Mắt thấy đám dây leo quỷ mị đang trờ đến, ông chủ Triệu vừa thở hổn hển vừa chỉ tay về một thông đạo nói: “Đằng kia có đường! Nhanh”
Nhìn tới, quả nhiên có đường, vôi ù té chạy về hướng lão vừa chỉ. Đến nơi đó rồi, chúng tôi lại may mắn thấy trên tường có cắm hai cây đuốc, vội vàng gỡ ngay xuống, rồi khẩn cấp châm lửa. Đám Phệ Hồn Cức này sợ lửa, nhất thời không dám tiến vào. Chúng tôi cứ đánh liều chạy mãi về phía trước. Nếu không, chờ lửa cháy hết, chúng tôi vẫn sẽ như cũ có trốn cũng không thoát.
Cả đám vừa đi vừa dò đường, bất kể nơi này là chỗ nào. Chạy đến khi hết cả sức lực, thật không còn hơi để bước tiếp mới dừng lại. Tôi quỵ xuống mặt đất, tay chống lên điên cuồng ho khan và thở dốc. Tiếp theo là nôn, bao nhiêu chất bẩn trong bụng đều trôi tuột ra trước mắt.
Lục tử ở bên cạnh cũng vừa ho vừa nói: “Đừng dừng nha! Nó, ở chỗ kia là thứ ăn não người đó!”
Tôi chẳng còn hơi để nói, giơ tay phủi phủi áo. Nữa ngày sau miệng cũng không phát ra tiếng gì, chỉ nghe tiếng thở dốc cứ hổn hển quanh mình. Tôi trở mình nằm bệt trên đất, sống chết gì cũng không chịu động đậy. Hơn 10 phút sau, khi thần trí dần trở lại, cảm thấy đám Phệ Hồn Cức không còn nhiều nữa. Chắc chúng chỉ cảm ứng được hơi người trong phạm vi nhất định. Vì không xác định được sự tồn tại của chúng tôi nên một lần nữa rơi vào trạng thái ngủ đông. Nhưng lần này tôi không dám… lơ là cảnh giác nữa. May mắn không phải lúc nào cũng có đâu. Vẫn là cẩn thận chú ý nhất cử nhất động xung quanh thì hơn.
Tào Dương hổn hển thở, nói: “Cuối, cuối cùng cũng có người chết rồi! Chúng ta đã an toàn hay chưa?!”
Tôi nghe câu đó thật chua xót biết bao, chẳng biết dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm tình hiện tại. Tay nắm chặt miếng mề đay của Ngưu Giác, đây vốn là bùa hộ mệnh được chế từ bạc giờ đã nhuộm đỏ máu. Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, lòng cứ liên tục thì thào câu nói kia: cuối cùng cũng có người chết rồi, cuối cùng cũng có người chết rồi. Lòng tôi đầy thịnh nộ, rất muốn hét to lên. Tại sao người chết cuối cùng lại là Ngưu Giác! Lại là con cháu của ngọn núi hùng vĩ này. Ngưu Giác! Là Ngưu Giác vẫn hay vừa uống rượu vừa hát lên lanh lảnh! Là Ngưu Giác rất ưa lảm nhảm mê tín! Vì sao người chết lại là cậu hở trời! Tôi vẫn nhớ như in cậu ấy thường nói đùa, đợi chúng tôi xuống núi sẽ dẫn cả bọn về nhà mình một chuyến, để xem bà xã mà cậu lúc nào cũng tự đắc là tiên nữ Hán tộc, rồi ăn bánh viên nhân thịt dê. Nhưng đều đã hết rồi, chúng tôi phải nói thế nào với vợ của cậu đây! Tôi bất chấp đánh vào đầu mình, oán hận tại sao mình lại dẫn cậu đến đây, nếu để cậu lại ngoài kia, chắc gì đã bị giết. Nếu tôi quyết dùng mạng mình uy hiếp, cậu ta có khi lại thoát, sẽ không phải chết như thế!
Tôi ôm chặt đầu, bao nhiêu bi ai trong lòng dồn thành tiếng nức nở nơi miệng. Ngay cả khóc cũng không đủ sức, chỉ có thể quỳ rạp xuống đất. Lục tử ôm đầu tôi nói: “Anh em! Tôi biết cậu khó chịu lắm! Đừng vậy mà, Ngưu Giác không theo chúng ta cũng chỉ có chết. Chúng ta phải sống mà! Lẽ nào cậu muốn bỏ mạng ở nơi quỷ quái này! Nha! Mau chạy tiếp nha!”
