Quy Tắc Nữ Quan

Chương 26: Chương 26: Ngăn Cản




Mấy ngày nay, công việc hằng ngày ở Hàm Nguyên Điện đã được chỉnh lý, đãi ngộ của nữ quan bậc cao quả nhiên là cách biệt một trời một vực so với khi còn ở thượng phục cục.

Không có mệt mỏi, cũng chẳng dơ bẩn, chuyện gì cũng đều nhã nhặn, chép sách mài mực, thay y phục gắp thức ăn. Hơn nữa, mấy cung nhân bên dưới đều phải xem sắc mặt của mình mà làm việc, tuy quyền lực có hạn, nhưng sức ảnh hưởng ở ngự tiền cũng kéo dài bất tận.

Chỉ có một điểm, cái công việc nhất định phải biết tuỳ mặt gửi lời này, dù sao gần vua như gần cọp, ngay cả Toàn Cơ có tư lịch như vậy, khi ở trước mặt Hoàng thượng cũng tiếc chữ như vàng. Chỉ nên nói ít thôi, hơn nữa nếu thấy Hoàng thượng đăm chiêu thì phải phỏng đoán thiên tâm, không thể vi phạm.

Khương Nhiêu mới nhậm chức, dù cho sống ở Hàm Nguyên Điện nhưng nhiều ngày trôi qua mà nàng vẫn không thấy mặt Vệ Cẩn.

Hoàng thượng bận bịu muôn vàn chính sự, thời gian ở hậu cung cũng rất ít, nàng cũng tuyệt đối không cho rằng cái việc tỏ ý “thế nào cũng được” kia sẽ là ân sủng.

Nay là mùng một, trên triều hưu mộc.

Nhưng Vệ Cẩn vẫn theo lệ, sáng sớm, ngoài cửa sổ sắc trời trong xanh, đào yêu liễu mị, nhóm cung nhân đã bó rèm lại, trong điện thoáng chốc mùi hương dạt dào.

Thượng thực cục mang cơm canh lên, Toàn Cơ trầm tĩnh gắp thức ăn, Vệ Cẩn tùy ý dùng mấy miếng rồi đến ngự thư phòng.

Cao Ngôn tiến vào trình sổ con lên, “Thượng cung cục đưa danh sách tú nữ tới, xin Hoàng thượng xem qua.”

Vệ Cẩn không hề giương mắt, đè giọng đáp một tiếng, “Cứ để đó đi.”

Cao Ngôn đặt lên trên bàn, lại nói, “Đây là Khương ngự thị chép lại, còn có một bản đưa đến chỗ Hoàng hậu.”

Đợi hắn rời đi, một lát sau, Vệ Cẩn mới đưa mắt chuyển qua quyển sổ tay nạm vàng kia, vuốt ve rồi mở ra.

Nét chữ đập vào mắt, ấn tượng ban đầu của hắn đó là nắn nót, nhưng càng nhìn xuống, khóe miệng dần dần cong lên.

Nhìn xuống dưới, ngay ngắn đẹp đẽ, nhưng nhìn kỹ qua từng cái tên, sẽ phát hiện trong chữ viết luôn mang theo chút lực độ, phóng túng tự nhiên, hơn nữa lực bút, các loại phong thái đều biểu hiện ý vị trong từng cái tên.

Xem xong quyển sổ, tâm tình của hắn không còn ở đây nữa, thay vào đó là thần thái rạng rỡ của nàng, bộ dáng thanh khiết xinh đẹp kia.

Trong thư phòng, thân ảnh màu đỏ sậm kia đang bận rộn. Sửa sang giá sách lại xong, trên bàn ngăn nắp, Khương Nhiêu ngồi ở trước án, bàn tay trắng nõn chấp bút, chuyên chú vào những quyển trục.

Vệ Cẩn đứng ở ngoài cửa, hơi đẩy ra một chút, nhưng người ở bên trong tựa hồ cũng không phát giác.

Ánh mặt trời vàng nhạt rọi lên gò má nàng, chỉ thấy nàng bỗng nhiên giơ tay chống cằm, hơi nghiêng đầu, tựa như đang suy tư chuyện gì.

