Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 101: Chương 101: Phiên ngoại - Chăn (Tam)




Tôi cau mày, kịt kịt mũi ngửi, mùi hôi thối như còn phản phất đau đây. Tôi quay đầu lại nói: “Sao em biết được, kia chắc là một cái chăn gấm được thợ kéo làm ra.”

Bạch Dực lạnh lùng quay người nhìn vào cửa sổ nhà kia nói: “Gã đàn ông kia hẳn muốn chết….”

Tôi im lại dõi theo hướng nhìn của anh. Anh quay đầu nhìn tôi kỳ quái, hỏi sao thế. Tôi cười kha kha, khoanh hai tay nói: “Sao hả? Muốn đi xem thử không?”

Anh cũng hơi mỉm cười, hỏi: “Em không sợ?”

Tôi ưỡn ngực, liếc anh thách thức, nói: “Vậy anh đi, em ở lại. Đợi anh làm không xong hãy đến tìm em.”

Anh lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Em muốn góa chồng sao?”

Bình thường, tôi vốn ghét nhất ai nói tôi giống phụ nữ. Đem điểm đó ra trêu chọc thật như đang uy hiếp, tôi liền cau mày nói: “Tai nào của anh nghe là em đồng ý là bà xã anh hử?”

Anh xoa cằm tiến đến gần hơn, tôi liền nhận ra hơi thở nguy hiểm, Anh sửa lại cổ sơmi nhìn tôi mỉm cười nói: “Chẳng phải đêm qua chúng tôi đã động phòng rồi sao? Tất cả trên người em đều là của anh? Thế không phải là bà xã của anh?”

Tôi đẩy anh ra, đỏ mặt lí nhí: “Nhìn cái gì, anh không muốn đến nhà cách vách sao? Còn đứng ngốc nghếch đó làm gì? Đi mau thôi!”

Anh lắc đầu nói: “Bây giờ đừng đi, muốn đi cũng phải vào ban ngày. Gã đàn ông kia đã gấp đến độ ném luôn cái chăn…. Vậy thì… chậc chậc, chẳng có gì cả, đi ngủ thôi, anh giúp em xoa thuốc, nhé!”

Tôi dùng hết sức lực của mình đấm anh một cái, hét lên: “Cút!”

Đêm nay, họ Bạch kia xem ra rất hiền lành, biết rằng nếu làm tiếp tôi thật sẽ tàn phế mất, nên rất thức thời mà đi ngủ sớm, cũng không đọc sách nữa. Tôi tắm rửa thoa thuốc xong cũng rúc vào chăn, dần dần chìm vào giấc ngủ. Bạch Dực dường như rất mệt mỏi nên ngủ như chết, tôi còn nghe được cả tiếng hít thở đều đều của của anh, nhưng thân thể tôi lại rất khó chịu nên không thể ngủ sâu được, nghĩ thế nào cũng thấy không tự nhiên. Đến gần nửa đêm, mưa bắt đầu tí tách rơi. Tôi trở mình, nghe tiếng mưa có hơi buồn ngủ, mí mắt liền díp lại…. Lúc này lại nghe một tiếng bốp, tiếp theo là một chuỗi âm thanh nhỏ vụn, nhưng chẳng thể hình dung được đó là gì.

