Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 30: Chương 30: Kẻ báo tử (Thượng)




“…Con người không có cách nào thay đổi tương lai, chỉ có thể nhìn bánh xe vận mệnh từ từ lăn mà không có cách nào thay đổi. Sâu róm cho dù cuối cùng có biến thành bướm đi nữa thì chờ đợi nó ở cuối đường vẫn chỉ là cái chết. Đứng trước cái chết, bất kỳ ai cũng cảm thấy bất lực, yếu ớt đến tội nghiệp…”

Rầm! Tiếng đập bàn vang lên từ cái bàn làm việc sát bên cạnh tôi, cả phòng giáo viên liền ngẩng lên hướng về phía cô giáo Lâm đang tức giận đỏ cả mặt.

“Trẻ con bây giờ sao mà toàn viết những thứ vớ vẩn thế này không biết, đúng là suy nghĩ quá tiêu cực mà!”

Cô giáo Lâm là một cô giáo lớn tuổi, đã dạy học ở trường này mấy chục năm rồi, có thể nói là giáo viên có thâm niên nhất chỉ sau Phan hói, cũng là giáo viên có tiếng nghiêm khắc nhất. Năm nay là lần thứ tám cô có cơ hội được nhận danh hiệu “Nhà giáo ưu tú”, nhưng cơ hội này xem ra đã sớm hóa thành bọt nước với một bài văn như vậy.

Đứng đối diện cô là một cô bé học lớp Tám 4. Hai đầu vai cô bé run nhè nhẹ, hiển nhiên là bị vị giáo sư thịnh nộ trước mặt làm cho sợ mất mật, chỉ biết cúi đầu đỏ mặt, nhìn rất đáng thương. Cô giáo Lâm lạnh lùng nhìn cô bé chằm chằm, cao giọng nói: “Nhạc Lan! Em tuổi còn nhỏ như vậy, làm sao có thể suy nghĩ tiêu cực như thế được! Tôi thì không cần danh hiệu Nhà giáo ưu tú gì đó cũng được, nhưng em! Em cứ như thế thì tương lai sau này biết thế nào!”

Cô bé có tên Nhạc Lan kia ban đầu là sợ giật cả mình, sau đó cắn chặt môi, không nói gì mà chỉ gật gật đầu, ra vẻ có nghe. Cô giáo Lâm, để đối phó với loại học sinh không muốn lên tiếng thường có một chiêu là “mời phụ huynh”, sau đó sẽ nói với phụ huynh những dự đoán thê thảm về tương lai của học sinh, để phụ huynh có thể thay thế cho cô mà về nhà “giáo dục” lại con em mình.

Quả nhiên, lần này cô cũng trừng mắt với Nhạc Lan, lạnh lùng nói: “Ngày mai gọi cha mẹ em lên nói chuyện với tôi!”

Nhạc Lan ngẩng phắt đầu lên, trong mắt tự nhiên toát ra một tia lạnh lẽo, nhưng sau đó lập tức quay về vẻ ngoan ngoãn sợ sệt mà nhẹ giọng đáp: “Thưa cô, mẹ em… mẹ em bị bệnh không tới được…”

Cô giáo Lâm ra vẻ không quan tâm, hừ lạnh một tiếng, lật sổ giáo án mà nói: “Vậy gọi cha em tới, để tôi hỏi cha em xem là nên làm gì với em bây giờ! Nhỏ như vầy đã suy nghĩ kiểu đó, lớn lên chẳng biết còn ra thế nào nữa!”

Khi Nhạc Lan còn đang do dự như không biết phải nói sao thì Phan hói đã đẩy cửa bước vào, lão nhìn thấy Nhạc Lan, lập tức quay sang nói với cô giáo Lâm: “Cô Lâm, cô bé này có hơi đặc biệt chút, vầy đi, trước tiên để Tiểu An đưa cô bé về nhà đã, bảo cô bé viết bài văn khác nộp cho cô, còn tôi có chuyện cần nói với cô một chút.”