Tôi ngẩng đầu lên, lau vội mặt, phát hiện nó đầy dịch thể của đám dây leo kia. Thối quá đi mất, tôi liền nhớ ra Bạch Dực vừa mới bị thương. Anh đang tựa vào người tôi, nhăn chặt mày nhưng không rên rỉ mà nhìn chằm chằm vào tay mình. Tay anh bê bết máu, chẳng biết làm sao. Tôi mặc cho Lục tử lấy ra hộp cứu thương. Vết thương anh găm đầy gai nhọn rách toác như bị dao cắt. Tôi nhổ nó ra giúp anh, sau đó sát trùng rồi băng bó. Xong xuôi lại phát hiện tay mình cũng đầy vết xước, thế là đến phiên Lục tử giúp tôi xử lý vết thương.
Tào Dương đỡ ông chủ Triệu. Lão già này đã tranh thủ nghỉ ngơi rất nhiều. Tôi mới là người nhấc chân không nổi đây này! Ấy thế mà Tào Dương vẫn chăm chăm cạnh lão. Lão nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy thấu hiểu, không hề kiêng nể, nói thẳng: “Đừng như vậy có được không! Chúng ta may mắn lắm mới còn sống đấy. Phải rất tài năng mới có thể mở được đại môn của Hà Bá điện. Hy sinh lúc nãy là đều tất yếu. Đều không phải do các ngươi giết, còn oán hận cái gì?”
Tôi nghe mấy lời của lão thật không nhịn được mà vứt luôn gói băng gạc định vọt đến. Bạch Dực kéo tôi lại nói: “Đừng lỗ mãng, phải bảo toàn thể lực. Tình cảnh của chúng càng lúc càng bất ổn. Số người chết thay chính là tiêu chuẩn nhất định để mở ra Hà Bá điện. Bọn chúng lúc nào cũng bám theo chúng ta. Chúng ta lại chẳng biết mở ra thần điện sẽ có ích gì! Giờ không phải là lúc làm cho hả dạ.”
Tào Dương nghe được toàn bộ lời của Bạch Dực. Tuy chẳng có vẻ gì là sợ, nhưng đôi bàn tay đang run rẩy đã bán đứng hắn. Hắn phun một ngụm nước bọt, rồi ngồi xuống cạnh ông chủ Triệu. Bọn chúng tôi đã không còn sức để đi tới đi lui nữa. Nhưng cũng không thể ngồi chờ chết ở nơi này. Lục tử là người đầu tiên đưa ý kiến: “Nên nghỉ ở đây một chút. Bốn bên đều được cắm đuốc, trang bị lại không rời thân, chúng ta có thể yên tâm đôi chút.”
Ba người chúng tôi thật không còn lòng dạ nào, mắt đầy đau đớn, ngồi giữa đám đuốc đang nổi lửa. Tào Dương hết nhìn đông nhìn tây lại nhìn xung quanh. Ông chủ Triệu uống một ít nước, cũng dần hít thở đều đặn, cùng Tào Dương quan sát bốn bên. Lão nhìn lướt qua một lượt rồi nói: “Lúc nãy, hẳn là Ngưu Giác đã uống nước. Chúng ta đều ăn bánh quy khô khốc. Lúc hắn lấy ra nước, Phệ Hồn Cức vì cảm nhận được nên thức tỉnh. Những cái đầu trong đám tượng kia chắc cũng để nuôi Huyết Linh Chi. Nghe nói Huyết Linh Chi là một trong những ma vật có oán khí mạnh nhất. Bọn tế tự kia thật không ngờ lại dám chôn theo Huyết Linh Chi….”
Mắt lão thoáng xuất hiện sự kinh khủng, sau đó nhìn lướt qua chúng tôi một chút rồi nói tiếp: “Ta ước chừng chúng ta đang ở trong thông đạo đi đến chủ điện. Chỉ cần nhất quyết đi đến đó, khi ấy chắc chắn sẽ rất xứng với cái giá bỏ ra đấy!”
Tôi cười lạnh lùng nói: “Đã chết nhiều người như vậy, miệng ông còn ngậm bí mật, bí ẩn gì nữa. Có quỷ mới biết đây là nơi nào. Nói không chừng đến một cái rắm cũng không ngửi được.”
