Quý Thiếp - Đông Thi Nương

Chương 42: Chương 42: Với cái đầu óc này của ngươi, không hiểu sao Ổ Tương Đình lại vừa ý ngươi cho được?




Biên tập: B3

“Cổ trùng? Đó là thứ gì?” Tên thủ lĩnh chưa từng nghe qua thứ này, lại còn có thể tà môn đến nỗi cách xa bao nhiêu cũng có thể tìm được?

Lễ Thiên lạnh nhạt: “Cổ trùng trên người nàng là cổ mẫu tử, hơn phân nửa của nàng đây là cổ mẫu, còn trên người Ổ Tương Đình là cổ tử, cổ tử sẽ cảm ứng được phương hướng của cổ mẫu, cho nên kiểu gì Ổ Tương Đình cũng sẽ tìm được nàng.”

“Vậy… không có cách nào giết được loại cổ trùng đó hay sao?” Tên thủ lĩnh chưa bao giờ biết trên đời còn có loài này, hắn cau mày, ánh mắt nhìn Sương Sương trở nên hung ác hơn rất nhiều: “Nên làm gì bây giờ? Nữ nhân này ở đây thật là khó giải quyết.”

“Sao thủ lĩnh không thử làm một cuộc giao dịch với Ổ Tương Đình?” Lễ Thiên ngước mắt lên nhìn thủ lĩnh, nhấc tay rót cho tên thủ lĩnh một chén rượu: “Ổ Tương Đình làm ăn với Đồng La Luật, chẳng lẽ thủ lĩnh nhìn mà không thấy đỏ mắt?”

Ánh mắt tên thủ lĩnh nhìn Lễ Thiên dần dần thay đổi: “Ý của ngươi là dùng nữ nhân này để uy hiếp Ổ Tương Đình?”

“Không.” Lễ Thiên lắc đầu: “Ổ Tương Đình là ai chứ, sao hắn có thể để người khác uy hiếp mình được. Trên người nữ nhân này có cổ trùng, chứng tỏ đối với Ổ Tương Đình mà nói thì nàng chính là một người cực kỳ quan trọng. Thủ lĩnh không ngại thì, đợi sau khi Ổ Tương Đình tới, thủ lĩnh tự mình mang nữ nhân này đến cho Ổ Tương Đình, đồng thời đưa ra lời thỉnh cầu làm ăn. Ổ Tương Đình thấy nữ nhân này ở chỗ chúng ta mà không bị tổn hại chút nào, còn Đồng La Luật bảo vệ không chu toàn mới khiến nữ nhân này bị trói đi, so sánh như vậy, thủ lĩnh mới là người thích hợp để làm ăn với hắn, không phải sao?”

Tên thủ lĩnh trầm ngâm chốc lát: “Đúng là lời này của ngươi có mấy phần đạo lý, nhưng Ổ Tương Đình mà lại dễ dàng đồng ý làm ăn với chúng ta như vậy?”

Lễ Thiên nhếch môi: “Hiện giờ tân triều vừa mới thành lập, gia nghiệp của Ổ gia rộng lớn, sớm đã là cái gai trong mắt Tân Đế, năm nay việc làm ăn của Ổ Tương Đình đã càng kéo dài về phương Bắc, sợ là đang có những tính toán khác. Ổ Tương Đình muốn bảo vệ Ổ gia, chỉ có mỗi tiền bạc thôi là không đủ, hắn cần phải có quân đội riêng của mình, một đội quân có thể chống lại quân đội của triều đình. Trong thiên hạ, có nơi nào không phải là đất của vua. Chỉ có riêng Mạc Bắc là không thuộc sự quản chế của triều đình, cho nên những năm gần đây quan hệ của Ổ Tương Đình với Mạc Bắc càng ngày càng trở nên chặt chẽ. Tuy Đồng La Luật nọ là người có đầu óc, nhưng lại không đủ dũng khí, mà thủ lĩnh hữu dũng hữu mưu, chẳng qua chỉ thiếu một cơ hội gặp mặt với Ổ Tương Đình mà thôi. Người A Bố Tư chúng ta thân thể cường tráng, chúng ta có ngựa, có vũ khí, Ổ Tương Đình không có lý nào bỏ qua chúng ta.”

Tên thủ lĩnh nghe xong, trên mặt lộ ra nụ cười thoả mãn: “Quân sư, ngươi đúng là phúc tinh của bộ tộc chúng ta, nếu như chúng ta có thể hợp tác với Ổ Tương Đình thì ta sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi.” Hắn ta chuyển tầm mắt sang Sương Sương: “Không ngờ là đêm đó ta đã đoạt được một bảo bối.”