Tôi đang cầm sách vở chuẩn bị về, tự nhiên lại rước phải phiền toái mang tên “đi thăm hỏi gia đình học sinh” này. Đối với nhiều giáo viên, việc đến thăm gia đình học sinh chẳng khác nào một loại tăng ca biến tướng. Có nhiều học sinh ở rất xa, vậy mà còn phải lê thân tới, mục đích là báo cáo tình trạng không tốt của học sinh cho phụ huynh biết, vậy mà thái độ còn phải thành khẩn, giọng nói phải chân thành, bằng không phụ huynh sẽ khó chịu. Nói không chừng đi nửa ngày, tới nơi chưa được đãi chén trà nào đã bị hốt ra cửa. Lòng tôi chán nản cảm thán nghĩ thầm: quả nhiên lão già này toàn đem phiền phức tống hết lên người tôi thôi. Tôi liếc sang Bạch Dực, không ngờ ngay giờ khắc quan trọng này mà anh ta lại gục mặt lên bàn, chơi trò giả ngủ với tôi! Tôi căm tức nhìn anh ta, đúng là trước nguy hiểm sinh tử thì bạn bè đều là đồ bỏ mà! Tôi do dự đứng lên bước sang bàn làm việc của cô Lâm, Nhạc Lan vẫn cúi thấp đầu nhìn chằm chằm vào cái khăn quàng đỏ trên ngực, trông rất đáng thương.

Phan hói sai bảo tôi đã quen, nên lập tức vẫy vẫy tay kêu tôi tới vỗ vỗ lên bài làm văn của cô bé mà nói: “Thầy An, thầy đưa trò này về nhà, nhân tiện chỉ cho cô bé viết lại bài văn khác. Trò này có hơi đặc biệt một chút, coi như nhân tiện kiểm tra xem thầy có đảm đương được trách nhiệm của một giáo viên hay không!”

Tôi cầm lấy bài văn, trong lòng thầm chửi một câu thật độc, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc gật đầu bảo chứng với cô giáo Lâm: “Xin thầy cô yên tâm, tôi sẽ chỉ bảo cho em ấy cẩn thận.”

Nói xong bèn khoác ba lô, ôm sách vở ra khỏi phòng làm việc, Nhạc Lan lẽo đẽo theo phía sau, đầu vẫn cúi thấp. Kỳ thực lúc này vẫn còn 5 phút mới tới giờ tan học, nhưng lại phải đeo theo trách nhiệm “sửa đổi” cho tư tưởng tiêu cực của cô bé này. Tôi khẽ thở dài chán nản, loại chuyện này thường không tới phiên tôi làm, nhưng không hiểu sao Phan hói có vẻ kiêng dè cô bé này, nên cứ theo lệ cũ bắt nạt ma mới mà quẳng gánh sang cho tôi. Nói là kiểm tra, chẳng qua là nếu tôi có làm sai đi nữa, bị mắng cũng không làm ảnh hưởng tới danh tiếng của lão.

Theo thói thường mà nói, một đứa bé như thế này sẽ bị Phan hói mắng xối xả, nhưng hôm nay lão lại đích thân đứng ra làm hòa, lại còn muốn tôi đưa cô bé về nhà. Vì thế tôi không nén được tò mò mà quay sang nhìn Nhạc Lan, sắc mặt cô bé tái nhợt, có vẻ rất yếu ớt, mái tóc khô vàng rối bù buộc thành một cái đuôi ngựa sau gáy, đồng phục có hơi bẩn, trên ngực áo có mấy vết dơ. Mà quái dị nhất là vầng trán của cô bé có hơi cao hơn những đứa bé cùng tuổi khác, nên nhìn hơi kỳ quặc. Tôi không thể nhìn thấy được mắt cô bé, cả cái đầu của cô bé cứ như một khối cầu tròn đặt trên cái cổ vậy.

Đưa cô bé về tới lớp, lúc này có mấy bạn đang ở lại trực nhật sau giờ học, Nhạc Lan yên lặng bước vào phòng lấy cặp, tôi đứng bên ngoài cửa đợi, chợt nghe tiếng nói chuyện từ bên trong phòng vọng ra.

“Nhạc Lan, đừng ăn nói bậy bạ nữa, đúng là đồ phù thủy!”

“Đúng, thấy mà ghê, cậu xem nó kìa, vừa xấu vừa bẩn như vậy, sao lại cho nó vào lớp tụi mình không biết nữa à!”

