Thời điểm Bối Quả Quả đến bệnh viện xem ta, mua một đống lớn quả vải mà ta vô cùng chán ghét, sau đó ở trước mặt ta mà ngấu nghiến đầy mãn nguyện , cậu ấy nói những điều mơ hồ không rõ ràng , “Hôn một cái mà cũng có thể gây chấn động não , A Nhuận , cậu đúng là người Trung Quốc đầu tiên đấy !”
Nói đến ngày đó , ta bị An công tử kích động cắn cho một cái , ta từ trên bậc thang lăn xuống, đầu choáng mắt hoa , sau đó thì cảm thấy ghê tởm nôn khan, biểu tình lúc ấy của An công tử thật sự giống như muốn giết chết ta vậy . Cũng may sau đó thì bác sĩ đã chẩn đoán chính xác , ta ghê tởm nôn mửa là do hậu quả chấn động não mà không phải là mang thai.
Nghe xong lời nói của Bối Quả Quả, ta lập tức chui vào trong chăn, thật không còn mặt mũi gặp người nữa rồi .
Chuyện này đã được lan truyền trong công ty , hoàn toàn là nhờ An công tử ban tặng, nếu không phải bởi vì chuyện này, ta còn không biết thiên hạ đệ nhất miệng rộng chính là tên An công tử kia , quả thực có thể nói là ông cha thuỷ tổ của ngành miệng rộng ! Anh ta tuyệt đối là cố ý để lộ cho Cao Hướng biết, sau đó thì cái miệng mà ngay cả đài phát thanh đều không bằng kia của Cao Hướng nhanh chóng làm cho mọi người trong cả công ty đều biết.
Nhưng mà hiện tại, ngay cả Bối Quả Quả cũng còn biết chuyện này thì như ba mẹ ta , như hàng xóm láng giềng trong khu nhà ta kia , có phải rất nhanh cũng sẽ biết được hay không?
Bộ não này của ta vẫn là lần đầu tiên bị tổn thương lợi hại như thế , cú chấn động não này làm cho ta hoàn toàn đờ đẫn ! An công tử không tiếc hy sinh danh dự là để làm gì ?
“Cậu đừng có đần độn nữa ! Đần độn có tác dụng sao? Có thể giải quyết vấn đề sao? Tôi nói này A Nhuận, tốt xấu gì thì chúng ta cũng là sinh trưởng dưới lá cờ đỏ , có thể đừng vừa xảy ra chuyện đã giả vờ làm đà điểu hay không?” Bối Quả Quả còn đang ở đàng kia bẹp bẹp ăn quả vải , bộ dáng thập phần chướng tai gai mắt.
“Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?”
“Giáp mặt giải quyết vấn đề! Cậu gọi An Tùy Dụ tới, trực tiếp thương lượng, thiên lôi câu địa hỏa, củi khô lửa bốc , sau đó liền một phen hỏa hoạn , hai người các cậu …”
“Cậu dừng lại cho tôi ! Ăn xong vải thì mau biến đi !”
Bối Quả Quả bị ta đuổi đi , trước khi đi còn không quên nói: “Trăm ngàn phải nhớ kỹ a, cậu đừng xúc động, phải động não đấy !”
Bất quá, có một điều cũng là nói đúng, làm rùa đen rút đầu không giải quyết được vấn đề gì , phải gọi An công tử tới, hỏi xem rốt cuộc anh ta có ý tứ gì.
Nhưng là, ngày đó uống nhiều a, vạn nhất chính là rượu sau luống cuống, nhất thời hồ đồ mà thôi, ta đây chẳng phải thành trò chê cười? Cũng còn có một loại khả năng, là anh ta thực sự để ý ta , nhưng anh ta để ý ta cái gì cơ chứ ? Liền giống như chính lời anh ta từng nói , ta là đứa con gái không đẩy vào mông thì sẽ không động. Ta cùng An công tử cực kỳ không xứng , có lẽ anh ta chính là nhất thời quật khởi, một kẻ công tử như vậy, ta thấy nhiều trong tiểu thuyết rồi .
