Ta quăng ngã tất cả đồ đạc quý giá trong thư phòng của An công tử , An công tử ở bên cạnh nhìn, cũng không có đến ngăn cản cơn điên của ta , thật lâu sau anh ấy mới nói: “Em có thể yên lặng nghe anh nói hết lời hay không?”
Giải thích đều là mây bay! Tất cả đều là nói xạo! Những lời này ta đã cảm nhận được rất sâu rồi ! Cho nên lúc ấy ta hoàn toàn không cho An công tử cơ hội để nói xạo , anh ấy không thể cứ luôn coi ta là một đứa Tiểu Bạch (ngớ ngẩn) , nói dối với ta cũng lười dùng chỉ số thông minh . Một chuyện thực chính là, căn nhà của ta sẽ bởi vì anh ấy mà nát vụn !
“Anh nói cái gì cũng vô dụng thôi !” Ta nổi giận đùng đùng đi qua, một đôi mắt phẫn nộ, phỏng chừng đã chuyển thành màu đỏ . Ta thở hổn hển, miệng phát ra thanh âm ngao ngao ngao , giống một con sư tử nổi điên. ( quần chúng : cô xác định không phải chó điên chứ ? )
An công tử lui về phía sau nửa bước, “Em định làm gì?”
Thư phòng của anh ấy đã không có thể cung cấp thứ gì cho ta nổi điên nữa , cho nên ta đem ánh mắt chuyển hướng về phía anh ấy .
“Em hãy nghe anh nói a, kỳ thật anh đã sớm muốn nói cho em rồi , hạng mục lần này đã dự tính từ rất lâu, khu vực nhà em có thâm niên lâu như vậy . Sớm muộn gì thì cũng phải phá bỏ và di rời đi nơi khác , người khác phá bỏ và di rời không bằng để anh đến làm a!”
“Anh thúi lắm! Tốt cái gì mà tốt ? Đừng cho là em không biết lũ thương nhân các người chỉ cần nghĩ tiền là quên hết tất cả ” . Chỉ cần nghĩ đến cha mẹ mình khẳng định thuộc loại hộ gia đình bị cưỡng chế là ta bắt đầu thất vọng đau khổ , đến lúc đó hai bên đấu võ , ta nên giúp ai đây ? Ta không thể hãm chính mình thành bất nghĩa a! Hàng xóm láng giềng ở cùng nhau đến nửa đời người rồi , không thể lập tức nói một lời là biến mất a !
“Hiện tại anh không nói chuyện với em nữa , em trở về bình tĩnh một chút , ngày mai chúng ta bàn lại.” An công tử xoay người, tính trở về phòng ngủ.
Thời điểm tức giận cãi nhau sợ nhất là cái gì? Sợ nhất chính là đối thủ hoàn toàn không thèm nhìn mình , căn bản là không thèm cãi nhau với mình , điều này phi thường làm cho người ta ức chế ! Cho nên lúc ấy ta làm ra một hành động thực kinh người, ta chạy vài bước tới, bắt lấy cánh tay An công tử, sau đó sử dụng khí lực bú sữa, xoay vai một cái, đem thân hình cao lớn của An công tử ném ra ngoài.
Anh ấy hiển nhiên là không có phòng bị , thế nên ta một nhát thành công , uỳnh một tiếng, sàn nhà suýt nữa thì nổ tung , anh ấy nằm trên mặt đất không nhúc nhích .
Cchiêu này là lần đầu tiên ta dùng, vẫn là ta tự học thành tài , không nghĩ tới lại dùng được như vậy?
“An công tử?” Ta khẽ bước đi qua đạp anh ấy mấy cái , anh ấy chả có tí phản ứng nào.
“An Tùy Dụ? An biến thái? An dâm tặc?” Mặc cho ta la lên như thế nào, anh ấy cũng không có phản ứng, điều này làm ta biết mình đã nháo lớn chuyện !
Vì thế lập tức gọi 120, sau đó đi thu thập một ít vật phẩm tùy thân của mình , Ngân Phiếu ở một bên nhìn ta , bộ dáng có vẻ đang khó hiểu .
120 đến , ta đi ra mở cửa , sau đó bọn học nâng An công tử lên cáng cứu thương
Có lão bác sĩ nói thì thào : “Tên trộm thật sự là làm bậy a! Đem người ta cướp bóc thành như vậy, còn muốn đánh người, quả thực là súc sinh! Aizzz…”
“Ông!” Ta nhất thời chán nản, run run chỉ tay vào tên bác sĩ mắng ta là súc sinh kia .
