Quy Tắc Nữ Quan

Chương 33: Chương 33: Son Phấn




Hoa Chiêu dung nhận ân trước, vốn là trong dự kiến.

Khương Nhiêu thân là nữ quan ngự tiền, tự cảm thấy những việc này vẫn phải có, hơn nữa Hoàng thượng biểu hiện không muốn nàng động chạm đến chuyện phi tần thị tẩm, cho nên một đêm này, nàng an phận ở lại Phương Hoa Các, ngủ một giấc ngon lành.

Nắng sớm ấm áp, trong lành quang đãng, hiếm khi có một đêm không mộng mị.

Khương Nhiêu thu dọn thỏa đáng xong mới ra khỏi điện, chỉ thấy Vu Đào hào hứng bưng hai cái chậu trầu bà tiến vào, cũng không nhớ rõ yêu hoa cỏ bao giờ, vừa hỏi thì Vu Đào liền nói là Phùng công công của điện thờ phụ sai người đưa tới, nói là tẩm điện của nàng có bóng râm, để mấy chậu trầu bà có thể phòng ngừa bệnh thấp (1), vô cùng có lợi với cơ thể.

(1) bệnh thấp: các triệu chứng lên nấm ở chân tay, ngứa mẩn

Vừa nghe tên Phùng Uyên, Khương Nhiêu nhất thời cảm thấy cả người không được tự nhiên, đi được vài bước thì xoay người phân phó, đem trầu bà chuyển qua đặt trên đài sành ở hành lang.

Tới ngoài tẩm điện, Cao Ngôn tiến lên trước mặt, “Khương cô cô đến thật sớm.”

Nghe có tiếng nói chuyện của nữ tử từ trong điện vọng ra, Khương Nhiêu gật đầu nói, “Hoa Chiêu đang dùng bữa với bệ hạ?”

Cao Ngôn lắc đầu, “Chiêu dung nương nương tối hôm qua đã đưa đi rồi, đây là Anh Mẫn trưởng Công chúa sáng sớm lại đây.”

Câu nói này lại có trọng lượng ngoài ý muốn, thứ nhất, Hoàng thượng rất coi trọng Thịnh gia, không nên để Hoa Chiêu dung hồi cung. Thị tẩm xong, tuy rằng ban thưởng Ngọc Đường Điện, nhìn như ân sủng, nhưng kỳ thật vẫn phải hồi cung, vẫn chưa ở qua đêm.

Nếu là phi tần bình thường thì chẳng có gì lạ, dù sao đặc sủng ngủ lại Hàm Nguyên Điện cũng không phải ai cũng có thể làm được. Ngay cả người mang long tự Bạch Tiệp dư mẹ quý nhờ con, Hoàng thượng cũng chưa để nàng ta ở lại qua đêm. Nhưng đặt trên người Hoa Chiêu dung thì hình như hơi lạnh nhạt.

Thứ hai, Vệ Anh Mẫn mờ ám xảo quyệt kia, nàng ta đến Hàm Nguyên Điện để làm gì?

Thị nữ Khinh Yên bên cạnh thuận miệng tiếp một câu, “Anh Mẫn Công chúa không chừng đang có chuỵên gì hứng thú, làm ra chuyện khác người gì cũng không coi là kỳ quái, mới vừa rồi thấy nàng ta quấn lấy bệ hạ, nói là vải thạch anh ở yến hội hôm qua ăn ngon, còn nghĩ đến hương vị kia. Sáng sớm làm sao có vải…”

Khương Nhiêu mang bụng tràn đầy nghi vấn tiến vào điện, hiện giờ còn chưa tới giờ ăn sáng, cách bức rèm che có thể nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn của Vệ Anh Mẫn ngồi ở bàn ngọc đối diện.

Đến gần, trên mặt Hoàng thượng lộ ý cười thản nhiên, nhưng hình như chỉ có Vệ Anh Mẫn nói chuyện một mình, hắn cũng không phụ họa.

Đôi con ngươi sắc như chim ưng kia xuyên qua nắng sớm mà quét tới nàng.

Từ lúc Khương Nhiêu tiến vào, Vệ Anh Mẫn vốn mang thần thái ngây thơ nhất thời liền khinh bỉ, “Hoàng đế ca ca, đây không phải nữ quan không biết cấp bậc lễ nghĩa hôm tang lễ Phụ hoàng sao? Ngài còn chưa đuổi nàng ta đi?”

