Quy Tắc Nữ Quan

Chương 20: Chương 20: Tóc Đen




“Được rồi, ngươi dẫn nàng ta đi nhận đi.” Lục Đức Toàn cười híp mắt, càng không ngừng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, khiến cho Khương Nhiêu vô cùng ghê tởm, chỉ mong nhanh chóng đi nhận cho xong.

“Nếu là thượng phục cục, chúng ta đang có một cái tay áo cần thêu, xin cô nương giúp cho.” Lục Đức Toàn hiển nhiên không tính bỏ qua như vậy.

“Thượng phục cục nay đang gấp rút chế tạo cát phục, không có thời gian rảnh, Lục công công vẫn là nên mời inh khác thôi.” Khương Nhiêu nhận lệnh bài, xoay người lại bước đi.

Lục Đức Toàn ở phía sau còn nói gì đó, nàng không nghe cũng không muốn nghe. Đột nhiên, cánh tay nhăn nhíu kia từ phía sau cầm lấy cánh tay của nàng, giọng nói kỳ quái vang lên, “Đã đến đây lại còn muốn chạy, không có dễ dàng như vậy.”

Khương Nhiêu chán ghét hất hắn ra, lui về sau một bước, Lục Đức Toàn đóng cửa dễ như trở bàn tay, chậm rãi tiến lại gần, “Thấy ngươi cả người nhỏ nhắn non nớt thế này, làm nữ quan thật đáng tiếc, có muốn xuất cung hưởng thụ yên vui hạnh phúc hay không?”

Chỉ thấy gương mặt Khương Nhiêu ẩn trong bóng tối cực kỳ quyến rũ. Nàng cười một tiếng, cũng ghé vào bên tai Lục Đức Toàn, “Cũng không biết Lục công công có thể khiến ta hạnh phúc thế nào? Ta ấy à, gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một hán tử có thể yêu thương…”

Nàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ hán tử yêu thương, trong lời nói mang theo hàm ý trêu chọc như có như không, nhưng nghe xong, sắc mặt Lục Đức Toàn trở nên vô cùng đặc sắc, xanh đen luân chuyển, tựa như đốt khét đáy nồi.

Nhục nhã như thế, nếu là tiểu thái giám khác thì sớm đã không nhịn được.

Nhưng Lục Đức Toàn đã trải qua bao nhiêu chuyện đời, rốt cuộc nhịn cơn tức xuống, cười dâm đãng, “Không thử một lần, sao biết chúng ta không được?”

Khương Nhiêu muốn buồn nôn, thầm nghĩ lão thái giám này là một yêu tinh, không thể cứng rắn với hắn.

Trong nháy mắt, một mưu kế nổi lên trong đầu, nàng dãn mặt ra, đổi sang thần sắc yểu điệu, cắn môi không nói, càng khiến Lục Đức Toàn ngứa ngáy, như con mèo con đang quào.

Hắn không tự chủ được lại vươn tay ra, lúc này đã sờ soạng lên gò má nàng, lại bị Khương Nhiêu chặn lại, quở trách, “Lục công công sao lại nóng vội như thế! Hiện giờ vẫn chưa phải lúc…”

Nàng lại ghé vào bên tai nói mấy câu, lừa Lục Đức Toàn cười híp mắt, lại đưa đai lưng cho nàng.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, chỉ thấy Phùng Uyên sắc mặt không tốt xông vào, ánh mắt quét một vòng, đến lúc nhìn thấy Khương Nhiêu không có chuyện gì mới dịu đi, liền kéo nàng đi ra ngoài.

Khương Nhiêu đi được ba bước thì quay đầu lại, Lục Đức Toàn ngứa ngáy khó nhịn, chà tay lên mũi ngửi một cái, tán gẫu cho đỡ thèm.

Hắn ngồi trên ghế nằm ngâm nga điệu hát dân gian, nghĩ rằng Tưởng cô cô bên thượng phục cục không có nuốt lời, đã tặng một phần đại lễ thế này, sau này không thể thiếu nhân tình của nàng ta. Nghĩ vậy, hắn vội vàng phân phó hạ nhân lén đến chỗ Tưởng thượng phục tặng thêm phân lệ.

Lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Khương Nhiêu, nhớ tới chuyện vụng trộm dưới trăng kia thì càng thêm dễ chịu.

Phùng Uyên thấy tình hình vừa rồi, lúc đưa Khương Nhiêu ra khỏi cửa, hắn tức giận nói, “Lần tới cô nương lại đây, không cần đến tìm Lục công công.”

Nhìn bộ dáng căm giận bất bình của hắn, lại nghĩ tới lão hồ ly kia, nàng không khỏi cảm thấy hắn thật là đáng yêu đơn thuần.

Tâm tình không vui của Khương Nhiêu cũng tan vài phần, “Bất quá đều là xem sắc mặt người ta mà làm việc, cần gì phải lo lắng? Hôm nay vẫn là nên cám ơn ngươi.”

Phùng Uyên nhiệt tình khó chối từ, cố ý đưa nàng về Hoa Chương Cung mới được.

Sau đại điển phong hậu, vì để ban thưởng nữ quan Lục thượng đã vất vả cần cù khổ cực, Tạ Hoàng hậu đặc biệt mở rộng tiền lệ, mỗi buổi chiều đều cho ngự thiện phòng đưa một số canh thang bí mật chế ra, bổ dưỡng thân mình, ai cũng có phần.

Canh nấm tươi ba sợi, canh trứng dưa muối, hạt sen ngân nhĩ, bốn mùa ấm hồng các loại, đều là món ăn quý và lạ vô cùng chất lượng. Nhóm nữ quan thường ngày không có lộc ăn có thể được hưởng mỹ vị như thế.

Khương Nhiêu khẩu vị thanh đạm, thích nhất chính là hương vị canh nấm tươi kia, lần này Lục thượng lệnh cho cung nữ mỗi ngày đều phải mang canh nấm tươi đến cho nàng, những hương vị khác đều đưa cho người bên ngoài.

Trong thời gian này, Tưởng Anh mượn đủ loại cớ, phái Khương Nhiêu đến phủ nội vụ chạy chân, Khương Nhiêu ngoài miệng thì luôn không tình nguyện, nhưng chung quy vẫn phục tùng mệnh lệnh.

Đối với kết quả như vậy, Tưởng Anh rất hài lòng, có lẽ Lục Đức Toàn sẽ không khiến nàng ta thất vọng, cho dù chuyện này không thành, mình còn có chiêu khác.

Lần này, Khương Nhiêu đúng là chắp cánh khó chạy thoát.

Cũng may mỗi lần qua đó, Phùng Uyên đều đi theo nàng, một tấc cũng không rời, cứ như sợ nàng bị thua thiệt.

Mấy lần như thế làm cho Khương Nhiêu có chút áy náy, Phùng Uyên chỉ cười cười. Đang trên đường trở về, hắn cố lấy dũng khí nói, “Nếu cô nương muốn cảm tạ ta, vậy thêu cho ta một cái khăn được không?”

Khương Nhiêu nhớ tới đai lưng lần trước của Lục Đức Toàn bị ném vào trong góc, nhất thời không trả lời.

Gương mặt Phùng Uyên thoáng có chút thất vọng, “Cô cô không cần quan tâm, là ta mạo phạm.”

“Chờ xong lần này đã.” Khương Nhiêu đột nhiên gọi hắn lại, cười sáng rỡ, “Chắc chắn sẽ làm để thể hiện lòng biết ơn, ngươi đừng ngại thô sơ là tốt rồi.”

Mây mù tản ra, Phùng Uyên cười sang sảng, hắn gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu mới bật ra một chữ, “Được!”

Sau đó hắn cáo từ rời đi, Khương Nhiêu khẽ động trong lòng, cảm thấy thoải mái nhưng lại thương xót, thần thái thẳng thắn như vậy, không nên thuộc loại nam nhân không hoàn chỉnh, quả thật đáng tiếc.

Ngày mai chính là đại điển, năm bộ cát phục của Hoàng hậu cùng tất cả thường phục đều phải hoàn thành đúng hạn, Diêu Dao bên ti bảo cũng đã làm xong việc, liền mời Khương Nhiêu ra cái đình đá nhỏ ở hậu viện ăn khuya.