Ông chủ Triệu không giận, ngược lại, nhìn tôi đầy kinh thường, cười nhạo nói: “Người vô hồn đúng là người vô hồn. Linh hồn đã chẳng có, giờ đến não cũng không nốt. Ngươi chính là chìa khóa quan trọng và sau cùng nhất để mở ra chính điện. Yên tâm ta sẽ không cho ngươi chết. Vì ngươi chính là nhân tố quyết định.”
Cả người tôi đều run lên, cảm thấy giọng nói của lão già này sao bỗng ẻo lả như thế. Chất giọng này rất quen! Tôi ngẩng đầu nhìn lão, lão cứ nhìn tôi cười cười. Dáng vẻ kia như là nhìn thấu tất cả, đồng thời cũng bất chấp tất cả. Cuối cùng ánh mắt kia lưu lại trên người Bạch Dực. Anh lạnh lùng trừng lại lão, mở miệng nói: “Phải mở như thế nào? Từ trước đến nay chưa từng biết qua. Ngoại trừ chết người ra thì chẳng còn nghĩa lý gì để tồn tại. Hà Bá điện chỉ ẩn chứa chết chóc mà thôi.”
Ông chủ Triệu thoáng run sợ vì những lời này. Mắt lão bỗng xuất hiện sự đau khổ và giằng xé. Vì thế lão không nhìn chúng tôi nữa, dường như đã tận hứng nên hơi khép hờ mi xuống. Lão quay lưng lại, nhìn ra xa xa kia.
Tôi cúi đầu nhìn miếng mề đay trong tay. Người vô hồn, vừa nói người vô hồn. Đây nào phải tiểu thuyết kỳ ảo, ở đâu ra người vô hồn? Nếu tôi là người vô hồn, vậy chẳng phải là quỷ sao. Quỷ còn biết học đại học? Biết chơi bóng rổ? Đúng là càng nghĩ càng bực! Muốn tôi chết tôi không chết đấy. Để miệng các người nghẹn hết ra đấy! Chuyện mấy ngàn năm trước, một cọng lông cũng không dính đến tôi. Sao người của mấy ngàn năm sau, cứ mãi đeo mang không bỏ thế kia?
Ngay lúc tôi sắp bùng nổ tức giận, thì hình như có người hơi giật nhẹ tóc mình. Tôi ngẩng đầu thấy Bạch Dực, anh vừa rót cho tôi cốc nước. Tôi cầm lấy, uống một ngụm, cảm thấy cổ họng có hơi dịu lại, hỏi: “Chúng ta có chết hay không?”
Mắt anh bỗng trở nên vô cùng mờ mịt, nhưng lại rất nhanh kiên định như cũ, nói: “Sẽ không chết.”
Tôi dùng tay đấm đấm vào ngực anh một chút. Sau đó dúi miếng mề đay vào lòng bàn tay của Bạch Dực, nói: “Cái này cho anh. Nếu còn có thể ra ngoài, nhớ phải tìm cho được bà xã của Ngưu Giác. Trao bùa hộ mệnh này lại cho cô ta. Nói cho cô ta biết, cậu ấy chính là anh em của chúng ta”. Bạch Dực cầm lấy miếng mề đay, xiết chặt lại. Tôi nhận thấy tay anh đang run run, biết rõ anh đang tận lực kiềm chế tình cảm của mình. Anh nắm thật chặt, lặp lại: “Ngưu Giác là anh em của chúng ta. Chúng ta nhất định phải sống sót trở ra. Anh sẽ không để em chết đâu.”
Tôi không trả lời, mím chặt môi nhìn chăm chú vào mắt anh. Mặc kệ sau này thế nào, đều là số mệnh của tôi, sẽ không thuận theo sự sắp xếp của kẻ nào. Anh nhìn lại, cũng đấm nhẹ vào ngực tôi một cái, sau lại lặng lẽ xoa đầu tôi, nói: “Ít ra, giờ cũng chẳng có thời gian để nghĩ nhiều.”
Vừa lấy lại sức, chúng tôi lại một lần nữa xuất phát. Lần này cũng không lựa chọn gì, mà trực tiếp đi thẳng xuống. Khi một người có ý niệm sống mãnh liệt thì sợ hãi cũng biến đi rất nhiều. Tôi dần lấy lại tinh thần, liền nhớ đến biểu hiện khi nãy của ông chủ Triệu rất khác thường. Càng nghĩ càng thấy lão vô cùng khả nghi. Tôi đến trước mặt lão hỏi: “Cuối cùng, có đúng ông là ông chủ Triệu?”