Sự mềm mại đáng yêu trong chớp mắt kia, dáng vẻ đơn thuần không có chút kệch cỡm chợt khiến hắn khẽ động trong lòng, lại có phần không đành lòng phá hủy cảnh đẹp như vậy.

Sự khinh miệt trước kia dần dần phai nhạt, Vệ Cẩn hiện giờ càng thêm yêu thích nàng, bởi vì mỗi một lần, cô gái này đều khiến hắn hoàn toàn có nhận thức mới. Tựa như cái khăn che mặt thần bí vén lên từng tầng một, bộ mặt thật vĩnh viễn ở lại phía sau.

Ban đầu, Khương Nhiêu quả thật không có phát hiện, nhưng lúc nàng thoáng nhìn qua, nàng đã biết, nhưng vẫn duy trì tư thái vốn có.

Mãi đến khi Vệ Cẩn đến gần, nàng mới bất giác lộ ra ý cười, mặt mày cũng kinh hoảng luống cuống, đứng dậy nghênh giá, “Không biết bệ hạ đến đây, nô tì thật không còn thể thống gì.”

Vệ Cẩn một thân cẩm bào ánh trăng, mang theo chút vẻ lười nhác, nhưng bởi vì hằng năm huấn luyện trong quân, hắn vẫn duy trì thân thể rắn chắc mạnh mẽ, nhìn qua thì thong dong anh tuấn, vừa không mất đi vẻ nhẹ nhàng, lại đủ cứng rắn kiên cường.

Hắn đỡ lấy, ánh mắt dừng trên gương mặt Khương Nhiêu, mặc dù búi tóc cứng nhắc, quan phục bó chặt cũng không che được vẻ quyến rũ vốn có của nàng, “Danh sách nàng chép lại trẫm đã xem qua.”

Khương Nhiêu hơi cúi người, “Năm năm tuyển một lần, việc này nô tì không dám chậm trễ.”

Vệ Cẩn tạm dừng một lát, “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.”

Khương Nhiêu có chút kinh ngạc, hoàng đế nào mà không ôm mỹ nhân ba ngàn, hắn lại nói chỉ tuyển một lần.

Hơn nữa, theo sử ký ghi lại, hậu cung Chiêu Hoà Đế phong phú, mỹ nhân cuồn cuộn không ngừng, là bậc đế vương vô cùng nổi danh.

Chẳng lẽ từ lần trước phá hủy tính toán của Tưởng Anh ở ngự hoa viên, lịch sử đã lặng lẽ thay đổi?

Không khỏi giương mắt nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau, Vệ Cẩn chỉ cho nàng một nụ cười như có như không, “Kéo dài huyết mạch hoàng thất là nhiệm vụ của trẫm, nhưng hậu cung không cần quá nhiều nữ nhân.”

“Bệ hạ quyết định là được rồi, không cần giải thích với nô tì.” Khương Nhiêu kính cẩn dìu hắn đến bên giường, vẻ mặt Vệ Cẩn khôi phục như lúc ban đầu, hắn liền bỏ đề tài này sang một bên, “Nàng viết chữ rất khéo, xem ra phu tử Yên Tần Hầu phủ mời tới cũng rất giỏi, đổ không ít công phu.”

Những lời này vô cùng tế nhị, như là khen, hoặc như là dò xét.

Khương Nhiêu vốn không nhớ rõ những chuyện trước kia, đơn giản từ từ đi tới trước án, cười đáp, “Lời ấy của bệ hạ sai rồi, sao lại không thấy được là nô tì giỏi, mà lại là phu tử giỏi? Dưỡng nữ trong phủ của ông ấy rất nhiều, chữ viết hiếm ai có thể vượt qua nô tì.”

Vệ Cẩn hơi hất mày, từ từ tiến lại gần, hăng hái nhìn qua, “Khẩu khí nàng thật ra không nhỏ.”

“Bệ hạ cứ thử một lần sẽ biết.” Trong giọng nói Khương Nhiêu tràn đầy tự tin, chu sa trên đuôi mắt sáng rỡ kiều diễm, tăng thêm thần thái.