Gió đêm thổi qua, hơi quất vào mặt.

Khương Nhiêu vừa ăn một miếng, mùi dưa muối nồng nặc ở Diêu Dao phía đối diện xông vào mũi, dạ dày nàng hơi rút lại, nàng nhất thời che miệng, nhịn cơn buồn nôn xuống.

Diêu Dao vội vàng đưa khăn qua, “Có chỗ nào không thoải mái?”

Khương Nhiêu uống chút nước trà, mới nói, “Có lẽ là mấy ngày nay làm việc mệt quá.”

Từ lúc Hoàng hậu thưởng canh tới nay, nàng thường xuyên có triệu chứng này.

Diêu Dao hơi đổi sắc mặt, bỗng nhiên liên tưởng tới Tiểu Tú bị xử tử mấy ngày trước đó, không khỏi nhìn Khương Nhiêu chòng chọc.

Khương Nhiêu cũng ngây ngẩn cả người, đầu óc ong ong.

Diêu Dao là người thông minh, tất nhiên sẽ không vạch trần, chỉ mơ hồ nhắc nhở nàng phải chú ý thân mình, nếu có gì khó chịu thì dùng thuốc đúng bệnh, chớ để bệnh nhỏ trở thành bệnh nặng.

Trở lại trong phòng, đang lúc tâm trạng không yên, Khương Nhiêu đột nhiên nhớ tới một quyển sách thuốc cổ đã xem qua từ trước. Trong đó quả thật có ghi lại cách nghiệm thân bằng thủ cung sa. Nếu vẫn còn là xử nữ, dấu trên cánh tay sẽ không biến mất, nếu ái ân cùng nam tử, sẽ từ từ phai dần.

Nhưng bài thuốc gia truyền thủ cung sa đã thất truyền từ triều trước, trăm năm sau mới có quan viên mới khai quật được từ di chỉ Đại Yến.

Cho nên, dựa theo thời gian suy luận, nay là thời kỳ của Chiêu Hoà Đế, cũng không hề lưu hành phương pháp này.

Ban đêm đèn lồng bên ngoài cung điện hạ xuống, thạch sùng cũng không hiếm thấy, về phần chu sa, trong ti bảo lại càng dễ lấy.

Khương Nhiêu đặc biệt sớm kết thúc công việc, đóng cửa sổ lại, lấy cối đá ra, nghiền nát tất cả nguyên liệu.

Vén ống tay áo lên, trên cánh tay non mịn hoàn toàn sạch sẽ.

Khương Nhiêu cắn cắn môi, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, lấy bút lông chấm thủ cung sa lên cánh tay, Khương Nhiêu chăm chú nhìn.

Dưới ánh nến mờ nhạt, dấu thủ cung sa đỏ thắm như mới.

Nếu nửa canh giờ sau màu sắc không nhạt đi, như vậy là có thể chứng minh mình trong sạch!

Nhưng còn chưa kịp chờ đợi, Khương Nhiêu bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mê man, nàng vội vàng thu dọn hết mọi thứ, không để lại dấu vết.

Khi trở về phòng, ánh mắt có thể nhận ra, không biết từ khi nào, trong hộc tủ gỗ lim trước mặt lại có nhiều hơn một cái lư hương, đang bốc lên khói trắng.

Nàng run rẩy đi tới, cánh tay vươn giữa không trung hạ xuống.

Chỉ nghe có tiếng động trong phòng vang lên, rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Cửa điện xa xa mở ra, Tưởng Anh nhìn cô gái bất tỉnh nhân sự trên giường, thần sắc thản nhiên. Lại nhìn phượng bào đỏ rực trong tay, nàng ta khinh miệt cười một tiếng, lưỡi dao sắc bén hạ xuống, chỉ thấy chính giữa huyền điểu trên áo có một vết rạch rất sâu.



Sắc trời tờ mờ sáng, nữ quan Lục thượng sớm đã thức dậy, khắp nơi chuẩn bị, Ngô ti y tìm mấy lần cũng không tìm được bóng dáng Khương Nhiêu.