Lão cười cười nhìn thẳng vào mặt tôi nói: “Đương nhiên, ta đích thật là ông chủ Triệu.”
Lão cười nhạt vài tiếng rồi bước đi. Lục tử hỏi tôi sao thế. Tôi nói: “Mình nghe lão già đó có vài lần phát ra tiếng của phụ nữ. Nên nghi ngờ lão bị quỷ ám.”
Lục tử nhăn chặt mày, nắm chặt dao găm, nhìn chúng tôi nói: “Giữ khoảng cách với hai gã kia. Đến lúc, nhất định chúng sẽ hại chết chúng ta. Nói chung giờ không phải thời điểm gây chuyện ầm ĩ.”
Ba người chúng tôi do đám Cửu Bặc Phệ Hồn Cức tổn hại nên đi ở sau. Lần này chúng tôi dùng đuốc thay cho đèn pin. Mỗi người đều cầm một cây. May là trên tường đá từ rất lâu trước đây đã được gắn sẵn đuốc. Chúng tôi chỉ việc xé ít băng gạc nhóm lửa lên là có thể dùng.
Bốn phía nơi này đều yên tĩnh đến mức đáng sợ. Ánh lửa yếu hơn đèn pin rất nhiều. Nhưng đã có đuốc thì không cần phải lãng phí pin. Chúng tôi đi dọc theo thông đạo, phát hiện trên tường đá có mấy bức họa, vẽ vài đồng tử túc trực bên linh cữu. Không biết người xưa đã dùng loại màu gì để vẽ mắt chúng, mà theo ánh đuốc lại biến thành những ánh nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Loại sợ hãi này, lúc nhỏ tôi đã từng trải qua khi bị nhốt trong phòng hội họa. Khi ấy là tôi nghịch ngợm, lén mọi người trốn trong phòng hội họa chơi đùa. Nhưng thầy giáo trông cửa không biết, cho rằng chẳng còn ai ở đó liền khóa cửa ngoài lại. Tôi bị nhốt trong phòng học vừa bẩn vừa lạnh, chỉ mở được mỗi ngọn đèn duy nhất, liền thấy dường như tất cả đám tượng thạch cao đều nhìn chằm chằm vào mình. Hình như chúng đang cười nhạo cho sự nghịch dại của tôi. Cứ thế tôi ở đó hết một buổi tối, mãi đến sáng hôm sau, dì lao công mới phát hiện ra tôi đang trốn ở góc phòng.
Hiện tại cảm giác ấy sống lại trong tôi. Dường như những bức họa này không hề chết, nó là vật còn sống. Kia thật giống như thứ được cổ nhân mấy ngàn năm về trước lưu lại, giờ đang giang tay đón tiếp đám khách bọn tôi. Hình người trong đó, tay cầm ấm ngọc, đồ uống rượu, còn có cả một chiếc đèn lồng. Không khí trầm lắng theo từng bước chân của chúng tôi. Đây giống y với biểu hiện của những ánh mắt kia, khiến người khác nghĩ chúng vốn chẳng phải là những hình vẽ. Lục tử đối với mấy thứ này lại rất thích thú. Cậu vừa bước qua vừa dùng dao găm gõ nhẹ vào tròng mắt của bức họa, sau đó lại kêu lên: “Ồ?!”
Cậu ta dùng lưỡi dao khều khều một bức vẽ. Từ con ngươi trong hình lôi ra một viên ngọc màu đen, đặt lên tay cọ cọ vài cái rồi nói: “Mấy tròng mắt này không phải là màu vẽ, là đá quý được khảm vào đấy. Cậu xem đây là Hắc Bích Tỳ.”