Giữa khuya, tôi thản thốt nằm mộng. Mơ thấy mình đang ở nhà, lúc này mới được mười tuổi, cha mẹ đều đi làm, chỉ mỗi mình tôi ở nhà, bỗng ngoài cửa có người kêu to: “Trời mưa rồi! Mưa lớn quá!” Chẳng biết tại sao tôi lại như phản xạ có điều kiện chạy đi gom quần áo. Vọt ra ngoài sân của nhà tôi, thấy thay cho quần áo là rất nhiều chăn bông. Tôi những muốn gom vào, nhưng phát hiện những cái chăn này màu sắc tươi thắm lạ lùng, hơn nữa tất cả đều là gấm dệt theo kiểu cũ. Tôi lại nghe kêu thêm một câu “Trời mưa rồi!” Gáy bị ai đó đánh nhẹ vào, giống đang dạy dỗ học trò vậy, tôi liền vội vã gom chăn. Bỗng sau lưng như bị người khác kéo ghì lại, tôi nhìn về hướng sân thấy trên mặt chăn lộ ra gương mặt của một bà lão, thân người bà đang tựa sát vào bancông, thần sắc u ám nhìn tôi, hai tay nắm chặt lấy cổ tay tôi giống như đang cố sức ôm lấy cái chăn. Tôi a một tiếng, giật mình tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, thì ra là gặp ác mộng. Bất quá giấc mơ này cũng thật hoang đường và quái dị quá mức. Tôi chầm chậm mở mắt, muốn xuống giường uống nước rồi đi WC. Nhưng trong khoảnh khắc tôi mở mắt, cảm thấy chỗ ngủ có chút lạ lẫm, tôi sờ sờ xung quanh, không thấy Bạch Dực đâu cả. Rõ ràng là giường đôi, nhưng sao lại quá chật như thế. Tôi ư thêm tiếng nữa, muốn trở mình, lúc này lại nghe vang lên tiếng trống rỗng như vừa đụng phải vách gỗ. Giờ đây tôi mới nhận ra mình đang nằm trong một chiếc quan tài sơn đỏ, gối của tôi đã biến thành loại rỗng ruột ở giữa chuyên dành cho người chết. Chân cũng không nhấc lên được, thì ra nó được bao phủ bởi một lớp giấy bạc. Tôi chán ghét giở nó lên, thấy ở trên còn có một cái chăn xanh biếc, mặt chăn còn được thêu rất nhiều chữ Thọ.

Trong nháy mắt, đầu tôi mất bình tĩnh khi cảm thấy cái giường, không phải, là quan tài chuyển động, nó được đẩy đi. Sau đó lại nghe được xa xa truyền đến tiếng gào khóc. Tôi hoảng sợ vội trèo ra khỏi quan tài, lúc vừa ngồi dậy liền phát hiện xung quanh có rất nhiều người xa lạ, họ đều vây lấy tôi mà khóc. Lòng tôi thấy thật kỳ quái, lúc này lại có một phụ nữ tuổi trung niên chạy đến, nhằm ngay tôi mà gọi “mẹ ơi”, lòng tôi thầm chửi mắng: “Ai là mẹ của bà!”

Nhìn lại, thấy mình quả thật đang ngồi trên một thi thể. Đó là xác của một bà lão, toàn thân đều mặc áo liệm bằng lụa, bên ngoài còn có thêm áo khoác bằng gấm đỏ thẫm, xung quanh chất đầy hoa tươi và tiền giấy xếp hình thỏi bạc. Tôi muốn chạy ra ngoài nhưng bà lão cứ ôm chặt lấy thắt lưng. Bỗng hai mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở bật ra nhìn trừng trừng vào tôi nói: “Đừng giành chăn của tôi!”

Tôi hoảng loạn hét lớn, mạnh mẽ vùng ra khỏi đó, bỗng trước mắt sáng rực lên. Bạch Dực vừa mở đèn ở đầu giường, còn tôi thì đã lăn xuống dưới giường. Bạch Dực đỡ tôi dậy hỏi: “Sao thế? Kêu như heo bị giết.”

Tôi giật dúm tóc, sờ sờ ngực nói: “Gặp ác mộng.”

Anh khoát cho tôi một cái áo, sau đó xuống giường. Tôi nghe được tiếng rót nước, tiếp theo, anh mang đến cho tôi một ly nước nóng nói: “Ác mộng thế nào?”

Tôi dùng hai tay áp vào ly nước, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn chưa biến mất. Tôi hớp một ngụm, giận dữ nói: “Còn thế nào nữa, chăn, là chăn liệm.”

Bạch Dực mặc áo khoác vào, hỏi: “Cái chăn ra sao?”

