Quy Tắc Nữ Quan

Chương 1: Chương 1: Tế Phẩm




Năm Nguyên Ly thứ mười tám, bệnh tình Hoàng đế nguy kịch.

Thịnh kinh cấm thông hành, nội thành Tử Vi bị phong tỏa.

Đang dịp cuối thu, lá phong trong cung rơi đầy đình, cỏ cây xào xạc, chim nhạn bay về phương nam tránh rét, ngói xanh hiên đỏ óng ánh màn trời cao vời vợi.

Quả nhiên là một hoàn cảnh thú vị, nếu là những năm trước kia thì chính là lúc thích hợp nâng ly thưởng cúc, nhưng bây giờ lại không có người nhàn rỗi như vậy.

Hoàng thượng ôm bệnh đã hơn một năm, mấy ngày trước sương xuống lại đột phát phong hàn, một đêm đó, bệnh tình chuyển biến bất ngờ, sáng sớm hôm sau đã không thể đứng dậy xuống giường.

Trong Hàm Nguyên Điện nặng nề yên tĩnh, nhưng Hoàng đế Vệ Tề nằm trên giường bệnh chưa hề hồ đồ. Lúc này ông truyền khẩu dụ, ra lệnh cấm chừng Hoàng hậu và toàn bộ phi tần trong tẩm cung, không ai được tự ý ra ngoài.

Ngàn dặm ngoài xa, đội thân binh tinh nhuệ của Cảnh An Vương phi nhanh tám trăm dặm, khải hoàn về triều.

Cùng lúc đó, ngay trong Vĩnh Lạc Cung sát bên Hàm Nguyên Điện truyền đến tiếng khóc thút thít bi ai.

“Nô tì chẳng qua là chỉ là chưởng thiết của thượng tẩm cục, lúc vẩy nước quét sàn dưới giường trong tẩm cung của Hoàng hậu nương nương có gặp qua một lần, bệ hạ căn bản là không nhận ra nô tì mà! Xin Ngô công công giơ cao đánh khẽ, tha…” Cô gái kia mặc cung trang lá sen hồng nhạt, kiểu dáng đơn giản, màu sắc cũng chẳng hề đẹp đẽ, trên tóc cài hai cây trâm bạc nghiêng lệch, toàn bộ lộ ra vẻ vội vàng gấp gáp, lúc này nước mắt đã trào ra, nhòe hết son phấn trên mặt.

Ngô Trung ngắt lời nàng ta, “Mẫn phi nương nương (1), có thể được Hoàng thượng lựa chọn, đó chính là vận may của người, lão nô khuyên người vẫn cứ nhanh chóng hầu hạ, tương lai bệ hạ sẽ không bạc đãi người nhà của người.”

(1) nương nương ở đây không chỉ phi tần trong hậu cung của vua mà là những người được vua chọn để sắc phong rồi tuẫn táng theo vua khi vua băng hà

Vừa nghe xong lời này, cô gái được gọi là Mẫn phi kia càng khóc kịch liệt.

Ngô Trung không nhịn được đẩy nàng ta một cái, nhưng thấy tiểu cung tì vội vàng chạy tới nói, “Ngô công công, không xong rồi, Huệ phi nương nương đã nhảy xuống giếng!”

Hắn sửng sốt, sắc mặt lập tức u ám trách mắng, “Không còn thời gian nữa, cứ từng chuyện từng chuyện như thế thật không hết lo, khẩn trương cứu ngay, cho dù chết cũng phải chết ở bên người Hoàng thượng!”

Đang lúc mở mắt ra, nhóm cung nhân trên dưới Vĩnh Lạc Cung đang cùng nhau bận rộn ở hậu viện, kéo lên trước là một đôi chân gót sen vẫn còn mang giày thêu tơ vàng, sau đó từ từ kéo cả người lên trên bờ.

Trời gần chập tối, ánh tà dương đang lấp ló lượn lờ trên mái ngói xanh.

