Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 67: Chương 67: Mật văn (Nhị)




Anh bước ra cửa với vẻ mặt rét căm căm. Tôi cũng nhanh chóng mặc quần áo vào rồi theo sau. Dứt khoát mở cửa ra thì thấy ngay gáy của Kỷ Thiên. Anh ta đang ngồi thu lu quay lưng vào trong mà hút thuốc, không dám tiến vào. Bạch Dực vừa nhìn thấy anh liền trở mặt khinh khỉnh. Kỷ Thiên ngẩng đầu, liếc tôi một cái, mặt tôi liền nhanh chóng đỏ bừng lên. Tôi biết phim cấp ba vừa chiếu lúc nãy anh chắc cũng xem được hết hai phần ba, nên vội nắm chặt áo, pha trò hỏi: “Kỷ…Kỷ Thiên, anh sao lại không vào nhà thế?”

Lời vừa nói xong, cả ba chúng tôi đều cảm thấy xấu hổ. Tôi hận không thể may miệng mình lại cho rồi. Bạch Dực nhất thời cũng không chống chế gì được. Thật sự nếu không phải thấy mấy chuyện đó thì ai lại ở ngoài cửa hút thuốc thế kia. Kỷ Thiên không phải Lục Tử, chắc là chưa từng xem qua cảnh nóng đến thế. Anh lại liếc tôi một cái. Tôi thêm hận là giờ đây không thể úp nguyên cái thau rửa mặt lên đầu. Anh lúng túng nói: “À, tôi cũng vừa xong, muốn hút thuốc một chút rồi hãy vào nha.” Nói xong liền nhìn vào mấy nút áo tôi đã cài sai, mặt lại đỏ thêm chút nữa.

Tôi nhanh chóng sửa lại quần áo, Bạch Dực giận chẳng nói tiếng nào, cuối cùng đành thở dài mà hỏi: “Thứ kia có mang đến đây không? Lần này làm phiền cậu vậy.”

Lúc Kỷ Thiên vừa mở miệng định trả lời gì đó, thì Lục Tử cũng vừa bước lên lầu. Cậu ta trông thấy Kỷ Thiên thì thở ra một hơi như trút được gánh nặng đi vậy. Theo sau Lục tử còn có một người. Chắc là cao thủ mà cậu ta dẫn đến. Lục Tử thấy chúng tôi đang đứng ngượng ngùng ở cửa liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tôi vội gãi gãi đầu nói: “Không có gì cả, vào nhà nói chuyện.”

Cao nhân mà Lục Tử dẫn đến là một thanh niên không cao lắm. Mặt hãy còn vương lại vài ba đốm rỗ của tuổi dậy thì. Đầu tóc rối bù như ổ quạ, xem ra chắc cũng là người lôi thôi bếch bác rồi. Tay cậu ta lúc nào cũng kè kè túi đựng laptop, Lục tử chỉ vào vóc dáng thấp thấp kia nói: “Cậu ta tên Chu Xương, các người có thể gọi là Tiểu Chu. Thằng nhóc này là thiên tài ở phương diện máy tính đó.”

Tiểu Chu cười kha kha nói: “Anh Thương cứ nói quá, em cũng chẳng có bản lãnh gì mấy. Bất quá, muốn trộm pass, hack trang nào đều là chuyện nhỏ thôi hà….”

Tôi vừa nghe nói hack pass, lập tức hiểu được ngay thằng nhóc này chuyên về những gì. Chả trách đi đâu cũng vũ trang tận răng như vậy. Tôi nhất thời nhìn cậu ta coi thường: “Chú em àh, tự nhiên lại làm chuyện này, thật kỳ quá! Mới nói thì nghe hay lắm! Chú cũng phải cho anh thử một chút chứ…. Nếu không đừng hy vọng sau này chúng ta chơi chung với nhau nữa. Có chuyện tốt như vậy, lại im thin thít, rất không có nghĩa khí nha.”

Kỷ Thiên ho khan một tiếng, anh ta nghe một chút cũng chẳng lọt lỗ tai. Chúng tôi nhìn nhau một cái rồi bắt đầu vào chuyện chính. Chúng tôi cắm điện vào máy tính của ông chủ Triệu. Nguyên đám người đều chúi mặt vào màn hình, một người đẹp tóc vàng đang mặc bikini nhìn chúng tôi kêu khích. Tôi nuốt nước bọt nói: “Ông chủ Triệu này thật khéo nhìn, lấy ngay nó làm hình nền.” Lục tử cười khặc khặc vài tiếng, Tiểu Chu nhanh chóng mở ra túi đồ nghề, sau đó nói: “Có mật khẩu, nhưng chẳng can hệ gì. Em có thể hóa giải tất, ngoài nó ra hình như có vài văn bản bị bỏ đi. Này mới khó đây.”

Nói xong, cậu ta liền mở máy tính của mình, tôi gãi đầu nói: “Anh bạn trẻ có cần cái của tôi nữa không?”

Tiểu Chu gật gật đầu nói: “Cũng cần đến, anh mở đi.” Sau đó cậu ta bướng bỉnh nhìn vào máy mình, vui vẻ nói: “Chẳng là gì cả. Nếu cần, em sẽ cho các anh biết, mấy loại này đối với em chỉ là thời gian thôi. Em sẽ giúp các anh khôi phục lại toàn bộ.”

Lục tử nhân lúc Tiểu Chu đang bận rộn quay đầu nhìn chúng tôi mà nói: “Lúc tôi về nhà cũng gom được chút tin tức. Lần cuối cùng ông chủ là chuẩn bị đi huyện Mã Đa, tỉnh Thanh Hải.”

Bạch Dực nhíu mày nói: “Ngọn nguồn của Hoàng Hà?”

Lục tử mỉm cười nói: “Ừhm, đúng thế. Xem ra lão già này định một khoảng thời gian nữa sẽ có hành động. Bất quá, lão không giữ được cái mạng mình áh. Nhưng thứ kia thì vẫn ở tại chỗ đó chờ đợi. Hai người các cậu có muốn đi cùng, kiếm chác chút đỉnh không?”

Bạch Dực lắc đầu nói: “Không, giờ quan trọng nhất vẫn là tra ra người cố vấn thần bí kia là ai.”

Tôi pha vài ly trà cho bọn họ. Kỷ Thiên cứ tránh đằng xa hút thuốc, lòng có chút không yên. Dù sao hành động của chúng tôi chính là đồng tính luyến ái. Nếu trước kia tôi nhìn thấy, nói không chừng cũng sẽ bị dọa cho quay đầu bỏ chạy. Giờ hẳn đã được người khác khách sáo gọi cho hai chữ biến thái rồi quá. Bạch Dực liếc tôi thở dài nói: “Giờ tất cả đều tập trung tìm cho được vị cố vấn thần quái kia rồi nói tiếp. Cậu cứ bảo bọn họ giử lấy đi, nói không chừng sau này chúng ta nhất thiết phải đến đó một chuyến.”

Kỷ Thiên phả ra một ngụm khói rồi nói: “Các cậu rốt cuộc là đang điều tra gì thế?”

Tôi và Lục tử đều không nói gì. Bạch Dực cau mày đem mấy chuyện vừa xảy ra kể cho Kỷ Thiên. Nhưng chúng tôi biết là anh vẫn còn giữ lại một vài chi tiết, không nói ra hết. Nên cả hai đều để mặc anh, không hề liên tiếng xen vào.

Tiểu Chu xoay người nhìn chúng tôi nói: ‘Này, đến xem thử, rốt cuộc đây là trò gì vậy?”

Chúng tôi nghe vậy liền vây lại. Không ngờ thằng nhóc này đúng là dân cao thủ thật. Trong thời gian ngắn đã khôi phục được vài cái mail trong hộp thư rồi. Chúng tôi nhìn nội dung trong đó đều là những danh sách thượng vàng hạ cám gì đó. Lục Tử a một tiếng, nói: “Đây là sổ sách riêng của ông chủ mà. Mấy thứ kia cũng chẳng quan trọng gì đâu, tôi cũng giữ lại vài bản sao…. Ừhm,…Tiểu Chu, cậu tìm cách khôi phục mấy văn bản có chữ J ở đầu đi. Tôi còn nhớ ông chủ đều đánh dấu những văn kiện đặc biệt như thế để tiện mở ra.”