“Thấy ghét, làm hại Lâm lão thái chửi lây sang cả tụi mình, bảo nó làm văn, nó lại viết ba cái thứ quái dị đó!”

Nhạc Lan làm như không hề nghe thấy gì, đeo túi xách lên lưng, vừa đi vừa nhét vội mấy cuốn sách vào túi, nhanh chóng ra khỏi phòng học, sau đó ngẩng đầu lên nói với tôi: “Chúng ta đi thôi ạ, em biết thầy cũng không muốn đưa em về nhà, không sao đâu, thầy đưa em tới cửa trường là được rồi ạ.”

Vừa nghe thấy những lời này, đúng với ý mình hết sức, nhưng càng vì thế mà càng cảm thấy xấu hổ, bị một cô bé mới có tí tuổi đầu bắt nọn đúng là quá sức mất mặt.

Tôi ho khan hai ba tiếng, làm ra vẻ nghiêm túc mà nói: “Thầy thực sự muốn tới nhà em xem thử mà, xem xem vì sao em lại viết văn như vậy!”

Nhạc Lan không thèm giả vờ tội nghiệp nữa, sắc mặt thoáng một cái chợt trở nên rất lạnh lùng, suy nghĩ một chút rồi nhạt nhẽo nói: “Em chỉ nói sự thực thôi mà, nói dối thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Hừ, ai đời lại ra đề bài là ‘Nếu có thể thấy trước tương lai’! Đề bài ngu ngốc như vậy đúng là chỉ có cô Lâm mới nghĩ ra được. Thầy có thể nhìn thấy được tương lai sao? Mà nếu thấy đi nữa thì có thể thay đổi được cái gì?!”

Tôi nghe cô bé hỏi mà sững cả người, chỉ biết ngơ ngác theo chân cô bé ra cửa. Cô bé ngừng bước, quay lại nói: “Thầy An, thầy về đi, em tự về được rồi.”

Nói xong lại cắm đầu đi tiếp, tôi nhìn theo đứa bé này, lòng ngập tràn quái dị, những lời vừa rồi lại được thốt ra từ miệng của một cô bé học tiểu học sao? Rất cực đoan, nhưng lại rất chân thực. Huống chi nếu không chịu tới nhà gặp phụ huynh, chắc sẽ bị Phan hói dũa chết mất…

Nghĩ vậy, tôi nhìn theo Nhạc Lan đang đi càng lúc càng xa, lập tức nhanh chân chạy theo. Tuy tôi không phải là người tốt tới mức nhiệt huyết tràn đầy làm chuyện bao đồng, nhưng dù sao cũng là công tác cấp trên giao cho, chỉ có thể hoàn thành mà thôi. Huống chi một thầy giáo mà bị học sinh nói cho như vậy, cũng không xứng làm thầy người ta.

Ai ngờ Nhạc Lan tự nhiên dừng lại, dựa hẳn nửa người vào cột điện mà trượt dần xuống. Tôi hốt hoảng nghĩ thầm: cô bé này có bệnh à, rồi vội vàng chạy tới đỡ.

Gân xanh trên trán Nhạc Lan hằn hết cả lên, mồ hôi hột túa ra như tắm. Tôi kéo cô bé dậy, nhưng cô bé đã khoát khoát tay: “Em… em không sao… em bị tuột huyết áp, thầy có mang theo kẹo không?”

Tôi là một đại nam nhân, đâu có bao giờ mang theo kẹo ra khỏi nhà, mà nhìn cô bé sắc mặt càng lúc càng tái đi, cũng không biết phải làm sao, đành cuống quít nói: “Em cứ vầy không được đâu, để thầy đưa em đi bệnh viện!”

Nhưng cô bé đột nhiên hoảng hốt cả lên, lắc đầu như điên, cắn răng đẩy mạnh tôi ra, chỉ ra sức dựa vào chính sức lực của mình mà đứng lên, cương quyết nói: “Không đi! Em không sao! Thầy đi đi!”

Tôi gãi gãi đầu, nhìn xung quanh đó, đã có mấy người qua đường hiếu kì đứng lại xem, tôi bối rối nhìn tứ phía một lúc, phát hiện bên kia đường có một quán đồ ăn nhanh, bèn nhanh chóng quyết định: “Lúc này em cũng không có sức ma về, chúng ta sang bên kia đường ăn một chút đi, ít ra có thể giúp em đỡ mệt.”