Cô gái nằm trên mặt đất tóc mai tán loạn, cung trang vàng nhạt dính sát trên người phác họa đường cong lả lướt, hai gò má tái nhợt ẩm ướt, nàng nhắm nghiền hai mắt, đôi môi căng mọng vì bị dìm dưới nước mà thấp thoáng hé ra, vô cùng trẻ trung, xinh đẹp.

Cung tì tiến lên dò xét dưới chiếc mũi thanh tú, chợt rụt tay lại, “Huệ phi nương nương mất rồi.”

Đầu tiên, đám cung nhân vây quanh một bên cúi đầu, sau đó thì ngầm thương xót trong lòng hoặc lắc đầu, một tiểu mỹ nhân xinh xắn như thế, cứ như vậy mà mất rồi, đáng tiếc, đáng thương thay.

Mẫn phi ngồi yên trên mặt đất, trơ mắt nhìn nội thị nâng di thể Huệ phi vô trong phòng, thậm chí còn không mời thái y lại đây cứu trị, đôi chân yếu ớt lung lay suốt cả đường đi.

Giày thêu kim tuyến, đúng là sáng nay nàng mới mang vào, cả đời này của Huệ phi cũng chỉ có hai canh giờ này mới mang đôi giày quý giá kia.

Số mệnh các nàng từ nhỏ đã hèn mọn như thế, không đáng để nhắc tới…

Mẫn phi ngơ ngác thì thào, “Dù sao đi nữa thì cũng đã chết, Nhiêu nhi ngươi thật ra rất thoải mái…”

Ngô Trung nói đúng, Huệ phi có chết cũng không thể hạ táng, còn phải giữ người chờ Hoàng thượng.

Bóng ma chết chóc liên tục bao phủ trên bầu trời Vĩnh Lạc Cung, chỉ một lát sau, mọi người đã để Huệ phi tự sát kia qua sau đầu.

Cũng không đến một hồi, trong Phương Hoa Điện truyền ra một tiếng thét chói tai, thị nữ Tố Thanh lảo đảo chạy ra, “Huệ… Huệ phi nương nương sống lại rồi!”

Hai tròng mắt Mẫn phi sáng ngời, nàng ta liền đứng dậy chạy vào Phương Hoa Điện.

Lúc này, thân ảnh mảnh khảnh trên giường đang hơi động đậy.

Áo khoác cung trang vốn đã cởi ra, chỉ còn lại một lớp áo xanh lơ dán sát trên người, Huệ phi rũ mắt, đợi cho có người tiến vào, nàng mới từ từ quay lại, sương mù trong sóng mắt mờ mờ ảo ảo, biểu cảm rất không rõ ràng.

Mẫn phi tiện thể ngồi xuống, cẩn thận sờ soạng, thấy nàng thật sự không ngại mới thở phào một cái, “Nhiêu nhi ngươi làm ta sợ muốn chết, về sau đừng có tuỳ tiện như vậy nữa…”

Huệ phi mím môi, gật gật đầu, vẫn chưa mở miệng nói chuyện.

“Tưởng là chúng ta có thể bầu bạn mấy ngày là tốt rồi, nhưng chung quy vẫn phải đi.” Tròng mắt Mẫn phi mơ hồ ướt át, nàng ta than vãn.

Huệ phi nâng tẩm mắt lên, đôi mắt kia vô cùng xinh đẹp, mặc dù không có bất kỳ biểu lộ gì nhưng lại giống như nước mắt mùa thu đang mỉm cười, đuôi lông mày mang theo chút tình ý.

Nàng lặng yên quan sát quanh bốn phía, nhìn chằm chằm ngọn đèn hoa đăng chỉ bạc trên bàn mà ngây người, nhưng đã nhanh chóng quay đầu đi.

Mẫn phi tự nhiên đối thoại, thấy tinh thần Huệ phi không hưởng ứng, nàng ta liền đưa tay quơ quơ trước mặt nàng.