Ta phải bình tĩnh, không phải là một cái hôn thôi sao, không có gì lớn lao cả . Còn nữa , đây là lãnh đạo, ta không thể đắc tội, không thể trách tội, chỉ đàng tự mình ngậm bồ hòn vậy !
Nghĩ như thế, trong lòng ta bắt đầu không thoải mái, sao ta lại bị coi thường đến loại tình trạng này nhỉ ? Đối với Đường Duy Cầm cũng là như thế này, trước kia khi còn là một đôi , hô là đến đuổi là đi, sau khi mất đi thì lại trăm phương nghìn kế muốn đoạt lại, nhưng nếu thật sự cướp được về , liệu có năng lực làm thế nào nữa ?
Hasse có một câu nói thật sự đúng, Đường Duy Cầm cùng ta bất quá là thói quen mà thôi, ta nắm tay cậu ấy nhiều năm như vậy, đều chỉ giống như nắm tay em gái của mình thôi vậy .
Chờ ta tìm An công tử đến, ta sẽ phải quyết định mọi thứ cho rõ ràng , xin nghỉ việc, ta sẽ tìm một công việc khác. Đối với một ông chủ có mối quan hệ ái muội với mình như vậy , thì nơi này không thể ngồi ì ra được nữa , huống chi xảy ra việc này, các đồng nghiệp còn không liên hợp lại chèn ép ta chắc ? Ta phải tìm đường ra khác , tìm nơi tiêu diêu tự tại hơn thôi .
“Thế nào? Đầu còn đau phải không? Chỗ nào không thoải mái a?” An công tử vừa đến liền đè ta ra , bắt đầu kiểm tra, đánh giá toàn thân, thật giống như ra chợ mua thịt lợn vậy , kén cá chọn canh .
Ta thực không được tự nhiên cách anh ta xa một ít, phẩy phẩy tay với anh ta , “Tổng giám đốc mời ngồi!”
Anh ta sửng sốt một chút, ngồi ở bên giường của ta .
“Ánh mắt anh bị làm sao vậy a, không phát hiện tôi đã chuẩn bị tốt ghế cho anh rồi à !”
An công tử đứng lên, sau khi tuần tra bốn phía, ở phía sau cửa tìm được một cái ghế nhựa nhỏ , anh ta kinh ngạc, “Em để cho tôi ngồi trên cái này sao ?”
Ta gật gật đầu, “Anh có ý kiến gì sao?”
An công tử há miệng thở dốc, cuối cùng đặt mông ngồi trên cái ghế nhựa kia.
Ta nhất thời cảm thấy sảng khoái toàn thân, cảm giác nông dân xoay người làm địa chủ thực thích!
“Chúng ta cần nói chuyện.” Ta nói.
“Vừa vặn, tôi cũng muốn nói chuyện với em .”
“Thế à , vậy tôi đây nói trước nhé .”
Anh ta gật đầu, “Đừng khách khí.”
Ta tạm dừng trong chốc lát, tổ chức lại ngôn ngữ trong đầu , ta chỉ sợ chính mình bối rối một cái là lại làm cho anh ta cười nhạo mình . Qua hồi lâu, ta đoán chắc An công tử sắp dùng hết tính nhẫn nại, ta mới mở miệng nói: “Tổng giám đốc về chuyện ngày đó tôi đã quên rồi , ngài cũng hãy cho rằng không có gì đã từng phát sinh đi, cũng không phải là người mới một hai tuổi, cũng chả có gì đáng nói cho lắm , chuyện rượu sau luống cuống thì ai cũng đều có thể phạm phải . Trôi qua thì hãy để trôi qua đi , về sau chúng ta tự đi theo con đường của mình, nước giếng không phạm nước sông, anh qua cầu độc mộc của anh , tôi đi đường bụi rậm của tôi .”