Vệ Cẩn làm như không nghe thấy, vòng qua bàn hỏi, “Đêm qua nghỉ ngơi đã khá hơn chưa?”

Vệ Anh Mẫn vừa nghe thì càng thấy ngoài dự kiến, Tam ca trứ danh luôn luôn bạc tình lạnh nhạt lại quan tâm hạ nhân thấp kém này!

Khương Nhiêu lễ phép cúi người, “Uống thuốc xong thì đã khỏi, đã phiền bệ hạ lo lắng, nô tì cả đêm ngủ rất ngon.”

Nàng nói cả đêm ngủ rất ngon.

Trong nháy mắt, Vệ Cẩn hình như có chút mất mát, hắn sủng hạnh Hoa Chiêu dung, đối với nàng không có chút ảnh hưởng nào.

Tối hôm qua, đối mặt với Thịnh Chân, hắn dường như vội vàng chấm dứt nhiệm vụ, thậm chí không muốn nàng ta ở lại thêm nữa, giống như đang làm chuyện sai lầm gì vậy.

Nhưng Khương Nhiêu thì sao? Nàng vĩnh viễn chỉ mang bộ dáng không thèm quan tâm.

Vệ Cẩn đột nhiên cảm thấy mình đã sống bao nhiêu năm, nhưng lần đầu tiên lại muốn một nữ nhân kích động ăn dấm chua.

Quá vớ vẩn, thật không tin nổi.

Trong cuộc sống của hắn từ trước đến giờ, nữ nhân chẳng qua chỉ là làm nền. Rốt cuộc là từ khi nào đã bắt đầu thay đổi…

Nhưng, đây chẳng phải là nữ quan ngự tiền luôn đáp trả hờ hững sao?

Khương Nhiêu cũng không có làm gì sai.

Vệ Cẩn đột nhiên có chút phiền muộn, cố ý quay mặt chỗ khác không nhìn tới nàng.

Hoàng thượng không nói gì nữa, nhất thời không khí có chút ngưng trệ, may mắn thượng thực cục mang đồ ăn sáng lại đây, mùi vị không tầm thường.

Vệ Anh Mẫn cũng không tính buông tha Khương Nhiêu, vênh mặt hất hàm sai bảo, “Ngươi tới hầu hạ ta dùng bữa đi!”

Nhìn Khương Nhiêu có chút cầu xin nhìn về phía mình, trong lòng Vệ Cẩn đột nhiên có cảm giác vui mừng, có lẽ là nên lạnh nhạt với nàng chút. Hắn không nói gì, xem như ngầm đồng ý.

Vệ Anh Mẫn nhìn đĩa đậu phụ xa nhất, “Ta muốn ăn cái kia.”

Khương Nhiêu đành phải vén tay áo lên, đưa cánh tay đến chiếc đĩa sứ.

Vệ Anh Mẫn chỉ ăn một chút, lại muốn chuyển sang món măng, vẫn là cách khá xa.

Bất luận nàng ta làm khó dễ như thế nào, Khương Nhiêu trước sau vẫn bình tĩnh như thường, làm theo từng việc, thầm nghĩ nàng ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, không cần so đo.

Toàn Cơ ở một bên cẩn thận thêm đồ ăn cho Hoàng thượng, thầm nghĩ bữa ăn sáng hôm nay quả nhiên là náo nhiệt.

Thật lâu sau, Vệ Anh Mẫn làm như chơi mệt rồi, cũng không còn hào hứng, đẩy đĩa sứ một cái, “Đồ ăn nhiều quá, mang chén canh lại đây cho ta!”

Khương Nhiêu cụp mi mắt xuống, vô cùng nghe lời nhận lấy chiếc chén sứ Thanh Hoa và muỗng bạc từ tay cung nhân, canh hoa quế thịt viên vừa làm xong, vô cùng nóng.

Bên này nàng cẩn thận múc canh vào chén, Vệ Anh Mẫn lại đột nhiên vung tay lên, vô tư hất vào cánh tay Khương Nhiêu.

Nước canh nóng hổi nhất thời bắn tung toé, Khương Nhiêu chợt rút tay về, chiếc chén rơi loảng xoảng.

“Sao ngươi không biết né, ta cũng không thấy có ai ở phía sau.” Vệ Anh Mẫn làm ra dáng vẻ vô tội, nhưng ai cũng có thể nhìn ra đây rõ ràng là cố ý.