“Nhiêu nhi, Nhiêu nhi…” Nàng gọi vài tiếng, cuối cùng mới lên giọng hô, “Khương Nhiêu?”

Mẫn phi gọi tên rõ ràng, Khương Nhiêu.

“Hả?” Huệ phi rốt cuộc cũng mở miệng, ngón trỏ kéo mấy sợi tóc ra sau tai, “Đừng lo lắng, ta không sao, chỉ là mệt mỏi muốn nghỉ một lát.”

Mẫn phi còn chưa kịp thay nàng đắp chăn, Huệ phi đã nằm xuống, nghiêng người xoay vào trong, Mẫn phi đành phải vuốt ve mấy sợi tóc vương trên gối, “Một hồi mang bữa tối đến phòng cho ngươi.”

Thoáng lên giọng mũi đáp lời, trong điện an tĩnh trở lại.

Tố Thanh đến ngồi gần bàn trang điểm trước mặt Mẫn phi, liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, “Tại sao lại cảm thấy Huệ phi nương nương có gì đó không đúng nhỉ?”

Mẫn phi tên Trịnh Thu, nàng ta và Huệ phi Khương Nhiêu ban đầu cùng ở Lục thượng (2), nay Hoàng thượng bệnh nặng, các nàng bởi vì dung mạo xuất chúng mà bị chọn đến Vĩnh Lạc Cung.

(2) Lục thượng: sáu chức quan của nữ giới ngày xưa, chuyên quản lý theo nhu cầu của đế vương

Nghĩ đến đây, Mẫn phi liền ca thán, “Chúng ta như vậy, đến giờ phút này làm sao còn có tiền đồ gì đáng nói, nếu nàng không tuyệt vọng, cũng sẽ không đến mức nhảy xuống giếng như thế… Chỉ sợ là bệnh cũ càng thêm nặng, tâm tình không tốt là hợp lẽ.”

Tố Thanh lắc đầu, “Nô tì vẫn cảm thấy thần thái tính tình Huệ phi nương nương đều khác rất nhiều, lúc trước là người hay nói toạc ra thế nào, đột nhiên lại trở nên trầm tĩnh…”

Mẫn phi không trả lời, nhưng những lời này lại rơi vào trong tai Huệ phi đang nằm bên trong.

Trước mắt khắp nơi là mùi hương say nồng thoang thoảng, rèm trướng hồng cánh sen rũ xuống, Huệ phi trợn mắt, không có một chút buồn ngủ.

Lúc Tiểu Lâm Tử tiến vào truyền lời, gõ cửa thì không có ai trả lời.

Hắn cho rằng không có ai ở bên trong, ai ngờ đẩy cửa ra đã thấy Huệ phi lẳng lặng đưa chân ngồi trên đầu giường, búi tóc rời rạc rũ xuống trước ngực. Ánh mắt kéo dài đến xa xăm, toả ra một cảm giác lạnh lẽo sâu thẳm.

Tiểu Lâm Tử hoảng hốt một lát mới nói, “Huệ phi nương nương, Ngô công công ời.”

“Biết rồi, ta đi chải đầu trước đã.” Huệ phi ăn nói cẩn thận, Tiểu Lâm Tử nói thầm trong lòng, sao nàng bỗng nhiên lại đổi tính?

Khương Nhiêu ngồi trước gương trang điểm, dung mạo trong gương cũng không xa lạ, chỉ là trong ngoài gương rõ ràng lại giống như hai người.

Trí nhớ hỗn độn đan xen, nàng nắm chặt lược, nghiêng đầu hỏi, “Ta nhớ không rõ, hiện giờ là năm gì vậy?”

Tiểu Lâm Tử khoanh tay ở trước cửa, “Đại Chu năm Nguyên Ly thứ mười tám, Hoàng thượng chúng ta đăng cơ được mười tám năm rồi.”