Tôi uống cạn ly nước, hắng giọng nói: “Tang lễ của một bà lão, bà ta bảo đừng lấy chăn của mình.”

Lúc này, anh lại đến bên cửa sổ nhìn ra sân, vén màn, sau đó chỉ vào một đống nhăn nhúm hỏi: “Phải thứ này không?”

Tôi tất tả xuống giường, khoác vội một cái áo tiến đến nhìn ra sân. Không biết từ lúc nào, cái chăn rách kia lại lơ lửng giữa nhà chúng tôi, hơn hết nó không hề rơi xuống! Mưa cứ đều đều quất vào, phát ra tiếng tách tách. Bạch Dực chầm chậm bước ra, tôi ngồi trên giường, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mưa to gió lớn ngoài kia. Anh từ từ cầm cái chăn lên, tôi lắc đầu nói: “Đừng cầm nữa, thứ này nhất định có quỷ, quẳng nó về đi.”

Anh nhìn chằm chằm vào cái chăn rách nói: “Em xem, cái chăn này rất kỳ quái nha. Nó chỉ có vỏ bọc, không có ruột. Em nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tôi khoác áo, cũng bước ra sân, nói là cái chăn, chi bằng gọi nó là cái túi hình chữ nhật. Bạch Dực để thứ đó xuống, chúng tôi lại nghe được tiếng bịch bịch. Lòng tôi giờ đây lại nghe được tiếng rầm rập, nhìn cái chăn kia không cần nói cũng biết, là tên khỉ ốm đó lã lén đưa đến. Tôi vỗ trán bất lực, giận dữ nói: “Thế mà vẫn dám ném sang, rốt cuộc là gã muốn gì?” Tôi nắm lấy cái túi nói: “Đừng ngủ nữa, qua đó xem sao!”

Bạch Dực aiz một tiếng, thở dài cầm theo đèn pin, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ nói: “Ít ra cũng phải mặc quần áo nghiêm chỉnh vào chứ!”

Tôi nhớ đến căn nhà lạnh như hầm băng kia, liền mặc vội quần vào, nói: “Đi, xem thử xem!”

Anh thấy tôi đùng đùng nổi giận thì vỗ vỗ vai tôi ý bảo bình tĩnh lại, sau lại lấy một ít bùa từ ngăn kéo ra nhét váo túi áo, nói: “Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

Tôi gật đầu, người nhà đó nhất định có vấn đề, hẳn là có quỷ.

Chúng tôi bước trên hành lang, hai bên trái phải đều là các hộ khác. Nhà nọ vẫn đóng chặt cửa như cũ, chỉ trơ ra ánh đèn đêm màu xanh lục. Màu sắc như thế càng khiến cho không gian nhuốm đầy vẻ quái dị. Bạch Dực muốn gõ cửa, nhưng thoáng cái nó tự mở ra, dường như biết được chúng tôi muốn vào trong.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt. Từ khi trở về từ thần điện đến nay, tôi hầu như không gặp chuyện quái dị gì cả. Bạch Dực khẽ “Ừhm” một tiếng, vô thức nắm chặt lấy tay tôi, cùng lúc mở đèn pin. Lúc này tôi đã thật sự cảm nhận được khí lạnh bất thường. Ánh sáng duy nhất trong phòng chỉ có ánh đèn pin hòa với ngọn đèn xanh lục bên ngoài. Hai nguồn sáng khác nhau cùng hợp lại, nhưng bên trong vẫn cực kỳ tối tăm như cũ, thêm vào nơi góc tối trong nhà còn phát ra âm thanh kỳ quái. Tôi sợ có thứ gì đó sẽ bất ngờ nhảy ra từ đó, vội níu lấy Bạch Dực ý bảo anh cẩn thận một chút. Anh ừh một tiếng, chúng tôi dứt khoát bước vào nhà, bỗng có một con chuột rất lớn phóng từ trong bóng tối ra. Trông nó cứ như một con mèo nhỏ, ấy thế lại không hề hoảng sợ, cứ ngốc ngếch nhìn chúng tôi mãi, cuối cùng lại quá đổi lanh lợi trốn mất vào trong góc tối của phòng. Mọi nơi trong nhà đều phát ra âm thanh tích tích tắc tắc. Bạch Dực dùng đèn chiếu quanh một lượt, phát hiện trên lối đi nhỏ ngoài con chuột ra thì chẳng có ai cả. Ngay thời khắc chùng tôi cùng thở dài thì cửa chính dường như bị một lực đẩy đóng sập lại, đồng thời đèn bỗng chớp lên vài cái, cứ như bị yếu pin vậy.