“Tô Nhuận!” Anh ta trừng mắt.
Ta bị dọa một cái run run toàn thân , nhanh chóng trấn định lại , vươn thẳng sống lưng, “An Tùy Dụ tôi làm người rộng lượng, đối với những chuyện đã qua tôi cũng không so đo , anh cũng không cần phải quá cảm kích tôi , cứ như vậy đi, anh đi về trước đi.”
“Em không so đo ? Tô Nhuận, em có dám đem những lời vừa rồi lặp lại một lần không ? Cái gì gọi là coi như chưa từng phát sinh hả ? Cái gì gọi là không có gì đáng nói hả ?”
“Chính là chuyện anh hôn tôi đó , tôi không so đo , tôi đối với ai cũng đều rộng lượng tốt bụng như thế , quên đi quên đi, chúng ta về sau sẽ không thiếu nợ nhau nữa !”
Anh ta lạnh lùng nhìn ta, hừ lạnh một tiếng, trong chốc lát lại cười lạnh, cả người giống như hóa băng vậy, ta thật phải hoài nghi người này là dân Namcực nhập cư trái phép tới đây .
“Được! Tốt lắm! Tô Nhuận, tôi đi !” An công tử đứng lên, giống như một trận cuồng phong phi ra ngoài, cánh cửa bị anh ta đá cho rung lên ầm ầm .
Ta thấy anh ta rời đi, thậm chí một lát sau ta lại chạy đến trước cửa sổ , tìm kiếm bong dáng của anh ta , khi anh ta rốt cục xuất hiện ở trong tầm mắt của ta, cuối cùng lại biến mất không thấy, ta đột nhiên cảm giác trong lòng đặc biệt khó chịu .
Chuyện nằm viện rốt cuộc là không giấu giếm nổi , ba mẹ ta vẫn biết được , ta nói với bọn họ lài ta chỉ vấp ngã mà thôi, về phần vì sao vấp ngã thì ta lại chưa nói, ta cũng uy hiếp Bối Quả Quả cùng Đường Duy Cầm, làm bọn họ nhất định giúp ta giữ bí mật.
Ba mẹ ta không tin cũng phải tin , hai ông bà già thay phiên nhau đến bệnh viện chăm sóc ta, thực làm cho ta thụ sủng nhược kinh, lớn như vậy thì đây là lần đầu tiên có được sự đãi ngộ cao cấp như thế này .
Bởi vì ta chỉ bị chấn động não nhẹ thôi , chụp CT não cũng biểu hiện thực bình thường, cho nên ta ở vài ngày liền xuất viện về nhà .
Ta không muốn đi làm, không muốn nhìn thấy An công tử, thế nên mỗi ngày ở nhà kêu đau đầu, trốn tránh đi làm.
Mẹ Kỷ Hoài phá lệ tiến hành bồi bổ cho ta, não lợn hầm đầu gà , đó là một tổ hợp phi thường làm cho người ta kinh ngạc cùng ghê tởm, ta xem cái đống đen tuyền đó, khó có thể nuốt xuống, nhưng là vì không phải đi làm, thế nên ta vẫn cố kiên trì ăn vài ngày.
Trong lúc này thì Đường Duy Cầm cũng đến nhà thăm ta, nhưng là ta vừa nhìn thấy khuôn mặt kia của cậu ta , ta sẽ nhớ tới chuyện trong quán bar tối hôm đó, cho nên ngay cả nửa con mắt ta cũng không thèm nhìn cậu ta , thế nên cậu ta xám xịt biến đi rồi.
Ta vốn định cứ tiếp tục như vậy , tốt nhất là làm cho công ty sa thải ta luôn , nhưng là món óc lợn hầm đầu gà của đồng chí Kỷ Hoài thật sự là kinh thiên địa quỷ thần khiếp, ta chịu không nổi loại tra tấn này , đành phải lết xác đi công ty.
