Quy Tắc Nữ Quan

Chương 31: Chương 31: Khoe Sắc




Xưa đâu bằng nay, nàng ta là một thượng phục tứ phẩm, tất nhiên là không thể đối kháng với ngự thị nhị phẩm, huống chi yêu cầu Khương Nhiêu đưa ra cũng không có gì không ổn.

Thấy nàng ta không nói, Khương Nhiêu trong lòng biết mẫu đơn ngọc bích kia nhất định là nàng ta mang từ phủ vào, bởi vì trước đây khi Diêu Dao quản lý ở ti bảo chưa từng thấy loại thủ công mỹ nghệ này, nàng bất đắc dĩ cười một tiếng, “Nếu Tưởng thượng phục không cam lòng, vậy đành phải để ti bảo làm một cái giống vậy là được.”

Diêu Dao chậm rãi bước ra khỏi hàng, cẩn thận xem xét, trên mặt khó xử, “Kỹ nghệ này xuất xứ từ thợ khéo của Vương gia, nay đã không còn tìm được hậu nhân Vương gia, bẩm Khương cô cô, chỉ sợ ti bảo chúng ta… không làm được.”

Đôi mi thanh tú của Khương Nhiêu nhíu lại, làm như quở trách, “Đường đường là ti bảo, ngay cả cái này cũng không làm được, đủ thấy nuôi lắm người nhàn rỗi!”

Lý ti bảo cũng không nhịn được, tất cả mọi người trong ti bảo nhìn về phía Tưởng Anh, ánh mắt trách cứ.

“Một khi đã như vậy, chỉ cần Khương cô cô không ngại, vậy nô tì tặng cho Thái hậu nương nương làm lễ vật chúc mừng thôi.” Tưởng Anh nghĩ trước lo sau, thay vì đắc tội với mọi người, đưa mình vào khốn cảnh, không bằng đồng ý, dù sao chuyện cũng không đáng gì.

Một hòn ngọc nho nhỏ có thể gây nên sóng gió gì, nếu nàng ta thật sự tranh công với mình trước mặt Thái hậu, mình cũng sẽ có cách vạch trần.

Tưởng Anh tâm tư khôn khéo, sau khi lường trước tất cả tình huống có thể xảy ra một lần thì cung kính dâng cho Khương Nhiêu.

“Ta nhất định sẽ không phụ tâm ý của Tưởng thượng phục, đến lúc đó Thái hậu nương nương phượng nhan vui mừng, thượng phục cục chúng ta chỉ chờ lĩnh thưởng.” Khương Nhiêu thu vào trong tay áo, cười yêu kiều, rồi sau đó nhanh chóng rời đi.



Dạ yến ở Mẫu Đơn Các là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của Hoàng thượng và Thái hậu, trang phục, dung nhan, nửa điểm đều không thể qua loa.

Tranh nhau khoe sắc, bản lĩnh cao cường, tất nhiên là không thiếu được các tiết mục, Khương Nhiêu không có hứng thú gì với ca múa trang phục các nàng, nhưng thật ra lại rất trông đợi Hoàng thượng sẽ đối đãi một đám mỹ nhân xun xoe bợ đỡ như thế nào.

Hoàng thượng dựa theo phân vị mà phong thưởng đều hợp tình hợp lý, không có đặc chuẩn, chỉ là Hoàng hậu nghiền ngẫm ý tứ của Hoàng thượng, đặc biệt thưởng thêm cho Hoa Chiêu dung hai chuỗi vòng cổ san hô hồng, một chiếc quạt tròn giá ngọc cống phẩm, tuy rằng cũng không quý báu, nhưng đều là vật hiếm lạ khó mà có được, đủ để biểu đạt tâm ý.

Nâng đỡ Hoa Chiêu dung chính là nâng đỡ Trấn quốc tướng quân Thịnh Nhiễm sau lưng nàng ta, một chiêu này đơn giản mà hữu hiệu, tất nhiên là sẽ được Hoàng thượng tán thưởng, khen nàng chú trọng đại cục, có phong thái mẫu nghi thiên hạ.

Hoa Chiêu dung không thể không tự mình đến Tử Thần Cung tạ ơn, cho dù thường xuyên qua lại với nhau, nhưng thật ra Hoa Chiêu dung tính tình ôn hòa không tranh, không hề có ý dựa vào Hoàng hậu, cứ bo bo giữ mình, cũng không có ở lâu.

Trăng lên đầu cành, Mẫu Đơn Các lên đèn màu, suối nước hoa tươi đan vào thành cảnh, đá ngọc theo hương hoa mà tiếp nối.

Ngọc án của Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái hậu được đặt trên đài cao vài thước, còn lại phi tần cứ theo phân vị mà ngồi xuống, mà bàn ăn của nữ quan tứ phẩm trở lên thì ở bên ngoài Mẫu Đơn Các, sau đó bày ghế ra.

Khương Nhiêu đã đến yến tiệc trước, một thân váy lụa hoa xoè hoa văn mây, trang nhã đứng trên đài cao để nhìn các vị trí, yêu kiều như khói ráng, diễm lệ vừa phải, vừa không phô trương, nhưng lại khiến người khác không thể xem nhẹ.

Nhìn từ chỗ cao, chỗ ngồi bên dưới oanh oanh yến yến, cảnh xuân tươi đẹp.

Mỹ nhân như hoa, dáng vẻ muôn ngàn, thật sự là đủ loại phong thái tranh nhau đua sắc.

Khương Nhiêu mỉm cười, nhiều cô gái hao tổn tâm cơ như vậy, chỉ vì muốn chiếm được ân sủng hư vô mờ mịt, có biết rằng tình cảm thiên tử là thứ không đáng tin nhất.

Sắc thắm rời hoa buông cành (1), vẻ đẹp lụi tàn thì chẳng còn yêu.

(1) nguyên văn là “Chu nhan từ kính hoa từ thụ”, trích trong bài “Điệp luyến hoa” (“Bướm yêu hoa”) của Vương Quốc Duy

Thái hậu còn chưa tới, Hoàng hậu chỉ ngồi trên nhuyễn tháp, ánh mắt khéo léo đảo qua mọi người, khóe miệng nâng lên ý cười như gió xuân ấm áp, làm cho khuôn mặt vốn tuyệt mỹ càng thêm động lòng người.

Ánh mắt kia đảo qua Khương Nhiêu, không có bất kỳ gợn sóng nào, rồi nàng quay đầu thấp giọng thì thầm với Lưu Ly.

Lúc trước ở Hải Đường Uyển nhìn thấy hai vị tú nữ, nay cả hai cùng trúng tuyển, lắc mình một cái đã thành An Tiểu nghi và Trang Mỹ nhân.

An Tiểu nghi tính tình hoạt bát, vàng tơ kiều diễm, Trang Mỹ nhân tính tình thận trọng, xanh nhạt uyển chuyển, mỗi người mỗi vẻ, tính cách cũng rất rõ ràng.

Ánh mắt Khương Nhiêu lướt qua trăm hoa tự gấm, dừng lại thân ảnh màu tím dưói sau chót.

Nàng ta giống như ngăn cách với đời, hoặc như là có chút luống cuống, bên cạnh chỉ có một thị nữ hầu hạ, một mình say sưa ngắm mẫu đơn trên án, cũng chỉ có nàng ta không hề giống người khác. Quả thật không hợp với nơi yến hội long trọng náo nhiệt này.

Cách cũng không xa, cho nên tim Khương Nhiêu lúc này có chút đập mạnh và loạn nhịp, nàng đứng thẳng bất động tại chỗ.

Trần Thường tại, chính là Trịnh Thu.

Nhưng lúc cô gái kia ngẩng đầu lên, con ngươi như nước mùa thu đảo qua Khương Nhiêu trên đài cao, lại không hề giống Trịnh Thu ngày trước.

Nhưng ánh mắt điềm đạm đáng yêu đó, làm như từ trong lòng mà loé ra, không giống như là ngụy trang.

Ngay lúc nàng đang suy nghĩ, chỉ nghe cung nhân cao giọng, “Hoàng thượng giá lâm –”

Dàn nhạc đệm im lặng, trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều hội tụ ở trên người Hoàng đế đang bước tới.

Phong độ sáng sủa, anh tuấn vô song.

Vệ Cẩn đón nhận ánh mắt nhóm mỹ nhân, thong dong ngồi xuống, bất luận là bước chân vững vàng hay là tư thái phất tay áo đều không nói hết lỗi lạc.

Thật là một kẻ họa thủy, Khương Nhiêu thầm xì một tiếng trong lòng, vẫn là không thể tin kẻ mặt người dạ thú.

Tâm hồn thiếu nữ dưới đài bắt đầu động đậy, lúc Hoàng hậu bên cạnh kể lể bịn rịn, tên mặt người dạ thú tao nhã vẫy vẫy tay với nàng.

Khương Nhiêu cũng nhanh chóng đi tới, thướt tha quyến rũ, thò người ra nói, “Bệ hạ có gì phân phó?”

Vệ Cẩn đưa tay ra, gỡ cây trâm ngọc trên tóc nàng xuống, đổi thành một cây trâm hải đường, “Như vầy đẹp hơn.”