Ông ấy cầm tay của ta, “Tôi biết ! Cô cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức, không để cho người đàn ông nhà cô có nguy hiểm gì tới sinh mệnh . Mau báo công an đi , không thể để cho tên trộm súc sinh kia đã trộm tiền còn đánh người nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được !”
“Ông!”
Ông ta lại một lần nữa cầm lấy tay ta: “Tôi biết ! Cô là rất tức giận ! Có phải định khiển trách chúng tôi không ? Bảo mẫu có thể với tận tâm hết sức chủ nhà như vậy giống như cô đây giờ không nhiều lắm , cô có bị thương không?”
“Thương cái đầu nhà ông ! Ông mới là bảo mẫu , cả nhà các ông đều là bảo mẫu ý !” Ta rống lên một tiếng , sau đó cầm lấy bọc nhỏ hành lý của mình chạy trốn ra ngoài.
Đương nhiên ta là còn có lương tâm , ta cũng sợ An công tử có gì ngoài ý muốn, cho nên ta gọi điện thoại cho Khổng Từ (bạn của An công tử , xem lại mấy chap trước) , điện thoại vừa thông ta liền bắt đầu khóc, “Tôi nên làm gì bây giờ a? Khổng Từ , anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ? Tôi cũng không muốn như vậy , một sinh mệnh nếu là vì tôi mà không có, tôi sẽ khổ sở chết mất , ước nguyện ban đầu của tôi thật sự không phải như thế a! Khổng Từ, anh phải tin tưởng tôi , ô ô…”
Đầu kia của điện thoại , Khổng Từ thì chưa nói được cái gì, ngược lại là có tiếng kêu bén nhọn của phụ nữ , “Khổng Từ! Anh thế nhưng giấu tôi có con với người phụ nữ khác ! Khổng Từ , sao anh lại làm tôi thất vọng như thế? ! Ô ô ô…”
Ta sửng sốt, đây là tình huống gì vậy ? Bạn gái của Khổng Từ ư ?
Chỉ nghe thấy Khổng Từ ở đầu kia điện thoại đang nói trấn an : “Em đừng hiểu lầm, anh với cô ấy là quan hệ nam nữ thuần khiết thôi .”
“Lại còn quan hệ nam nữ ? Thế này còn có thể thuần khiết sao? Khổng Từ anh là đồ khốn ! Tôi muốn chia tay với anh !” Bạn gái Khổng Từ bắt đầu rít gào, bên kia gà bay chó sủa, phỏng chừng là hai người ra tay đánh đấm ác liệt .
Mà ta ôm điện thoại thì hoàn toàn choáng váng , Khổng Từ đáng thương , chị đây không phải cố ý a, nhóc phải tin tưởng chị ! Sau một lúc lâu, trong điện thoại truyền đến thanh âm nghẹn ngào của người phụ nữ kia , “Cô gái này, cô không cần phải gọi điện thoại khoe khoang với tôi đâu , không phải là một tên Khổng Từ sao, tôi cho cô là được, một nhà ba người các cô hãy sống thật tốt đi thôi!”
“Một nhà ba người? À , cô hiểu lầm rồi , tôi cùng Khổng Từ kỳ thật, thật sự còn chưa tới trình độ kia .” Ta hoảng , hoàn toàn không ý thức được những lời này không diễn tả hết ý.
Người phụ nữ kia hít sâu một hơi , tiếp theo bắt đầu gào khóc, “Tôi thành toàn cho các người!”
Cạch , ta bị người cắt đứt điện thoại. Người phụ nữ này đầu óc bị lừa đá sao? Đây là cái gì chỉ số thông minh! Quả thực còn không bằng ta ! ( Quần chúng : cô còn biết a! )
Suy nghĩ một lát quyết định gửi tin nhắn cho Khổng Từ , nội dung đại khái là xin lỗi, sau đó nói cho anh ta là An công tử ở tại bệnh viện nào , làm cho anh ta đi nhanh một chút, hơn nữa hỗ trợ giữ bí mật.
Gửi xong tin nhắn này , ta liền tắt điện thoại, sau đó đến thẳng nhà Bối Quả Quả .
Kẻ mở cửa cho ta giống hệt nữ quỷ , nhưng ta vẫn chui đầu vào trong lòng người đó , “Quả Quả! Tôi giết người rồi !”
