho chuẩn bị người ta phải kiên trì chờ anh. Nếu như anh là chuẩn bị, anh chắc chắn sẽ hung hắng mắng cho Đề Lạp Mễ Tô một trận rồi tiêu sái đổi người.
Vì thế Tô Ngữ Bạch đặc biệt xấu hổ gửi qua ba chữ thực xin lỗi.
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà có chút vừa mừng vừa lo với lời xin lỗi chân thành của Tô Ngữ Bạch nha! (Cậu ta sai ở đâu?)
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: Không có việc gì đâu sama, hiện tại thu âm thô vẫn còn kịp! (·ω·`)o
Em gái thật lương thiện! Tô Ngữ Bạch ( ̄ˇ ̄).
Anh lại chuyển mắt nhìn khung nói chuyện bị anh bỏ quên từ nãy đến giờ.
Rồi Tô Ngữ Bạch lại chấn động.