Khương Nhiêu vuốt ve kiều hoa trên tóc, còn phải nở nụ cười tươi tắn, “Tạ bệ hạ ân thưởng.”

Nhóm tiểu chủ mới vào cung chắt lưỡi kinh ngạc, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.

Thân là nữ quan, thế nhưng không mặc quan phục đã là quá giới hạn, nhưng Hoàng thượng còn tự tay cài trâm hoa cho nàng, đây hết thảy đều cho thấy, lời đồn không phải là giả.

Mục đích Vệ Cẩn làm như vậy rất đơn thuần, bởi vì Khương Nhiêu làm tôn lên vẻ đẹp của hoa hải đường, cho hắn cảnh đẹp ý vui.

Đúng lúc này, Tịnh Thái hậu, Hoàng thái hậu chậm rãi đi tới.

Mọi người hành lễ nghênh giá, Tịnh Thái hậu mặt đầy cảnh xuân, xem mà trẻ lại không ít.

Khi nụ cười duyên dáng sang trọng dừng trên người Khương Nhiêu, không khỏi hơi đổi, “Bên người Hoàng thượng còn có nữ quan không hiểu quy củ như thế, không bằng sớm đuổi đi.”

Kỳ thật Tịnh Thái hậu đã sớm biết thân phận địa vị Khương Nhiêu này, ngày thường thấy nàng không gây sóng gió gì, cũng không làm Hoàng thượng mất mặt.

Vệ Cẩn còn chưa mở miệng, đã thấy Khương Nhiêu hạ thấp người cúi đầu, “Hôm nay là sinh nhật Thái hậu nương nương, bệ hạ nói người thích nhất là mẫu đơn kiều diễm nên bảo chúng nô tì ăn mặc xinh đẹp chút, không thể khiến người mất hứng. Chúc Thái hậu nương nương thọ cùng trời đất.”

Cái gọi là không đưa tay đánh người đang cười (2), những lời này nói khéo êm tai, Hoàng thượng cũng cười nhẹ, “Là ý của nhi thần.”

(2) nguyên văn là “thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân”, một thành ngữ tương tự như câu “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại”

Tịnh Thái hậu lắc đầu, “Thôi, ai gia chịu không nổi.”

Mặc dù ngoài miệng nói thế nhưng thần sắc rõ ràng dịu đi, cũng không truy cứu nữa.

“Hôm nay là bữa tiệc đầu tiên kể từ khi bọn muội muội tiến cung, trùng với sinh nhật của Thái hậu nương nương, song hỷ lâm môn, lại là điềm lành.” Hoàng hậu lên tiếng, lời lẽ rành mạch.

Khai tiệc, các nhóm tiểu chủ phi tần tỉ mỉ chuẩn bị sân khấu của mình.

An Tiểu nghi và Trang Mỹ nhân hợp tấu sáo tiêu, êm tai dễ nghe, âm luật không tầm thường, Tịnh Thái hậu xem mà cao hứng, Hoàng thượng vẫn thưởng thức mỹ nhân cảnh đẹp, phất phất tay áo, “Ban thưởng.”

Vệ Cẩn tươi cười như vậy, Khương Nhiêu đã thấy qua rất nhiều, thứ nhất là chứng minh lúc này tâm tình hắn không tệ, cảnh đẹp ý vui, thứ hai là chứng tỏ hắn rất bình tĩnh, hai vị mỹ nhân này, người đẹp thì ắt hẳn làm người khác yêu thích, nhưng không có kinh diễm đến trái tim của hắn.

“Không biết vị muội muội biểu diễn trên đài kia có hợp tâm ý tỷ tỷ?” Bạch Tiệp dư hôm nay mặc cung trang hoa xoè đặc chế, thắt lưng ngay bụng rộng thùng thình, thắt dây ở dưới ngực, sáng rỡ cả người. Nàng ta chậm rãi đưa một quả dâu vào trong miệng.

Liễu Tần thu hồi ánh mắt, cười nói, “Quan trọng nhất là hợp tâm ý bệ hạ.”

Bạch tiệp dư lơ đễnh, bĩu môi, “Nếu luận về dung mạo, thật ra An Tiểu nghi xuất chúng nhất, chỉ tiếc cuối cùng vẫn là nữ nhi thương nhân, không đánh cược lớn hơn được nữa.”

Sắc mặt Liễu Tần dừng một chút, An Tiểu nghi và Trang Mỹ nhân trên đài mỉm cười tạ ơn, bệ hạ nói vài câu, hai người liền bưng rượu đi kính Tịnh Thái hậu.

Câu này của Bạch Tiệp dư nhìn như không lưu tâm, tuy là nói An Du kia, nhưng cũng âm thầm châm chọc xuất thân không cao của mình.

Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Thấy Liễu Tần không nói lời nào, Bạch Tiệp dư ra vẻ hiểu rõ, cười cười, “Đừng lo, có Hàm Yên ở đây, các nàng làm sao vượt qua tỷ tỷ.”

Trên mặt Liễu Tần rốt cuộc cũng có chút xúc động, nàng xưa nay không thích ra mặt, dựa vào ẩn nhẫn mới đi đến địa vị hôm nay.

Lần này cũng không nổi giận, nàng mở miệng, “Không so được với phúc khí của muội muôi, bệ hạ vẫn coi trọng muội muội nhất.”

Bạch Tiệp dư phân phó cho thị nữ đổi một mâm táo chua, không nhiều lời nữa.

Lúc này, Hoa Chiêu dung chầm chậm lên đài.

Không như ca múa thanh nhạt bình thường, tài nghệ nàng thể hiện trước là vung mực vẽ tranh.

Thịnh Chân vừa nâng tay lên, người xung quanh thấy mất phong tình, nhưng Tịnh Thái hậu thấy mỗi tiếng nói cử động của nàng thật ra đều rất vừa ý. Đoan trang hiền thục, dòng dõi cao quý, nội tâm sắc sảo, ngay cả tài nghệ lúc này cũng thận trọng thanh lịch, trong hậu cung cần nhiều phi tần có chừng mực hiểu đại thể như vậy.

Không giống Bạch thị quyến rũ nịnh hót kia.

Hoàng thượng thấy nàng không giống người thường, cũng nổi lên hứng thú, âm thanh đàn sáo nghe nhiều thì na ná như nhau, không có gì quá mới mẻ, chỉ là vừa rồi An thị kia tướng mạo rất đẹp, tư thái thổi sáo cũng đẹp mắt, vui tai vui mắt, An gia thật ra nuôi dạy nữ nhi rất tốt.

Hai người hợp tấu, thế nhưng không nhớ rõ lắm bộ dạng Trang thị, càng khiến nàng ta đi xuống.

“Hoa Chiêu dung này thuận mắt ai gia nhất, tướng mạo phẩm giá đều đẹp, Hoàng thượng cần phải nhắm ngay mới phải.” Tịnh Thái hậu cười hiền hoà, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở bên, xinh đẹp tuyệt trần, “Con và cô cô đều nghĩ giống nhau.”

Nghe hai nữ nhân tôn quý nhất hậu cung nói vậy, Vệ Cẩn chỉ cười trừ, chưa bình luận gì.

Hoa Chiêu dung tất nhiên phải hậu đãi, nhưng so với nữ nhân, Vệ Cẩn càng quan tâm Trấn quốc đại tướng quân ở biên quan có còn ra sức ổn định chiến sự.

Hoa Chiêu dâng bức Bách Thọ Đồ tặng cho Tịnh Thái hậu làm quà mừng, “Thần thiếp chúc Thái hậu nương nương vĩnh hưởng an khang.”

Tịnh Thái hậu hài lòng gật đầu, sai người cẩn thận đi cất, đặc biệt bày thêm một cái nhuyễn tháp ở bên, nói Hoa Chiêu dung uống với bà mấy chén.

Hoa Chiêu dung tỏ thái độ hờ hững, khiến Vệ Cẩn cũng nhìn với con mắt khác, Thịnh Nhiễm này nuôi dưỡng con gái thật sự giống như binh pháp của hắn.

Thân là nam nhân, đối với nữ tử như vậy, đại để là tôn trọng nhiều hơn mê mẩn. Nhưng thân là đế vương, phi tần như vậy quả thật hiếm có.

“Có thể khiến mẫu hậu vui thì cũng chính là khiến trẫm vui.” Ánh mắt Vệ Cẩn nhìn nàng thắm thiết, ngữ khí dịu dàng, “Mang đào ướp đá của thượng thực cục tới, ban cho Hoa Chiêu dung.”

Thịnh Chân vẫn thản nhiên tạ ân.

Tiệc rượu xong, khi Vệ Cẩn trở lại thì phát hiện Khương Nhiêu bên cạnh không biết đã đi khi nào.

Hắn có phần cụt hứng, quay đầu hỏi Toàn Cơ, “Nàng ấy đâu rồi?”

“Khương ngự thị vừa nói là có chút choáng váng nên ra ngoài hít thở không khí.”

Vệ Cẩn không hỏi gì nữa, nhưng Hoàng hậu ở một bên hiển nhiên nhìn ra ánh mắt thân thiết của Hoàng thượng.

Chẳng qua chỉ là một nữ quan thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.