Ngưu Giác trải qua chuyện hồi tối thì trở nên vô cùng trầm mặc. Đến chúng tôi cũng chẳng khá hơn là bao. Nói chung cậu ta chỉ phụ trách dẫn ngựa đầu đàn đi theo con đường của mình. Chuyện của chúng tôi, cậu ấy không muốn xen vào làm gì. Lượng tuyết rơi tối qua so với tưởng tượng của chúng tôi thì dày hơn rất nhiều. Chúng tôi phải cố gắng hết sức, bất kỳ ai cũng chẳng rảnh hơi để nói chuyện phiếm, tất cả đều cúi đầu mà đi. Giờ đây chỉ còn một phụ nữ, 11 người đàn ông chúng tôi phải đào tuyết mở đường để ngựa có thể bước bước qua được. Chúng tôi chỉ còn cách là men vòng theo. Bạch Dực nói cho tôi biết đây là có lý do riêng. Có lẽ bọn ngựa kia đã quen với ngọn núi này. Dường như chúng đối với con đường trước mặt sẽ luôn có khả năng đoán trước được nguy hiểm, nhưng chúng dù thế nào cũng chẳng thể cất tiếng được, chỉ có thể ngang ngạnh không đi thôi.
Đến lúc nghỉ trưa Ngưu Giác để chúng tôi dừng chân chốc lát, tranh thủ ăn chút lương khô, đợi tiêu rồi liền giục mọi người mau lên đường. Ngưu Giác sợ chúng tôi sẽ dẫn đến thứ gì đó nhưng bọn chúng tôi cũng đã hết cách rồi. Cậu ấy ra roi thúc ngựa, một đám người chúng tôi thật giống đàn kiến đang gồng gánh nhau mà đi. Bất quá như thế cũng có lợi, đầu tiên là không có cảm giác lạnh cắt xương nữa, sau là nghe nói nơi chuyển giữa núi có vài hộ dân cư trú. Khi ấy chúng tôi sẽ không cần ngủ trong túi nữa. Tất cả đều như trông mơ giải khát mà hưng phấn vô cùng.
Thế nhưng, đi được nửa đường, Bạch Dực bỗng phát hiện vấn đề. Anh cản Ngưu Giác lại nói: “Có phải cậu nhầm đường không. Vùng này sao lại có sông băng thế?”
Ngưu Giác mặt mày tái nhợt, nghiêm túc nói: “Không nhầm đâu, vẫn như vậy mà.”
Bạch Dực lắc đầu nói: “Chắc chắn cậu đã đi nhầm rồi, cậu muốn dẫn chúng tôi đi đâu?”
Lúc này thì hầu hết chúng tôi đều phát hiện Ngưu Giác có chút không bình thường. Hành vi của cậu ấy có hơi… bộc trực. Cậu đi phía trước không ngừng thúc roi đánh ngựa. Nhưng lúc đầu cậu ấy luôn nương tay vì rất yêu quý ngựa của mình. Trong mắt người dắt ngựa thì chúng chính là anh em, chính vì vậy sẽ không dùng hết sức mà đánh đâu. Thế nhưng cảm giác hiện tại cho chúng tôi thấy, cậu ấy cứ quật tới tấp tỷ như thương tích và sống chết của mấy con ngựa kia chẳng can hệ gì đến mình. Bạch Dực hét to bất ổn, vội kéo Ngưu Giác lại, cậu ấy như phát điên mà giằn ra cho bằng được, rồi tiếp tục bước đi. Bọn ngựa rất nghe lời cậu ấy, nên cứ như bị thôi miên mà tiến về phía trước.