Thái Vi hoảng hốt chạy tới, nói là không tìm thấy bộ váy cửu phượng huyền điểu của Hoàng hậu nương nương mặc hôm nay.

Ngô ti y lo lắng, nếu không có món này, như vậy chính là tội thất trách lớn, đại điển phong hậu, quần thần làm lễ, tuyệt đối không thể có sơ sót!

Trái lại, Tưởng thượng phục thì bình tĩnh nhất, sau khi sai người cẩn thận điều tra thì tự mình đến Vũ Hợp Cung của Tịnh Thái hậu bẩm báo.

Thấy nàng ta nhận lấy trách nhiệm, đám người ti y đều thở phào nhẹ nhõm, không khỏi tuân mệnh nàng ta.

Sáng nay đột nhiên tỉnh lại, thấy không còn buồn ngủ, Vệ Cẩn mới tới sớm nửa canh giờ, đến chỗ Chiêu Dương Điện. Trong ngoài dĩ nhiên đã bố trí thỏa đáng, im lặng có trật tự.

Từ nhiều năm trước đã tới đây một lần, đến nay chưa từng bước qua, nay cảnh trí dồi dào, có thể thấy nhóm cung nhân vô cùng chăm chỉ.

Chiêu Dương Điện là do Tiên đế định ra, là điện các dùng để sắc phong phi tần.

Cao Ngôn và Toàn Cơ đi theo hầu hạ, Vương thượng nghi đã đến chỗ Hoàng hậu.

Vệ Cẩn băng qua chính điện, chợt có mùi hương như có như không truyền đến, Toàn Cơ dẫn đường ở phía trước, vèn bức rèm ngọc bích lên thì tìm được nội thất.

Từng bước đi về phía trước, lại thấy Toàn Cơ chợt dừng bước, cúi người hành lễ, “Nô tì tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

Trên giường hoa kia là cô gái mặc phượng bào đỏ rực đang gối đầu lên cánh tay, quang ảnh búi tóc cửu long với mũ tứ phượng lay động.

Nhưng không có tiếng đáp lại, Vệ Cẩn cũng nghe thấy động tĩnh, nghĩ rằng Hoàng hậu mà lại có thể tới trước cả mình.

Toàn Cơ liền nói, “Có thể thấy được Hoàng hậu nương nương dụng tâm, sợ đại điển có sai sót gì nên trước thời gian đã tới rồi.”

Vệ Cẩn gật gật đầu, vì thế chậm rãi bước vào.

Cô gái trên giường nghiêng người vào bên trong, Vệ Cẩn khoanh tay đứng ở bên giường, lên tiếng gọi Hoàng hậu.

Nàng không đáp lại, làm như đã ngủ. Hắn đưa tay, khẽ đẩy đầu vai, vẫn chưa tỉnh.

Lần này, Vệ Cẩn cũng thấy khác thường, hơi hơi dùng sức, đột nhiên vặn thân thể kia sang đây. Rồi sau đó sửng sốt.

“Các ngươi canh chừng ở bên ngoài, không cho bất kỳ ai tiến vào.”

Hoàng thượng đột nhiên sắc mặt đại biến, Toàn Cơ vội vàng lui ra, đóng chặt cửa điện lại.

Đập vào mắt là mái tóc đen phủ lên gối, xõa xuống thắt lưng, cần cổ, trước ngực, như thác nước đổ xuống, chim phượng màu vàng trước người giương cánh muốn bay, váy đỏ thắm như sen nở rộ bày trên giường hoa.

Mà dưới mũ phượng, khuôn mặt cô gái sáng tỏ như sương, mày ngài môi đỏ, đuôi mắt là dấu chu sa kiều diễm.

Cho dù quen nhìn mỹ nhân, Vệ Cẩn lúc này cũng không khỏi bị nàng hấp dẫn ánh mắt.

Người trên giường rốt cuộc cũng mở hai mắt, đôi mắt đen láy như có sương mù che chắn.

Nàng đỡ trán, có chút lờ mờ, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là đại điển, mới tỉnh táo lại.

Vừa giương mắt thì sửng sốt, Khương Nhiêu chống người dậy, ánh mắt mơ mơ màng màng, “Sao bệ hạ lại ở đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.