Sở phụ cũng đã có tuổi, chín phần giống bộ dạng Lục Tấn, môi mỏng mắt lãnh, còn có thể mơ hồ nhìn thấy khi ông còn trẻ chính là bộ dáng lạnh lùng, mày hơi nhíu, chỉ như vậy nhàn nhạt nhìn Sở mẫu cũng đủ làm bà áp lực như núi.
Sở mẫu cười mấy tiếng, thấy Sở phụ không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt nhìn thấu con người, bà hơi rũ đầu xuống.
Sở phụ thở dài, tiến lên phía trước ôm Sở mẫu vào ngực, dở khóc dở cười nói, “Tôi không có trách bà, tuổi Từ Từ còn nhỏ, lại bị cưng chiều đến hư hỏng, đột nhiên không quan tâm cũng sẽ khiến bà lo lắng.”
Lại nói, do ông cũng không làm tròn trách nhiệm của một người cha, ngày thường đều đem đứa nhỏ này cho vợ của mình giáo dưỡng, cuối cùng không ngờ lại nuông chiều thành tính tình như vậy.
Mà lúc này, ở cửa bệnh viện, trong tay Sở Từ đã cảm nhận được hơi lạnh của nước mưa, trong lòng đang cùng Trà Bạch tính kế ra viện làm cách nào để có thể gặp được Lục Tấn.
Trừ bỏ lúc tới bệnh viện kiểm tra, khả năng sẽ gặp được ở ngoài, muốn tới trước mặt cái người bận rộn như này thì khả năng tính ra cực thấp, hơn nữa hiện tại giá trị yêu thích mới chỉ có 10, phỏng chừng ở trong mắt Lục Tấn, chỉ giống như hơi nhận thức cô mà thôi.
Sở Từ nghiêng đầu cùng Trà Bạch nói chuyện, “Tiểu Bạch, khả năng hoàn thành nhiệm vụ cực thấp.”
[Không được gọi ta là Tiểu Bạch!] Trà Bạch nghe thấy cái biệt danh này liền dừng một chút nhắc nhở, rồi mở miệng, [Bằng không, trước tiên Từ Từ cứ học tập thật tốt, sau đó nỗ lực thi đậu vào một trường đại học y khoa, sau đó làm cùng bệnh viện với Lục Tấn...]
“Nga, Tiểu Bạch...” Sở Từ nâng mí mắt, nghiêm túc đánh gãy lời Trà Bạch nói, “Ngươi có từng nghe qua, khuyên người khác học y liền bị thiên lôi đánh xuống?”
Trà Bạch:...
“Ta còn trẻ, không muốn đầu bị trọc.”
Bàn tay trắng nõn của Sở Từ lật qua lại, cảm nhận được lòng bàn tay ướt nhẹp hơi lạnh, tóm lại cô còn phải ở lại cái vị diện này học từ cao tam đến đại học y khoa. Vừa học y vừa đồng thời nghĩ cách công lược...
Nếu vậy thì sao cô không lên trời luôn đi?!
Liền ngay lúc này, từ phía sau lưng truyền đến một đạo âm thanh thanh lãnh, trong đó mang theo một chút nhàn nhạt, “Mới ra viện liền gặp mưa? Có phải đang nghĩ làm thế nào để trở về?”
Ngủ gà ngủ gật liền có người đưa gối đầu, không biết ai giúp đỡ, nhưng đây chính là cơ hội tốt!!
Đôi mắt Sở Từ sáng ngời, quay đầu nhìn về phía Lục Tấn đang chậm rãi tiến đến chỗ mình.
Khuôn mặt anh tuấn tú, không mặc áo blouse như cô vẫn hay thấy, thay vào đó là một kiện áo sơ mi trắng cùng với chiếc áo khoác đen.
Ánh mắt Lục Tấn nhìn từ trên xuống dưới, thấy bả vai Sở Từ bị nước mưa làm ướt nhẹp, đáy mắt mang theo một tia không kiên nhẫn.
“Anh.”
Tia không kiên nhẫn còn chưa kịp phát tiết, lập tức bị âm thanh ngọt ngào của Sở Từ đánh gãy.
Lục Tấn hơi nhấp khóe môi, nhìn cô gái đang chậm rãi tiến đến chỗ mình, tóc mái bị gió thổi, nhưng vẫn là không đủ.
Lục Tấn nhấc chân hai bước liền đến được chỗ Sở Từ, sau đó giữ chặt bả vai cô.
Bàn tay nắm bả vai cô lập tức truyền đến sự lạnh lẽo với ẩm ướt, Lục Tấn hướng Sở Từ nghiêm khắc nói, giống như bệnh nhân không chịu nghe lời dặn của bác sĩ, “Thân thể bình thường suy yếu thì phải chú ý, bằng không bệnh mà tích lại trong người, nói có thể chữa thì chưa chắc là có thể.”
Nhìn cô gái nhỏ rũ đầu xuống, một bộ dáng nhận sai lầm, đáy mắt Lục Tấn âm trầm, nhìn lên đầu Sở Tử, cuối cùng thở một hơi.
....
Tác giả có lời muốn nói: Thư danh sửa lại, bộ phận giả thiết sửa lại, nam chủ thân phận không cực hạn, ca ca đệ đệ manh sủng tiểu quái thú đều có thể tới, sau đó các ngươi thân ái A Khuynh bị tới rồi cửa ải cuối năm muốn truân lương biên tập bắt được vận mệnh sau cổ, bị lệnh cưỡng chế bắt đầu canh bốn, ký hợp đồng phỏng chừng đến chờ cuối tuần, nhưng 4000 đổi mới muốn bắt đầu rồi _(:з” ∠)_ ta thật cao hứng, thật sự, xem ta biểu tình QAQ đây là đệ nhị càng, buổi tối lại tiếp tục càng, lời nói không nói nhiều, muốn phiếu 【 ngoan ngoãn 】