Quy Tắc Nữ Quan

Chương 3: Chương 3: Mưu Kế




Tiểu nội thị kia nhìn nàng với vẻ nghi hoặc, xác nhận lại là muốn gửi cho Vệ Cẩn mới nhanh chóng rời đi.

Tối hôm qua nàng suy nghĩ lại, nay chỉ có một kế, nếu hôm qua Cảnh An Vương bí mật hẹn mình, không bằng dứt khoát biết thời biết thế, lập bằng chứng xác thực với hắn, sau này đăng cơ sẽ đặc xá tội chết ình.

Sau đó không cầu danh phận, vẫn cứ quay về làm chưởng y, hoặc là xuất cung tìm lối đi khác, tốt hơn nhiều so với con đường trước mắt này. Hiện giờ, chuyện quan trọng hơn là phải giữ được tính mạng!

Khương Nhiêu cẩn thận trang điểm thay y phục, cho dù chỉ có một đường sống, nàng cũng phải thử một lần.

Vuốt ve hai má, làn da óng ánh trắng trẻo, nếu có thể chăm chút một tí thì vô cùng mịn màng, dù sao tuổi còn trẻ, vả lại thân là chưởng y thượng phục cục, có trách nhiệm làm ra y phục, chưa từng phơi gió sương nắng gắt, cũng chả thô ráp được.

Vẻ ngoài cân xứng, quả thật là đúng với cái tên “Nhiêu” (*) này.

(*) “nhiêu” (嬈) trong “kiều nhiêu”, nghĩa là xinh đẹp

Cẩn thận trang điểm lần nữa, do nhớ rõ thầy tướng số từng nói, bản thân đôi mắt này, tròn tròn mà đuôi mắt vểnh lên, lông mi tinh mịn, mày như lá liễu, đúng là cặp mắt đào hoa, mệnh phạm vào kiếp đào hoa.

Nhưng mãi cho đến khi chết, chớ nói là hoa đào, cho dù là hoa đào héo cũng không thấy một đóa.

Vì thế, nàng vẫn không tin cái gọi là số mệnh.

Nhưng hôm nay, nàng càng lúc càng không xác định được.

Ngô Trung vẫn canh giữ ở ngoài cửa điện, hiện giờ đang ngồi dựa vào ghế, hất hai chân chỉ bảo nhóm cung nhân làm việc.

Khương Nhiêu thướt tha đi tới, mặt hơi cúi, khóe môi hơi cong lên. Nàng khẽ cười, “Xin Ngô công công làm một chuyện, điện hạ tất sẽ có thưởng.”

Ngô Trung quét mắt từ trên xuống dưới, thầm nghĩ nhóm cung nhân còn nói sau lưng rằng nàng rơi xuống nước bị đả thương tâm trí, nhưng nhìn bộ dạng mê hoặc trước mắt này, thật là không giống trước.

Ngô Trung càng để lộ thần thái như thế, Khương Nhiêu trong lòng lại càng nắm chắc, nàng không thể lại trưng ra bộ dạng tiểu thư, như vậy sẽ chỉ khiến người ta nghi ngờ.

Rắn hổ mang sở dĩ có thể ấn núp trong rừng rậm, không bị bắt được, đó là bởi vì nó có cùng màu sắc với cây cỏ.

Đạo lý sinh tồn, đúng mọi nơi mọi lúc, nếu muốn bảo toàn tính mạng, bản thân chỉ có trở nên giống Khương Nhiêu vốn có.

“Lần trước điện hạ không thể thỏa thích, lần này nếu như trì hoãn nữa, vậy coi như…” Lúc Khương Nhiêu nói chuyện, sóng mắt lưu chuyển, Ngô Trung dù có kiên định cũng cảm thấy tê dại thấy xương.

“Đưa Huệ phi nương nương đến khố phòng lấy một bộ y phục mới.” Giọng hắn lanh lảnh, Khương Nhiêu thẳng người lên đi từng bước, còn không quên quay đầu lại cười một tiếng.

Đợi đến khi không còn người ở phía sau nữa, nàng nhéo má một cái, cười như vậy quả thật là khó chịu, nhưng cũng may là vừa đủ, đây cũng là thành công một bước nhỏ.

Tạm thời đối phó với bên dưới, cũng coi như là một nửa. Dù sao cũng là đánh cuộc sống chết, tự tôn và trong sạch so với tính mạng đều là thứ yếu.

Khương Nhiêu tiếc mệnh như vàng, đơn giản là vì nàng đã từng trải qua mùi vị của cái chết, càng hiểu rõ thì càng lo sợ.

Đạo lý này giống như những người tự sát chưa thành công, tuyệt đối sẽ không muốn chết lần thứ hai.

Trí nhớ Khương Nhiêu vô cùng tốt, là trời sinh trí tuệ, Khương Anh tốn hai tháng mới thuộc lòng một quyển Kinh Thi, nàng chỉ cần mười ngày là có thể nhớ kỹ toàn bộ.

