* Au note: Sau vài ngày rời xa nhân loại, self-esteem của ta đã chạm đáy và độ cục súc đã tăng vọt. Bên trên cứ coi như là ảnh minh họa cho Thẩm Tuyết Ly đi.*
Hồ Khả Hân - cháu gái được yêu thương nhất của thượng tướng Hồ Quang Hạo, kỹ sư thiên tài trẻ tuổi của Hồ gia, người nắm giữ danh tiếng và quyền lực nổi trội nhất trong số các bậc tiền bối tại học viện Đế Cảnh. Hình tượng của cô ấy trong mắt người ngoài là một công chúa cao ngạo, một người trên vạn người.
Quy tắc từ kiếp trước của Thẩm Nhĩ Dạ vẫn luôn là không hứng thú với những vấn đề không liên quan đến mình. Do vậy cô chỉ nhớ mang máng năm đó Hồ Khả Hân vì một lí do không rõ mà bắt đầu công khai đối nghịch với Thẩm Tuyết Ly. Kết quả, cô ta huy động phe cánh chống lưng cho mình hất lại toàn bộ nước bẩn cùng mũi nhọn về phía Hồ Khả Hân (Thẩm Nhĩ Dạ nghe Tống Tử Vân gọi đám này là lũ-công-tử-háo-sắc-có-tiền-không-có-não). Mà sự đối địch giữa hai người này, kéo dài đến tận lúc sự nghiệp của Thẩm Tuyết Ly bắt đầu thăng hoa.
Hồ Khả Hân coi như mất sạch thể diện, bị người người phỉ báng, gia tộc ruồng bỏ, tự kết thúc cuộc đời mình năm 24 tuổi. Những chi tiết từ khoảng thời gian này cho đến cái chết của đại tiểu thư họ Hồ cô dường như mù tịt, Thẩm Nhĩ Dạ kiếp trước cũng không ngờ kết cục của Hồ Khả Hân về sau lại thảm thương như vậy.
Quay lại với thời điểm hiện tại. Thẩm Nhĩ Dạ trước đó đã tìm hiểu được từ chỗ của Sở Liên, biết được rằng ngân sách của các dự án bên khoa dự bị đại học đang dần bị suy giảm, mà thay vào đó các chuỗi câu lạc bộ của khoa nghệ thuật lại nhận được thêm tài trợ của nhà trường, đặc biệt là câu lạc bộ sân khấu và điện ảnh do Thẩm Tuyết Ly đại diện.
Là người đại diện cho khoa dự bị đại học, tất nhiên Hồ Khả Hân không thể để chuyện này qua mắt. Trong khi các hậu bối đều đang tranh chấp giữa các câu lạc bộ thì bậc tiền bối bọn họ cũng cần chuẩn bị cho những dự án lớn cho hội chợ sắp tới. Hơn thế nữa, việc bị hậu bối qua mặt như vậy là một sự sỉ nhục rất lớn.
Mà rõ ràng trong vụ này, phe hậu bối đang được đà lấn tới trong cuộc tranh giành tài nguyên. Thẩm Nhĩ Dạ biết đây là nơi bắt đầu sự bế tắc trong cuộc đời Hồ Khả Hân, nhưng điều đó không khiến cho cô muốn giúp đỡ học tỷ trước mắt. Trong lúc bàn luận chuyện giữa các phe cánh với Sở Liên, vẫn có một chi tiết nhỏ mà cô cần chứng thực một chút.
Theo thông tin của Tống tử Vân - cái kẻ mà một mớ thông tin xạo tào lao từ miệng cậu ta ra cũng được người người tin sái cổ ấy, Hồ Khả Hân đang hẹn hò với một học trưởng tên Lưu Mặc ở Đế Cảnh, mà người này cũng vừa là người được cô ấy tin tưởng nhất, vừa nắm giữ rất nhiều thông tin quan trọng về các dự án lớn của họ. Tên này vừa khéo lại phản bội Hồ Khả Hân, tuôn ra hết thông tin cho Thẩm Tuyết Ly.
Khỏi cần nghĩ cô cũng biết Thẩm Tuyết Ly lôi kéo gã về bằng cách nào.
Chỉ là, ngay khi nghe được cái tên của hắn, máu trong người Thẩm Nhĩ Dạ liền bắt đầu sôi sục lên. Lưu Mặc - tên cặn bã đã từng bán đứng anh trai cô cho Thẩm Cố Trì, khiến cho anh em cô bị tổ chức kia đuổi cùng giết tận.
Còn Lưu Mặc lúc đó thì sao? Gã nghiễm nhiên ngồi lên ghế giám đốc của công ty tư nhân do Thẩm Đình Phong lập nên.