Thời điểm xoát thẻ thì gặp Cao Hướng, vừa thấy ta cậu ta liền khiếp sợ giống như thấy người ngoài hành tinh vậy, một tay bắt lấy ta, há mồm đã nghĩ muốn hét to gọi người lại đây.
Ta chú ý tới tư thế này của cậu ta , lập tức đi lên bưng kín cái miệng rộng đó , “Cậu dám kêu nửa tiếng , tôi khiến cho mông cậu nở hoa luôn !”
Cao Hướng gật gật đầu, ta buông tay ra, cậu ta liền lôi ta xềnh xệch ra chỗ vắng, “Sao cô lại tới đây?”
“Làm sao vậy? Tôi không thể tới sao?”
“Không phải ý đó , tổng giám đốc cùng quản lí của chúng ta xin nghỉ nửa năm cho cô , sao cô trở lại nhanh như vậy?”
Vừa nghe đến ba chữ tổng giám đốc, ta đã bắt đầu nhíu mày, từ khi ta cùng An công tử ở bệnh viện tan rã trong không vui, anh ta cũng chưa từng xuất hiện lại , điện thoại cũng chưa thèm gọi một cuộc đến.
Mấy ngày nay ta liền giống như bị ma nhập , hai mươi tư giờ mở máy, mỗi lần điện thoại vang lên đều làm cho trái tim bé nhỏ của ta cũng rung lên bần bật , nếu không phải là mời chào bảo hiểm thì là bán phòng ở , vốn không có bóng dáng của An công tử, người này thật sự là rất vô lương tâm , cho dù hai chúng ta không có gì không thuần khiết, nhưng tốt xấu gì thì là đầu sỏ làm cho ta bị thương, an ủi ta một chút có thể chết a? !
Ta hừ một tiếng, “Tôi là đến để từ chức , đơn xin từ chức đều đã viết xong rồi , lập tức sẽ đưa cho quản lí .”
Cao Hướng chạy nhanh giữ chặt ta, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Cô và tổng giám đốc chia tay à?”
“Vốn đã không phải một đôi! Cậu mà nói láo nữa thì hai ta liền đoạn tuyệt quan hệ!”
Cao Hướng không còn dám ngăn trở ta, ta trở lại vị trí của mình , dọc theo đường đi bị vô số ánh mắt xăm soi , hết thảy ta đều không thèm để ý , thu thập vật phẩm của mình, sau đó cầm đơn từ chức đến văn phòng quản lí .
Lúc này còn sớm, cho nên quản lí không bận đi đâu , cũng vừa khéo đang ở luôn tại văn phòng, chị ấy thấy ta đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó mỉm cười bảo ta ngồi xuống .
Ta đi thẳng vào vấn đề, “Quản lí em là đến từ chức , trong khoảng thời gian này cảm ơn chị đã chiếu cố, cảm ơn công ty đã bồi dưỡng.”
“Phát sinh chuyện gì làm cho em không thể không nghỉ việc vậy?”
“Em không thể đảm nhiệm công việc này .”
“Điều này không đúng , biểu hiện của em khá tốt mà .”
“Em cũng không muốn gạt người , chính là em không vượt qua được cánh cửa của chính mình kia , việc thông báo tuyển dụng này em không làm dược , quản lí , chị hãy phê chuẩn đi!”
“Nếu em cảm thấy không thích ứng, chị có thể sắp xếp cho em công việc khác, mọi người làm việc với nhau cùng một chỗ, đừng dễ dàng nói nghỉ việc như vậy.”
Không hổ là quản lí bộ phận nhân sự, lưỡi dẻo như hoàng oanh , rõ ràng ta và chị ấy không hề thân thiết một chút nào , nhưng chị ấy nói một phen , biểu tình làm cho ta cảm thấy, chị ấy đang tiếc hận, sợ hãi mất đi ta, kỳ thật cũng chẳng phải như vậy .