Chỉ tiếc, trời xanh cho tới bây giờ đều là công bằng hợp lý, ban cho nàng mỹ mạo, ban cho nàng tài hoa, ban cho nàng gia thế, vậy nhất định sẽ lấy đi cái gì đó để trao đổi. Đáng tiếc, thứ trời xanh lấy đi, chính là sinh mệnh quý báu của nàng.

Hôm qua khi trở về, nàng đi thẳng một đường, nhìn như là không chút để ý nhưng lại nhớ rõ từng ngóc ngách.

Ở phía bắc Vĩnh Lạc Điện là tẩm cung Hoàng đế Hàm Nguyên Điện, đi theo cửa tây Vĩnh Lạc Cung mà ra, men theo Gia Hòa Cung rồi quẹo phải, đó là tẩm cung Tích Dương Điện của Mộ Phi, lúc này bà đang bị cấm chừng, ngoài điện không có ai cả.

Mà cung xá lần trước nàng bị dẫn tới tên là Chương Liễu Các, phía sau hoa viên phía nam Tích Dương Điện, trước kia còn dùng được, nhưng đã lâu chưa tu sửa.



Ánh tà dương dần dần buông xuống.

Vệ Cẩn cố ý đến chậm một canh giờ, hắn đẩy cửa ra, đi tới chỗ sáng duy nhất bên trong phòng.

Mặt sàn như là có người quét dọn qua, lộ ra đá cẩm thạch sứ trắng sáng bóng.

Tầm rèm màu vàng ấm áp rũ xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh bên giường.

Nơi này đã lâu chưa từng có người ở, Vệ Cẩn dừng bước, nàng thật ra tâm tư cẩn trọng như thế, chỉ tiếc… Nghĩ đến đây, môi mỏng nhếch lên thành một đường thẳng.

“Điện hạ sao giờ mới đến, để người ta chờ lâu.” Theo động tác vén rèm sa của hắn, giọng nói mềm mại của nữ tử vang lên.

Cảnh An Vương từ trên cao nhìn xuống cô gái bên giường.

Vải dệt không hề quý báu, phân tán ở trên người, lộ ra nửa bờ vai tuyết trắng, nàng từ từ ngẩng đầu, sóng mắt như nước, môi đỏ mọng, cánh hoa trên trán.

Xinh đẹp đến thế, quyến rũ không sao tả được. Sắc đẹp như vậy, đưa vào lục cung cũng không thua kém chút nào.

Lúc thấy rõ gương mặt cô gái, Cảnh An Vương thoáng ngừng một lát. Điệu bộ này của Khương Nhiêu đúng là luyện đã lâu, có lẽ đáp ứng được khẩu vị của hắn. Nhưng nửa câu bật ra cũng chỉ dừng lại bên mép.

“Vậy ngươi nói một chút xem, hẹn bổn vương tới đây là có chuyện gì?” Nam tử vén áo bào lên ngồi xuống bên giường.

Động tác thành thạo, làm liền một mạch.

Khương Nhiêu chỉ cảm thấy trước mắt có vô số con quạ bay qua, vốn định vén áo sa lên nhưng tay thì ngượng ngùng không biết nên đặt ở đâu.

Biệt hiệu Cảnh An Vương, hóa ra lại là hắn!

Bộ dạng thoạt nhìn đường đường như vậy, lại bị mình nhận sai thành Lăng Bình Vương!

Lại nhìn mặt mũi hắn lúc này hơi cụp xuống, tóc mai được cắt gọn, gương mặt mang theo ý cười đang cúi xuống, môi mỏng như có như không lướt qua bên tai. Làm sao còn có nửa phần của bộ dáng lạnh lùng như khi hắn che giấu mình trong cung kia.

Toàn thân nổi lên cảm giác khác thường…

Sao lại không thoải mái như vậy, rõ ràng là tự mình đến câu dẫn hắn, làm sao bây giờ lại là hắn đến thu thập mình?

Nhưng nàng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, dù sao đi nữa kế hoạch của mình chỉ cần Cảnh An Vương, Chiêu Hòa Đế tương lai, mà bản thân Cảnh An Vương là ai không quan trọng.

Dứt khoát tương kế tựu kế, ý cười của nàng càng thêm sâu, vải sa rũ xuống.

Má phiếm hồng, mắt hạnh gợn sóng, Vệ Cẩn ôm mỹ nhân trong ngực, nhất thời liền đảo khách thành chủ, kéo hai tay nàng xuống dưới.

Môi hắn cong lên như hoa rơi xuân sớm, rất khó tưởng tượng gương mặt anh khí như vậy, bờ môi như vậy, vẫn cứ ở trên người hắn, không hề mảy may phân biệt.

Hóa ra môi nam nhân cũng có thể mê hoặc người như thế. Hôm qua sao lại không nhìn ra hắn sẽ là cao thủ phong nguyệt như vậy. Quả nhiên là không thể nhìn người qua tướng mạo, nước biển không thể cân đo… Khương Nhiêu cuối cùng cũng triệt để hiểu ra.

“Điện hạ đừng vội, ta còn có một chuyện muốn nhờ.” Ngay tại lúc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, Khương Nhiêu ngăn hắn lại.

“Hử?” Vệ Cẩn không nhanh không chậm, thoáng chốc ôm nàng sang bên hông.

“Cầu điện hạ, cho ta một con đường sống.”

Tay Vệ Cẩn dần dần dừng lại, dường như đã hiểu hết toàn bộ, “Nhưng mà ngươi có điều kiện gì nói với bổn vương?”

“Ta tưởng rằng đây là theo như nhu cầu.” Đôi mắt quyến rũ của Khương Nhiêu cứng lại.

“Nếu hôm qua bổn vương không đồng ý với ngươi, vậy hôm nay, ngày mai, về sau,…” Vệ Cẩn bỗng nhiên đứng dậy, phủi nếp gấp trên áo một cái, “Cũng sẽ không đáp ứng.”

“Điện hạ chính nhân quân tử như thế, tại sao hôm nay còn muốn đến nơi hẹn?” Khương Nhiêu thản nhiên chuyển đề tài.

Vệ Cẩn đứng đối diện với tầm mắt của nàng, đưa tay kéo chiếc yếm rũ xuống một nửa của nàng lên, trong ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, “Nữ nhân yêu thương ôm ấp nhiều quá, bổn vương sủng hạnh không kịp. Ngươi cũng không xem như xuất sắc nhất. Huống chi, bổn vương không có hứng thú với nữ nhân của Nhị ca.”

Vệ Cẩn đã cố nén sự không kiên nhẫn của mình lại để nói vòng vo mấy câu với nàng. Nhìn một cái cũng biết Nhị ca hắn phái nữ nhân này tới với mục đích gì. Nếu không, hắn tất nhiên là không thèm dạng nữ nhân thấp kém này, chẳng đáng để hao phí.

Mặc dù nhan sắc của nàng đúng là có chỗ hơn người, nhưng đối với hắn mà nói, cũng chỉ có thể coi là một điểm hồng giữa vạn bụi hoa, còn chưa tới mức không thể không cần.

Đợi một hồi lâu, chỉ thấy nàng nhặt xiêm y từng cái một từ dưới đất lên, lại vô cùng thoải mái mà mặc vào. Giống như sự kiều diễm vừa rồi chưa từng tồn tại vậy.

Đang lúc hắn có phần xúc động, Khương Nhiêu chậm rãi mở miệng.

“Điện hạ là người mưu nghiệp lớn, mà ta thì cần rất ít, cũng không có lòng tham, chỉ có một cái mạng hèn này. Nếu ta có thể giúp ngài thành sự, tha cho ta khỏi chết chẳng phải chỉ là một cái nhấc tay hay sao?”

“Bổn vương không thích nhất là bị người khác uy hiếp.” Vệ Cẩn không nhìn nổi bộ dạng cứ mãi nịnh nọt kia của nàng.

“Theo như ta biết, bệ hạ còn chưa lập di chiếu, mà nay người có thể hầu hạ bên cạnh ông ấy, chỉ có người như ta. Có hữu dụng hay không, trong lòng ngài tất nhiên hiểu rõ.” Khương Nhiêu không muốn bỏ qua cơ hội tốt này mới nói như vậy.

“Ngươi vẫn là nên đi qua chỗ Lăng Bình Vương đòi thưởng đi, không chừng sẽ có hiệu quả.” Vệ Cẩn cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.

Khương Nhiêu theo sát phía sau, nắm lấy tay áo của hắn, “Ở trong lòng điện hạ, ta chỉ là một cô gái nhỏ bé, tạm thời không tiện giải thích. Hôm nay ta nghĩ hết cách cầu xin ngài như thế, chỉ có một nguyên nhân.”

Vệ Cẩn dừng bước, đôi mắt như sóng dập dềnh khóa chặt nàng lại, Khương Nhiêu cúi người xuống, đưa tay lên vừa đúng tầm, “Chỉ vì điện hạ sẽ là chủ nhân tương lai của thiên hạ này, là người duy nhất có quyền xóa bỏ cái chết theo đế vương của ta.”

Lời này vừa nói ra, cả người Vệ Cẩn hơi chao đảo một cái.

Thiên hạ này, chủ nhân tương lai!

Những lời này của Khương Nhiêu rõ ràng là đâm trúng chỗ hiểm.

Nhưng hắn vẫn phiền chán hất ra, nữ nhân này rõ ràng là người của Lăng Bình Vương nhưng lại nói lời giả dối, khoe khoang ở trước mặt hắn.

Đáy lòng càng tăng thêm sự khinh thường.

Vệ Cẩn đi rồi, thỏa thuận vẫn chưa đạt, nhưng Khương Nhiêu lại cân nhắc nhất cử nhất động của hắn, từng câu từng chữ, dần dần có chút lo lắng, hắn nhất định sẽ để tâm lời mình nói.

Vệ Cẩn là người quyết đoán, tâm tư hắn kín đáo, mình không thể sánh kịp.

Nhưng người sống trên đời, ai cũng đều có uy hiếp, đối với một hoàng tử có dã tâm xưng đế mà nói, di chiếu là tử huyệt của hắn!

Trở lại Vĩnh Lạc Cung, Ngô Trung liếc trộm tóc mai rối loạn của nàng mà cười đặc một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.