Tiểu Chu gật gật đầu, thật thành thạo tiếp tục công việc. Qua khoảng chừng hai mươi phút, cậu ta liền vẫy chúng tôi lại nói: “Thật kỳ quái mà, tôi tìm ra được mấy văn bản có đánh chữ J đều chứa mật mã lộn xộn. Chập …. Trước giờ chỉ có 3 lần xảy ra như thế. Một lần là ở Mỹ năm 1984 trong một máy tính của công ty nào đó, bọn họ phát hiện ra loại mã này. Ngày sau đó thì lan truyền tin tức có đĩa bay xuất hiện. Hơn hết còn có người chụp được ảnh nữa chứ. Nên người ta gọi loại mã hỗn tạp này là số hiệu UFO. Muốn phá giải loại này, nếu không dựa vào chuyên môn cao sâu thì vốn dĩ không gì mở được. Như vầy đi, em chép một phần tư liệu này vào máy của Tiểu An trước. Những thứ khác mang về từ từ nghiên cứu sau, có tư liệu gì sẽ chuyển cho anh Thương vậy.”

Lục tử vuốt vuốt đầu, ý bảo chỉ còn cách này thôi. Tiểu Chu chào rồi hẹn gặp lại chúng tôi. Kỷ Thiên hỏi tôi còn chuyện gì không, chúng tôi đều nói không còn. Anh ta gật đầu nói: “Như vậy, thứ này có thể gởi lại chỗ các cậu, nhưng xong rồi có trả lại cho tôi hay không? Về chuyện các cậu gặp phải tôi thật không cách nào giải đáp được. Bất quá, thân là lão hội trưởng, chuyện của cậu có gì cứ nói tôi giúp. Tin về ông chủ Triệu tôi sẽ hỏi hỏi thăm nhiều một chút cho các cậu.” Nói xong anh ta liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lúc này lại ho khan hai tiếng, vỗ vỗ vai Lục tử nói: “Chúng ta cùng đi…. Đừng…. đừng làm phiền người ta.”

Lục tử a hết nửa ngày, bất quá cũng có chút kiêng nể đối với nghề nghiệp của Kỷ Thiên, nên vẫn vuốt vuốt tóc không nề hà gì mà theo anh ta đi về. Lúc ra cửa còn giơ tay làm hiệu ý nói ngày mai lại đến. Tôi nhìn thật dở khóc dở cười. Bất quá người vừa đi khỏi, còn lại chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không khí bỗng có chút xấu hổ. Tôi nhìn đồng hồ rồi chỉ vào phòng mình: “Vậy…. tôi cũng đi ngủ.”

Bạch Dực nhìn tôi có chút thất vọng, anh khoát khoát tay chuẩn bị về lại phòng mình. Tuy tôi không sai, nhưng lại cảm thấy tội lỗi khó nói nên lời. Tôi ngượng ngùng nắm lại tay của Bạch Dực, cúi đầu thật lâu cũng không biết nên nói gì. Sau đó bất chợt ngẩng mặt lên khẽ chạm môi mình vào miệng anh. Anh bất ngờ đến nỗi không biết làm gì. Tôi cảm nhận anh có chút ngây người ra, liền đỏ mặt cuống quít chạy về phòng mình, lòng đã mắng cả trăm lần An Tung mày là đồ ngốc. Loại cảm giác thơ ngây này tự nhiên lại xuất hiện giữa hai người đàn ông hơn hai mươi mấy tuổi thật muốn khóc quá mà. Tóm lại chắc đây là hành động vô cùng mất mặt mà tôi đã làm trong đời mình quá.

Cuối cùng vì quá shock, nên tôi bắt đầu gặp ác mộng. Trong mơ, tôi cảm thấy có chút khác thường, giống như được gặp lại Nhạc Lan, thân thể của em ấy có rất nhiều bóng, còn cười với tôi nữa. Nhưng tôi luôn cảm thấy em trở nên xa lạ. Cô bé này có nụ cười quyến rũ như đàn bà vậy. Một loại yêu mị xinh đẹp mà bé gái không thể có được. Em kéo tay tôi, như muốn tôi đi cùng. Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé, phát hiện nó vô cùng ẩm ướt, hơn nữa lại lạnh như băng. Em vừa đi vừa nhìn tôi cười rồi từ từ dừng lại, buông tay tôi ra. Tôi nhìn về phía trước thấy giống như có 1 miệng giếng. Em đứng ngay đó đưa lưng về phía tôi. Tôi không biết lần này em xuất hiện có ý nghĩa gì, nên tiến về phía trước đặt tay lên bả vai em. Nhưng vừa chạm vào thì đột nhiên cảm thấy khác thường. Tôi nhìn chằm chằm vào cái giếng, muốn nhìn cho rõ trong đó ruốt cuộc là có thứ gì. Thì thấy ngay mặt nước đang trương ra gương mặt của người chết. Có một cô gái bị chết đuối. Tôi vội vàng vỗ nhẹ vào Nhạc Lan, theo bản năng muốn kéo em lùi ra xa. Nhưng Nhạc Lan một chút động đậy cũng không có. Bỗng nhiên em lại nắm lấy cánh tay tôi, sức mạnh thật kinh khủng, cả người tôi bị Nhạc Lan ném vào giếng. Ngay khoảng khắc ấy, tôi nhìn thấy một nụ cười vô cùng tà ác trên mặt em. Hay nói khác hơn đó không phải là mặt của Nhạc Lan nữa, mà là dung mạo của một người phụ nữ xa lạ.

Tôi a lên một tiếng, thân thể run lên, cuối cùng cũng tỉnh lại khỏi giấc mơ quỷ dị kia. Tôi sờ lên cổ mình một chút, thấy đã ướt đẫm mồ hôi, cố hít sâu vài hơi để ổn định cảm xúc. Vừa đúng 3 giờ đêm, tôi muốn ngủ lại, nhưng làm thế nào thì cơ thể cũng không thể yên giấc được nữa. Tôi lau mồ hôi trên mặt, ánh trăng ngoài cửa sổ vô cùng trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng. Không một chút gió, sự hoảng sợ như đang bao trùm lấy. Không khí nặng nề cứ thế vây lấy tôi, khiến tôi choáng ngợp. Tôi xuống giường đi đến mở máy tính. Nhưng đã 3 giờ đêm, bạn trên mạng đều ngủ cả. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định buộc mình chơi game online một chút. Đăng nhập trò chơi, ở vòng ngoài chờ đợi hơn 10 phút, chẳng ai để ý đến tôi cả. Bọn ở vòng trong thì vô cùng lạnh lùng, tôi mắng một tiếng chuẩn bị off để nằm lại. Không ngờ bỗng có người log vào, gia nhập đội của tôi. Giờ đội cần thêm 5 người mà chỉ có một, liền có chút thất vọng, nói cho bên kia biết hai người chúng ta chỉ có nước đi chịu chết. Nhưng kia vẫn yên lặng đứng cạnh tôi. Tôi chắc là chiến hữu này cũng ôm máy sắp ngủ rồi, liền tự động rời khỏi đội. Nhưng không ngờ ngay lúc tôi vừa thoát ra liền nhận được một cuộc trò chuyện. Đúng là nick của người nọ, chỉ có một câu: Ta biết mi là ai, ta luôn dõi theo mi.

Bình thường nếu thấy mấy câu ngốc nghếch này, tôi sẽ cho ngay thằng đó bị điên. Nhưng giờ tôi lại có cảm giác là mình đang bị ai đó nhìn chằm chằm vào. Hắn biết tôi là ai sao? Hắn biết tôi? Tôi xem giờ, phát hiện ra mình đã tốn cho tên quái này hơn 10 phút. Có chút bực mình liền hỏi lại: “Đầu óc của mày có vấn đề hả?”

Nhân vật trong game kia vẫn đứng cạnh tôi như cũ. Lúc này tôi cảm thấy tạo hình của nó có chút khác thường, dần dần thấy được so với mấy acc khác trong game thật không giống nhau. Thế là tôi liền zoom rộng màn ảnh, phát hiện nó được thiết kế hoàn toàn khác xa với những nhân vật khác. Bởi nó dường như rất thật, giống như một cái đầu người vậy. Tôi zoom gần hơn để xem cho kỹ, xém chút đã bị dọa cho nhảy dựng lên. Khuôn mặt này tự nhiên lại giống với xác nữ dưới giếng y như đúc. Thoáng chốc tôi lại cảm thấy mình vẫn ở trong ác mộng như cũ. Tôi cắn nhẹ lưỡi mình, biết đây không phải nằm mơ. Tôi nhìn thấy mặt của nhân vật trong game bỗng nhấp nháy một chút, đôi mắt thật quỷ dị giật giật, từ từ phun ra một câu từ miệng: Mi cũng nhìn thấy ta. Tôi thở rút một cái, vội vàng tắt trò chơi. Tôi xoa xoa đầu mình một chút, cảm thấy chắc mình đã quá mệt mỏi rồi, liền vội chạy lên giường, nằm trên đó cảm thấy quái nhân kia đang từ máy tính nhìn xuyên qua màn đêm để theo dõi nhất cử nhất động của tôi.

Tôi tuy nhắm mắt lại, nhưng vẫn thấy có vô số thứ gì đó lướt qua. Mỗi khi tôi muốn nhìn thật kỹ thì mấy thứ kia lại như bọt khí biến thành hư ảo. Đám bọt này lại dần dần rơi xuống bên người tôi. Sau đó lại như bông tuyết biến mất không còn bóng dáng nào. Đầu tôi vẫn khắc sâu câu nói kia, quanh quẩn: Mi cũng nhìn được ta….

Bỗng trước mắt sáng lòa, tôi mở to mắt, thấy Bạch Dực đang kéo ra màn cửa. Tôi dụi dụi mắt phát hiện đã 12 giờ trưa. Bạch Dực thật nghiêm túc nhìn tôi đang ló mặt ra khỏi chăn nói: “Lục tử vừa gọi điện đến. Tư liệu đã tra ra, muốn chúng ta mau đến chỗ của cậu ta…. Còn có Tiểu Chu kia bị điên rồi.”

Tôi ah một tiếng, vội nhảy dựng lên, vọt ngay đến WC vội vàng tắm táp rồi khoác đại một cái áo sơ mi. Bạch Dực cũng đã chuẩn bị xong, chúng tôi không ai nói lời nào đóng cửa rời đi. Đến nhà Lục tử, cậu ta lại bối rối nhìn chúng tôi nói: “Khuya qua Tiểu Chu gọi điện cho tôi, nói đã gởi cho tôi một cái mail, nhưng khi tôi mở máy thì cậu ta lại gọi cho tôi một cú nữa. Bảo chúng ta đưa cho cậu ta thứ gì đó cổ quái. Tôi hỏi cổ quái thế nào, thì lại nói mấy thứ đó không phải số hiệu UFO gì đó. Không biết là gì, có hơi giống như chữ viết linh tinh xấu mù ấy. Sau đó còn nói thứ kia đã giúp chúng ta xử xong rồi, nhưng cậu ta không cách nào đọc được.” Cậu ta dừng lại lấy hơi: “Trong điện thoại tôi vô tình nghe được có tiếng gì đó thật chói tai. Như đang hét vọng vào tường. Thứ kia có tiết tấu giống như dấu hiệu SOS vậy. Sáng nay tôi có chút không yên lòng, nên đã đến nhà Tiểu Chu thật sớm để xem sao. Vừa bước vào liền phát hiện người đang dán sát vào puter, mặt nhìn chăm chăm vào màn hình, mắt đã hoàn toàn dại ra. Miệng còn cười thật quái dị. Hỏi gì cậu ta cũng không phản ứng, cứ thầm thì lập đi lập lại. Tôi định kéo cậu ta ra chỗ khác, thì cậu ta tựa như chó điên nhào lại cắn tôi, sau đó lại tiếp tục dán vào puter…. Trong máy đang mở một trò chơi. Nhưng cậu ta không có đăng nhập vào chỉ đang ở trang đi vào thôi.

Nghe cậu ta nói vậy tôi liền nghĩ đến nhân vật kỳ quái trong game tối qua. Sẽ không phải là …. Tiểu Chu đi! Tay tôi đã đổ mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn cẩn thận không chen vào mà chờ cậu ta nói tiếp.

Bạch Dực hỏi: “Vậy cậu ta đã gởi mail cho cậu chưa?”

Cậu ta vỗ vỗ chúng tôi bảo nhìn vào máy tính. Sau đó mở một thư mục nói: “Là mấy thứ này, vốn chẳng phải tư liệu gì. Tôi xem cũng không biết là vẽ gì nữa, không biết sao ông chủ lại có thể đọc hiểu được mấy thứ này?”

Tôi nhìn vào màn hình bỗng cảm thấy trán đau vô cùng, Tôi vỗ vỗ trán, đầu bỗng nhiên từ từ hiện ra từ ngữ. Tôi kinh ngạc nói: “Không đúng đâu. Thứ này tôi đọc được….” Bọn họ đều nghi hoặc nhìn tôi, tôi lắc đầu nói: “Không đúng, thứ này đã nói với tôi. Nếu không tôi cũng không đọc được. Tôi dựa vào…. Thật sự rất khó dùng từ để hình dung.”

Bạch Dực nhìn biểu hiện của tôi hơi bực mình: “Sao cậu có thể biết mấy thứ này được?”

Tôi lắc lắc đầu nói: “Tôi chưa thấy, nhưng tôi biết nó có nghĩa gì. Đúng rồi, tối qua tôi chơi game có một quái nhân kết bạn. Câu sau cùng hắn nói là tôi nhìn thấy được hắn.”

Bọn họ cũng nhìn tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi đem chuyện mình gặp nhân vật kỳ quái trong game cùng câu nói kia kể hết cho họ nghe. Lục tử lắc đầu nói: “Không thể nào. Tối qua, tôi treo máy, chẳng thấy ai online cả. Nhưng mà…. Kia thì, tôi lại thấy máy tính của Tiểu Chu cũng đang mở game đó.”

Bạch Dực tiếp tục hỏi: “Vậy thì mấy thứ này rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

Tôi nhìn những nét vẽ cổ quái, nhưng đầu lại đọc được từng chữ Hán một. Này giống như lúc kiểm tra bệnh mù màu vậy. Nếu màu nào mình nhận biết được sẽ nhìn ra giữa nó có số, còn mù màu nào thì lại nhìn không ra[1] gì cả. Tôi lắc đầu nói: “Mấy thứ này chỉ biểu đạt một ý thôi. Hắn nói, hắn đang đợi, muốn chúng ta tìm hắn. Hắn biết ông chủ Triệu đã chết. Muốn biết sự thật thì phải tìm được hắn.”

Lục tử gãi đầu nói: “Không đúng, không đúng nha, tại sao chỉ mình cậu có thể thấy rõ. Cậu không nói bừa chứ. Sao chỉ có mình cậu là xem được.”

Bạch Dực vuốt cằm phỏng đoán nói: “Có lẽ vì tối qua Tiểu Chu đã đem tư liệu gốc lưu trong máy tính của An Tung. Nên khi cậu ta mở máy thì ngay lập tức bị thứ văn tự kia thu hút. Này giống như một loại bệnh độc, thông qua văn tự để lây truyền. Mà người bị lây liền biến thành nhân tài có thể nhìn ra nghĩa giữa đống hình vẽ lộn xộn này.”

Lục tử nói: “Chúng ta cũng nhìn thấy mà, tại sao chúng ta không bị thu hút chứ?”

Bạch Dực cũng lắc lắc đầu, anh quay đầu nhìn bàn phím gõ vài cái, xong lại nhìn chúng tôi nói: “Giờ quan trọng nhất phải tìm ra vị cố vấn ẩn mặt kia. Tiểu An, cậu đọc đám tài liệu này thử xem, sau đó nói cho chúng tôi biết là nó viết cái gì. Lục tử đem bút đến đây, chúng ta ghi lại toàn bộ.”

Tôi gật gật đầu, ngồi thật vững trước máy tính, mở ra một file tài liệu, chầm chậm khó khăn nói: “Nước, đá, nếu không đến, đáng khinh…. Không được không được, tôi thật cảm thấy rất không có manh mối. Mấy thứ này vốn chẳng phải tin tức gì cả.”

Bạch Dực vỗ vai tôi nói: “Tiếp tục, cậu chỉ cần đọc thôi, những thứ khác đừng động vào.”

Tôi liếm liếm môi, tiếp tục phiên dịch những hình vẽ quái dị kia. Phát hiện file thứ nhất chỉ có mấy từ ngữ linh tinh. Nhưng khi tới file thứ hai, lại là một đoạn rất đầy đủ: “Bát khổ chi cục (~ tám ván cờ của bát khổ) là đảm bảo cuối cùng. Tám ván nếu giải hết được, phải phóng thích cửu hồn. Khi đó bí mật sẽ tái hiện, tất cả sở hữu đều uổng phí. Chỉ có thể hiểu rõ bát khổ mới hướng đến đoạn tuyệt. Nhưng đã là bát khổ thì nhất định sẽ có dịp tiến vào Hà Bá điện. Cơ hội này thế gian ngàn năm khó cầu.”

Tôi vội vàng mở file thứ ba, lại là từ ngữ tán loạn, phải khó khăn dịch ra: “Không ai, cơ hội, hiểu biết, nắm bắt …. Chẳng thể nào được….”

Tôi đỡ lấy trán, sau đó nhắm mắt dưỡng thần một chút rồi mở tiếp file thứ tư. Lần này lại là một đoạn nghiêm chỉnh, nhìn qua liền hiểu ngay, nói: “Thiết kế bao bọc bên ngoài là hộp quỷ, cũng để coi giữ thủ hồn. Mệnh này muôn kiếp bảo vệ hộp quỷ. Phải biết rằng Hà Bá điện chính là nơi mọi người sẽ hóa thành thủ hồn, thiết lập nguyền rủa không người nào hóa giải.”

Tôi mở một file nữa, quả nhiên vẫn là những văn tự lộn xộn, tiếp theo lại là một đoạn liên tục —— Đường Vưu Khê, thôn Nam Viên, số 234. Tôi kêu lên kinh ngạc vì phát hiện này. Nếu biết sớm thì mở ngay nó ra luôn cho rồi. Đọc mấy loại này như đang ngồi trên máy bay lắc lư đọc báo vậy. Tôi xoa xoa trán nói: “Không được, đọc nữa chắc chảy máu não mất. Hai người đã nhớ kỹ chưa?”

Bạch Dực để bút xuống, xoa xoa cằm nói: “Nhớ rồi, nhưng những trao đổi này thật không cách nào xâu chuỗi cùng nhau được nha.”

Lục tử cũng vỗ vỗ bàn nói: “Được rồi, đừng nghĩ nữa. Chẳng phải đã có địa chỉ rồi sao. Chúng ta đến đó xem một chút. Giờ ít ra cũng biết là chúng ta sẽ phải đến nơi nào, tôi cũng muốn biết nữa….”

Bọn họ còn nói xì xào gì đó, nhưng tôi thật sự nghe không lọt tai nữa rồi, vội ôm đầu nói: “Cho tôi nghĩ chút đã. Đầu tôi muốn nổ tung rồi. Hai người sờ nguyệt thái dương tôi thử xem, sắp căng cứng hết đây. Cho tôi nghĩ chút đi, rồi hãy nói sau nha.”

Bạch Dực đỡ tôi nằm trên ghế, nhìn Lục tử nói: “Lấy khăn ướt đến, thêm một ly nước nữa.”

Tôi nhanh chóng cảm thấy đầu hơi dịu xuống một chút. Cầm ly nước lạnh Bạch Dực đưa cho, tôi uống xong mới thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhưng tai cứ ong ong cộng hưởng lời của Lục tử nói: “Sao có thể như thế. Chúng ta muốn xem nội dung này lại khó khăn như vậy. Nhưng ông chủ của tôi,…. cũng không phải nói quá lên chứ.”

Tôi ngồi bệch trên ghế, chỉ cần hơi động một chút là đầu lại choáng váng ngay. Nói: “Đừng nghĩ nhiều. Mấy thứ chúng ta biết hiện giờ vẫn chưa thể liên kết với nhau được đâu.”

Thế là tôi nằm rủ ra, nghĩ hết 3 giờ liền. Bạch Dực nấu cho tôi ít cháo lỏng để ăn một chút. Tôi đây đã một ngày trời có hạt cơm nào vào bụng đâu. Mãi đến khi bình ổn lại, không còn dựa vào người anh nữa, thì anh mới nói với tôi: “Chỗ kia chúng tôi đã tìm được rồi. Tự nhiên lại ở ngay ngoại thành phía nam.”

Tôi không ngờ cái người gọi là cao nhân kia lại ở cùng thành phố với chúng tôi, liền lau sơ mặt, sau đó ăn hết chỗ cháo cuối cùng: “Vậy thì đến đó xem thử đi. Tôi thấy khỏe nhiều rồi. Chẳng có việc gì đâu.”

Bạch Dực lo lắng vỗ nhẹ vào tôi nói: “Nếu không khỏe, thật sự không khỏe ấy thì cậu đừng đi.”

Tôi lắc lắc đầu nhìn anh nói: “Đã muốn anh đến, anh có thể không đến sao? Có lẽ đây là thời khắc tối quan trọng để tiếp cận chân tướng sự việc.”

Anh bật cười, tôi đứng lên vỗ vỗ mặt mình. Lục tử đã chờ sẳn ở cửa, mang theo laptop của ông chủ Triệu. Cậu ta hỏi thăm, tôi xua tay nói không việc gì. Thế là ba người chúng tôi trực tiếp đón xe đến ngoại thành phía nam. Tài xế thả chúng tôi trước một lộ nhỏ, anh ta có chút khó xử nói: “Nơi này thật không thể vào được. Đường quá nhỏ, chẳng thể chạy xe được.”

Chúng tôi cũng không ngại ngần gì mà xuống xe đi bộ. Thấy rằng nơi này quả thật không có đường xe chạy, chỉ là một ngõ nhỏ đủ cho hai người đi song song nhau mà thôi. Xung quanh đều là tường quét vôi xám ngắt với rêu xanh mướt đang bám vào mấy phiến đá trên đường. Nhưng vào đây rồi lại vô tình cảm thấy rất mát mẻ. Có lẽ nơi nhà cửa nơi này được thiết kế thông thoáng cho gió lùa vào đi. Lục tử nói: “Chỗ này lạ lùng thật. Giống như một xưởng chuyên dệt vải bông lam in hoa vậy. Người ở đây dường như trước giờ đều làm nghề này. Hiện tại đã chẳng ai dệt như thế nữa rồi. Nhưng các cậu xem, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy vài chảo thuốc nhuộm rải rác kia kìa.”

Tôi hỏi Bạch Dực: “Đã đến địa chỉ kia chưa? Chúng ta giờ chẳng phải đi thực tế đâu. Phải nhanh chóng tìm nó mới được. Anh nhìn trời kìa. Qua vài giờ nữa liền tối sụp xuống đấy. Nơi này trễ một chút nữa đường sẽ không dễ đi đâu.”

Ba người chúng tôi nhanh chóng hỏi cư dân quanh đó. Hơn phân nữa trong số họ đều không biết số nhà này. Ngay cả người cư ngụ ở đây cũng đều lắc đầu bảo không có số nhà 234. Chúng tôi nghĩ chắc là người trẻ không biết. Thế là, lần dò hỏi cuối cùng liền tìm được một bà cụ đang phơi măng tre ngoài sân. Bà thấy ba cậu thanh niên chúng tôi giữa trời nắng nóng cứ đi đi lại lại trong thôn đến mấy bận thì đã sớm tò mò rồi. Chính bà ta là người mở miệng trước: “Bọn người các cậu đang tìm cái gì vậy?”

[1] Này cũng dễ thôi. Người mù màu thì sẽ không phân biệt được hai màu nào đó. Ví dụ mù màu đỏ sẽ không phân biệt được màu đỏ và đen, nên chỉ cần viết số màu đen trên màu đỏ, nếu bị mù màu đỏ sẽ không thấy số đó, còn mù màu khác sẽ thấy :-)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.