Niên hiệu Nguyên Ly, thời kỳ Thái tổ Chính Đức Đế.

Đã lâu như vậy…

Nàng cẩn thận nhìn lại, gương mặt vẫn có chút bất đồng, khuôn mặt này mặt mày son phấn quá đậm, hai tròng mắt xoay chuyển như bánh xe, lại cảm thấy trong mắt vô cùng quyến rũ, thanh nhã chưa đủ, không có một chút trầm tĩnh sáng sủa.

Tiểu Lâm Tử thúc giục mấy lần, nàng rốt cuộc cũng búi xong kiểu tiên kế, nhìn trang sức của Mẫn phi, nàng cũng học theo trang điểm một chút.

Nhưng Chính Đức Đế hình như chỉ có ba vị cung tần Hoàng hậu, Tịnh Quý phi, Mộ Phi…

Tiểu Lâm Tử khó hiểu nói một câu, “Sau khi người rơi xuống nước, nhìn thật không giống trước.”

Hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi của Tố Thanh và Mẫn phi, Khương Nhiêu cong môi cười, lệ sắc hồn nhiên sẵn có hiện lên đuôi mắt, “Có chỗ nào không giống?”

Tiểu Lâm Tử cười hắc hắc mấy tiếng, lập tức đi trước dẫn đường.

Vừa ra cửa Phương Hoa Điện, bỗng chốc tầm mắt rộng mở, trong đình viện mấy trượng vuông, tùng bách mai lan, hành lang uốn lượn chạm trổ hoa như Cửu Khúc (3), mọi nơi đều tinh xảo.

(3) Cửu Khúc: dòng suối có 9 khúc ngoằn ngoèo ở núi Vũ Di, nằm ở phía Tây Bắc tỉnh Phúc Kiến

Trong sự tinh xảo lại lộ ra vẻ dồi dào.

Đây cũng là nội uyển hậu cung…

Khương Nhiêu nhìn quanh, ba mặt đều là cung điện, tường cao cổng đen. Mỗi cung phòng đều có người ở, trang phục tương tự nhóm phi tử, sắc mặt ai nấy đều rầu rĩ sầu bi.

Còn nhớ rõ địa giới thành Tử Vi rộng rãi, tuyệt đối không hề thua kém mấy gian cung điện này.

Tiểu Lâm Tử dẫn nàng tới trước cửa điện, Khương Nhiêu định bụng người này chính là Ngô công công. Nhìn hoa văn trên tay áo và mũi giày, có thể thấy được địa vị rất cao. Với tư cách là thái giám quản sự, hắn liền cúi người, trong tư thái lịch sự tao nhã thoáng lộ ra mấy phần loè loẹt.

Ngô Trung quan sát nàng một chút, khẽ đưa mắt liếc nàng, “Điện hạ muốn gặp nương nương.”

Khương Nhiêu nhíu mày, “Vậy xin Ngô công công chỉ bảo.”

Thấy thần sắc Ngô Trung mờ mịt khó hiểu, nàng đành phải đè xuống nghi hoặc, sau lưng phát lạnh. Nàng nhếch môi, im lặng đi theo thị nữ bên cạnh.

Lúc đi ngang qua cửa điện, chỉ thấy một cô gái khác mặc cung trang màu tím đang vịn khung cửa cầu xin, “Ta không muốn đi!…”

“Hôm nay đến phiên Cung phi nương nương người, Tiểu Lâm Tử, đỡ nương nương qua đây!”

Thân là phi tần, nhưng tất cả đều mang bộ dáng chật vật để tang cha mẹ?

Ngẩng đầu lên, trước mặt là một lối đi thẳng tắp, nguy nga trang trọng.

Mây đỏ cuồn cuộn ở chân trời dần dần tản ra, ráng chiều vạn trượng, lại xuyên thấu qua những bức tường cung điện cao cao này.