Bối Quả Quả mặt không chút thay đổi nói: “Thế à , vào đi.”
Ta kinh ngạc, cậu ấy giống một cái u linh phiêu vào phòng, máy tính còn đang mở , cậu ấy nhanh chóng gõ bàn phím, viết lại xóa , xóa lại viết, hơn mười phút sau, cậu ấy vươn cổ họng gào lên , đập bàn phím, “Bà đây mặc xác !”
Ta vỗ vỗ ngực, trong lòng một trận kiêng kị , xem ra làm tác giả cũng không dễ dàng , trạng thái điên cuồng này , tốt nhất là thiếu chọc vào .
Bối Quả Quả ở một mình , một gian nhà trọ nhỏ , một phòng khách một phòng ngủ , hai chúng ta chen chúc trên một cái giường nhỏ . Ta là thức trắng một đêm , vẫn nắm di động, thẳng đến khi Khổng Từ gửi tin nhắn đến báo cáo An Tùy Dụ cũng không có gì đáng lo ngại , ta mới yên lòng ngủ.
Trong mộng , An công tử cầm loan đao đuổi giết ta, anh ấy còn thả chó cắn ta, ta quay đầu thì phát hiện con chó kia hóa ra lại là Ngân Phiếu của mình . Ta vừa khóc kể Ngân Phiếu là con chó không có cốt khí , có ăn quên chủ , vừa còn phải chạy trốn.
Cuối cùng cảm giác được có người cho ta một cái tát, ta mới tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt che kín tơ máu của Bối Quả Quả , “Cậu là đến hành hạ tôi à ? Kêu ca cái gì ? Ngủ yên đi !”
Lòng ta hoảng loạn , đem chuyện này từ đầu đến cuối nói cho Bối Quả Quả , cậu ấy trầm mặc hồi lâu, đột nhiên bùng nổ một tiếng, “Thật máu chó!”
“Cậu nói tôi nên làm cái gì bây giờ?”
“Trở về nhận sai, phỏng chừng anh ta sẽ không giết cậu đâu . Tốt xấu gì thì cậu cũng là người mà anh ta muốn kết hôn .”
“Không đi! Anh ta trăm phương ngàn kế như vậy , tôi còn phải nhận sai sao ?”
“Ngu xuẩn! Cậu đánh anh ta , anh ta mà bấn loạn quá tịch thu luôn nhà cậu thì sao ? Cậu mau trở về, dỗ dành anh ta , trình diễn mỹ nhân kế, thổi gió bên gối , nói không chừng lại bảo vệ được nhà mình!”
“Khả năng có lớn không ?”
“Khả năng dù nhỏ thì cũng là khả năng , cơ hội dù xa vời thì cũng gọi là cơ hội a!”
Ta trợn trắng mắt , cậu ấy đây là đang miệt thị sức quyến rũ cá nhân của ta , cậu ấy không biết An công tử đối với ta đó là bám dai như đỉa , mặt dày mày dạn, theo đuổi không biết xấu hổ !
Ta hừ lạnh một tiếng, “Tôi đã ngả bài với anh ta rồi ! Trừ phi anh ta đến cầu xin, không đập nhà chúng tôi nữa, bằng không không bàn nữa! Tôi cũng là người có thân phận cả đấy !”
Bối Quả Quả bĩu môi, “Thì cậu chả phải chỉ có cái chứng minh thư đấy sao . Chỉ sĩ diện, để tôi xem lúc khóc là ai!”
Ta mặc kệ cậu ấy , người này chỉ thích đả kích ta, cũng không biết là khuê mật (bạn thân) của ta hay là của An công tử nữa .
Đến xin phép công ty , ta rõ ràng cũng không dám đi. Kỳ thật ta cũng khinh bỉ chính mình, nếu không phải một tầng quan hệ với An công tử này , ta cũng không thể ở trong công ty muốn làm gì thì làm. Có công ty nào cho phép nhân viên của mình ba ngày hai lần sẽ không đến đi làm ? Bị đuổi việc đó là chuyện đương nhiên .
Một tuần sau, ta nhịn không được khởi động máy , tin nhắn liền giống như dì cả mẹ túa đến , khi thì là phùn phụt một đống lớn, khi thì là nhỏ giọt tích tí tách .
