Quy Tắc Nữ Quan

Chương 67: Chương 67: Mưu Cục




Đầu mùa xuân năm Chiêu Hoà thứ chín, kinh thành rơi đầy tuyết, ngự giá thân chinh sắp chấm dứt, không đầy một tháng nữa nữa sẽ khải hoàn về triều.

Lần này đánh tan bộ lạc liên minh với Tiên Bi xong đã hoàn toàn kết thúc tình trạng dân sinh bất an ở phía bắc, từ đó, biên cương Đại Chu được củng cố, không bị kẻ thù bên ngoài quấy nhiễu.

Từ khi cuộc chiến chấm dứt, Hoàng thượng ban hạ thánh chỉ ở biên tái, phàm là bách tính quốc dân chuyển nhà vào ba quận phía bắc đều có thưởng. Lần chuyển nhà quy mô lớn này được sách sử gọi là “Bắc hưng chi sách”.

Nơi đây vốn đất cằn sỏi đá từ từ chuyển sang cảnh tượng mới. Sau mấy năm, vùng phía bắc từ từ giàu có và đông đúc, có thể gọi là tiểu Giang Nam.

Nhưng chuyện này hãy nói sau, đây là một trong những quyết định trong thời gian Chiêu Hoà Đế chấp chính lẫy lừng, chính là nhờ trọng binh vệ quốc, chín năm củng cố biên giới Đại Chu, man di mấy chục năm không dám tới xâm phạm.

Lưu danh hậu thế, để cho quân chủ về sau tranh nhau noi theo.

Trong thời gian chinh chiến khá dài, Thịnh gia của Trấn quốc tướng quân lại củng cố địa vị gia tộc, gia phong Hầu, con cháu thừa kế tước vị.

Trên mật hàm từ biên giới phía bắc truyền tới là thư do Vệ Cẩn tự tay viết, số lượng từ tuy ít ỏi nhưng tràn đầy nhớ nhung.

Xem xong đều cẩn thận đặt trong một chiếc hộp, đây đã là phong thư thứ mười tám, từ “Hết thảy mạnh khỏe, đất bắc giá lạnh.” ban đầu đến “Ngày về viên mãn, không cần nhớ nhiều.” về sau.

Nam nhân này lúc nào cũng dùng phong thái đơn giản dễ hiểu như thế mà tóm lược cuộc chiến tranh vốn vô cùng thảm thiết. Cũng không kể khổ, nhưng gian nguy trong đó Khương Nhiêu sao lại đoán không ra?

Chiếc hộp vải hoa dâu trong tay vẫn còn hương thơm nhàn nhạt, Khương Nhiêu cong khóe môi đặt lên mũi ngửi, trong thư kẹp một cánh hoa vốn chỉ thuộc về đất bắc, chỉ sợ đây là chuyện Vệ Cẩn làm có tình cảm nhất trong suốt cuộc đời này.

Vốn ba tháng nữa sẽ trở về, lời hứa hẹn “Mau chóng trở về” cuối cùng cũng không thể thực hiện, nhưng thân là đế vương, gia quốc thiên hạ nhất định nặng hơn tư tình nhi nữ.

Khương Nhiêu mặc dù vô cùng bận tâm, nhưng vẫn rất an lòng, toàn bộ tâm tư đều dùng cho việc chăm sóc ba đứa con.

Lâm Trạch và Nhiên Yên vừa tròn hai tuổi, Phụ hoàng ở biên tái xa xôi không thể trở về đúng hẹn tham dự tiệc sinh nhật, nhưng cũng đã gửi quà về. Của Lâm Trạch là một thanh loan đao được tạo ra từ sừng bò Tây Tạng, của Nhiên Yên là một đôi vòng tay hổ phách tinh thạch ngàn năm.

Đối với con trai thì nghiêm khắc, đối với con gái thì cưng chìu trăm bề, người cha Vệ Cẩn này thật ra rất nguyên tắc.

Thái tử Lâm Y bảy tuổi, ngoại trừ mỗi ngày đều lên lớp như thường lệ thì cuối mỗi tháng đều đến vườn săn bắn năm ngày tập cưỡi ngựa.

Đây cũng là ý của Vệ Cẩn, hắn nửa đời chinh chiến, trước sau đều kiên trì cho rằng nam nhi tốt nhất định phải chứng minh thực lực của mình trên lưng ngựa.

Tay trói gà không chặt, sao an lòng thiên hạ?

