Nguyên chủ vốn thường dùng sự cao ngạo để che dấu tự ti, đem thứ sở hữu dựng thẳng lên để chống cự bất luận gió thổi cỏ lay.
Lại đi tới một cái lớp như vậy, quả thực không hợp nhau, tại bầu không khí ở đây, còn có Lục Tấn mang đến cho cô kinh hoảng, làm việc quá kích thực.
Khóe môi Sở Từ cong lên, con ngươi phảng phất tia sáng.
Bất quá nếu không quan hệ, hết thảy sẽ tốt hơn.
Tiểu cô nương một mình ngồi dựa vào cửa sổ, đại khái cũng là mấy ngày cô không đi học, người bạn ngồi cùng bàn đã rời sang chỗ khác, nên ánh nắng buổi sớm cứ vậy chiếu lên người Sở Từ.
Mãi đến lúc lâu sau, Sở Từ nhìn quyển sách trên tay đã đọc hơn phân nửa, cảm thấy thật là nhanh, trong lòng mạc danh nổi lên cảm giác thành tựu.
Sở Từ: Ta yêu học tập, học tập yêu ta!!
Trà Bạch: [Ngươi vui vẻ là được.]
Sở Từ cất quyển sách, đồ ăn sáng cô còn chưa ăn nữa.
Nghĩ trong trường học có căng tin, cô đứng dậy đi.
Vừa đi tới cửa, cô liền đụng phải một nam sinh dáng người cao gầy. Trong tay cậu ta cầm một chồng bài thi, đeo kính, diện mạo rất thanh tú.
Trong nháy mắt, từ trong ký ức của nguyên chủ Sở Từ liền biết đây là ai.
Lâm Chiêu, lớp trưởng ban A, là học thần cao trung, luôn luôn đứng đầu.
Sở dĩ nguyên chủ nhớ rõ ràng như vậy, kỳ thực đối với một nam thần học giỏi soái khí, mạc danh cũng sẽ có hảo cảm.
Nguyên chủ còn rất thích hỏi cậu ta về bài tập, bất quá cậu luôn không kiên nhẫn trả lời.
Sở Từ suy nghĩ một chút, sau đó hơi nghiêng mình định để Lâm Chiêu đi qua. Nhưng cậu ta lại trực tiếp đối diện với Sở Từ, trên mặt hiện rõ tia không kiên nhẫn nói, “Sở Từ, lát nữa tan học xuống văn phòng, giáo viên chủ nhiệm có việc tìm cậu.”
Sở Từ giương mắt, đáy mắt không có tia cảm xúc đi ra ngoài.
Ăn xong, Sở Từ lập tức đi tới văn phòng.
Chủ nhiệm lớp ban A là một nữ lão sư hơn bốn mươi tuổi, họ Lý, tính tình vô cùng nghiêm khắc.
Từ lúc Sở Từ dùng quan hệ với Sở gia tiến vào ban A, chủ nhiệm Lý liền tỏ vẻ cực kì không chào đón.
Cũng do nghe được tin đồn, hơn nữa do Sở Từ xin nghỉ học quá dài, bà ta mới gọi tới để nói chuyện. Nói đi nói lại, trên thực tế chỉ vì mục đích muốn làm cho Sở Từ chủ động chuyển ban.
Kỳ thực cũng đúng, chương trình học kéo xuống nhiều như vậy, thực nghiệm tiến độ của ban còn nhanh, vừa đổi sang ban A liền không đuổi kịp cũng là lẽ thường tình.Nhưng dù thế nào cũng không nên dùng cái ngữ khí không thể chờ nổi muốn tiễn người đi chứ?!
Ngồi đối diện với Lý lão sư, nữ lão sư kia khẽ cau mày, không nhịn được hướng mắt nhìn thoáng qua đối diện.
Tiểu cô nương rũ mắt lẳng lặng nghe chủ nhiệm lớp nói do chính mình liên lụy tới thành tích của lớp, ảnh hưởng tới đồng học học tập, không hề chen vào nói.
Thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Mặc dù lời nói là thật, nhưng cũng không thể nói những lời như vậy với một đứa trẻ.
Lão sư kia có chút không tán đồng.
“Chuyện nên nói tôi đều nói hết rồi, em nên suy nghĩ phải làm thế nào đi chứ!”
“Lão sư, cho em chuyển tới ban thường đi.” Sở Từ cũng không vòng vo nhiều, trực tiếp nói trúng ý tứ của bà ta.
“Vậy thì em sẽ chuyển tới......” Đáy mắt Lý lão sư mang theo một tia vừa lòng, mở quyển vở bên cạnh.
Lão sư đối diện kia rốt cuộc không nhịn được đành mở miệng nói, “Vừa lúc ban tôi ít người nhất, chi bằng chuyển tới ban sáu đi.”
...
Tác giả có lời muốn nói: Tấu chương xong.