Năm xưa lúc đối mặt với gã lần cuối, Thẩm Nhĩ Dạ vẫn nhớ rõ bản mặt chó gặm của cùng câu nói hàm hồ của gã: “Nếu như những năm cao học đó mà biết trước cô mới là Thẩm đại tiểu thư thật sự, có lẽ chúng ta đã chẳng phải mất công tính kế toàn bộ Thẩm gia.”
“Tính kế Thẩm gia” - Ý trên mặt chữ, chính là trước tiên vu khống Thẩm Lục Đình buộc ông thoái lui khỏi chiếc ghế chủ tịch, sau đó ra tay với Thẩm lão gia khiến cho chiếc ghế gia chủ bị bỏ trống, rồi đưa một kẻ dễ khống chế như Thẩm Cố Trì thượng vị. Người trong giới thượng lưu đều biết Thẩm gia một tay che trời, có được Thẩm gia tức là nắm trong tay cả thành phố B, trong đó bao gồm hệ thống thông tin bao phủ nền kinh doanh lẫn chính trị cả Nam Hạ.
Một Thẩm thị cường thịnh như vậy cũng có ngày suy tàn, một Thẩm Lục Đình oai vệ tại thượng cũng có ngày không còn oai vệ nữa, thật giống như tin tức về nhân vật tầm cỡ như Hồ Khả Hân năm đó đột ngột hít khí độc tự sát.
Bây giờ đối mặt với học tỷ xấu số này, cô cũng coi như là có chút thông cảm đi.
“Thế nào, sau khi nghe qua hướng đi tương lai của câu lạc bộ Thông Tin chúng tôi, chị có hứng thú hợp tác không?”
Hồ Khả Hân cũng chỉ cười cho có lệ, “Cách tiếp cận vấn đề của mấy đứa khá ổn định, không những có thể nhổ đi một cái gai, còn có thể mang lại lợi ích cho cả đôi bên.”
Vị tiền bối dù gương mặt tiều tụy, vẫn không mất đi một phần sắc xảo, “ Chỉ là hình như mấy đứa đã quên một chuyện, chọc đến Thẩm Tuyết Ly chính là chọc đến Thẩm gia, chẳng lẽ họ cứ để yên cho tiểu công chúa của họ bị khi dễ sao? Muốn liên thủ chống lại công chúa họ Thẩm, đã nghe qua câu “một núi không thể có hai hổ” chưa?”
Thẩm Nhĩ Dạ cười trừ, “Chúng ta có đứng cùng một tuyến với cả hội học sinh, chắc cũng chỉ như châu chấu đá xe trước mặt Thẩm gia đi... Chỉ tiếc, lạm dụng quyền lực của gia tộc đối với Thẩm Tuyết Ly bây giờ là không thể.”
Hồ Khả Hân hơi cau mày, dáng ngồi cũng nhướn lên một chút, “Tại sao lại nghĩ vậy?”
“Chị nói xem với tình trạng tụt dốc không phanh bây giờ của Thẩm thị, làm sao có thể để tâm đến mấy trò đấu đá vườn trường của chúng ta chứ... Với cả nếu đợi đến khi họ kịp nhúng tay vào thì quá muộn rồi.”
Thẩm Nhĩ Dạ bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng về cách diễn đạt của Hồ Khả Hân. Gì mà “chọc đến Thẩm Tuyết Ly chính là chọc đến Thẩm gia” chứ?
Này học tỷ, đến đại tiểu thư Thẩm gia là tôi đây còn chưa từng dám chìa tay xin trợ giúp từ lão ba mình, chị cho rằng một Thẩm Tuyết Ly tuổi gì mà làm nên cơm cháo?
Bộ dạng muốn biểu tình này của cô dĩ nhiên không thể lộ ra ngoài.
Hồ Khả Hân cảm thấy vừa có lí vừa không thiệt chỗ nào mới bằng lòng hẹn ngày khác họp mặt.
Thẩm Nhĩ Dạ khoát tay nói, “Cũng không cần gặp mặt. Phía chị chỉ cần giúp chúng tôi chứng thực vài lời đồn thứ thiệt về Thẩm Tuyết Ly là được.”
“Ngược lại tôi thấy đây là điều cần thiết. Dù sao đến gặp tôi cũng chỉ là đại diện của CLB Thông Tin. Tại sao hội trưởng Tống Tử Vân cùng các thành viên cốt cán không trực tiếp đến tìm tôi?”
Nếu như Thẩm Nhĩ Dạ vẫn là chính cô ở chín năm trước, chắc chắn bây giờ trên trán đã nổi đầy gân xanh, phun ra sáu chứ, “... Đây là ký túc xá nữ.”
Hồ Khả Hân, “... Ừ ha.”