Bạch Dực nắm tay tôi, nói: “Cẩn thận một chút! Nơi này dường như có chút khác thường.”

Tôi đề phòng nhìn chằm chằm vào góc tối trong nhà. Bạch Dực ra hiệu bảo nhanh tới phòng trong. Đèn sắp hết pin, đừng lãng phí thời gian. Tôi vỗ vỗ vai anh, ý bảo anh xem chừng động tĩnh xung quanh, chỗ này so với lúc sáng thì tối tăm hơn rất nhiều. Chúng tôi đến cửa phòng ngủ, Bạch Dực ra dấu bảo tôi lùi lại, sau đó tự ý mở cửa. Lúc này lại vang lên tiếng rầm rập. Bạch Dực đẩy mạnh cửa, bỗng vọt đến một gương mặt người đang lắc lư trước mắt chúng tôi. Tôi và Bạch Dực vội lùi ra sau. Anh vội dùng đèn pin chiếu vào, phát hiện gương mặt đó là của người đàn ông gầy, nhìn dáng vẻ của gã thật vô cùng hoảng sợ. Bất quá tôi vẫn có thể xác định được là gã vẫn chưa chết, bởi tròng mắt vẫn đang động. Cả người gã đều run bần bật, hai hàm răng cứ liên tục va vào nhau, phát ra tiếng canh cách. Tôi chạm nhẹ vào tay gã, thấy da thịt lạnh cứng như một khối băng. Gã chớp chớp mi mắt, dường như đang kêu cứu, Bạch Dực lấy bùa từ trong túi ra, nhắm ngay đầu gã mà dán vào, lá bùa liền tự động bùng lên ngọn lửa màu xanh lục, sau đó là từ trên người gã thoát ra một làn khói trắng. Cuối cùng gã cũng có thể chuyển động linh hoạt một chút, hai tay cứ ôm chặt lấy chăn điện nói: “Cảm ơn các cậu! Tôi biết là các cậu nhất định… nhất định có cách mà!”

Gã lắp bắp nói chuyện, tôi khinh bỉ liếc một cái, hỏi: “Sao người chú lại mang nhiều âm khí như vậy? Có vài thứ chỉ tồn tại ở cõi âm. Người thường nếu không làm chuyện thất đức gì sẽ không phải mang lấy nó.”

Bạch Dực quay đầu nói: “Em đọc sách của anh?”

Tôi gật đầu, hỏi: “Sao hả? Không được?”

Gã đàn ông vừa nghe chúng tôi nói, vội vã nhích lại gần hơn, nói: “Các cậu, các cậu biết đây là thứ gì?”

Lúc này, tiếng rầm rập kia lại bắt đầu vang lên, gã gầy cứ như chuột nghe mèo kêu, vội trốn phía sau chúng tôi. Tôi chỉ vào bên trong nói: “Vợ của chú ở trong đó?”

Gã gật đầu nói: “Ở đó, nhưng tiếng động kia không phải do cô ấy làm nên.”

Tôi nghi hoặc hỏi: “Vậy do ai làm?”

Gã nhắm hai mắt lại nói: “Của mẹ tôi… không phải… tôi cũng không biết đó là thứ gì nữa!”

Tôi nghe gã nói năng lộn xộn liền nhíu mày hỏi: “Có phải là bà cụ nhờ lấy giúp chăn lúc sáng?”

Gã lắc đầu nói: “Kia cũng không phải….”

Bạch Dực lấy thêm một lá bùa, lén dúi vào tay tôi nói: “Anh lên phía trước, em giúp anh chống đỡ ở sau.”

Tôi cúi đầu nhìn là Bạt Âm phù. Nhận lấy đèn pin, tôi giúp anh chiếu sáng. Trong ánh sáng yếu ớt, chúng tôi thất một quái vật toàn thân đều biến thành màu đen đang dùng vợt đánh vào người phụ nữ kia. Mà dì ta lại giống như một cái chăn bông thật lớn, hai tay đều bị kẹp phơi quần áo kẹp chặt, đính vào gậy trúc. Thân thể dì ta vô cùng quái dị, vừa dẹp vừa béo, tương tự một cái chăn bông. Dì ta cúi thấp đầu, không rõ là tỉnh hay mê.

Quái vật kia vừa thấy chúng tôi liền dừng tay, nghiêng đầu nhìn trừng trừng. Bà ta vừa chạm mặt gã gầy liền như phát điên mà vọt đến. Lòng tôi giật mình, lẽ nào lại thù hằng con mình như vậy? Kia là mẹ sao? Bạch Dực phản ứng nhanh hơn tôi nhiều, một tay anh nhanh chóng cản thứ đó lại, tay kia cấp tốc dán lá bùa vào ngay giữa trán bà, sau đó nhìn tôi nói: “Dán lên ngực!” Tôi liền dán lên ngực bà. Quái vật không hề kháng cự, cứ như một bức tượng quái dị đứng sững trước mặt chúng tôi, một chút hơi thở của sự sống cũng không có.

Gã gầy kia vẫn còn núp ở phía sau, tôi quay đầu lại hỏi: “Ông khẳng định đây là mẹ ông sao? Mẹ của ông sao lại như thế? Rốt cuộc ông đã làm gì để bà chết không nhắm mắt?”

Gã sợ hãi ngồi bệch ra đất, ôm mặt nói: “Tôi, tôi không phải người! Tôi là súc sinh! Tôi… tôi thật có lỗi với mẹ mà!”

Tôi cắt ngang những lời vô ít, nói: “Đủ rồi, ông mau nói, đấy là chuyện gì?”

Bạch Dực thừa dịp này bước nhanh đến người phụ nữ kia, kéo đám quần áo trên người dì ta ra. Lúc anh đỡ dậy thì dì ta a một tiếng, tôi liền chạy đến, phát hiện người phụ nữ này vô cùng nhẹ. Bạch Dực chiếu đèn khắp nơi, tìm được một cây kéo, sau đó đâm mạnh vào tay dì, gã gầy vội ngăn anh lại hỏi: “Cậu làm gì?”

Bạch Dực liếc gã xong gạt tay ra, sau đó dứt khoát đâm xuống. Trong tay người phụ nữ kia thật không ngờ đều là sợi bông màu đỏ. Dì ta không có máu thịt, chỉ có tầng tầng lớp sợi đỏ dồn ở trong. Gã gầy hét a lên. Tôi vươn tay đặt ở mũi dì ta thăm dò, đến một nhịp tim cũng không có, đây quả nhiên là một cái xác. Tôi đột ngột ngẩng đầu nhìn gã đàn ông nói: “Vợ ông chết rồi.”

Gã gầy ngồi xổm trên đất, không khóc cũng không gào, linh hồn dường như bị hút ra khỏi thân thể. Tôi nhìn dáng vẻ kia, liền nói khẽ với Bạch Dực: “Nếu chúng ta không đến, người này, có thật cũng sẽ chết?”

Bạch Dực lắc đầu, chỉ vào bà lão nói: “Không đâu, bà lão này rất không đành lòng giết con trai mình. Nếu không phải bà rút mạng người phụ nữ kia thế cho gã thì trên người nhiều âm khí thế kia, hẳn đã sớm chết. Nói tóm lại, bà lão này thật ra đã cứu mạng gã đấy.”

Gã đàn ông nghe chúng tôi trò chuyện, bỗng bịch một cái quỳ ngay xuống đất, cuối cùng cũng gào khóc lên. Gã nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con xin lỗi mẹ ơi, con không nên vô dụng như vậy! Aiz, các cậu không biết, vợ tôi là một mụ la sát, cô ta làm việc tại nhà tang lễ, cái gì cũng không kiêng sợ, sau vì tôi mất việc ở xưởng dệt, nên bảo tôi chuyển sang buôn bán. Tôi đâu có khiếu kinh doanh, liền vỗ vốn rất nhanh, đến tiền nhập hàng cũng không có. Tiếp theo, cô ta đem vài cái ruột chăn về, bảo tôi để tất cả vào vỏ chăn mới. Tôi hỏi thứ đó ở đâu ra, cô ta nói lấy từ những đồ của người chết mà có, muốn tôi bán lại cho người khác.

Tôi lúc đầu sợ đến không dám cầm, nhưng cô ta không chịu, mắng tôi là đàn ông vô dụng, nói đốt cái gì cũng là đốt, có thể kiếm tiền là được rồi. Tôi vẫn sợ cô ta hơn, vì vậy… vì vậy che khuất lương tâm… bán chăn của người chết….”

Lòng tôi run lên, may mà không mua chăn của gã, nếu không, chắc mỗi ngày đều gặp phải ác mộng. Vậy cũng khó trách, âm khí trên người gã đàn ông này là do làm chuyện tổn hại đến âm đức tích lũy thành. Chăn liệm, vốn là thứ người chết dùng để chống đỡ với khí lạnh không thể chịu nổi trên đường đi xuống cõi âm. Nào ngờ, người đàn ông này lại vì lợi nhuận làm ra chuyện tán tận lương tâm. Quỷ hồn của người chết không có chăn, tất phải đến đây để đòi lại, chúng sẽ để lại âm khí trong ngôi nhà và cả trên người gã đàn ông này.

Gã lau nước mũi tiếp tục nói: “Mụ vợ tôi! Aiz! Đối với mẹ chồng cũng chẳng tốt là mấy. Mẹ tôi hiền lành, sợ cô ta lắm. Sau mẹ bị ung thư, cô ta cũng không để yên, nói dù gì cũng phải diễn cảnh cuối, sớm muộn gì cũng chết, không nên lãng phí tiền của. Sau đó mẹ tôi thật rất đau đớn, tôi thật không nhẫn tâm, lén đưa mẹ vào bệnh viện. Ngày thứ hai mụ vợ của tôi buộc mẹ phải ra về. Mẹ tôi chịu đựng đau đớn cũng không lâu lắm,… bà treo cổ tự sát trong nhà. Cô ta trước đây là thợ dệt gấm Tô Châu, đã tự làm ình một bộ chăn thọ, nói sau này lúc trăm tuổi già sẽ cần đến, muốn khoe khoang khoác lác, để người khác không nói cô ta bất hiếu…. Nhưng tôi vừa để chăn vào hòm thì mụ vợ tôi lại nói, chăn dệt khéo thế đốt đi thật tiếc tiền, thế là ném cho tôi một cái chăn khác. Lòng tôi vừa tức vừa thương, cuối cùng đã cãi nhau với cô ta. Không còn cách nào khác, cô ta nhường ẹ tôi đắp cái chăn đó tại lễ tang được một lúc, chờ đến khi hỏa tán thì…đổi lại.”

Tôi càng nghe càng giận, tức đến độ hai tròng mắt trừng lên gần như vọt cả ra ngoài. Tôi cầm đèn pin chiếu thẳng vào mặt gã mắng: “Chú là hạng gì thế! Sao có thế đối xử với mẹ mình như vậy? Mẹ chú bị ung thư cũng không lo chữa trị, đến khi bà chết một cái chăn cũng không cho. Con mẹ nó, chú có phải là người hay không, so ra giống súc vật hơn đấy.”