Tên thủ lĩnh cất tiếng nói ra phía ngoài lều: “Người đâu.”

Sương Sương hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì, chỉ nghe tên thủ lĩnh này hướng ra bên ngoài gọi một tiếng, lập tức có hai tên nam nhân từ bên ngoài tiến vào.

Hình như tên thủ lĩnh không hài lòng, nghiêm mặt xua tay, lại nói gì đó, hai tên nam nhân liền đi ra ngoài, đổi lại là hai nữ nhân đi vào.

Sau đó Sương Sương bị hai nữ nhân kia xách dậy, các nàng ta đưa nàng đến một căn lều vải, trong căn lều này không có ai cả.

Sương Sương vừa được thả ra thì nhanh chóng lùi về sau hai bước: “Các ngươi đưa ta tới đây làm gì?”

Đáng tiếc là hai nữ nhân kia không hiểu lời nàng nói.

Sương Sương cảm thấy không ổn lắm, không biết Lễ Thiên nói gì với tên người xấu đó mà bây giờ nàng bị vứt đến đây, chẳng lẽ đây chính là lều của tên người xấu đó? Hắn sẽ không ức hiếp nàng chứ?

Nàng ngẩng đầu lên quan sát tình huống trong lều, căn lều vải này sang trọng hơn lều của Lễ Thiên quá nhiều, mặt đất đều trải da chó sói, trong lều còn đặt một cái giá treo đầy binh khí.

Mặt Sương Sương thoắt cái trắng bệch, xong rồi, nhất định là tên người xấu đó vừa ý nàng.

Lúc Sương Sương còn đang suy nghĩ bậy bạ thì tên thủ lĩnh tươi cười bước vào.

Hắn ta cố ý nhường lều của mình cho Sương Sương, chính vì sợ Sương Sương ở những căn lều khác không thoải mái, vạn nhất nàng nói xấu hắn ta với Ổ Tương Đình thì không hay lắm.

Thủ lĩnh chỉ vào một mình, còn mang theo một đống đồ ăn.

Sương Sương nhìn tên thủ lĩnh híp mắt cười nhìn nàng, lại nhìn một bàn ăn ở trước mặt, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Quả nhiên là tên xấu xa này vừa ý nàng, muốn dùng chút đồ ăn lừa gạt nàng rồi ức hiếp nàng đây mà.

Sương Sương nghĩ tới đây liền bật khóc.

Tên thủ lĩnh vốn muốn mời Sương Sương ăn để nàng vui vẻ, nào ngờ mỹ nhân trước mắt lại không những không vui mà còn khóc đến thương tâm, hắn ta nhất thời luống cuống: “Phu nhân, ngươi đừng khóc, ta đâu có bắt nạt ngươi, là… là đêm hôm đó ta có hơi thô lỗ, nhưng về những chuyện khác thì ta cũng đâu có bạc đãi phu nhân.”

Sương Sương nghe không hiểu lời hắn nói, thấy hắn còn đưa tay ra thì vội vàng trốn thật xa: “Cút, ngươi đừng có động vào ta! Nếu như ngươi dám, nhất định ta sẽ giết ngươi, ta giết cửu tộc nhà ngươi!”

Hai người ông nói gà bà nói vịt, cuối cùng tên thủ lĩnh vỗ trán, quay đầu đi ra ngoài.

Một lát sau, hắn dẫn Lễ Thiên vào.

Lễ Thiên vừa bước vào liền nhìn thấy Sương Sương cầm đao rúc ở trong góc, trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ chế giễu: “Ngươi buông đao xuống đi, với chút sức lực của ngươi thì muốn cầm đao để chém người, hay là muốn dùng để tự cắt chân mình?”

Sương Sương cắn môi, không cử động.

Tên thủ lĩnh sốt ruột: “Ngươi mau nói với Ổ phu nhân về tấm lòng của chúng ta đi, nhất định là nàng đang hiểu lầm.”

Lễ Thiên gật đầu với thủ lĩnh, rồi quay sang nói với Sương Sương: “Ngươi buông đao xuống, không ai muốn làm tổn thương ngươi cả.”