Ta kiên định lắc đầu, “Thực xin lỗi, quản lí em đã quyết định rồi , cô phụ hy vọng của chị .”
Thấy thái độ của ta kiên quyết, chị ấy thở dài, “Vậy được rồi, đơn từ chức trước đặt ở nơi này, em đi về trước. Mấy ngày nay ngành mình cũng rất bận .”
Chị ấy đều đã nói như vậy , ta thật sự ngại ngùng, nhanh chóng đưa đơn lên, sau đó chuẩn bị rời đi.
Lúc này , cửa phòng bị người hung hăng đẩy ra, ngay cả gõ cửa cũng không thèm gõ, An công tử nổi giận đùng đùng bước đến trước mặt ta , quản lí bộ phận nhân sự kinh sợ đứng lên, cung kính đứng sang một bên, An công tử cũng chả thèm nhìn tới một cái mà nhìn chằm chằm vào ta, sau đó đem đơn xin nghỉ việc trên bàn xé nát.
“Anh làm sao vậy ?”
“Ai cho em đến từ chức ?”
“Chính mình tôi a, cái này còn phải hỏi sao ?”
" Tôi không phê chuẩn ! Em trở về cho tôi !”
“Anh cũng không phải người lãnh đạo trực tiếp của tôi , anh cũng không phải quản lí bộ phận nhân sự, anh phê hay không phê có cái gì quan hệ.”
“Tốt lắm!” An công tử nghiêng đầu nhìn về phía chị quản lí bộ phận nhân sự, “Cô phê chuẩn không ?”
Khí chất mạnh mẽ này của An công tử lập tức làm kinh sợ quản lí của chúng ta, liên tục lắc đầu, “Nhân tài như thế, làm sao có thể dễ dàng để cho chạy cơ chứ .”
An công tử lại nhìn về phía ta, “Nghe thấy chưa?”
Ta ở trong lòng khách sáo An công tử, cứ luôn nói ta chưa thành thục, nói ta ngây thơ, ta thấy anh ta mới chưa thành thục, quả thực không biết dùng đầu óc, công ty đang có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, anh ta thật đúng là dám làm xằng làm bậy như vậy, đem này các cổ đông đều làm tranh vẽ biếm họa sao? !
Ta nghẹn một hơi, bao nhiêu sự giận dỗi từ đoạn thời gian dưới tay An công tử bộc phát , dựa vào cái gì ta phải chịu áp bách a, dựa vào cái gì ta phải để cho anh ta kêu đến hét đi.
“Tôi cứ đi đấy !” Ta vươn thẳngsống lưng, khí chất không sợ cường quyền lập tức hiện đi ra .
An công tử híp mắt lại , “Em còn muốn nháo tới khi nào?”
Như thế nào lại thành ta náo loạn? Ta chính là đến từ chức , không biết là ai đang làm ầm ĩ! Ta vững vàng, chậm rãi nói, “Căn cứ vào luật lao động, tôi có thể giải trừ hợp đồng lao động với công ty, hơn nữa, tôi ký hợp đồng lao động là một năm , vừa vặn đã đến kỳ hạn còn chưa ký tiếp ,vì sao tôi không thể từ chức?”
Ánh mắt sắc bén kia của An công tử lập tức quét đến trên người quản lí bộ phận nhân sự, chị ta sợ hãi, “Gần nhất bận , vẫn chưa nghĩ đến .”
“Tốt lắm! Tô Nhuận em đã bắt đầu học pháp luật , em là hao tổn tâm trí , nghỉ việc đi , em đem số tiền mà em kí nợ với cá nhân tôi đều trả luôn đi, tôi cho em từ chức.”
“Đây là hai chuyện khác nhau ! Tài sản cá nhân của anh cùng công ty không có một chút quan hệ nào cả .”
“Ai nói không có? Công ty này là của ông bô nhà tôi , tài sản của tôi chính là tài sản của công ty, tài sản công ty cũng là tài sản của tôi , em nói có vấn đề gì hay không hả ? !”