Gã gầy thấy tôi chuẩn bị đánh mình thì vội vã né ra. Cú đá của tôi rơi vào khoảng không, thật là chẳng có chỗ trút giận. Bạch Dực chỉ lạnh lùng nhìn, sau đó kéo tôi lại, nói: “Đừng náo động, tội đánh chết gã sẽ trút lên em đấy. Vì thứ cặn bã này mà ngồi tù thật không đáng. Chúng ta còn việc phải làm.”

Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua hình người đã bị cháy đen kia, thở dài một hơi, nói: “Tội nghiệt mà, nuôi ra súc vật như chú, thà rằng đừng sinh!”

Gã gầy thấy chúng tôi muốn rời đi, vội vã ôm lấy chân tôi nói: “Đừng mà, đừng mà! Cậu đi… còn mẹ tôi…”

Tôi cười gằn nói: “Sợ? Sợ mẹ ruột mình à?”

Gã mếu máo: “Tôi biết! Tôi biết tôi đáng chết! Không phải tôi sợ, chỉ là tôi không muốn thấy mẹ tôi đến tận giờ chết không nhắm mắt. Tôi… không muốn người thành như vậy mà!”

Tôi mắng: “Chú đừng ở đây giả mù sa mưa nữa, oán niệm của mẹ chú là cái chăn kia cùng tội bất hiếu của chú. Nếu chú thật sự muốn chuộc tội, tốt nhất là thành tâm dập đầu trước mặt mẹ mình một cái. Sau đó lấy cái chăn kia… đưa ẹ chú. Chẳng bằng… chẳng bằng Bạch Dực giúp gã một tay, bà cụ thật quá đáng thương, cứ để bà chết không nhắm mắt như vậy cũng chẳng phải là cách.”

Bạch Dực gật đầu, cầm lấy cái chăn rách quàng lên người bà cụ. Bỗng chốc từ trên người bà bỗng phát ra tiếng thở dài khe khẽ. Sau đó là tên khốn kia mặt đầy nước mắt nước mũi cứ liên tiếp dập đầu trước bà.

Dần dần thân thể đang dựng đứng của bà cụ từ từ nằm xuống. Bạch Dực bước đến, giở chăn ra xem. Lúc này phía dưới chẳng còn người gì cả, chỉ lưu lại một đống sợi bông xếp thành hình người, vừa thối vừa nát. Bạch Dực vỗ vỗ tôi nói: “Mẹ gã cuối cùng cũng đã yên tâm ra đi rồi.”

Tôi lắc lắc đầu nói: “Bà cụ thật quá đáng thương, người đã chết rồi, tất cả đều vì muốn một vật bồi táng sau cùng. Nhưng tên súc sinh này lại không hoàn thành nguyện vọng đó, để bà cụ phải gởi oán niệm vào đống bông kia.”

Tôi lại quay đầu nhìn người phụ nữ, sau đó đưa mắt nhìn Bạch Dực. Anh hiểu ý tôi, liền lấy ra một lá bùa, nhét vào miệng dì ta. Không lâu sau, trên người dì ta dần dần tràn ra một lượng lớn nước, hôi thối không gì sánh bằng. Cuối cùng là hoàn toàn biến thành một thi thể. Xác kia đã chết được khá lâu, giờ đã xuất hiện lốm đốm.

Anh ừ một tiếng, nói: “Chú cứ báo cảnh sát. Pháp y sẽ đến kiểm tra. Chú không giết vợ mình, bọn họ sẽ không bắt chú vào tù. Nói chung chuyện ở đây, giờ là của chú.” Nói xong Bạch Dực kéo tôi muốn rời khỏi nhà đó. Không ngờ, gã kia lại chắn trước mặt chúng tôi nói: “Còn… còn khí độc trên người tôi?”