Nhạc Lan nhìn sang quán ăn, vẫn có vẻ cực kỳ do dự. Tôi phải làm ra vẻ “em mà không ăn là thầy gọi cấp cứu” mới khiến cô bé run rẩy gật đầu đồng ý. Vì thế tôi lập tức đỡ cô nhỏ, nhanh chân chạy tới quán.

Tôi gọi một vài món có nhiều đường, sau đó quay lại đưa cho Nhạc Lan. Cô bé lúc này yếu tới mức không có đủ sức để xé giấy gói, nhưng khi tôi định đưa tay ra giúp cô bé mở thì cô bé đã trừng mắt với tôi, run run dùng hàm răng mình xé bao gói ra. Tôi trợn mắt kinh ngạc nhìn: một cô bé con mà có thể quật cường tới như vậy!

Lúc này trong quán có rất nhiều khách, đa phần đều là học sinh về học ghé qua ăn quà vặt, tiếng cười lảnh lót như chuông bạc vang khắp quán. Chỉ có cô bé đang ngồi trước mặt tôi đây, sắc mặt tái nhợt như vừa từ trong quan tài chui ra, vì yếu quá nên ngay cả sức nhai cũng không có, chỉ có thể từ từ cắn từng chút từng chút một, khó khăn nuốt xuống, nhưng nhờ có đồ ngọt mà sắc mặt cũng dần dần khá hơn trước, không tới nỗi dọa người như lúc nãy.

Lúc này tôi mới có thời gian để ngắm tỉ mỉ cặp mắt của cô bé, một đôi mắt khác thường, dù đôi mắt của tôi cũng không giống mắt người bình thường lắm, mắt trái có màu nhạt hơn mắt phải, pha thêm một chút màu xanh lam. Ba tôi nói là do di truyền, mắt bà nội tôi, trước khi bị mù cũng có màu xanh đen như vậy. Nhưng đôi mắt của cô bé này hoàn toàn khác biệt. Nhìn lâu vào mắt cô bé, người đối diện sẽ phải cảm thấy một cơn sợ hãi khác thường, thấy cả người như lạnh buốt. Đôi mắt của cô bé đặc biệt đen thẳm, hơn nữa gần như không hề phản chiếu ánh sáng, nhìn vào cứ như hai cái động không đáy, lộ ra một vẻ vô hồn đến lạ lùng.

Lúc này cô bé đã khỏe lại chút ít, sức ăn cũng dần dần nhanh hơn, cả bao khoai tây chiên cũng đã ăn gần hết. Tôi có cảm giác dường như đứa bé này đã bị đói lâu ngày, cho nên ra mua thêm cho cô bé thêm hai phần nữa, để cô bé từ từ ăn. Ăn được nửa chừng, Nhạc Lan ngẩng đầu lên hỏi tôi: “Thầy An, sao thầy không ăn ạ?”

Tôi sờ sờ đầu, cười: “Có người ở nhà nấu cơm rồi, thầy mà ăn bây giờ sợ lát nữa ăn không vào mất.”

Trong mắt cô bé thoáng hiện lên một tia ước ao, chậm rãi nói: “Thật tốt, là thầy Bạch nấu cho thầy ăn đúng không ạ?”

Tôi cười cười gật đầu: “Đúng vậy, thầy Bạch Dực nấu ăn ngon lắm đó, bữa nào em cũng đến ăn thử đi, có khi còn ngon hơn cơm ba mẹ nấu ấy chứ!”

Nghe tới hai chữ “ba mẹ”, cô bé tự nhiên run lên, đôi mắt đen thẳm lần đầu tiên nhìn thẳng vào tôi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Thầy rất thích thầy Bạch, đúng không ạ?”

Tôi đột nhiên cảm thấy bối rối, một câu hỏi thế này thì nên trả lời ra sao đây? Thích? Một người con trai thích một người có cùng giới tính với mình? Sao nghe thế nào cũng như “sai lầm” ở đâu ấy nhỉ? Tôi vuốt vuốt tóc, dời ánh mắt ra ngoài cánh cửa kính mà đáp: “Em hỏi lạ thật đấy. Ý em là quan hệ của chúng ta thân thiết lắm à?”

Cô bé cắn một miếng bánh, lắc đầu: “Không phải, mà là nếu như thầy để ý tới bữa cơm mà người đó nấu ình như vậy, tức là thầy rất thích người ấy.”

Tôi nghe thế, lập tức đỏ bừng mặt, vờ ho khan vài tiếng, xấu hổ nhìn lên bức tranh trang trí treo trên tường. Trong đầu tôi hiện lên vài lần Bạch Dực cứu tôi, trong lòng có một thứ cảm tình không thể diễn tả thành lời. Nhưng thứ cảm tình này… dường như còn có pha lẫn thêm một chút khác lạ nào đó. Tôi chỉ biết lấy ngón tay miết miết cánh mũi, che gương mặt đỏ hồng của mình mà cười cười: “Nói vậy… ha ha… vì thầy Bạch Dực và thầy đã từng vào sinh ra tử bên cạnh nhau, cho nên đương nhiên phải… thân thiết rồi. Đương nhiên rồi…”

Nhưng Nhạc Lan có vẻ như không quan tâm đến những gì tôi nói, chỉ máy móc nhai đồ ăn trên tay, tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Có người chờ thầy về nhà ăn, mà thầy cũng vui vẻ trở về. Thật tốt, như vậy sẽ không cô đơn…”

Tôi còn chưa kịp hiểu cô bé đang nói gì thì Nhạc Lan đột ngột hỏi ngược lại tôi: “Thầy, nếu như thầy Bạch chết đi, thầy có cảm thấy đau lòng không?”

Lần này không phải chỉ là giật giật khóe mắt mà cả gương mặt của tôi đều nhăn nhúm lại, con bé này sao toàn suy nghĩ những chuyện quái gở vậy không biết? Tôi có hơi giận, liền không nhịn được mà hơi cao giọng: “Thầy ấy làm sao chết được, thần Bạch Dực còn khỏe mạnh bình thường như vậy, làm sao có thể tự nhiên lăn ra chết? Sao trong đầu em toàn những suy nghĩ khó hiểu như vậy?”

Ánh mắt Nhạc Lan có hơi thất vọng, làm như không thấy tôi khóc lóc bảo rằng mình sẽ đau lòng thì con bé không được vui vậy, chỉ hơi lắc lắc đầu: “Thầy không biết đâu, thực ra, có thể thấy trước tương lai là một chuyện rất kinh khủng…”

Tôi cũng cảm thấy muốn thay đổi suy nghĩ của cô bé này không phải là chuyện một sớm một chiều, bèn nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Ừm, vậy đi, nếu em đã đỡ mệt rồi thì để thầy đưa em về nhà.”

Cô bé lấy khăn lau miệng, cầm túi xách, bỏ chỗ thức ăn còn thừa lại vào đó rồi đứng lên bước ra đường, có ý bảo tôi đi theo.

Nhà Nhạc Lan đúng là rất xa, cô bé dẫn tôi lên chuyến xe bus quen thuộc, đi tới một căn ngõ cũ, nhà cửa ở trong đó phân nửa đã bị dỡ bỏ, có vài nhà còn bị dán lên cửa tờ giấy ghi dòng chữ “Nhà bị cưỡng chế di dời”, phía bên trong toàn là những khu nhà lụp xụp làm chỗ trọ cho những người tỉnh khác tới thành phố làm ăn. Cột điện dùng để phơi chăn, thậm chí có vài nhà còn không biết xấu hổ mà phơi cả đồ lót nữ ra ngoài. Tất cả bọn họ đều làm như không thấy Nhạc Lan, thậm chí có người vừa nhác thấy cô bé từ xa bước tới đã hốt hoảng chạy vào nhà đóng chặt cửa lại.

Nhạc Lan chỉ nhìn thoáng qua, không nói gì. Chỉ thành thục mở cánh cửa sắt, dẫn tôi bước vào một căn phòng tối như mực, phía sau cửa sắt là một cánh cửa sơn son cũ xì, nước sơn đã phai hết, khi Nhạc Lan đẩy nó ra, liền phát ra tiếng kẽo kẹt ghê người. Loại nhà này rõ ràng là nếu xảy ra hỏa hoạn thì rất khó chạy, đây cũng là vấn đề chung của những con ngõ nhỏ kiểu xưa.

Hành lang hoàn toàn không có đèn đóm gì cả, tôi bị phủ chìm trong bóng tối, chỉ biết dọ dẫm dùng đầu ngón chân dò đường đi. Nhưng Nhạc Lan có vẻ đã rất quen, nhanh chân bước lên lầu. Chờ đến khi tôi bò lên tới lầu hai thì Nhạc Lan đã vào phòng, cánh cửa để mở cho thấy cô bé cho phép tôi bước vào. Tôi nghĩ, hóa ra nhà Nhạc Lan lại khó khăn đến thế, chẳng biết cha mẹ cô bé làm nghề gì mà để con gái suy dinh dưỡng như vậy.

Trong phòng cũng rất tối, hầu như không khá hơn ngoài hành lang là bao, chỉ có một cái bóng đèn tròn vàng vọt không sáng hơn ngọn nến.Trên đèn ám đầy bụi mỡ, ánh sáng nó phát ra cũng làm người ta cực kỳ khó chịu. Nhạc Lan bước tới bên bàn, bỏ trong túi xách ra cái bánh và mấy miếng khoai tây chiên mà tôi mua cho cô bé lúc nãy vào một cái chén rồi đậy báo lên. Tôi phát hiện trong chén là mấy miếng đậu tương và dưa muối đã mốc meo. Ăn uống kham khổ như vậy, chẳng trách đứa bé này lại yếu ớt đến thế.

Cả phòng rất lạnh, Nhạc Lan buông túi xách cầm cái ly, dùng tay áo lau lau miệng ly rồi dốc ấm định rót nước cho tôi, nhưng cả hai bình thủy đều không còn giọt nước nào. Tôi xấu hổ nói: “Không sao đâu, thầy không khát, em khỏi cần lo. Cha mẹ em đâu rồi?”

Nhạc Lan rút từ dưới gầm bàn ra một cái ghế đẩu cho tôi ngồi, rồi cầm ấm đi nấu nước, vừa đi vừa nói: “Ba em mất sớm rồi, bây giờ em sống với mẹ thôi.”

Vừa nghe thấy, tôi lập tức cảm thấy đồng cảm với cô bé này, thảo nào nghe cô giáo Lâm đòi mời cha mẹ lên nói chuyện thì mặt cô bé lại biến sắc như vậy. Xem ra đứa học trò này quả là một trường hợp khó khăn đặc biệt, cho nên Phan hói mới đặc biệt can thiệp như vậy.

Tôi nhìn quanh bốn phía, thấy trong nhà đồ đạc lộn xộn, vả lại bày biện cứ như một linh đường, trong góc phòng chất một đống vòng hoa tang, trên mặt đất còn vài tờ vàng mã. Một ít hóa vàng hương nến vẫn còn vứt lung tung trên nắp rương. Tôi đang vắt óc đoán xem nhà này đã xảy ra chuyện gì thì chợt từ phòng trong vang lên tiếng cái chén rơi xuống đất.

Tôi nghĩ có thể là mẹ của Nhạc Lan, nếu thế thì ít ra nên vào chào hỏi cho phải phép, liền đứng lên hỏi Nhạc Lan: “Trong phòng trong là mẹ em à? Để thầy vào chào mẹ em được chứ? Yên tâm, thầy không kể chuyện bài làm văn của em đâu, chỉ muốn biết rõ hoàn cảnh của em hơn thôi.”

Nhưng Nhạc Lan có vẻ rất do dự, cô bé cắn môi ngập ngừng nói: “Mẹ em… bị bệnh… không tiện gặp khách đâu…”

Tôi không biết vì sao cô bé phải kiêng dè như vậy, nhưng nghĩ rằng thân là giáo viên, đã tới thì phải chào phụ huynh một tiếng, cho nên ngay lúc tôi định mở miệng chào, thì đột ngột lại nghe vài tiếng lạch cạch, quay lại nhìn thì thấy ở khe cửa có một đôi mắt lạnh lùng nhìn chúng tôi, thấy tôi quay lại, đôi mắt đó nhanh chóng biến mất.

Tôi chỉ vào phòng trong: “Hình như thầy vừa thấy ở khe cửa có người nhìn, là mẹ em à?”

Nhạc Lan giật mình, sau đó cúi đầu: “Vâng ạ…” Cô bé cân nhắc một chút, rồi lại tiếp tục nói: “Thầy muốn gặp mẹ em thì vào gặp cũng được.”

Nhạc Lan bước tới mở cửa phòng trong, tôi theo cô bé đi vào, phát hiện bên trong còn tối hơn cả bên ngoài, hơn nữa còn một đống đồ đạc chất lung tung khắp nơi, khó lòng tưởng tượng nổi có ai lại sống được trong một không gian thế này. Tôi nhìn quanh quất xung quanh mãi mới phát hiện một bóng người ngồi thu lu trong góc phòng, im thin thít, cả người run lẩy bẩy.

Nhạc Lan bước tới định đỡ người đó dậy, nhưng đột nhiên người đó nhảy dựng lên, điên cuồng cào cấu xung quanh, Nhạc Lan không sao tới gần được, tôi kinh ngạc nhìn người nọ mà hỏi: “Đây là… mẹ em sao?”

Nhạc Lan khổ sở đáp: “Vâng, mẹ em bị điên, cho nên em mới nói thầy không gặp mẹ em được đâu mà.”

Cả người dơ bẩn, đầu tóc rối nùi thành một cục, y phục xộc xệch rách rưới, cả người bà ta hiện lên vẻ “bất bình thường”, vừa nhìn thấy Nhạc Lan, người đàn bà đã rống lên: “Mày cút ngay, đồ sao chổi! Mày đã hại chết bao nhiêu người, bây giờ còn muốn hại cả tao à, cút, mày cút đi!!!”

Cảnh tượng điên cuồng trước mắt quả thực khiến người ta phải kinh hoàng. Tôi xông tới định giúp Nhạc Lan, thì người đàn bà điên chợt gầm gừ với tôi, hai mắt trợn trừng, cả người bốc mùi hôi thối, vừa mở miệng ra thì một mùi hôi đã xông thẳng ra, làm tôi phải nhíu mày quay đi, không biết bà ta đã bao nhiêu lâu chưa tắm rửa cho đàng hoàng rồi.

Bà ta nhảy lên tấm ván giường, co rúm người chỉ vào Nhạc Lan mà gào: “Mày là quỷ! Mày là quỷ! A ha ha ha, mày quay đầu lại mà nhìn đi! Nhìn đi! Cha mày bị mày hại chết đang nhìn mày kìa, đang nhìn mày kìa! Mày xem, nhìn mày!”

Tôi bị bà ta dọa sợ chết khiếp, vội quay đầu lại phía sau nhìn, quả nhiên sau một tấm vải đen có một khuôn mặt trắng nhợt, trên môi là nụ cười nhạt đang nhìn chúng tôi. Tôi giật bắn mình vội quay cả người lại nhìn kỹ, thì hóa ra là một cái bàn thờ phủ vải đen. Sau tấm vải là một tấm di ảnh. Nhưng tấm ảnh bình thường đó lại bị bao bởi một khung tranh đen, cho nên nụ cười bị bóp méo thành ra quái dị. Đôi mắt còn lộ ra một thứ gì phảng phất như tử khí, ánh mắt vô hồn đó giống Nhạc Lan như đúc.

Lúc này, người đàn bà điên chợt đổi giọng cười hì hì: “Lan Lan, tới đây tới đây ẹ xem, mẹ dạy con vẽ tranh con nhớ không? Hì hì, mau vẽ cái xe ẹ xem nào…”

Mặt Nhạc Lan càng trắng bệch ra, khóe mắt dường như đã rớm nước, cô bé cố nén khóc mà quay lại đẩy đẩy tôi: “Thầy ơi ra thôi, thầy thấy mẹ em rồi còn gì, thầy mau mau đi, đừng tới đây nữa.”

Khi Nhạc Lan và tôi còn đang đẩy nhau thì giọng nói của bà mẹ chợt cao lên, vừa điên cuồng cào xé tóc mình vừa rống lên: “Tao bảo mày vẽ cái xe! Sao mày lại vẽ nhiều người chết như thế chứ hả! Tại sao mày tô hết toàn bộ bút sáp màu đỏ rồi!!! Cả bức tranh tại sao đều là máu?! Mày vẽ cái gì vậy! Mày là con quỷ! Mày hại chết tất cả chúng ta!!!”