Ta suýt nữa bức xúc đứt cả hơi , An công tử thực ngoan độc , thế nhưng lại làm tuyệt tình như vậy.
“Được , anh chờ đấy , nhất định tôi sẽ lập tức liền đem tiền trả lại cho anh ! Hiện tại tôi có thể trở về được chứ? !” Ta hất đầu, uy vũ không khuất phục, nghèo không thể hèn , những lời này nói thực con mẹ nó đúng vậy!
Khuôn mặt than của An công tử tựa hồ đang dịu đi, anh ta nhíu nhíu đầu mày, thở dài, “Tô Nhuận…”
Ta trừng anh ta một cái, xoay người chạy đi, ta hiện tại trở về nhà gom tiền thôi , không phải là hai vạn chín ngàn tám sao! Này thì có cái gì a!
Trước khi đi, ta vòng đến chỗ Cao Hướng, hung hăng đạp cậu ta mấy đạp , thẳng đem cậu ta đá xuống cái bàn , “Cho cậu bán đứng tôi này ! Hai ta tuyệt giao !”
Cao Hướng không ngừng thét chói tai, “Tô Nhuận nhẹ chân một chút , cô nhẹ chút a!”
“Tôi nhẹ cái đầu cậu! Đây là kết cục mật báo!”
Trận khôi hài này hiển nhiên thành trò chê cười cho toàn công ty, bọn họ đều đang nhìn ta mà chê cười, ta không dám đi thang máy, nơi đó nhiều người lắm, ta chạy đến cầu thang bộ , hai chân không ngừng chạy, một khắc cũng không để cho chính mình dừng lại, tuy rằng ta biết An công tử sẽ không đuổi theo ta, nhưng ta cũng chạy trốn thật nhanh.
Ánh mắt đột nhiên có chút mờ mịt, phân bố ra rất nhiều rất nhiều nước , chảy xuôi vào miệng ta mới biết được đó là nước mắt.
“Mày khóc cái khỉ gì chứ! Có cái gì nào , ai thích chê cười thì cứ chê cười đi!” Ta hung hăng mắng chính mình, sau đó tiếp tục lao xuống lầu.
Chạy đến lầu một, hai chân của ta đã muốn xụi lơ , không còn khí lực, ta nghĩ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, nhìn từ trong thang máy nhảy ra một người đàn ông , đúng là An công tử, “Tô Nhuận em đứng lại!”
Trừ phi ta ngu xuẩn! Cũng không biết từ đâu có sức lực ta nhanh chân bỏ chạy, An công tử ở phía sau cũng điên cuồng đuổi theo, hoàn toàn bất kể hình tượng.
“Tô Nhuận em hãy nghe tôi nói!” Anh ta kêu to.
Ta che lỗ tai, giống như nữ nhân vật chính của Quỳnh Dao, vừa lắc đầu vừa kêu lên , “Tôi không nghe tôi không nghe!”
Chỉ là ta đã phỏng đoán sai lầm năng lực cân bằng của chính mình, khi đang rung đùi đắc ý thì ta bị vấp bùm một cái, ngã gục xuống .
Ta nhất thời cảm giác được cái mồm vạn phần đau đớn, ta hé mồm nhổ ra một búng máu, ta kinh ngạc, chẳng lẽ đây là nội thương? Nhưng là giây tiếp theo ta phát hiện bên trong thể hỗn hợp của bãi máu loãng cùng nước bọt kia có non nửa vật thể màu trắng.
“Răng của tôi nha!” Ta oa một tiếng khóc ra.
An công tử cũng ngây người, sau một lát anh ta nâng mặt của ta lên nói: “Không có việc gì , tôi sẽ không chê em thiếu răng , chúng ta giống nhau.”
“Ai muốn giống anh a!” Ta có một loại cảm giác răng hở.
“Tôi mang em đi trồng lại răng, trồng răng xong rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp .”