Quy Tắc Của Nàng Lọ Lem

Chương 2: Chương 2: Gặp lại (2)




Hoạt động nghiên cứu giảng dạy được tiến hành đúng kỳ hạn, ngày hôm ấy, gần như toàn bộ giáo sư đứng đầu thành phố W đều đến tham gia thí nghiệm dạy học.

Sau khi được thầy Kim nhận xét tiết học, dựa theo những khuyết điểm mà thầy chỉ ra, An Lan điều chỉnh lại giáo án, đồng thời làm thêm phương án thứ chín. Vận dụng thêm một vài kiến thức về phương trình, giản lược bớt đôi chỗ còn rườm rà, lại phải đưa phần giới thiệu vào video. Vì giờ học này, mấy ngày qua cô gần như không được ngủ ngon.

Buổi sáng, khi Hà viễn Hàng đưa cô đến đã cho cô một thanh sô cô la Le Conté,rồi nở nụ cười nói, “Thả lỏng ra nào, cố lên.”

“Ừ.” An Lan quay đầu nhìn anh, dưới ánh mặt trời, nước da của anh đặc biệt trắng nõn, đôi mắt phượng hơi nheo lại, mang theo chút tà ác mê hoặc lòng người, rất đẹp.

Tiết học diễn ra suôn sẻ, theo lời đánh giá của một giáo sư là bài giảng của cô đi sâu vào vấn đề, tạo cảm giác hứng thú cho người học. Mặc dù còn thiếu sót ở một số chi tiết nhưng cũng đã rất tốt rồi. Tiếp theo lại nghe một thầy giáo khác giảng bài, dù sao cũng là giờ học được chuẩn bị đầy đủ, nên bài giảng cũng rất thành công.

Cuộc họp buổi sáng kết thúc, An Lan cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Gần đây vẫn chưa nộp bảng công tác của giáo viên chủ nhiệm, còn phải quay về làm cho kịp nữa. Vừa về văn phòng, đã thấy Hà Thích ngồi trước máy vi tính của cô chơi game, nhếch mép cười đểu với cô, “Nhìn mặt cô ửng hồng như thế, xem ra tiết học rất thuận lợi nhỉ. “

An Lan tức giận đi đến vặn tai cậu, “Giáo viên ngữ văn của em không dạy em cách dùng từ ngữ à?”

Hà Thích chỉ vào thầy Ngô đứng một bên mà nói, “Thầy Ngô đã từng đã dạy em rồi, thành tích ngữ văn của em như thế nào thì cô có thể hỏi thấy ấy.”

Thầy Ngô không khỏi phì cười, “Thằng nhóc này, mặt dày thật đấy.”

Trước kia khi Hà Thích vẫn còn học trung học thì mình còn có thể quang minh chính đại chỉnh cậu nhóc, nhưng nay cậu cũng đã lên lớp Mười rồi, láu lỉnh, lúc nào cũng cười đùa không đúng đắn, muốn mắng cũng không mắng được. Nhưng lần nào An Lan cũng không nhịn được mà nói cậu, “Em đấy, hễ cứ rảnh rỗi là lại chạy tới đây, hôm nay là thứ sáu, không cần đi học à?”

“Bây giờ không phải là giờ ăn trưa sao? Chú nói đồ ăn ở cangteen khó nuốt quá, bảo em mang ít đồ ngon đến cho cô, đây này, cho cô đấy.” Vừa nói cậu vừa lấy một chiếc túi lớn dưới ngăn bàn ra, “Trong này có nhiều lắm, cô đừng có chiếm một mình, nhớ chia cho các thầy cô khác một phần nữa đấy.”

An Lan có chút dở khóc dở cười, sao cậu nhóc này lại giống ông cụ non vậy chứ, cô cầm lấy túi rồi đưa một hộp thịt bò cho cậu, “Dạ dày em không tốt, ăn nhiều chút, ngoan ngoãn đi học đi, buổi trưa nếu mệt thì đi ngủ một giấc.”

Các giáo viên khác trong văn phòng cười cả lên, khi giáo viên và học sinh không còn ở trong mối quan hệ là người dạy và người học thì thường luôn tỏ ra khách khí. Giữa trưa Hà Thích còn có tiết nên vội vã rời đi, An Lan chia một phần thức ăn cho các giáo viên khác trong phòng, vừa định gọi điện thoại cám ơn Hà Viễn Hàng, chợt thấy cô bé thực tập sinh thì cũng chia cho cô ấy một phần. Cô nàng cũng không khách sáo, vừa ăn vừa nói, “Cô à, chỉ mới có hai ngày thôi mà trình độ của cô đã tăng lên nhiều rồi đấy.”

An Lan nghe câu này mà mát lòng mát dạ.

Cô nàng thực tập nói tiếp, “Cô có thể cho em biết tình hình lớp học của cô được không, em cần phải ghi chép lại một ít thông tin.”

“Ừ, được chứ, em có cần tài liệu gì không?” Cô thuận tay nhận lấy bảng biểu thực tập của cô ấy,trang đầu viếttên của cô bé thực tập sinh, Lê Hiểu Nhã, một cái tên dịu dàng điềm đạm. Cô nhìn một cái, lấy danh sách học sinh trong bàn làm việc ra, vị trí chỗ ngồi, bảng phân công trực nhật, bảng thông tin, vân vân. Lê Hiểu Nhã lại hỏi, “Xin hỏi công việc thường ngày của cô là gì?”

“Hả?”

“Là công việc làm chủ nhiệm ấy.”

“Cái này...” Năm nay cũng mới là năm đầu tiên An Lan đứng lớp chủ nhiệm, mặc dù có rất nhiều chỗ chẳng qua là làm cho có hình thức, nhưng khi vừa bắt đầu vẫn có chút lóng ngóng tay chân. Nghĩ ngợi một hồi, cô liền nói sơ qua, “ Giám sát đốc thúc học sinh tự học đầu giờ,tập thể dục buổi sáng, rồi tự học vào buổi trưa... Chủ yếu là kịp thời xử lý khi có chuyện xảy ra, ừ, đại khái chính là như vậy.”

Lê Hiểu Nhã vừa nghiêm túc ghi chép, vừa luôn miệng nói cám ơn.

Lúc xế chiều, lớp An Lan làm chủ nhiệm được nghỉ môn tin học, mà cô vừa đúng lúc có giờ dạy, bèn để Lê Hiểu Nhã đến trông lớp. Cô dạy ở ngay lớp bên cạnh, nếu có chuyện gì xảy ra đều có thể biết rõ ràng, mới đầu còn nghe thấy lớp mình xì xà xì xầm ồn ào, cho là Lê Hiểu Nhã không có cách nào quản được lũ quỷ đấy, bèn đi sang định nói mấy câu, nhưng qua lớp cửa kính trong suốt, nhìn Lê Hiểu Nhã đứng trên bục giảng, mang theo thần thái không giận mà uy, lạnh lùng nói, “Không muốn tự học thì đi ra ngoài cho cô.”

An Lan nhìn dáng vẻ này của Hiểu Nhã, đột nhiên nhớ đến một người. Thấy lớp học đã lắng xuống, cô lại quay về tiếp tục lên lớp, nhìn cô bé ngày bình thường dịu dàng ít nói là thế, thật không ngờ lại là một cô nhóc lợi hại, rất cóphong thái của giáo viên.

Thời gian thực tập chỉ có tuần lễ, không dài cũng không ngắn. Thật ra Lê Hiểu Nhã khá là hoạt bát, hầu như lúc ở trường đều ở chung với cô, nghe cô giảng bài, buổi trưa cùng cô đi ăn, bình thường còn tham khảo vài vấn đề với cô nữa, nhưng dù sao cũng là sinh viên đại học năm ba, vẫn còn chút e dè với giáo viên, không dám đùa quá trớn.

Hai tuần lễ trôi qua rất nhanh, lúc Lê Hiểu Nhã đi vẫn lưu luyến không thôi, “Cô An, em thực sự thích cô lắm.”

An Lan không khỏi cười khẽ, để lộ lúm đồng tiền thấp thoáng bên má, “Cô cũng rất thích em, khi về nhớ chuẩn bị dạy thử kỹ vào đấy, cố gắng lên.”

Vì thời gian đã trễ nên hai người cùng đi ra cổng trường với nhau, sau đó hai người lại giống cùng đang đợi người vậy. Lê hiểu nhã cười hì hì nói, “Cô chờ bạn trai à?”

“ Ừ.” An Lan thản nhiên gật đầu, “Em thì sao?”

“Anh họ của em, a... Anh ấy đến rồi, em chào cô.” Một chiếc Cadillac xa xỉ đắt tiền dừng ngay trước cổng trường, cửa kính từ từ hạ xuống, An Lan nhìn sang bên kia, vừa vặn đối mắt với cặp mắt nhỏ dài lạnh nhạt, có chút bất ngờ, lại có chút hoảng hốt sợ hãi, cơ thể cô cứng lại, rồi nhanh chóng quay sang Lê Hiểu Nhã chào, “Tạm biệt.”

Lê Hiểu Nhã vừa định đi thì người đàn ông lái xe kia đã đi thẳng về phía An Lan, anh mặc âu phục màu đen, người cao, trên người có khí chất ngang ngược chỉ thuộc về mình anh. Đáy mắt sâu thẳm, có vẻ căm phẫn chưa chạm đến đáy mắt, tim An Lan đập thình thích. Dù đã xa cách nhiều năm, cô vẫn không thể nào bình tĩnh nổi khi đứng trước mặt anh. Người đàn ông kia chìa tay ra với An Lan, “Chào cô An, cảm ơn cô thời gian qua đã chăm sóc Tiểu Nhã.”

An Lan cúi đầu, điều chỉnh lại hô hấp, rồi cũng đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, toét miệng cười để lộ hàm răng trắng bóng, “Chào anh, đó cũng là điều nên làm thôi mà.”

“Còn nữa, đã lâu không gặp.” Anh buông tay cô ra, rồi quay sang Lê Hiểu Nhã còn đang há hốc mồm vì kinh ngạc, “Hiểu Nhã, đi thôi.”

“Vâng.” Lê Hiểu Nhã quay lại vẫy tay với An Lan, trong con ngươi đen trắng ánh lên vẻ quá đỗi ngác nhiên, An Lan cũng vẫy tay lại với cô ấy, đột nhiên nhớ ra Lê Hiểu Nhã đã nói vào ngày hôm đó, trước kia cô ấy đã biết cô rồi, thì ra là thật.

Xe của Hà Viễn Hàng cũng nhanh chóng đến, ngồi trong xe huýt sáo với An Lan, vẫy tay với cô, “Đến đây nào.”

“Ừ.” An Lan giẫm lên giày cao gót vội vàng đi đến, Hà Viễn Hàng giúp cô thắt dây an toàn, rồi nhân tiện lén hôn trộm lên mặt cô một cái, không đứng đắn nói, “Sao em cứ thích ngẩn người ra thế, đồ ngốc này.”

“Đột nhiên nghĩ đến một vài chuyện mà thôi.” An Lan khẽ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.