Đang lúc suy nghĩ, nàng lặng yên nhìn lén, thành Tử Vi to lớn, trăm năm qua trải qua vô số đế vương thế gia, lịch sử đều được khắc trên thềm đá thanh ngọc dày cộm dưới chân.

Rêu xanh ngói xanh, châu ngọc lưu ly. Mái điện chằng chịt, tĩnh mịch uốn lượn.

Chẳng qua là danh xưng cung điện đã thay đổi mấy đời, nghiêng trời lệch đất, biển xanh thành nương dâu, thế sự xoay vần.

Khương Nhiêu đi sau tiểu cung tì, vòng qua lượn lại, mãi đến khi đi đến cung phòng gì chẳng biết mới dừng lại, “Xin mời nương nương.”

Nàng lễ nghi chu toàn, mọi sự cẩn thận, vì thế cứ thẳng thắn mà đi. Nhưng mà từng hành động rất nhỏ này lại có vẻ như đầy vẻ khinh thường trong mắt thị nữ kia.

Theo lý mà nói, chỉ là một cung tì, sao dám bất kính với phi tần như thế?

Vừa đi vừa nghĩ, thị nữ kia đẩy cửa ra, Khương Nhiêu liền tiến vào trong.

Trong điện tro bụi tàn cũ lượn lờ, ánh sáng cũng vô cùng u ám, chỉ có thể nhìn thấy một nam tử ngồi trên ghế.

Hoa phục ngọc quan, ánh mắt thẳng tắp quét lên người nàng, không chút nào kiêng kỵ.

Thị nữ không biết đã lui ra từ lúc nào, cửa gỗ ken két khép lại khiến Khương Nhiêu bừng tỉnh từ trong cõi thần tiên. Nàng lại ngẩng đầu, chỉ thấy nam tử kia từng bước đi về phía nàng.

Gương mặt dần dần rõ ràng đập vào mắt, đôi mắt phượng hơi giương lên, mặt như mỹ ngọc, tướng mạo cao quý, nét mặt biến đổi, nửa chính nửa tà.

Thân là nam tử, diện mạo lại quá mức xinh đẹp như thế, nhưng không thể không thừa nhận, hắn vô cùng tuấn mỹ, mà phong thái ung dung, công tử dòng dõi quý tộc bình thường cũng không sánh bằng.

Hắn hẳn chính là điện hạ trong lời của Ngô công công.

Khương Nhiêu cúi đầu, trong lòng từ từ sáng tỏ.

Vệ Tề sinh được bốn vị hoàng tử, mỗi người đều được phong vương, Đại Hoàng tử Vệ Thành, phong La Thành Vương, cả ngày triền miên trên giường bệnh, không bằng người như rồng như hổ trước mặt.

Tứ Hoàng tử Vệ Thương, phong Lạc Hoài Vương, tuổi còn nhỏ, trông cũng không giống.

Còn lại, đó là Nhị Hoàng tử Lăng Bình Vương Vệ Ly, Tam Hoàng tử Cảnh An Vương Vệ Cẩn.

Người sau cùng kế thừa ngai vua, nai chết trong tay, chính là Cảnh An Vương.

Vậy rốt cuộc có phải là người trước mặt hay không?

Nam tử kia quan sát, nàng tiến tới lẳng lặng cúi người, quy củ đứng tại chỗ, thướt tha lả lướt.

Nàng hắng giọng một cái, “Không biết điện hạ có chuyện gì?”

Ai ngờ lời này vừa nói ra, cẩm y nam tử cười nhạo một tiếng, đưa tay vân vê cằm nàng. Động tác tùy tiện, ý vị sâu xa. Nói thật ra là khiến nàng chấn động một cái.

“Trăm phương ngàn kế truyền thư cho bổn vương, không phải là mong đợi như thế này sao?”

Những lời này rơi vào tai nàng, Khương Nhiêu nhất thời thất điên bát đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.