Lời này tuy rằng là cố ý, nhưng nàng nói không ngoa, ngày trước khi ở Khương phủ, Khương gia Đại tiểu thư nàng cầm kỳ thư họa đều là thượng thừa, mặc dù không đến mức đè áp hoa thơm cỏ lạ, nhưng tuyệt đối vô cùng hiếm có.

“Chép lại một quyển Nam Tề tiền triều, trẫm chỉ cho nàng nửa canh giờ, nếu có thể làm được thì coi như là nàng không nói khoác.” Vệ Cẩn chỉ chỉ giá sách bên cạnh, Khương Nhiêu ung dung ngồi xuống, “Nô tì có thể viết đúng mà không cần lấy bản gốc ra.”

Nói xong, bàn tay trắng nõn đã cầm bút tuyên lên bắt đầu, trong lòng Vệ Cẩn ít nhiều không tin, nhưng hắn lại rất hứng thú với cô gái trước mắt, lúc từng nét chữ lưu loát hiện lên trên giấy, hắn không khỏi thay đổi cách nhìn.

Lại nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người kia, ẩn chứa vẻ thông minh nhưng láu lỉnh.

“Nô tì chưa từng nói dối, đúng không?” Khương Nhiêu đưa qua, Vệ Cẩn đã đọc qua bao nhiêu sách sử, quả thật chữ không tệ.

Hắn đặt xuống cạnh nghiên mực trên bàn, thần sắc tán thưởng, lại thuận miệng điểm mấy bộ sách, ngoại trừ sót một đoạn ở Cốc Lương ra, biểu hiện của Khương Nhiêu làm hắn hết sức vừa lòng.

Một phòng đầy hương mực, hai người tạm thời vứt bỏ thân phận, cứ ngồi đối diện như vậy, chậm rãi mà nói, chỉ chốc lát sau, các loại sách giấy Tuyên Thành đã bày khắp án.

Vệ Cẩn xoa xoa thái dương, khóe môi lơ đãng cong lên, gương mặt xưa nay lạnh lùng của hắn lại thêm mấy phần dịu dàng, “Trẫm hôm nay không phí công đến đây một chuyến, so với việc luận đạo mấy chuyện viển vông với mấy tên nho sĩ kia thì thú vị hơn nhiều. Nhưng mà, nàng thân là nữ quan ngự tiền, dù qua cửa kinh thi và thư kinh này thì nhãn lực vẫn còn kém nhiều, trẫm nói chuyện này cả buổi, miệng khô cả rồi, nàng nói xem phải như thế nào cho phải?”

Hắn cố ý trầm sắc mặt xuống, nhưng sóng mắt êm dịu một mảnh, giọng nói sang sảng.

Khương Nhiêu cười một tiếng, hạ thấp người nói, “Vậy để nô tì đi pha trà, bệ hạ chờ một tí, có thể suy nghĩ thêm được chút chuyện gì.”

Nàng đứng dậy, tay phải lại đột nhiên bị người cầm lấy, Khương Nhiêu quay lại nhìn, đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia. Thoáng dùng sức, Vệ Cẩn đã đưa nàng vào trong lòng, giọng nói mê hoặc trầm thấp, “Thật sự là không thú vị gì cả, cách giải khát cho trẫm còn có rất nhiều.”

Hơi thở ấm áp của nam tử phả tới, hắn cúi người lại gần, tinh ranh chuẩn bị ngậm lấy đôi môi, đưa vào trong miệng mút nếm.

Khương Nhiêu buồn bực hừ một cái, mềm nhũn ở trong lòng hắn, mắt hơi cụp xuống, ra vẻ mặc cho vua gặt hái thành quả.

Càng lúc càng thêm sâu, Vệ Cẩn có phần khó nhịn, nhìn cả ngày mà ăn không được, quả thật là có chút bực bội, cho nên cứ phát tiết một chút. Bằng không, chỉ sợ cái thân thể nhỏ bé của Khương Nhiêu này khó có thể chống đỡ.

Ngay lúc hắn muốn cạy hàm răng ra xâm nhập vào, ý muốn công thành đoạt đất, nàng lại quay đầu tránh đi.

Cả người quay lại, ra khỏi lòng hắn, Vệ Cẩn hiển nhiên vẫn chưa thoả mãn, nhìn đôi môi mềm mại kia mà cảm xúc trở nên dịu dàng, tâm tình khó mà phơi phới, mà lâu lắm rồi chưa từng có loại rung động này.

