Cả một ngày chủ nhật Thẩm Nhĩ Dạ dùng để ôn lại những kỉ niệm cũ nơi vườn trường.
Học viện Đế Cảnh dù được dựng lên bởi những toà nhà đồ sộ nhưng vẫn luôn giữ được sự kín đáo xứng đáng với sự danh giá trong cái tên của ngôi trường tư qua bao thế hệ. Mười năm trước các toà nhà trong khuôn viên trường vẫn để sơn màu trắng. Mãi đến năm cô tốt nghiệp mới được nhấn thêm một chút màu xanh sẫm. Khu vực trường học trải dài từ phía trung tâm của học viện đến phía tây, còn khu ký túc xá nằm ở phía đông. Cô nhớ cái không khí trong lành của khuôn viên học viện nơi quanh năm đều nở hoa rực rỡ. Bây giờ dù là mùa đông lạnh giá cũng được tô sắc bởi những khóm hồng nở rộ.
Bước chân vô tình đưa Thẩm Nhĩ Dạ đến cổng toà nhà khoa nghệ thuật, nhìn lên tầng năm chính là hội trường được mệnh danh lớn nhất thành phố. Đây là nơi trước kia cô nằng nặc đòi ba mẹ đăng ký nhập học để đi theo ngành giải trí.
Tô thị từ “đời trước” của cô vẫn luôn là tập đoàn lớn thứ hai làng giải trí (tập đoàn lớn nhất là Lâm thị và lớn thứ ba là Thẩm thị). Việc Tô Thập Vũ đánh giá cao các nghệ sĩ nổi tiếng khiến cô sống chết cố gắng mài dũa kỹ năng diễn suất để làm rạng danh tên tuổi của mình, để có thể bằng chính nỗ lực của bản thân đứng cùng một chỗ với hắn.
Khổ nỗi, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ cô không hề có thiên phú gì trong việc diễn suất. Cuối cùng trở thành cái bóng của Thẩm Tuyết Ly - hoa khôi học viện Đế Cảnh, đại minh tinh tương lai của làng giải trí quốc gia, và điều ít ai biết đến - kẻ chuyên trước mắt người ngoài tỏ thái độ ngọt ngào ân cần, sau lưng cô lại là kẻ chuyên đi mồi chài nam nhân của người khác.
Quanh đi quẩn lại, Thẩm Nhĩ Dạ liền trầm mặc nhận ra trong ký ức của 10 năm trước ngoài tên cặn bã Tô Thập Vũ ra thì cũng chỉ có nữ tiện nhân Thẩm Tuyết Ly, cũng mới nhận ra thế giới của mình hồi đó lại hạn hẹp tới mức nào.
Thế giới nhỏ bé nơi cô đã từng coi là tất cả bị những kẻ cô từng trân trọng bóp vụn.
Cột mốc đầu tiên của sự đổ vỡ đó lại chính là vụ ba cô bị chính em trai mình - Thẩm Cố Trì vu oan tội cấu kết với một băng đảng thế giới ngầm làm ăn bất chính. Sự kiện lớn đó khiến cho ông nội cô Thẩm lão gia nổi cơn thịnh nộ liền lên cơn đau tim mà phải nhập viện hai tháng.
Hai tháng ngắn ngủi đó vậy nhưng vẫn đủ để Thẩm Cố Trì lôi kéo toàn bộ các thành viên trong gia tộc phản đối ba cô, phế truất ông khỏi cái ghế chủ tịch Thẩm thị. Ông cậu cô nhờ lập công “lật tẩy tội ác” của ba cô mà nghiễm nhiên được thăng chức lên làm tân chủ tịch Thẩm thị. Cả gia đình cô trong một đêm bị chính những nô gia từng tận tụy phục vụ mình đuổi ra khỏi dinh thự. Đến anh trai cô đang công tác ở nước ngoài cũng phải tức tốc chạy về nước đón ba mẹ đi.
Thẩm Nhĩ Dạ không hiểu.
Rốt cuộc tại sao kiếp này cô lại trọng sinh đúng thời điểm cả nhà cô đã không còn chốn nương thân? Tại sao không sống lại sớm hơn một chút? Chẳng phải sự tình bây giờ đã không thể vãn hồi được nữa rồi sao?
Cô lại ngay lập tức căm giận chính bản thân mình.
Đến tận khi chết đi cô mới chỉ biết kẻ mưu đồ hãm hại gia đình mình chính là em trai của ba - Thẩm Cố Trì, cũng không thể tìm ra kẻ chống lưng đằng sau một kẻ không quyền không thế như hắn.
Cô của kiếp đó cũng như bây giờ không tài sản, không gia thế, không quyền lực. Từ khi nào hắn đã ấp ủ dã tâm này cô còn không biết, càng không nói làm sao có khả năng lật tẩy mưu kế của hắn.
Kể cả nếu như cô trọng sinh những hai thập kỷ*, chỉ sợ cái gì phải xảy đến bất đắc dĩ cũng phải xảy đến.
[*Thẩm Nhĩ Dạ hiện đã trọng sinh về 10 năm trước = 1 thập kỷ.]