Khương Nhiêu lo lắng khi để mấy đứa nhỏ một mình ở lại trong cung, mỗi khi theo Thái tử săn bắn đều huy động nhân lực, mang ba huynh muội đi theo, trước sau vẫn thu xếp ở bên người.

Chỉ là lần này lại xảy ra chút bất trắc. Lâm Trạch tối hôm qua có lẽ bị tuyết làm cảm lạnh, nó xưa nay thân thể không khoẻ mạnh bằng Nhiên Yên, thường xuyên sinh bệnh, lần này lại bị phong hàn.

Trương Tuấn cực nhọc ngày đêm chăm sóc, bệnh tình có chiều hướng ổn định, lại kê thêm mấy phương thuốc, suốt một ngày mới xong.

Khương Nhiêu vào điện, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn mặt xanh như trái chanh ghé vào trước giường, trên đầu búi hai quả tóc nhỏ, xinh xắn đáng yêu. Đúng là Nhiên Yên đế cơ canh giữ ở bên cạnh ca ca.

Đứa nhỏ Nhiên Yên tuy còn nhỏ lại hết sức hiểu chuyện, nhìn qua như là tỷ tỷ vậy.

“Mẫu hậu, Nhiên Yên không đi vườn săn bắn, muốn ở trong cung với ca ca.”

Khương Nhiêu ôm cô bé, làm sao cam lòng, nhưng trái ngược với Lâm Trạch, Lâm Y càng cần sự trông chừng của nàng hơn, bởi vì đó là người kế thừa giang sơn Vệ thị.

“Ca ca ngã bệnh cần tịnh dưỡng, Nhiên Yên và Thái tử ca ca đi với nhau, nó đã đồng ý dạy con cưỡi ngựa.” Khương Nhiêu điểm vào cái mũi nhỏ của cô bé, Nhiên Yên bị sự cám dỗ này hấp dẫn, ánh mắt lại luân phiên nhìn ca ca và mẫu thân đầy lưu luyến, cuối cùng cũng đáp ứng.

Trước khi đi, nàng để Oánh Sương ở lại Sơ Đường Cung đặc biệt chăm sóc Lâm Trạch.

Người đi theo là ba vị thái phó của Thái tử, thư đồng của Thái tử, cháu của Thịnh Nhiễm Thịnh Lân, còn có Vũ An Hầu Liên Giác.

Khương Nhiêu cho rằng Vệ Cẩn sở dĩ để Vũ An Hầu ở lại kinh thành là vì muốn bồi dưỡng đội quân của riêng mình, cô lập Vũ An Hầu. Lại không biết, tư duy nam nhân vĩnh viễn khác hẳn nữ nhân. Ở trong lòng Vệ Cẩn, chỉ có giao nữ nhân mình yêu nhất cho Liên Giác bảo vệ, mới có thể không xảy ra sơ hở gì.

Bởi vì Liên Giác thương mến Khương Nhiêu, hắn vẫn luôn nhìn thấu đáo.

Chỉ là, Khương Nhiêu lại không nghĩ ra được nguyên nhân này, đợi sau khi nàng hiểu được thì đã quá muộn.



Ngày đầu tiên trong hành cung khu vườn săn bắn, cách chín năm, Khương Nhiêu lần đầu tiên nhận được thư gửi từ đất phong Ngô Tây. Trên thư đúng là chữ viết của Trịnh Thu.

Nàng ta nói từ lúc thoát khỏi biển lửa từ năm đó tới nay, tướng mạo tổn hại đến bây giờ, Hoàng thượng khai ân, có thể để nàng ta làm bạn với Lăng Bình Vương mấy năm đã cảm thấy mỹ mãn, không còn tiếc nuối…

Xem đến đây, Khương Nhiêu không thể kìm được cơn sóng trong lòng. Năm đó Trịnh Thu sinh tử chưa biết, hóa ra, Vệ Cẩn chung quy vẫn không đuổi tận giết tuyệt.

Chuyện cũ đã lâu sôi trào hiện lên trước mắt, Khương Nhiêu xem tiếp xuống dưới, lại dần dần cứng đờ.

Trong thư nói, Trịnh Thu đã mắc bệnh nguy kịch, thân là tỷ tỷ, vướng bận duy nhất trước khi chết đó là muội muội, trong thời gian hấp hối muốn vào kinh gặp Khương Nhiêu lần cuối cùng.

Khương Nhiêu cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng cũng không đồng ý, tự viết một lá thư khuyên nàng ta an tâm dưỡng bệnh.