An công tử gửi tin nhắn cho ta nhiều nhất , mới đầu đều là xin lỗi ta , trong lòng ta đầy đắc ý , tưởng tượng ra bộ dáng ăn nói khép nép của anh ấy . Sau lại anh ấy không gửi tin nhắn nữa , ta có chút buồn bực, nhưng mà sau khi nhìn đến một cái tin nhắn của Khổng Từ thì ta sợ hãi .
Khổng Từ nói: Tùy Dụ nói đừng để cho cậu ấy tìm được cô , bằng không sẽ cho cô biết tay .
Ta cả kinh, muốn cho ta biết tay ư , tôi..tôi..tôi mới không sợ đâu ! Bà đây làm người chính trực không sợ tà ác ! Đến đâu thì đến ! Nếu thật sự không được thì tôi sẽ báo cáo cho cha mẹ anh !
Đột nhiên đồng chí Kỷ Hoài gọi điện thoại đến, ta vừa nhận là bà ấy đổ ập đến chửi bới : “Con oắt chết tiệt kia, mày chạy đi đâu vậy ? Mày muốn chết a? Mày thế nhưng xuống tay với con rể tao nặng như vậy , vạn nhất đánh hỏng người , nó không cưới mày nữa , thì phải làm sao bây giờ? Mày không có não à? Chết dí ở đâu vậy? Mau trở về!”
“Mẹ…” Ta kéo dài giọng bắt đầu khóc.
“Mày còn có mặt mũi khóc! Câm miệng cho tao!”
“Con…” Ta nức nở , “Mẹ không biết chứ , An Tùy Dụ , anh ta không phải kẻ tốt đẹp gì , anh ta muốn hủy đi nhà chúng ta để xây công viên trò chơi , con là vì mọi người nên mới ra tay a!”
Ta vốn tưởng rằng dựa theo tính tình nóng nảy kia của mẹ ta , nghe được có người để ý đến nhà mình , bà tuyệt đối là sẽ nổi giận, nhưng là thế sự khó lường , sau khi mẹ ta nghe được lại một tiếng nổi giận, nhưng là mắng ta, “Mày là đồ ngu ngốc a! Căn nhà này sắp năm mươi năm rồi , đã sớm nên phá bỏ và di rời ! Hàng xóm láng giềng cũng đang chờ lấy tiền di dời đấy , chi phí mà Tùy Dụ bỏ ra gấp đôi lũ gian thương khác , có đốt đèn lồng cũng tìm không ra chuyện tốt như vậy , lại còn bị mày quấy phá ! Mày bị dở người à ? !”
Ta sợ ngây cả người, sao cuối cùng vở kịch lại thành như vậy ? Không phải nên tới một chút ngược thân ngược tâm sao? Cuối cùng ta khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nói, “Con… Anh… A… Khốn thật!”
“Mày còn dám chửi mẹ? Mày chán sống rồi à ? !”
Đồng chí Kỷ Hoài hét lên từng đợt điên cuồng , sắp sửa thực hiện bạo hành qua không gian với ta .
“Tự mày tỉnh lại đi “.
Đồng chí Kỷ Hoài tắt điện thoại , chỉ chốc lát sau ta lại nhận được điện thoại của Khổng Từ , lòng ta nghĩ mất bò mới lo làm chuồng , anh ta khẳng định ở cùng một chỗ với An công tử , vì thế bắt đầu sói tru: “An công tử thế nào rồi ? Tôi thật lo lắng cho anh ấy a, tôi thật nhớ thương anh ấy a, nếu anh ấy có cái gì không hay xảy ra, tôi cũng không sống nổi nữa , ô ô…”
Khổng Từ trầm mặc một lát sau đó nói, “Tùy Dụ đang cùng một chỗ với tôi , cậu ấy có câu bảo tôi chuyển cho cô .”
“Anh bảo anh ấy không cần lo lắng cho tôi , dưỡng bệnh cho tốt , bảo anh ấy không cần áy náy , tôi không sao , thật sự…”
Khổng Từ ngắt lời ta, “Cậu ấy là bảo tôi nói với cô , cậu ấy đã quyết định đem nhà các cô đổi thành nhà vệ sinh công cộng, phòng của cô sẽ cải tạo thành nhà vệ sinh nam.”
“Anh nói cái khỉ gì ? !” Tiếng nói bén nhọn của ta lao ra .
Khổng Từ ở bên kia tựa hồ đang nghẹn cười, “Cậu ấy nói đây là báo ứng.”
Cạch ! Lần này là ta gác điện thoại, phỉ nhổ vào! Bà đây không để yên cho nhà anh!