Căng tin trường.
Thẩm Nhĩ Dạ tròn mắt nhìn Tống Tử Vân và Sở Liên đang ngồi trừng mắt đối diện nhau, cảm thán, “Nếu như mối quan hệ của bọn tớ mà gần gũi như hai người thì tốt quá rồi.”
Đến lượt Tống Tử Vân mắt tròn mắt dẹt: “Gần gũi? Tụi này máu mủ huyết thống gì đâu?”
Mà này nhé, một người con gái lớp A xuất sắc và một đứa lớp D thường xuyên cúp cua đội sổ, đến mỗi tiết học còn không gặp nhau lấy một giây thì lan quyên gì đến nhau.
Sở Liên cười, “Chà chà, tinh ý ghê. Cậu nhận ra từ khi nào thế?”
Thẩm Nhĩ Dạ vừa gắp miếng dưa chua vừa cười, đáp,“Kiếp trước.” Thực ra lúc tốt nghiệp mới biết hai người là họ hàng của nhau.
Đến lúc này Tống Tử Vân cũng hết đường giả ngu. Sở Liên là em họ của cậu ta, cái này đến Kiều Dĩnh cũng không đào lên được đâu nhé. Nhưng mà cái câu trả lời này của Thẩm Nhĩ Dạ, cứ như đang coi thường cậu ta là thế nào nhỉ?
“Này tôi đây có thể đội sổ, nhưng cũng biết suy nghĩ đấy. Kiếp trước? Bộ kiếp trước của bà có cắm trước cho bà một cái sừng* không?” Nói xong bị Sở Liên đạp.
*Cắm sừng: Thuật ngữ chỉ việc bị ngoại tình. Ở đây họ Tống đang mỉa mai việc Thẩm Nhĩ Dạ bị Tô Thập Vũ cũ bắt cá hai tay. Bởi vậy mới nói lũ bạn càng thân thì càng thích đá đểu nhau:vvvv*
Chỉ cần nhìn biểu hiện là có thể biết Thẩm Nhĩ Dạ hoàn toàn không để tâm chuyện Tô Thập Vũ ngoại tình với Thẩm Tuyết Ly. Hơn nữa bản thân cô ấy đã thú nhận rằng đã biết từ sớm, nhưng vẫn muốn xem xem hai người kia sẽ đi xa đến đâu mà thôi. Ý đùa của Tống Tử Vân không những không gây phản cảm, có khi còn ẩn ý coi thường đôi trai gái kia. Thế nhưng chuyện bị cắm sừng vẫn là thứ gây tổn thương đến danh dự của một người.
“Nhĩ Tiểu Dạ, bà thấy rõ chưa? Rõ ràng bổn thiếu gia đây đã nói từ sớm rằng cái cặp đôi kia có vấn đề mà.”
“Im đi ANH HỌ, còn cậu nữa, cứ để hai người đó nhảy múa trước mặt sao?” Người đứng bên lề như cô cũng cảm thấy Thẩm Tuyết Ly luôn luôn nhắm vào Thẩm Nhĩ Dạ, chỉ có chính chủ là không hề nhận ra.
“Nói như đúng rồi, liếc qua cũng biết cặp đôi đó sẽ tan rã sớm thôi.” Tống Tử Vân phán.
“Ha ha.” Thẩm Nhĩ Dạ cười cho có lệ, “Ông đó, tương lai nên theo nghề bói duyên đi thì hơn.” Nói gì mà trúng phóc.
“Nhĩ Dạ, cậu nói xem Thẩm Tự Luyến đó lại muốn làm gì tiếp theo?”
“... Thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Cô cũng không phải là Tống Tử Vân, buồn chán sẽ thích chạy đi rắc thù hận.
----------------------------------------------------
Nhà chính của Thẩm gia, trong văn phòng riêng của Thẩm Cố Trì.
“Ngươi muốn ta điều thêm nhiều người hơn nữa?” Chủ nhân của giọng nói không lộ ra nửa phần phẫn nộ nhưng cũng đủ khiến cho Thẩm Cô Trì ở đầu này điện thoại cảm thấy bất an.
“Thưa ngài, Thẩm Lục Đình là một kẻ quá đỗi cẩn thận, ngoài vụ việc năm đó ra, chúng tôi vẫn chưa đào thêm được cái gì khác.” Đào lại chuyện của hai mươi mấy năm trước, đâu phải chuyện đơn giản?
“Một lũ vô dụng, không lẽ các người chỉ biết đào bới ở một chỗ thôi hả?”
“Ý ngài là...”
“Tìm hiểu về bất cứ ai liên quan đến Thẩm Lục Đình, truy lùng hết mọi ngóc ngách cho ta.” Tay chân của hắn gài khắp cả nước, chỉ có một thành phố B cỏn con lẽ ra không nên gây khó khăn như vậy, “Thẩm Lục Đình là ai các ngươi biết rõ nhất, tuyệt đối không được khinh xuất.”
“... Vâng thưa ngài.” Ngay sau khi đối phương cúp máy, Thẩm Cố Trì ném mạnh chiếc di động xuống nền nhà khiến nó vỡ nát.
Ông ta lúc này muốn chửi thề. Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Thẩm thị, vậy mà ông ta vẫn phải cúi đầu nghe lệnh một tên trùm băng đảng chẳng biết từ đâu ra.
Mặc dù nhờ có những bằng chứng làm ăn phi pháp mà chúng đưa ra, Thẩm Cố Trì mới có thể leo đến vị trí cao như bây giờ. Lẽ ra chúng cũng nên đừng quên nếu như ông ta không mắt nhắm mắt mở cho qua thì công ty của chúng cũng khó mà làm ăn được ở thành phố này.
Có qua có lại như vậy thì lẽ ra ông ta không còn nợ nần bọn chúng gì nữa, nhưng kẻ đó vẫn cứ thúc ép ông ta phải tiếp tục điều tra những sự kiện trong quá khứ mà thậm chí còn chẳng can hệ gì đến ông ta.
Thẩm Lục Đình dù đã bị đạp đổ rồi thế nhưng vẫn không ngừng ám ảnh ông ta.
Thẩm Cố Trì vắt óc rủa thầm Thẩm Lục Đình mà không hề hay biết sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, vị kia đã cười khẩy ông ta một tiếng.
“Một con cờ quá đỗi thực dụng.”