Khương Nhiêu ôm cổ tay, còn chưa mở miệng, không ngờ Hoàng thượng lại vượt lên trước một bước, cầm cánh tay bị phỏng của nàng, sắc mặt nặng nề, nói với Toàn Cơ, “Còn không mau lấy nước lạnh và thuốc mỡ lại đây!”

Nàng không rút tay lại, cứ mặc cho Vệ Cẩn nắm, ý cười trong mắt yếu ớt, cười như gió thoảng mây bay.

Vệ Anh Mẫn vốn chỉ muốn thấy nàng mất mặt, nếu không cũng sẽ tố cáo, nhưng không ngờ được nàng lại nhẫn nhịn như thế.

Xem ra, ánh mắt Nhị ca rất đặc biệt, không nhìn sai người.

Thật ra, Khương Nhiêu như thế chẳng qua là không muốn cho người ta vô duyên vô cớ chê cười, mà sâu xa hơn, lại có một chút muốn đánh giá tâm tư Vệ Cẩn…

Ý tưởng này vừa hiện lên, ngay cả chính nàng cũng có chút kinh ngạc.

Bị phỏng không nặng lắm, Toàn Cơ nhanh chóng mang thuốc tới, Vệ Anh Mẫn buồn bực dùng bữa ở một bên đột nhiên nhìn qua, nũng nịu cười, “Hoàng đế ca ca, nữ quan này hầu hạ tốt lắm, muội thích, có thể tặng cho Anh Mẫn không?”

Vệ Cẩn nhấc tầm mắt lên, không từ chối cũng chẳng đáp ứng, chỉ nói, “Vải thạch anh muội ăn nhiều chút, chốc nữa cung nhân sẽ mang đến Thu Lan Cung của muội, cho Mộ Thái phi nếm thử.”

Vệ Anh Mẫn bĩu môi, nhìn chằm chằm Khương Nhiêu, thấy thần thái nàng tự nhiên, cũng không giống bộ dáng cả ngày ủy khuất của những cung nữ khác, nhìn liền sinh ghét.

Chỉ chốc lát sau, Hoàng hậu nhẹ nhàng bước tới, đến thỉnh an buổi sáng.

Vệ Anh Mẫn lại quấn quýt lấy Hoàng hậu, “Hoàng tẩu, ngay cả một nữ quan Hoàng đế ca ca cũng không muốn tặng uội…”

Nhị trưởng Công chúa này làm nũng, nhóm cung nhân đã sớm thấy nhưng không chê trách gì được, nàng ta vốn dĩ tinh quái, một tiếng hoàng tẩu này quả nhiên là gọi đến đáy lòng Hoàng hậu.

Nàng vuốt ve búi tóc của Vệ Anh Mẫn, cười nói, “Hiếm khi Anh Mẫn vừa ý chuyện gì, không bằng Hoàng thượng cứ đáp ứng, nếu nữ quan không đủ, thần thiếp sẽ bảo Lục thượng sai người lại đây hầu hạ.”

Vệ Cẩn chậm rãi buông chén trong tay, liếc Hoàng hậu một cái, Toàn Cơ liền đưa khăn tới.

Cái nhìn kia vô cùng lạnh lẽo, tay Hoàng hậu hơi run một chút, nghĩ rằng đây chưa phải thời điểm, vạn lần không thể nóng vội.

Vì thế nàng mới đổi giọng, chuyển đề tài, “Mấy ngày trước, Mịch La tiến cống chừng năm hộp son mật hương sen, màu vô cùng tốt, mịn màng trơn bóng, thần thiếp sao có thể sử dụng hết, không bằng phân cho bọn tỷ muội trong cung cùng nhau dùng, cũng không phụ lòng món tốt.”

Những cống phẩm này đều là do phủ nội vụ trực tiếp mang đến Tử Thần Cung của Hoàng hậu, lại có Hoàng hậu phụ trách phân phối, thật ra việc nhỏ như vậy vốn không cần thông qua Hoàng thượng, nhưng nay hậu cung có thêm nhiều người mới, bề ngoài khoe công trước mặt Hoàng thượng, thứ nhất là thể hiện nhân đức, thứ hai cũng là giữ thể diện cho Hoàng thượng.

Toàn Cơ mang long bào quan miện lại đây, Hoàng thượng quay đầu nhìn Khương Nhiêu, ý tứ trong ánh mắt không cần nói cũng biết, Khương Nhiêu lâu ngày hầu hạ bên cạnh hắn, biểu tình rất nhỏ như thế tất nhiên cũng không thoát khỏi mắt nàng.