Thảo nào, cứ thấy mắt chúng lóe lên khi nhìn chúng tôi, thì ra là do phản quang. Tôi không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào hình người trong bức vẽ. Bọn họ rất giống người thật, thế nên tôi không thể biết chắc có quái vật nào đó từ giữa chúng nhảy ra không. Cảm giác bất an này khiến chúng tôi đặc biệt lo lắng. Tôi hận là mình đã không đem theo mực đen. Thật không chịu nổi khi bị nhìn trừng trừng như thế. Mọi người bất giác đều đi nhanh hơn, nhưng những ánh mắt quỷ dị kia cũng không hề chuyển dời. Chúng tôi chạy càng nhanh thì những bức vẽ người đó cũng càng biến hóa kỳ dị. Tôi phát hiện thái độ trên mặt những người đó dần thay đổi. Lúc đầu còn tươi cười chào đón, nhưng sau lại như biến thành đờ đẫn, rồi từ đó lộ ra một sự kháng cự và kỳ thị. Bọn họ dường như đang lặng yên khinh bỉ nhìn đám người vừa xông vào là chúng tôi. Ánh mắt ngày càng lạnh lùng độc đoán, hoàn toàn không giống với một đứa trẻ ngây thơ, nhưng lại có vài phần gần giống với cái nhìn của ông chủ Triệu.
Cứ như thế mà chạy. Không biết được bao lâu, chúng tôi vừa chạy vừa bắt đầu nghĩ nơi này hẳn sẽ không đơn giản như lời ông chủ Triệu nói. Thế là tất cả đều ngừng lại. Ông chủ Triệu vốn chậm hơn chúng tôi nhiều, nhưng thấy mọi người ngừng lại thì thở hổn hển giục: “Chạy đi! Ngừng lại để làm gì?”
Bạch Dực hơi lắc nhẹ đầu nói: “Mấy bức họa này có chút không hợp lý. Nơi này không phải là chính điện của Hà Bá điện.”
Ông chủ Triệu trừng Bạch Dực một cái, sau đó cười nói: “Chỗ này có gì không phải? Ngươi biết đường đi sao? Nhóc con miệng còn hôi sữa thì biết cái gì!”
Tôi cũng loáng thoáng thấy không hợp lý. Vì những bức họa này lấy màu đỏ làm chủ đạo, thêm vài hoa văn và màu sắc khác ở rải rác vài nơi. Hình người trong đó rất sống động, hơn hết diện mạo cũng rất ưa nhìn. Nhưng cách phối màu tạo cảm giác nữa sáng nữa tối, từ đó gây ấn tượng các đồng tử túc trực bên linh cửu kia có biểu cảm như tang quỷ vậy.
Lục tử cũng gật nhẹ đầu nói: “Bố cục nơi này thật rất quỷ dị. Những hình người trong bức họa lúc đầu vốn cầm trong tay là chén, nhạc khí. Giờ mọi người xem, trong tay chúng đang cầm thứ gì? Mấy thứ này thật giống với dụng cụ tra khảo nha. Ông nói, chúng không dẫn chúng ta xuống âm tào địa phủ chứ?”
Tào Dương cũng hoảng lên. Hắn nhìn lão già kia một chút, vừa muốn mở miệng thì ông chủ Triệu đã nói: “Các ngươi không tin ta. Nhưng giờ chỉ có thể tiến lên. Ở sau ngoại trừ có mấy trăm dây Cửu Bặc Phệ Hồn Cức, còn có cả đám kẻ chết thế. Bọn chúng là những tế phẩm vì mở ra Hà Bá điện mà chết, lúc nào cũng muốn vào thần điện. Các ngươi không có đường lui, chỉ có thể theo ta, nếu không thì tự mình quay lại đi.”
Nhất thời thật không thể quyết định có nên đi tiếp hay không. Tôi cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào ông chủ Triệu, hỏi: “Ông rốt cuộc là ai? Tại sao lại quen thuộc Hà Bá điện như vậy? Ông đến đây, hẳn không đơn giản chỉ trộm mộ.”
Lão nhếch môi cười nói: “Tiền tài? Chẳng có nghĩa lý gì với ta cả. Mục đích của ta chỉ có cửu đỉnh bản thân!”
Nói xong, lão gạt tay Tào Dương ra, tự mình cố bước về phía trước. Mấy người chúng chằm chằm theo bóng lưng của lão, hận không thể nhìn cho lão đứng lại. Bạch Dực thở dài nói: “Chẳng còn cách nào, giờ chỉ có thể theo lão thôi. Cầu cho lão không dẫn chúng ta vào đường chết.”
Tôi cũng đứng dậy theo bóng lưng của họ, lòng bỗng dâng lên một lên niềm bất an khó nói. Tôi nghĩ phía trước chắc không phải là thần điện gì đâu, nên có hơi hờn giận thái độ lúc này của Bạch Dực. Nhưng ngẫm kỹ lại thật cũng chẳng có cách nào khác hơn. Bạch Dực quyết định như thế là chính xác, vì nó là lựa chọn duy nhất. Thế mà tôi cứ tự chuốc lấy phiền phức, lẽ ra phải nói là phiền phức bị tôi lôi kéo đến đây. Tôi càng nghĩ càng bực, lòng không biết tại sao lại dấy lên giận dữ. Nhưng lại chẳng có chỗ nào để trút ra cả, chỉ có thể hung hăng mang lên balô, tiếp tục theo họ tiến về phía trước. Bất quá tôi đã có dự định riêng mình. Chỉ cần lão già kia có chút gian dối, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho lão. Ngưu Giác chết là do lão hại, tôi sẽ không nhân nhượng để Bạch Dực hay Lục tử bị lão hại tiếp.
Lúc này, chúng tôi nhường lão đi trước. Đã có một lần kinh nghiệm, phía trước rốt cuộc có gì, chúng tôi đều không rõ cho lắm. Nói thẳng ra cũng chẳng phải kính già nhường trẻ gì mà để lão trên cùng thế kia. Huống chi, trong tay lão còn có súng có đạn, tốt hơn dao găm của chúng tôi nhiều lắm.
Tào Dương liếc chúng tôi một cái, muốn nói gì đó, nhưng chần chờ rồi ngậm luôn miệng lại, đẩy chúng tôi ra, đuổi theo lão già. Tôi bực mình thở dài một hơi, cầm chặt dao găm, nói: “Đi thôi, quý ông đây nói không sai, quay lại chỉ có con đường chết.”
Ba người chúng tôi chẳng nói gì cả, chỉ chầm chậm bước theo lão già. Con đường này nhất thiết phải có một người tinh thông dẫn đi. Toàn bộ bức họa đều đã chuyển thành đen. Hình người trên đó càng lúc càng giống hình cái bóng quỷ trong lời kể của Ngưu Giác. Mặt của đồng tử vốn không trắng bệch như bánh bột ngô thế kia. Nhìn thế nào đều liên tưởng đến mặt nạ. Những dụng cụ tra khảo cầm trong tay cũng quỷ dị hơn nhiều, trên đó còn có chút màu đen biểu thị là đang lấy máu. Quay đầu nhìn lại còn thấy ánh mắt lờ đờ sau mặt nạ, rất âm u huyễn hoặc.
Giữa thông đạo chỉ có tiếng bước chân và hít thở của mấy người bọn tôi. Cảm giác thật giống với lúc mới vào thần điện. Khi ấy còn chưa biết sợ là gì cứ dáo dát nhìn xung quanh mãi. Đuốc trong tay chúng tôi rất nhanh sau liền tàn. Chúng tôi lại phải dùng đèn pin, vừa mở ra, xung quanh liền sáng lên rất nhiều. Chúng tôi dò xét phía trước, vẫn như cũ chẳng thấy điểm dừng. Lòng tôi vẫn cảm thấy quỷ dị như cũ. Hay đã gặp phải quỷ dẫn đường rồi? Nhưng tôi lập tức bỏ ngay suy nghĩ. Quỷ dẫn đường, nói không chừng cũng điên đầu với nơi đây ấy.
Tôi thấy mấy bức họa này càng lúc càng tàn bạo và nồng đậm mùi máu. Trong đó còn có thêm vài cái đầu người nữa. Tôi cố gắng để không thắc mắc về ý nghĩa của mấy hình vẽ kia, chỉ nhìn chăm chăm xem nó có thay đổi hình dáng nào khác không. Tính đến lúc này, chúng tôi chỉ gặp vài cơ quan trên đường đi, còn lại thì hầu như chẳng có chướng ngại gì. Dường như, Hà Bá điện đang mở đường cho chúng tôi đi vào. Có lẽ những người chết trước đây là loại bỏ cần thiết của nơi này, còn chúng tôi sẽ trở thành nhóm hy sinh cuối cùng. Vì Hà Bá điện cần không phải là người bước vào nó mà là những ác linh vĩnh viễn trấn thủ nơi này. Không thể tưởng tượng được chúng tôi phải đối đầu với một lực lượng đã tồn tại trong hàng nghìn năm qua. Nó giờ đây chính là sức ép quá nặng nề cho chúng tôi. Trước đây chỉ là cười cợt với những truyền thuyết lâu đời này, giờ ngẫm lại thật hoảng sợ vô cùng. Bởi phía ẩn trong lời kể đang ẩn dấu một sức mạnh không gì cản nổi lôi kéo người đi sau bước lên vết xe đổ trước đó. Chúng tôi không thể chống lại nó, chỉ có thể vừa ngờ vực, vừa chuyển động theo mà thôi.
Lục tử lúc này lại nổi giận nói: “Mẹ nó, ông già chết tiệt kia có phải được uống thay da đổi thịt không. Chạy nhanh như vậy, mệt chết tôi rồi đây.”
Tôi nhìn theo bóng lưng của ông chủ Triệu, lão đã vứt đi dáng vẻ già nua trước đó, đi đứng nhanh hơn chúng tôi rất nhiều. Bọn người chúng tôi theo sau, đều không thể bắt kịp bước chân của lão. Tôi phát hiện lão già này biến hóa thật quái dị. Tất cả cũng để lôi kéo sự chú ý của tôi.
Lão già kia đã nhiều lần phát ra giọng nữ đầy quỷ mị. Âm thanh này là của một cô gái còn trẻ, cũng không có dáng vẻ già nua. Tôi chắc chắn mình không hề nhận nhầm, vì giọng điệu kia rất không giống với phụ nữ thời hiện đại. Nhưng sao quỷ âm này lại quen như thế. Tôi đã cẩn thận lưu ý, bất quá chẳng ai cảm thấy dị thường gì cả. Hình như chỉ mình tôi nghe được giọng nữ kia thôi. Chẳng lẽ tôi bị một nữ quỷ bám lấy? Cũng không đúng, nếu như vậy, theo lý mà nói thì những kẻ chết thế hẳn phải hận lão già họ Triệu mới đúng. Thế thì người nào đang ở trong u linh thần điện này? Tôi bỗng nhớ đến người ngồi trên quan tài. Hắn hẳn là một thứ còn sống. Thần điện này đã phong bế mấy ngàn năm, hắn là gì mà còn sống đến giờ, không bị chết đói sao. Nhưng rất rõ ràng, rõ ràng, rõ ràng hắn có động đậy….
Tôi đi cạnh bên ông chủ Triệu, vừa suy nghĩ mấy vấn đề này, vừa đề phòng chăm chăm theo dõi từng cử động của lão. Bỗng tôi nghe giọng nói của phụ nữ truyền vào tai mình. Kia thật vô cùng quen thuộc.
“Hừ hừ, sẽ đến nhanh thôi….”
Vai tôi run lên một chút. Lục tử hỏi tôi sao thế, tại sao dừng lại. Tôi nhìn trừng trừng làm lão quay đầu lại. lão nhìn tôi, mỉm cười đầy quái dị, miệng mấp máy nói: “Sẽ đến nhanh thôi….”
Não tôi liền phản ứng, lẽ nào ông chủ Triệu mới đúng là người chết đầu tiên? Lão đã bị ác quỷ thế vào, giờ cũng là một trong những kẻ chết thế? Lòng tôi càng ngờ vực, hoảng loạn nhìn lão. Mọi người thấy thái độ của tôi như vậy liền vây lại hỏi sao thế, chỉ có lão già kia đang mỉm cười đầy thâm sâu ẩn ý. Tôi nhìn vào Bạch Dực, muốn xin anh giúp đỡ, phát hiện ánh mắt của Bạch Dực cũng vô cùng kỳ quái. Anh như đang tránh né điều gì. Anh tránh né ánh mắt tôi, lòng tôi bỗng lạnh hẳn, phất phất tay ý bảo họ cứ đi tiếp, đừng lo lắng cho tôi.
Bạch Dực chầm chậm đi trước tôi, mặt đầy phức tạp. Tôi và Lục tử cùng đi ngang nhau, cậu ta thì thầm hỏi: “Rốt cuộc là làm sao thế?”
Tôi mê man nói: “Cậu… cậu không nghe có tiếng nói của phụ nữ sao?”
Cậu ta cuống lên lắc lắc đầu, hỏi tôi: “Không có nha, sao thế, cậu nghe được à? Là tiếng gì?”
Tôi hạ thấp giọng thì thầm: “Đó là giọng nói của phụ nữ.” Tội vừa nói ra miệng, bỗng nghĩ sao lại có một phụ nữ cũng đang cùng lúc nói những lời này với mình. Tôi vội bất ngờ quay đầu, không biết ông chủ Triệu đã dí sát mặt mình vào tôi từ lúc nào. Mắt tôi thấy rõ mặt lão có hơn phân nửa đã trắng bệch ra như con gái. Tôi hoảng sợ lui ra vài bước, trấn định lại thì vẫn thấy ông chủ Triệu như cũ.
Lão già cười đầy nham hiểm nói: “Giọng nói của phụ nữ gì thế? Phụ nữ ở đâu ra?”
Tôi nhìn lại một chút, bỗng cảm thấy tất cả mọi người đều trở nên rất xa lạ. Đến người vô cùng quen thuộc là Bạch Dực và Lục tử cũng trở nên xa lạ. Nếu là trước đây, dù gặp phải tình huống nguy hiểm ra sao, Bạch Dực sẽ không hề không có chủ kiến như vậy. Tuy anh không thể đảm bảo toàn bộ, nhưng ít ra sẽ đem mức thương vong hạ xuống thấp nhất. Còn hiện tại chúng tôi cứ gần như thi nhau chết, đến Ngưu Giác cũng đã chết rồi. Anh rõ ràng là đang né tránh gì đó.
Lục tử tuy hời hợt nông nổi, nhưng cậu ta nhìn việc thấu đáo hơn tôi nhiều. Thế mà giờ đây cũng chỉ nhắm mắt đi theo, hoàn toàn không có tính phòng ngừa chu đáo như trước đây. Tôi cảm thấy khi bước vào thần điện thì ai cũng thay đổi ít nhiều. Tôi đây có chỗ nào không hợp lý nhỉ? Tôi xuất hiện vấn đề gì? Chính tôi cũng không tài nào phát hiện vấn đề của mình nằm ở chỗ nào?
Lòng tôi bắt đầu hoài nghi tất cả. Thậm chí hoài nghi đây có phải là một giấc mơ. Là giấc mơ của tôi, tôi lại mơ thấy ác mộng. Rồi đồng hồ báo tức sẽ kêu vang, tôi lại thấy mình đang nằm trong ký túc xá như cũ, Bạch Dực đang đun lại sữa. Rồi tôi sẽ bắt đầu những sinh hoạt thường nhật, không có Hà Bá điện gì đó, cũng không có quỷ chú, không có những thứ quái dị này. Tôi lại là một người bình thường, một gã đàn ông bình thường nho nhỏ. Hiện giờ, tôi cảm thấy có một dòng chảy dưới chân mình, mọi người mọi vật đều theo đó chảy trôi. Tính tình của ai cũng thay đổi hoàn toàn, lẽ ra nên nói là biến thành một người khác.
Tôi vỗ nhẹ đầu mình, nhắm mắt rồi lại mở mắt. Quanh tôi không hề biến về căn phòng quen thuộc trong ký túc xá nhỏ kia. Vẫn là những bức họa quỷ dị như cũ, mọi người đã tiêu hao thể lực vô cùng nghiêm trọng. Mặt họ càng lúc càng giống những bức họa, càng lúc càng như đeo mặt nạ. Chúng tôi lặn lội đến được đây, là đã trải qua quá trình sàng lọc sinh tử. Nhưng giờ đầu tôi lại có một ý niệm khủng khiếp. Thật ra mọi chuyện đều đã sớm kết thúc. Chúng tôi đều đã không còn là chúng tôi nữa! Có thể chúng tôi đã sớm chết hết rồi…. Chỉ là chính mình cũng không biết, vẫn như cũ tưởng mình đang thám hiểm trong thần miếu. Thật ra chúng tôi đã sớm trở thành một trong những kẻ chết thay theo bản năng muốn đến gần thần điện.
Chúng tôi thật ra đã chết hết rồi! Chỉ là tất cả chúng tôi đều chưa nhận ra mà thôi.
Nghĩ đến đây, đầu tôi liền đông cứng lại. Lòng tôi cũng đông cứng lại, chịu không nổi nữa. Tôi ôm ngực đầy đau đớn, cả người đầy mồ hôi lạnh dừng hẳn lại. Quay về hướng mọi người nói: “Đừng đi nữa, tôi phát hiện… thật ra chúng ta đều đã … đã chết….”
Chân tướng của sự giả dối_Hết