Tôi bị cảnh tượng trước mặt dọa tới ngây người, để mặc cho Nhạc Lan vừa kéo vừa đẩy ra tới ngoài cửa, ánh mắt của cô bé đầy van xin, mà tôi vốn không có đủ kinh nghiệm để ứng phó với những chuyện thế này nên cũng đành chạy ra ngoài. Chỉ nghe “Cạch” một cái, cánh cửa đã bị đóng sầm trước mặt. Ở trong phòng, mẹ Nhạc Lan vẫn tiếp tục gào thét, ở giữa còn nghe tiếng khóc thút thít của Nhạc Lan.

Tôi gõ cửa liên tục, nhưng tiếng ồn ào trong phòng đã hoàn toàn nhấn chìm tiếng đập cửa của tôi, toàn bộ quang cảnh trở nên cực kỳ điên cuồng. Tôi đập cửa đến đau cả tay, qua hồi lâu, trong phòng dần dần im ắng trở lại, không còn tiếng gào thét của bà mẹ, không còn tiếng khóc của Nhạc Lan, im lặng tới mức đáng sợ. Tôi mặc kệ cái tay đau mà tiếp tục đập cửa, nhưng dưới thang lầu đột ngột xuất hiện một bà lão, bóng dáng bà ta in trên hành lang tối đen trông cực kỳ mờ nhạt. Bà lão chậm chạp bước tới cạnh tôi, trên người bà ta toát ra mùi đàn hương, cộng với sự u ám trong căn nhà, càng trở nên âm lãnh hơn. Bà lão chỉ nhìn vào cánh cửa sau đó quay sang nói với tôi: “Nhóc con, đừng tới gần con bé nhà này, nó là một ngôi sao chổi đó. Miệng lưỡi nó ăn mắm ăn muối lắm.”

Tôi nhẹ giọng thưa: “Thưa bà, cháu là giáo viên của Nhạc Lan, lần này tới đây thăm hỏi gia đình em ấy.”

Nhưng ánh mắt bà lão vẫn cực kỳ u ám, hung hăng nhìn tôi mà nói: “Đừng có lo cho nó nữa! đã bảo nó là quỷ mà lại! Quỷ hại người đó! Cậu xem ba má nó đó, tất cả đều là do nó làm hại! Từ khi nhà nó tới khu này, xung quanh đây có biết bao nhiêu người chết rồi! Nếu cậu còn muốn sống thì lùi xa nó ra, càng xa càng tốt! Bằng không, chết chắc đó!”

Nói xong liền như điên lên mà dùng gậy chống đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi gần như là bị bà ta đánh đuổi ra. Lúc này sắc trời đã tối sầm, gian phòng bị rèm cửa che kín, lập lòe ngọn đèn nhỏ xíu vàng vọt, càng hắt ra một thứ không khí quỷ dị. Tôi lo lắng nhìn vào cánh cửa sổ đóng chặt, nghĩ thầm nhất định phải phản ánh lại trường hợp của cô bé này với nhà trường. Nhưng đột ngột từ sau rèm cửa, hiện lên bóng dáng của một người, một người cực kỳ cao to, không giống Nhạc Lan hay bà mẹ cô bé. Lẽ nào nói, trong phòng còn ai khác nữa sao?

Tôi đang do dự xem có nên quay lên tìm hai mẹ con họ hay không thì chợt phía sau có người vỗ nhẹ lên vai, tôi giật mình quay lại, không ngờ lại là Bạch Dực. Bèn xoay người lại hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi, vẻ nghiêm khắc: “Cậu mang hết chìa khóa nhà theo rồi còn đâu, tôi đâu có vào nhà được, đành phải tới đây tìm cậu thôi!”

Lúc này tôi mới nhớ ra, sáng sớm nay lúc đi làm vội vội vàng vàng, vơ đại chùm chìa khóa trên bàn, hóa ra là chùm chìa khóa của Bạch Dực. Tôi gãi gãi đầu cười ngượng nghịu: “Anh xem, tôi đểnh đoảng quá đi mất. Mà ở đây… À mà thôi, đi về trước đi, vừa đi tôi vừa kể anh nghe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.