Nếu thân là nữ quan, vậy nên hoàn thành chức trách, tên kia tính tình nóng nẩy, làm thì ra vẻ hờn dỗi, không làm thì thành ra già mồm cãi láo.

Chọc giận áo cơm phụ mẫu (2) Hoàng thượng đại nhân, bản thân mình cũng sẽ không có trái cây ngon mà ăn.

(2) áo cơm phụ mẫu: ý nói những thứ phải nương tựa vào người khác để mà sinh sống

Lần này, Khương Nhiêu ngoan ngoãn đi qua, cẩn thận mặc long bào, Vệ Cẩn hài lòng vỗ vỗ mu bàn tay nàng, tỏ vẻ tán thưởng.

“Hoàng hậu nói rất có lý, Hoa Chiêu dung có công phụng dưỡng, nàng thay trẫm thưởng một hộp đến Ngọc Đường Điện đi. Còn lại, Bạch Tiệp dư và Trang Mỹ nhân đều thưởng một hộp, ở chỗ trẫm cũng phải giữ lại một phần.”

Nửa câu đầu đều nắm trong bàn tay, không khác biệt lắm với dự đoán trong lòng của Hoàng hậu, nhưng câu cuối cùng nhất thời lại nổi lên phong ba.

Nếu để son phấn thượng hạng trong Hàm Nguyên Điện như vậy, tất nhiên là con đường dẫn khiến người ta mơ màng.



Từ khi nhóm tiểu chủ mới tới vào hậu cung, ngọc bài thượng công cục đưa tới liền náo nhiệt lên.

Có tiểu chủ đòi bài tử của mình để lên trước, có tiểu chủ lại muốn bài tử của mình phải chế tác tinh xảo, cho dù chỉ là một chút gì nhỏ xíu đều đủ để khiến cho Hoàng thượng chú ý.

Kỳ thật, Hoàng thượng không thường đến hậu cung, cho nên những thứ này không có cơ hội dễ dàng thể hiện sự quý giá.

Lúc không có ai, An Tiểu nghi quả thật có đi tìm Khương Nhiêu một lần, sau khi Hoàng thượng lâm triều thì mỗi ngày đều “vô tình” gặp phải nàng ta trên đường đến phủ nội vụ.

Ngày đó gió nhẹ trời trong, mỹ nhân tản bộ trong rừng hoa dương, Khương Nhiêu vừa ngẩng đầu lên, con diều giấy của An Tiểu nghi rơi ở bên chân nàng.

Bởi vì từng có duyên gặp mặt mấy lần, Khương Nhiêu ấn tượng rất sâu sắc với cô gái này, An Tiểu nghi cũng không vòng vo, đi thẳng vào chỗ bụi đá trong rừng.

Đầu tiên thì nói chút lời xã giao, Khương Nhiêu nghe nhiều lời ít, nhưng vòng tới vòng lui vẫn chưa nói với nàng ta sẽ nói thêm vài câu trước mặt Hoàng thượng.

Nữ quan ngự tiền có ưu thế được trời ưu ái như vậy, có đôi khi thuận miệng nói mấy câu là có thể được Hoàng thượng coi trọng, nhưng An Tiểu nghi hình như đã quên rằng, một câu thuận miệng kia cũng sẽ bị hủy hoại tiền đồ của một người.

Tuy rằng Khương Nhiêu không thân cận với nàng ta, nhưng vẫn chưa có phần phản cảm, trước mắt tìm không ra lý do hủy hoại nàng ta.

An Tiểu nghi xuất thân nghiệp quan thế gia, cái này thực chất bên trong đã mang mùi vị thế lực, lúc ẩn lúc hiện, tỷ như mấy lần tặng vật lấy lòng nàng, lại tỷ như hiện giờ đưa ra một đôi khuyên tai.

Những món này đều là hàng cao cấp, có thể thấy An gia căn cơ rất dày, mặc dù vào cung cũng không nỡ để nữ nhi chịu thiệt. Cho nên xiêm y trang sức An Tiểu nghi mang đến cũng phong phú hơn những người khác rất nhiều.

Khương phủ trước đây không hề thua kém An gia, Khương Nhiêu thân là tiểu thư dòng chính, đương nhiên biết rõ điều này, sẽ không hẹp hòi như Tưởng Anh.

Nàng khéo léo từ chối An Tiểu nghi, chỉ nói với dung mạo tư chất của nàng ta thì Hoàng thượng chắc chắn sẽ đối đãi bằng con mắt khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.