“Ngươi nói dối, không làm hại ta thì tại sao phải dẫn ta tới căn lều này? Căn lều này có phải của hắn ta không?” Sương Sương giơ ngón tay chỉ vào tên thủ lĩnh, nhưng vì bỏ một tay ra, tay còn lại cầm đao thật sự là quá mất sức, đao này đến một nam nhân bình thường cầm còn khó chứ đừng nói đến người còn yếu ớt hơn cả nữ nhân bình thường như Sương Sương, nàng cầm đao nghiêng nghiêng ngả ngả, mắt thấy như sắp rơi.

Tên thủ lĩnh hít một hơi lạnh: “Đao! Đao! Đao!”

Lễ Thiên cau mày, vội vã vọt tới giành lại đao trong tay Sương Sương.

Sương Sương thấy đao bị cướp mất thì lập tức trở nên yên tĩnh, Lễ Thiên vẫn cau mày như cũ, hắn sầm mặt nhìn Sương Sương, ném cây đao xuống đất: “Ngươi nghĩ là ngươi cầm đao thì hắn không làm gì được ngươi sao? Trong tình huống không có thực lực, người yếu cầm vũ khí chỉ là để cho người khác dùng vũ khí đó tấn công ngược lại chính mình thôi. Với cái đầu óc này của ngươi, không hiểu sao Ổ Tương Đình lại vừa ý ngươi cho được?”

Sương Sương hơi sửng sốt, rồi nàng phản ứng lại ngay: “Có phải tướng công ta đã tìm tới không?”

Lúc này nàng liền cáo mượn oai hùm: “Các ngươi nhanh thả ta ra, nếu không tướng công ta mà đến thì các ngươi một người cũng đừng mong có thể trốn thoát.” Thậm chí nàng còn ngạo mạn hướng về phía Lễ Thiên: “Còn ngươi nữa, rõ ràng là biết tướng công ta, vậy mà hôm qua còn giả vờ như không biết, hừ.”

Lễ Thiên bật cười: “Ngươi là ngu xuẩn thật hay đang giả ngu vậy? Ngươi uy hiếp chúng ta, không sợ chúng ta giết phắt ngươi đi sao, cứ như vậy liền chết cũng không có chứng cứ.”

Sương Sương cũng cười: “Không sợ.”

Nàng dứt khoát ngồi xuống bàn: “Nhất định vừa rồi các ngươi đã bàn luận về chuyện của ta, nếu muốn giết ta thì đã không cần phải đưa ta đến nơi này, huống hồ giết ta thì mới khiến tướng công ta thật sự nổi giận. Hẳn là các ngươi đang muốn dụ dỗ ta, khiến cho ta vui vẻ, như vậy thì ta mới có thể nói giúp các ngươi vài lời tốt đẹp.”

Sương Sương nói xong, tầm mắt chuyển sang tên thủ lĩnh, quả nhiên tên xấu xa này vừa thấy nàng nhìn hắn thì ngay tức khắc nở nụ cười, thái độ khác hoàn toàn lúc trước.

“Xem ra ngươi cũng có chút đầu óc.” Lễ Thiên khen, nhưng giọng nói vô cùng châm chọc: “Chẳng qua chỉ một chút đầu óc như vậy vẫn còn chưa đủ.”

Sương Sương chưa từng bị ai hết lần này đến lần khác châm chọc chỉ số thông minh của nàng như thế, không nhịn được trợn mắt nhìn hắn.

Nhưng Lễ Thiên không nhìn nàng nữa, chỉ nói: “Ngươi cứ ở đây đi.”

Hắn nói xong thì nói gì đó với thủ lĩnh, rồi cả hai cùng đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Sương Sương ở trong lều.

Sương Sương nhìn xuống một bàn thức ăn, rốt cuộc vẫn đưa tay ra, dù sao bọn họ hạ độc chết nàng thì cũng không khác gì cầm vũ khí giết nàng, sao còn phải lãng phí chứ.

Sương Sương ăn xong thì đi tới chỗ cửa lều, nàng vừa vén màn lên liền đối diện với một đôi mắt, nàng vội buông màn xuống, bên ngoài vẫn có người giám sát để ngăn ngừa nàng chạy trốn.

Sương Sương không còn cách nào khác, đành quay trở về ngồi xuống.

Không biết bao lâu trôi qua, Sương Sương bỗng nghe được tiếng động lạ ở bên ngoài, nàng đứng bật dậy, nhưng chưa kịp đi tới cửa lều thì màn che đã bị vén lên.

Sương Sương vừa nhìn thấy rõ người tới thì hai mắt sáng rực, rồi chạy thẳng đến.

Nàng xông thẳng vào trong lòng đối phương, đối phương cũng thuận thế đưa tay ra ôm lấy nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.