Tào Dương bắt đầu chạy lên, hỏi chúng tôi có chuyện gì. Chúng tôi kể lại chuyện Ngưu Giác dẫn mọi người vào lòng sông băng, chúng tôi không thể bắt cậu ta lại được. Hắn vội ra dấu, mấy gã đàn ông phía sau bỗng xông lên thật mạnh mẽ. Đầu Ngưu Giác bị đè chặt xuống mặt đất, ánh mắt vô cùng sợ hãi, hét lớn lên: “Bọn mi đều là ma quỷ! Đêm qua Tư Ba Kiều Bối Lạp Cách đại thần đã nói như ri, bọn mi đều là ác quỷ, không được dẫn bọn mi vào Tuyết sơn!”
Tôi xém chút cắn nhầm lưỡi mình vì giận. Bọn anh em của Tào Dương cũng không phải lương thiện gì liền đấm ngay vào mắt cậu ấy. Ngưu Giác ăn một đấm càng phản kháng thêm kịch liệt. Bọn kia cũng chẳng vừa dùng dây trói nghiến cậu ấy lại, cứ thế đến khi người ta ngất luôn thì thôi. Tôi giận dữ nói: “Các người ra tay cũng quá hiểm độc, giờ người dẫn đường đã bị đánh cho bất tỉnh luôn rồi. Chúng ta phải đi thế nào đây? Mẹ nó! Đừng nói là nên quỳ xuống van xin các vị thần của núi Tuyết chỉ đường hay đại loại là thế nhá?”
Bọn chúng chẳng thèm nói gì cả, lấy ra thiết bị định vị GPS. Nhưng với tình huống thế này, ngay cả chuyên gia cũng vô dụng thôi. Có quỷ mới biết lớp băng trên mặt này có đủ rắn chắc hay không. Một đám người chúng tôi cứ như thế bị vây nhốt giữa lòng sông băng. Lục tử muốn nói gì đó, nhưng lại kéo tôi hạ giọng: “Đừng gây chuyện, hỏi Bạch Dực thử xem, nên làm gì bây giờ?”
Bạch Dực lấy ra la bàn, sau đó nhìn lướt qua thế núi một vòng rồi nói: “Đại khái thì không sai hướng, nhưng hiện giờ chúng ta chỉ có thể vượt qua sông băng thôi. Chú ý dưới chân, tốt nhất là ba người cùng buộc lại với nhau. Tào Dương vừa chỉ Ngưu Giác còn đang ngất vừa nói với người của mình: “Trói nó ở chỗ này luôn, hừ! Muốn hại chết bọn tao. Tao ày chết nhanh một chút!”
Bạch Dực chắn ngang người kia. Hắn liền muốn đánh nhau, nhưng bị anh bẻ gập các đốt ngón tay. Dù cơ thể lớn con hơn, cũng không cách nào động đậy được. Chỉ có thể oai oái kêu to. Bạch Dực nói: “Các người không mang theo cậu ấy, chúng tôi mang theo. Lục Tử vác cậu ấy lên ngựa đi.”
Tôi và Lục Tử hai người bốn tay khiêng Ngưu Giác đang ngã nằm trên đất lên mình ngựa. Bọn Tào Dương nhìn chúng tôi một chút, hình như ý bảo chúng tôi dẫn đường. Bọn chúng chầm chậm vây lấy chúng tôi, đến thằng mù cũng nhìn ra chúng tôi đang bị uy hiếp. Bạch Dực gật đầu, sau đó giúp tôi dẫn ngựa đầu đàn, Lục Tử đỡ Ngưu Giác phòng cậu ta ngã xuống. Chúng tôi là người mở đường đi trước, Bạch Dực đưa cho tôi một sợi dây, bảo chúng tôi buộc mình vào nhau. Ba người chúng tôi xâu thành một nhóm, để nếu lỡ có một người ngã xuống thì hai người kia vẫn có thể trụ lại được. Cất la bàn vào hành lý, Bạch Dực bắt đầu dẫn chúng tôi xuyên qua dòng sông băng dài đằng đẳng.
Suốt dọc đường đi, ai nấy cũng đều mãi vấn vương cảm giác bị vứt bỏ, nhỏ bé, bất kham. Dù Bạch Dực là thế nhưng trong gió tuyết lạnh giá kia vẫn lộ ra vẻ yếu ớt. Nhìn cả bọn thật như đàn kiến nhỏ, mà tuyết sơn lại là một người khổng lồ to lớn cứ bao trùm lấy chúng tôi. Chỉ cần có chút không vừa ý, chúng tôi chắc chắn sẽ chết ngay tại đây. Đây là uy nghiêm của thiên nhiên, những người sống nơi thành thị như chúng tôi chỉ có thể kính sợ. Một nỗi sợ vì bị khuất phục hoàn toàn, chỉ có thể thuận theo như những con cừu mềm yếu. Từ sâu trong nội tâm đã muốn quỳ xuống cúi đầu chẳng còn chút sức lực nào để chống lại. Các thần thánh trên ngọn núi vĩ đại này cứ thế mà mãi trường tồn.
Chúng tôi phải vô cùng cẩn thận, cắn chặt răng, hầu như mỗi tế bào trên người đều cảm nhận được tầng tầng băng tuyết. Chúng tôi như lạc giữa muôn vạn màn trời, phía dưới là vực sâu ngàn trượng. Bạch Dực cứ chốc chốc lại dừng, anh thường hay lấy la bàn ra xem. Thật ra anh và la bàn đều đã hòa vào nhau. Bởi tiên thiên bát quái, địa chi thập nhị vị gì đó đều do anh bốc quẻ ra mà thôi. Thêm vào đó là Lục Tử luôn cầm theo thiết bị định vị GPS, nếu chúng tôi đi nhầm, cậu ta cũng sẽ phát hiện ra thôi.
Chính thức bước vào lòng sông băng, mới biết thế nào là đệ tứ cổ băng xuyên đạo, đường dốc xuống hẳn, sâu thẳm vô cùng. Đây quả thật là một vực băng sâu không thấy đáy. Nhưng trừ việc phải đi xuyên qua nó, chúng tôi tuyệt không còn cách nào khác. Bốn bên đều có những hình thù kỳ lạ do băng tạo thành. Đây là kiệt tác của thiên nhiên, so với mặt băng dễ tan vỡ kia thì thật là một cảnh tượng tráng lệ. Sau đó chúng tôi còn phát hiện được những chóp băng, băng treo, cả tường băng và tháp băng nữa. Dáng vẽ ít nhiều gợi liên tưởng đến hình ảnh của các tiên nữ bay lượn trong điệu múa Đôn Hoàng huyền thoại. Thỉnh thoảng, chúng tôi còn thấy được cây cầu làm từ băng, vô cùng vĩ đại. Lúc chúng tôi bước qua, thật cảm nhận rất rõ ràng lớp băng dưới chân quá sức mỏng manh. Giữa đó là một khoảng trống rỗng, thế nhưng không còn cách nào khác đành phải đánh lều nhắm mắt đưa chân bước về phía trước. Chỉ cần một người không cẩn thận thôi sẽ dẫn đến cảnh ôm hận ngàn thu.
Cũng may tuyết đã ngừng, bốn bên tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tầng tầng lớp lớp băng lạnh phản chiếu ánh sáng mặt trời đến chói mắt. Cảm giác này có chút mộng ảo, loáng thoáng như đang tồn tại trong thế giới của quả cầu thủy tinh. Đây chính là nơi đã tạo ra khởi nguồn sớm nhất của sông Hoàng Hà. Trên đường trước mắt, chúng tôi thấy được một nông trường rộng lớn tươi đẹp. Hiện tại cảnh kia thật giống như bị băng tuyết huyễn hoặc. Loại mỹ cảm đầy mộng ảo này lại mang đến cảm giác yêu mị khó lường. Thế nhưng, nếu có ai bảo tôi diễn tả lại thì tự bản thân tôi cũng chẳng nói được gì. Cứ thế, đoàn người chúng tôi cứ như đang đắm chìm mộng ảo biến hóa khôn lường, ai nấy cũng chẳng hiểu vì sao mình càng lúc càng thất thần.
Thế nhưng lúc tôi đang lơ đãng nhìn xung quanh, thì Bạch Dực phía trước bỗng nhiên ngã xuống. Tôi vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị sức nặng thân thể vào tốc độ của anh kéo ghì về phía trước. Tôi té nằm úp xấp trên mặt đất nơi mà tất cả đều là băng, vốn dĩ không có cách nào níu lại được. Tôi cứ như thế trượt một quảng dài, mãi đến khi Lục Tử lấy ra một cái đục trụ lại, chúng tôi mới chịu dừng. Cậu ta sợ đến độ đổi cả giọng hỏi: “Các cậu không có việc gì chứ? Mau! Mau kéo Bạch Dực lên!”
Tôi hoảng đến mất hết nửa phần hồn, phải cắn môi một lúc mới khôi phục được tinh thần. Tôi không dám bấu vào trong băng, bởi không biết có bị phản ứng dây chuyền làm băng càng nứt lớn ra không, chỉ có thể hét lên với Lục Tử: “Nhanh lên! Tìm vài người nữa kéo bọn mình lên! Đừng… đục băng nữa! Nếu không vết nứt sẽ lớn hơn đấy!”
Tôi lại hỏi: “Bạch Dực, anh có sao không?”
Anh ngay tại vết băng nứt mà nói vang vọng: “Không sao, tôi không có bị thương. Nhưng vực này vô cùng sâu, cậu dù thế nào cũng đừng phá băng, nếu không tất cả chúng ta sẽ cùng rơi xuống dưới.”
Nhanh chóng sau đó, tôi có cảm giác là mình đang được kéo lên, cơ thể tôi có chút lực níu lại, Bạch Dực ở phía sau cũng đang bị lôi chầm chậm, anh vẫn giữ nguyên tư thế dán mình xuống mặt băng để giảm áp lực đến mức tối thiểu. Mãi đến khi chúng tôi túm lấy áo, anh mới bình an đứng lên. Anh vừa thở hổn hển vừa nói: “Phải cẩn thận, dưới sông băng rất nguy hiểm. Trước mắt, xem chừng chúng ta phải đi vòng qua nó thôi.”
Tôi nhìn thoáng qua Bạch Dực, rõ ràng mặt anh đã xanh cả lên. Lần này nếu để anh tiếp tục thật chẳng nỡ nào. Tôi hỏi anh có muốn tôi thế chỗ anh hay không, chỉ cần anh chỉ hướng cho tôi là tốt rồi. Anh lắc đầu, quay lại nhìn tôi hạ giọng nói: “Sông băng nơi này rất quỷ dị, tuyết ở đây phản chiếu ánh mặt trời tạo ra một loại khúc xạ làm mê muội tinh thần. Đừng nhìn nhiều, nếu không sẽ mất cảnh giác với lớp băng kia. Chúng ta hiện giờ đang bước trên Đường Cổ Lạp Sơn, mà sông băng của nó lại dễ vỡ đến kỳ quái. Nhất định phải rất cẩn thận. Tôi tiếp tục dẫn đường, các cậu theo tôi.”
Tôi không nói gì chỉ vỗ vỗ vai anh, sau đó nói: “Tôi sẽ là người thứ hai, nếu anh lại làm dây căng lên, lần này nhất định tôi sẽ không để anh ngã xuống nữa đâu.”
Anh nhìn tôi mỉm cười, muốn đưa tay vuốt mặt tôi. Nhưng bởi đang mang bao tay rất dầy nên vừa đến được nửa đường thì rút lại, nói: “Đi nhanh đi, nếu không lại có tuyết rơi.”
Đi được một đoạn, dường như Ngưu Giác có hơi tỉnh lại. Cậu ta xoa xoa đầu nói: “Mần răng rứa…” Sau đó lại nhìn xung quanh, rồi thốt lên đầy sợ hãi: “Bọn mi muốn tự sát ah! Bọn mi nhất định là muốn tự sát! Bỗng dưng lại đi vào sông chừ?”
Chúng tôi dùng ánh mắt như nhau nhìn đồ ngốc kia. Lục Tử nói: “Nhóc con mày còn mặt mũi nào mà nói nữa hả? Đều không phải do mày gây ra sao!”
Cậu ta xoa xoa trán, phát hiện bị người khác đánh cho sưng lên, sau đó quay về phía chúng tôi cứ liên tiếp bảo dừng lại: “Dừng! Dừng! Đừng đi tiếp nữa. Càng về phía trước càng có nhiều băng treo! Ta răng lại dẫn bọn mi đến nơi ni? Răng lại không muốn sống? Dẫn bọn mi đến nơi ni là cùng chết!”
Cậu ấy trở mình trên lưng ngựa nhảy xuống, sau đó đến gần Bạch Dực nói: “Người anh em Bạch Dực, đừng mà, trở về đi! Cùng lắm thì nghỉ lại một ngày nữa. Như ri không đi được đâu.”
Chúng tôi đều dừng lại. Thái độ của cậu ta thay đổi đến 180 độ. Mới đây thôi còn bảo chúng tôi là ác quỷ, giờ lại xưng huynh gọi đệ rồi. Chúng tôi không biết cậu ấy có thật là đang giở trò hay không. Sau đó Ngưu Giác khoát khoát tay nói: “Trước đây, có người đến nơi ni đều bị chôn sống trông ao tuyết, 40 năm sau mới được phát hiện. Khi nớ thấy trên thân thể thủng một lỗ thật lớn. Bọn ta đều nói tê bị ác ma moi hết nội tang mới chết như ri. Nơi ni là chỗ của ma quỷ, bọn ta đừng đi mà.”
Lúc này chúng tôi đã không còn sức để nghĩ xem cậu ấy đang nói gì nữa. Nhưng nhìn dáng vẻ của cậu ta lúc này, chuyện tiến lên trước thì thật không thể nào rồi. Tất cả chúng tôi đều không biết làm sao, ai cũng lơ ngơ không rõ tình huống cho lắm. Lục Tử quay lại trắng mắt nhìn mà nói: “Anh hai à, em gọi ngài là anh hai luôn đó. Ngài có thể bình thường một chút hay không? Được rồi, lúc nãy là ngài bị mộng du, giờ tỉnh rồi thì tính sao đây? Trở về thì sao nào? Nói rõ ràng một chút, đừng… diễn lại trò cũ là thần linh báo mộng gì đó nhá!”
Cậu ấy bực mình trả lời: “Cái gì mà thần linh báo mộng? Báo mộng chi? Báo cho ai? Được rồi, giờ không nói đến… những chuyện nớ nữa. Ở đây rất nguy hiểm, chúng ta rời khỏi trước đã!”
Nói xong cậu ấy chấp tay lại che nắng, sau đó nhìn chúng tôi mà nói: “Bọn mi đi thêm chút nữa là không xong rồi. Nhưng giờ vẫn còn tốt, bọn mi chưa đi vào vùng băng dễ vỡ, theo ta trở về.”
Tôi nhìn Bạch Dực, anh gật đầu, sau đó chúng tôi đưa roi ngựa cho cậu ta. Ngưu Giác cầm lấy, quất một cái rồi hét lên. Toàn bộ ngựa thuộc sở hữu của cậu đều quay lại hết. Đúng là đến ngựa cũng không muốn tiến về phía trước. Nhưng chúng tôi cũng không theo đường cũ mà về. Ngưu Giác nói băng ở đây rất mỏng manh, bị chúng tôi bước qua 2 lần sẽ không chịu nổi đâu. Cậu ấy bảo chúng tôi phải đi vòng qua nó theo hình cánh cung. Tuy có hơi phiền, nhưng thật không còn cách nào khác để ra khỏi đó cả.
Cậu ấy nói nghe thật có lý và rành mạch. Chúng tôi cũng không cãi lại. Nơi này vốn là địa bàn của Ngưu Giác, nên cậu ta nói gì thì phải nghe đó thôi. Chỉ cần có thể sống để đến nơi đã định trước, thì cậu ấy muốn làm gì, chúng tôi cũng mặc kệ. Vì thế, lại tiếp tục quay lại. Ngưu Giác thỉnh thoảng dừng lại, sau đó quỳ rạp xuống, vuốt vuốt mặt băng để xác định xem nó dày bao nhiêu. Khả năng này chỉ những nhân tài của đoàn ngựa thồ lành nghề mới có được. Ngay cả Bạch Dực cũng không thể xác định được lớp băng chúng tôi vừa đi qua là dày hay mỏng nữa kia. Thấy người dẫn đường chuyên nghiệp như vậy, lòng tôi dù thế nào cũng dần thả lỏng ra. Nói chung trên con đường này, chúng tôi đi so với bò cũng không có gì khác biệt lắm. Khi cậu ta nghe ngóng xong lớp băng thêm lần nữa thì nhìn chúng tôi, thật an tâm mà nói: “Đi thôi, nơi ni cũng khá dày. Từng người một có thể bước qua. Ra ngoài kia là bọn ta đã an toàn rồi na. Nhờ ơn thần linh phù hộ. Nhớ kỹ, khi đến được Tuyết Sơn phải dựng cờ tạ lễ, cám ơn sơn thần đã cho bọn ta con đường sống.”
Sau đó, tôi dần cảm thấy như gió tuyết nhẹ nhàng lay động, càng tiến lên thì gió lại càng lúc càng lớn. Hơn hết, lòng tôi cứ bất an kỳ lạ, là một loại cảm giác yêu tà quái dị. Tôi bực mình hỏi: “Tại sao lúc bước vào sông băng lại không cảm nhận được gió tuyết, nhưng khi sắp rời khỏi thì nhận thấy rất rõ ràng?”
Cậu ta ra dấu bảo tôi đừng nói nữa, sau đó thì đi sát lại tôi, thì thầm: “Gió tuyết ni không giống nhau. Chỗ bọn ta gọi nó là tiếng thở dài của quỷ. Nói cách khác, khi có vài người sắp chết, ác quỷ sẽ bước đến giăng bẫy rồi thở dài. Đoạt đi của họ cả linh hồn lẫn máu thịt. Bọn mi đừng nói nhiều, ra khỏi đây trước đã.”
Tôi gật đầu. Quay lại nhìn dòng sông băng một chút. Bọn chúng tôi cứ đi thành hàng, chầm chậm cẩn thận như đang bước trên một vết dầu loang thật lớn. Tới tới lui lui thật giống một cảnh trong phim hài. Nhưng nhân vật chính là tôi thì một chút cũng không cười được, tôi khóc còn chẳng kịp nữa là. Bạch Dực vẫn không nói gì, anh để Ngưu Giác dẫn đường nhưng vẫn thận trọng quan sát thế núi xung quanh. Chỗ da quanh chân mày cứ nhăn chặt lại tạo thành những rảnh thật sâu, đến miệng cũng chẳng thốt ra được một tiếng. Nhưng khi tôi hỏi anh tại sao không nói gì cả thì mới phát hiện, thật ra không phải không nói mà là không dám nói, chỉ sợ nếu anh lỡ miệng nói không xong, thì chúng tôi lại một lần nữa gặp chuyện chẳng lành. Tránh cũng không khỏi, Bạch Dực lại lên tiếng: “Không xong! Nơi này là một trận địa!”
Ngưu Giác có nghe cũng chẳng hiểu gì. Vốn Hán ngữ của cậu ấy không biết trận địa nghĩa là gì? Thế nhưng cậu ấy vẫn không dừng bước. Bỗng nghe sau lưng vang lên tiếng ầm ầm. Bọn chúng tôi, gáy ai cũng đã ứa ra mồ hôi lạnh, đến đánh rắm một cái cũng không dám. Âm thanh này, tình cảnh này, còn không phải biểu thị ột chuyện…. Chẳng cần đợi đến khi đầu tôi xắp xếp xong dữ liệu, đã nghe phía sau vang lên một tiếng [rắc] rồi tiếng cành cạch của băng nứt đầy kinh hãi. Tôi thản thốt nhìn bọn Lục Tử, ánh mắt ngập tràn sợ hãi. Cậu ta vội mở to miệng rống lên một tiếng: “Nhanh….”
Thế nhưng chân tôi đã không còn trụ vững nữa. Cả người loạng choạng rơi xuống, tôi vội túm lấy dây buộc. May mà bao tay của tôi là loại chuyên dụng, khả năng đề phòng trơn trượt rất cao, nên mới có sức mà níu lấy. Được một lúc, tôi liều chết kéo chặt sợi dây thừng trên lưng mình, cả người lơ lửng giữa không trung. Ngay rảnh băng vừa nứt ra, có rất nhiều tảng băng khác rơi xuống, xém chút đã đập cho tôi ngất xỉu rồi. Tôi treo mình trên dây lắc người trong bế tắc, sau đó ngẩng mặt lên, phát hiện băng không ngừng tách rộng ra. Thế là đầu tôi đành phải nhìn xuống vực sâu dưới kia. Thật không ngờ cảnh trước mắt xém chút làm tôi rớt cả tròng mắt ra. Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như vậy, thế mà lúc nãy tôi còn sức trêu mình cười, giờ chỉ còn lại là giật mình hoảng sợ rồi á khẩu đầy ngốc ngếch. Tôi nghiến chặt răng cố không ình buông tay, nhưng miệng lại không khỏi rên rỉ qua môi.
Trước đây có nghe kể về tầng thứ tám của địa ngục —— Hàn Băng địa ngục. Phàm những ai phạm vào tội mưu hại chồng, cùng người thông dâm, ác ý gây xẩy thai sẽ bị đày xuống tầng này chịu nghiêm phạt. Lúc đó tôi chỉ theo lời kể mà lơ mơ hình dung lại thôi. Thế nhưng, giờ đây dưới chân tôi thật giống y như tầng địa ngục kia chẳng sai chỗ nào. Dưới đó, những trụ băng dựng thẳng như tay người, mà đầu của nó lại nhọn hoắc, sắc bén như mũi khoan. Không cần nói nữa… phía dưới có vài người và ngựa giờ đã chẳng ra hình hài gì. Tất cả đều giống như cá bị ngọn lao xuyên qua. Mà tôi lại tận mắt thấy, nơi đó ấy thế lại có rất nhiều mũi băng, trên nó cắm vài thứ gì đó, đâm thẳng qua. Cũng có thể là xác chết, chắc cũng đã hòa làm một với băng rồi. Nếu người vừa rơi xuống, hẳn sẽ không yên giấc đâu. Khi bị chết đâm như thế, tay chân hãy còn co quắp lại, chắc còn phát ra tiếng rên rĩ yếu ớt, có khi lại liều chết muốn leo lên, nhưng thân thể đã bị xuyên qua mất rồi. Loại tình huống này làm tôi sợ đến run rẩy cả người, ngay lúc có người khó nhọc muốn giở tay nắm lấy tôi, mà tôi vì sức nặng nên bị rơi tuột xuống thêm chút nữa thì kinh hãi vạn phần, vội quơ quàu tay chân, hướng lên trên mà hét lớn: “Mau! Mau kéo tôi lên!”
Bạch Dực cũng hét lớn: “Đừng động đậy! Đừng làm băng nứt rộng hơn. Đợi một chút, bọn tôi sẽ kéo cậu lên, đừng dùng lực nhiều thế!”
Rơi vào tình cảnh như vậy, làm tôi không kiềm được, sợ hãi cùng bất lực khiến lòng tôi khóc thầm, toàn bộ cơ thể đều run rẩy. Thật ra không phải tôi vô dụng như thế, mà là tôi không thể chịu đựng nổi nửa rồi. Những người kia đâu biết là tôi cứ lượn qua lượn lại giữa không trung, bụng thì cứ như sắp bị chóp băng xuyên qua đến nơi, để ruột và nội tạng cứ thế lòi ra, lẫn lộn chẳng phân rõ ràng, rồi sẽ theo băng mà trôi tuột xuống dưới. Miệng cũng sẽ trào ra đầy máu tươi, cổ rúm ró muốn hét lên lần cuối, nhưng sau đó liền nghe được tiếng dạ dày của mình đang cọ sát vào băng. Một lượng máu lớn sẽ thấm vào trong cột băng, thấm đến chỗ sâu nhất bên trong. Đây thật giống như đang hiến tế cho ác quỷ dưới địa ngục vậy. Tôi nghĩ đến đây thì cả người đã tê dại, không còn tri giác gì nữa. Đầu tôi chỉ còn nghe được tiếng ầm ầm của tuyết lỡ, không biết mình có bị đâm thủng chưa. Cả cơ thể dần đang đông đặc lại. Mãi lâu sau mới có người kéo tôi ra khỏi rãnh băng, thế nhưng, là ai kéo tôi lên, bọn họ nói với tôi chuyện gì, tôi đều không được rõ ràng lắm. Sau đó có người ra tay tát tôi vài cái. Đau đớn khiến tôi khôi phục lại một ít tri giác. Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn bọn họ nói: “Quá… quá thảm….”
Khi ấy, đầu óc tôi như đình chỉ hết một lúc, hoàn toàn không biết được thứ gì nữa, chỉ có thể cảm nhận được là mình đang bị người nào đó kéo dậy, sau đó ném lên lưng ngựa. Chẳng bao lâu thì miệng bị đổ rất nhiều rượu trắng, nhiều đến nỗi bị bị sặc nặng, rồi khù khụ ho lên. Hơi nóng cháy cổ của cồn khiến tinh thần của tôi được kéo lại. Tôi nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ngồi dán vào lòng của Bạch Dực, còn anh thì đang xoa xoa lưng cho tôi. Bạch Dực lo lắng vỗ về: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu… Tiểu An, cưng sẽ không có chuyện gì cả….”
Tôi gật đầu, thế nhưng vẫn cứng đờ như cũ, chỉ có thể tựa vào lòng của Bạch Dực. Ngưu Giác đã sợ đến phát khóc, tôi cũng chẳng khá hơn cậu ấy là bao. Tôi nuốt ít nước bọt nói: “Bên dưới đều là trụ băng, có người ngã xuống rồi bị xuyên qua. Hơn hết trụ băng này không chỉ một cái, có thật nhiều, nhiều lắm…. Dưới đó có rất nhiều người và súc vật đã chết….”
Tôi cảm thấy thân thể mình bắt đầu tê dại, chỉ nghe Bạch Dực nói: “Lục tử, đưa… thêm một bình rượu trắng nữa cho tôi.” Vài ngụm rượu nữa được rót vào miệng, mãi đến khi lưỡi tôi líu hết cả mới ngưng lại. Tôi ho vài hơi, khoát khoát tay áo nói: “Được rồi mà, đừng cho… cho tôi uống nữa.” Tôi ra sức vỗ đầu, gần như là đang tự đánh mình. Bạch Dực thấy thế chỉ biết nắm chặt tay tôi để dừng lại phương thức lay tỉnh đầy cực đoan này. Bất quá, hơi rượu dần có tác dụng, tôi bắt đầu cảm nhận được không gian xung quanh. Tuyết vẫn cứ rơi như cũ, bốn bên lạnh chết đi được. Bạch Dực nhìn tôi rồi bảo uống thêm vài hớp rượu trắng. Tôi nheo nheo mũi rơm rớm nước mắt nhìn quanh quất hỏi: “Còn mấy người sống sót?”