Liên tục bốn ngày không có tin tức.

Nhưng vào chập tối ngày thứ năm lại nhận được tin cấp báo, nói ở ngoài cửa đông vườn săn có một chiếc xe ngựa chờ cả ngày, truyền tin nói muốn gặp Hoàng hậu.

Khương Nhiêu vốn không muốn đi, nhưng khi nhìn thấy tín vật kia lại không khỏi kinh sợ.

Chuỗi ngọc san hô đỏ đậm, đúng là phối sức trước đây của Trịnh Thu.

Khương Nhiêu vội vàng gọi cung nhân truyền tin, cũng sai hắn nhanh chóng thông báo cho Vũ An Hầu, bảo hắn phân công người bảo đảm an toàn cho Thái tử và đế cơ.

Có Liên Giác ở đây, Khương Nhiêu liền có thể vô cùng yên tâm.

Đợi sau khi hết thảy xong xuôi, nàng mới ngồi bộ liễn ra cửa đông.



Mùi thuốc trong Sơ Đường Cung lượn lờ, Oánh Sương canh giữ bên cạnh Nhị điện hạ đã suốt năm ngày, cực nhọc cả ngày cả đêm, toàn bộ thức ăn nước uống đều phải qua tay nàng, vô cùng cẩn thận.

Lâm Trạch uống thuốc xong, ba ngày sau liền khôi phục tinh thần, Trương Tuấn mỗi ngày đều đến bắt mạch.

Oánh Sương xoa mắt ra khỏi chính điện, trước cửa vừa hay gặp phải Trương thái y đến bắt mạch. Nàng hơi cúi người, vừa muốn nói thì chỉ cảm thấy hương thơm xộc vào mũi, rồi sau đó trước mắt tối sầm, bất tỉnh ngã xuống.

Người nọ ngẩng mặt lên, đâu phải diện mạo của Trương Tuấn? Rõ ràng là người xa lạ chưa từng thấy ở trong cung.

Nam tử kia lập tức đến bên giường, Lâm Trạch ngủ mơ không hề hay biết.

Trong Vĩnh Thọ Cung, Nhị trưởng Công chúa Vệ Anh Mẫn lại đột nhiên nói phải đi trước. Từ lúc lập gia thất xuất cung vào ba năm trước, nàng ta vẫn chưa hồi cung, lần này đến thăm Mộ Thái phi, ở gần cả tháng.

Vốn định tháng sau mới về, nhưng nàng ta lại nói là trong nhà có việc gấp, bất đắc dĩ phải làm vậy.

Nhóm cung nhân tất nhiên không dám làm trái, nghĩ ngày mai Hoàng hậu mới trở về, mấy việc nhỏ này không ảnh hưởng toàn cục, dựa theo quy củ mà cho đi.

Như vậy, xa mã của Vệ Anh Mẫn chạy thẳng một đường, trước hoàng hôn đã ra khỏi thành Tử Vi.

Cả phòng mờ mịt, Oánh Sương bị nhóm cung nhân kêu gào lung tung mới tỉnh dậy, nàng đỡ trán hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Sao ta lại ngủ trên đất?”

Vài tên nội thị đã sớm sốt ruột, bất chấp phân vị tôn ti liền hô thẳng, “Không thấy Nhị điện hạ!…”

Oánh Sương nhớ lại một màn kỳ lạ trước đó, chỉ cảm đầu như muốn nổ tung.



Xa mã lặng lẽ dừng ở ngoài bìa rừng, Khương Nhiêu từ từ xuống liễn, bảo thị nữ đi trước dò đường.

Rèm xe nặng nề xốc lên, gương mặt hốc hác của Trịnh Thu đập thẳng vào mắt.

Khương Nhiêu chỉ cảm thấy trong lồng ngực có chút đau đớn, có lẽ đây cũng là do quan hệ huyết thống.

Dung nhan nàng ta sớm đã không còn như năm đó, đôi môi tái nhợt giật giật, “Nhiêu nhi… Muội muội của ta…”

Khương Nhiêu gật gật đầu, tư thái khoan thai, nàng tiến lên trước mấy bước, đứng ở cạnh xe, “Mấy năm qua hắn đối đãi với ngươi thế nào?”

Lông mi Trịnh Thu khẽ động, chung quy nàng ta vẫn cúi đầu xuống, hết sức yếu ớt, giống như lúc nào cũng có thể té ngã.

Mà sự trầm mặc của nàng ta lại khiến Khương Nhiêu không khỏi bế tắc. Có lẽ, Vệ Ly là người nhẫn tâm như vậy, có thể đối xử với nàng ta thế nào?

Chẳng qua là cam tâm tình nguyện nhảy vào hố lửa mà thôi, ngay từ đầu, Trịnh Thu yêu hắn đã là sai lầm.

“Thật ra thì cũng không phải tốt hay không tốt, chỉ cần ngươi cam nguyện là được.” Lời đến khóe miệng, rốt cuộc lại thành ra an ủi.

Hai người nhìn nhau, không ai nói gì.

“Nếu ngươi muốn trở về, bổn cung sẽ chuẩn bị thỏa đáng cho ngươi. Nếu ngươi không muốn trở về, trong kinh thành bổn cung cũng sẽ bố trí ổn thỏa cho ngươi.” Ngụ ý của Khương Nhiêu là không muốn ở lại, dù sao Thái tử còn ở trong hành cung.

“Muội muội!” Trịnh Thu đột nhiên cao giọng, nàng ta khó khăn đi ra phía trước, dùng sức lắc đầu, “Vệ Ly hắn… Hắn còn có âm mưu… Hắn có ý đồ với Thái tử!”

Khương Nhiêu bỗng nhiên thu bước chân lại, hai chữ Thái tử lập tức khiến nàng chấn động.

Trịnh Thu nhìn quanh bốn phía, “Sự tình quan trọng, muội ở đây… Chỉ sợ bây giờ có cơ sở ngầm của hắn…”

Giọng nói Trịnh Thu cực thấp, nàng ta cảnh giác nhìn về phía người hầu xung quanh Khương Nhiêu.

Một khi nhắc nhở như thế, Khương Nhiêu cảm thấy gió lạnh từng cơn, rét lạnh cả người… Nếu đúng như Trịnh Thu nói, trong người hầu của mình có mật thám của Vệ Ly, hậu quả như vậy quả thật không tưởng tượng nổi!

Trong lúc do dự, Trịnh Thu cười khổ, “Ta nói rồi, vĩnh viễn sẽ không làm hại muội, muội là em gái duy nhất của ta trên thế gian này… Thời gian của ta không còn nhiều, chỉ sợ không chống đỡ nổi…”

Khương Nhiêu lúc này mới quyết tâm, xách váy trèo lên xe ngựa.

Trịnh Thu cầm tay nàng, cúi người nói bên tai nàng, “Kỳ thật người Vệ Ly muốn không phải Thái tử, mà là muội muội…”

Nói xong, nàng ta nhanh chóng hạ rèm xe xuống, xe ngựa tức thì chạy như điên, người hầu đi theo lần lượt trúng tên rồi ngã xuống. Tình thế trước đất long trời lở đất, trở tay không kịp!

Lại nhìn Trịnh Thu lúc này, đôi mắt lóe sáng, làm sao có nửa phần bệnh tật?

Khương Nhiêu sau khi biết thì hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, lại không ngờ Trịnh Thu lại có suy nghĩ này!

Trịnh Thu quả thật rất xảo quyệt, nàng ta biết Thái tử là uy hiếp của Khương Nhiêu, là tử huyệt duy nhất trên thế gian có thể khiến nàng hoảng loạn!

Khương Nhiêu còn chưa có cơ hội mở miệng, mê hương trong tay áo Trịnh Thu đã tản ra, trước mặt tối sầm.

Khi tỉnh lại, xung quanh là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Trong lúc nàng hoảng loạn, lại thấy có người ngồi thẳng bên giường, lại chăm chú nhìn lên, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo lệ khí kia, không phải Vệ Ly thì là ai?

Suốt chín năm qua, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại, chỉ sợ, cũng sẽ là lần cuối cùng.

Khi nhìn thấy ánh mắt của Vệ Ly, Khương Nhiêu liền cảm thấy trong lòng lạnh thấu. Trịnh Thu nói, mục tiêu của hắn không phải là Thái tử, mà là mình.

Dời ánh mắt xuống, Khương Nhiêu lại cả kinh.

Một chân Vệ Ly cứng ngắc rũ xuống giường, không nhúc nhích tí nào, vừa nhìn đã nhận ra ngay là tàn tật…

Trước khi nàng mở miệng, Vệ Ly đã nghiêng người hung hăng giữ cằm nàng, dùng sức lật qua lật lại, “Tất cả những gì của bổn vương ngày hôm nay đều là do nàng ban tặng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.