“Bệ hạ thích Mông Đỉnh Cam Lộ (*) nhất, nô tì không có nhớ lầm đâu.” Khương Nhiêu nhạ nhàng lướt qua, Vệ Cẩn bị nàng khiến cho dở khóc dở cười, một quyền đánh lên vải bông mềm mại, không hề có tác dụng.

(*) Mông Đỉnh Cam Lộ: một trong những loại trà nổi tiếng của Trung Quốc, xuất xứ từ vùng Tứ Xuyên

Đối với thân ảnh thướt tha kia, tâm tư có phần rung động, chỉ sợ dù lúc này có trà ngon cũng không ngọt ngào như tư vị của nàng.

Lại tiến thêm nữa, hơi thở tuyệt mỹ kia đã tan hết, bộ dáng Khương Nhiêu bưng trà cũng rất chân thành, mỗi một cái nhăn mày mỗi một tiếng cười đều là phong tình duyên dáng.

Khiến người ta mơ màng mà bắt đầu, khiến người ta đọng lại dư vị khi kết thúc, đây mới là bí quyết vĩnh viễn giữ được sự mới mẻ.

Nếu đã mưu kế trong hậu cung, vậy hẳn phải có đường ra, muốn cho Hoàng thượng nhìn thấy nhưng không chiếm được, như vậy mới có khả năng vô hạn.

Bởi vì hai thứ người đời quý trọng nhất, đơn giản chính là thứ đã mất đi và không thể có được, khi biết xuất cung là vô vọng, chính nàng cũng đã bày mưu tính kế thật tốt, nếu cho nàng cơ hội như thế, vậy càng khiến vị trí của mình trong lòng hắn khác những người kia.

Hoàng thượng đã ở thư phòng suốt cả một buổi chiều, Cao Ngôn liếc mắt nhìn sắc trời, mới đẩy cửa mà vào.

Hắn cũng không ngẩng đầu, vì thế mới tiến lại gần, “Hôm nay là mùng một, bệ hạ nên sang Tử Thần Cung.”

Mỗi mùng một, mười lăm, đế hậu đồng tẩm đã thành quy củ, thượng cung cục cũng không đưa bảng tên xanh lục tới.

Khương Nhiêu trước sau vẫn thản nhiên, không phập phồng, kéo tay áo ra sức nghiền nát lá trà, không thèm để ý dù chỉ một chút.

Vệ Cẩn bỏ bút xuống, “Bảo Lưu Sương Các thắp đèn lên, trẫm đi thăm Bạch Tiệp dư.”

“Bệ hạ, vừa nãy Hoàng hậu nương nương đã sai cung nhân đưa canh lại đây.” Cao Ngôn khéo léo nhắc nhở.

Vệ Cẩn đứng dậy, Khương Nhiêu liền tiến lên thay hắn sửa sang lại y quan.

Cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ bé cẩn thận bên cạnh mình, Vệ Cẩn nói, “Vậy thì mang đến Lưu Sương Các, để Bạch Tiệp dư cũng nếm thử tay nghề của Hoàng hậu.”

Chốc lát, Cao Ngôn rốt cuộc cũng đi ra ngoài truyền chỉ.

Theo như cái này thì Hoàng thượng hiển nhiên là có để tâm chuyện lần trước, hôm nay cố ý không đi đến chỗ Hoàng hậu, đó là âm thầm cảnh cáo nàng ta.

Thoạt nhìn bên ngoài thì như là Bạch Tiệp dư ân sủng nồng hậu, thiên ân chiếu cố, là quang vinh khác biệt rất lớn. Nhưng trên thực tế mũi nhọn lại chỉa về phía Bạch Tiệp dư, sao có thể thật sự thương tiếc?

Nam nhân nào lại cam lòng để người con gái mình yêu dưới cơn nguy hiểm?

Hành động này rất inh, nhưng cũng đủ tàn nhẫn. Khương Nhiêu vẫn cảm thán, Hoàng thượng quả nhiên là bạc tình, một nước cờ này, chỉ e cả hai bên đều thiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.