Tôi hừ một tiếng, quay người lại nhìn gã nói: “Chú làm biết bao chuyện thất đức. Tất cả nợ nần, vợ chú đã thay chú gánh hết, tiếp theo có trút bỏ được không là chuyện của chú. Tu nhân tích đức nhiều khi lại là cách, phải xem chú có chịu làm hay không.”

Nói xong tôi kéo Bạch Dực quay lưng rời khỏi nơi lạnh lẽo, dơ bẩn này. Phía sau vẫn nghe được gã kia liên tục lí nhí, có lẽ hối hận, cũng có thể là lo sợ, sợ cho kết cuộc sau này của gã giống như vợ mình vậy.

Về lại trước cửa chính nhà chúng tôi, Bạch Dực lại đốt một lá bùa, nhường tôi bước qua đống lửa trước, để tiêu trừ âm khí của nhà kia. Tôi thở dài một hơi nói: “Làm cả buổi trời, không ngờ chuyện lại ra như thế. Aiz… thật chẳng biết nói gì nữa.”

Bạch Dực châm một điếu thuốc, lại ném cho tôi một điếu, vỗ vỗ trán nói: “Thật ra anh cũng chẳng có tư cách để nói. Anh cũng bất hiếu, nếu không đã chẳng rời xa cha mẹ anh lâu như vậy, nhiều năm rồi mới về thăm họ một lần. Họ đã già đi nhiều lắm. Aiz… anh thật có lỗi với họ.”

Tôi vỗ vỗ vai anh, ngây ngô cười nói: “Có dịp, em và anh cùng về một chuyến? Thế nào? Nghe nói hải sản của Ninh Ba[1] thật không nên bỏ qua nha!”

Anh xoa xoa mặt tôi, cười nói: “Em cứ mở miệng ra là nói chuyện ăn uống. Aiz, thôi bỏ đi, ngày mai anh sẽ đi mua chăn cùng em, sẳn tiện sẽ mua thêm vài vật dụng hàng ngày. Em giờ đã ở đây! Cũng nên thay đổi mà.”

Tôi xấu hổ ừ một tiếng. Xoay đầu bò lên giường, bỗng nhớ đến một chuyện, nói: “Thôi đừng mua nữa, giờ em nhìn đến chăn… nhìn đến chăn là như đang thấy ma ấy!”

Anh ha ha mở miệng cười, dụi tàn thuốc, cũng lên giường nói: “Vậy không mua chăn nữa, anh sẽ làm chăn cho cưng.” Nói xong lại tự bắt đầu, toàn bộ thân thể đều dán lên người tôi. Tôi ôm thắt lưng không ngừng kêu đau, anh thấy vậy cũng chỉ có thể cố dằn xuống, giúp tôi xoa xoa eo.

Anh thì thầm nói: “Còn vài tiếng nữa là sáng, chuyện chăn để ngày mai anh sẽ lo liệu.”

Tôi ừ một tiếng, chẳng bao lâu tiếng mưa nhỏ giọt lại vang lên. Xen lẫn giữa những hạt mưa rơi tôi còn nghe được tiếng thở dài không rõ. Tôi nhắm hai mắt lại, nhớ đến lúc nhỏ bà tôi cũng có nói thế này: “Con người ấy mà, lúc ra đi nhất định phải mặc dày một chút. Đường xuống cõi âm thật lạnh lẽo lắm….”

Hôm sau, trời còn chưa sáng, chúng tôi đã nghe được tiếng ầm ĩ. Mở cửa ra nhìn, thấy có rất nhiều hàng xóm vây quanh, còn có vài người mặc đồ màu trắng khiêng một chiếc cáng cứu thương ra cửa. Trong túi nhựa trên cáng lộ ra một gương mặt. Đó là vẻ mặt méo mó của một phụ nữ đã hết hy vọng, tham lam với đôi mắt trừng trừng mở to. Trong miệng của dì ta, tôi còn thấy được một sợi bông.

[1] Ninh Ba (宁波) Là thành phố nằm ở phía nam vịnh Hàng Châu trực thuộc tính Triết Giang, Trung Quốc.

—– End —–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.