Trí nhớ của con người thật vô cùng kỳ diệu. Chuyện rất nhiều năm về trước cũng có thể nhớ rõ từng ly từng tí. Nhưng nhiều khi điều chỉ vừa xảy ra một ngày, hay một giờ, thậm chí là một giây trước thì một chút ấn tượng cũng không có. Nói ví dụ như tôi đi, tôi hiện tại thật muốn nhảy lầu cho rồi. Bất quá, đây mới là lầu hai thôi, nhảy xuống chưa chắc gì chết được, mà lại bị gãy vài cái xương thì khổ.
“Bắt được rồi nhá! Cái cậu này, không ngờ lại trốn ở đây mà nhàn nhã như vậy!”
“Nhàn ông nội anh ấy, tôi không phải đang tìm sao, nói nhảm như vậy làm gì. Có giỏi thì tự mình tìm đi.”
“Tôi không rảnh cùng cậu đôi co! Nếu không có thứ đó chắc chắn sẽ phiền lắm đấy. Đến lúc đó, tôi với cậu chỉ còn nước chạy trối chết thôi.”
Tôi tức giận chui từ gầm giường ra, vừa lắc lắc cái đầu vương vài mảng bụi vừa khoát khoát tay nói: “Không có dưới gầm giường đâu. Tôi nhớ mang máng hình như là đã để vào ngăn tủ nào đó rồi nha. Giờ tìm không thấy tôi đành bó tay thôi. Anh dù có chặt tôi ra làm mấy khúc cũng không có cách nào đâu.”
Bạch Dực đang dốc ngược cái rương ra, nghe thế liền dừng ngay tay lại. Tôi liền lập tức cảm thấy là mình tốt nhất nên ngậm ngay miệng lại thì hơn. Nếu không ăn đấm là cái chắc. Nhìn Bạch Dực giờ đây đang giận đến xanh xám cả mặt, nói không chừng chỉ một chút tác động nhỏ thôi cũng có thể nhào đến cắn tôi lắm àh.
Hẳn là, mọi người rất muốn hỏi tại sao chúng tôi phải làm như vậy? Căng thẳng như thể sắp sửa ra chiến trường cũng không bằng. Mà nguyên nhân thật sự phỏng chừng có thể làm người khác cười đến rụng răng chứ chẳng chơi. Chính là tôi đã đánh mất chứng minh nhân dân của Bạch Dực rồi nha.
Chuyện này cũng thật rối rắm quá đi mất. Tôi muốn làm một cái thẻ hội viên để được ưu đãi mà chơi mấy trò miễn phí ấy mà. Nhưng quy định thật biến thái nha, chỉ chấp nhận người đã qua 26 tuổi thôi. Ngay lúc này tôi làm gì có đủ tuổi chứ, đành phải mượn đỡ chứng minh của Bạch Dực dùng tạm. Dù sao cũng đâu cần phải nhận mặt, chỉ cần lại là được rồi. Thế là tôi vội vã đem cái thẻ ấy đi photo, sau khi về không hiểu sao lại quên mất đã để nó ở đâu. Một chút ấn tượng cũng không có luôn mới chết chứ.
Quả nhiên, đến bước đường cùng là xốc tung cả rương đồ của tôi lên cũng chẳng tìm được gì cả. Đã vậy sau lưng còn có đôi mắt trừng trừng sắc như dao nữa chứ. Tôi vội lau mồ hôi nói: “Lão Bạch à, thôi vầy đi, tôi cùng anh đến tiệm photo, nói không chừng lạc ở đó cũng nên. Nếu….chỉ là tôi nói nếu như không thấy, thì anh hãy đi báo mất giấy tờ đi…”
Mặt Bạch Dực nghiêm lại, đen đến không thể đen hơn, bặm môi rít từng tiếng qua kẽ răng mà nói: “Vậy cậu còn nhàn hạ ở đây làm gì, mau đi tìm đi.”
Vốn mình bị đuối lý, nên đành phải nhịn nhục cái loại giọng điệu gây sự như thuốc súng kia. Bạch Dực thường ngày vốn bình thản như một bình nước nguội, nếu không gặp phải chuyện, sẽ không tự nhiên nổi nóng như thế. Anh ta vô cùng ghét người khác tự tiện chạm vào bất cứ đồ vật gì của mình. Giờ tôi chỉ còn biết tự trách mình nóng vội làm càn thôi.
Tôi trừng mắt với anh ta một cái rồi vơ lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài tìm. Thật là có miệng cũng không thể nói, đành phải cúi đầu mà chịu thôi. Không ngờ vừa ra đến khỏi cửa, Bạch Dực đã ngăn tôi lại. “Muộn rồi, bỏ đi, ngày mai lại tìm tiếp.”
Tôi liếc mắt nhìn trời bên ngoài, quả nhiên, đã tối đen. Lòng bỗng nhiên cảm thấy áy náy. Cái người tên Bạch Dực này luôn lo lắng tôi, sợ nửa đêm ra ngoài sẽ gặp phải chuyện kỳ quái. Ấy vậy mà tôi suốt ngày cứ gây chuyện, thật giống như một đứa trẻ vô tri ấy. Lúc này hận một nỗi là mặt đất không thể nứt ra một cái hố nào để tôi chui xuống cho rồi. Nhưng mà, câu sau của Bạch Dực lại làm tôi tức đến độ xém phải sặc máu ra ngoài.
Anh ta nói: “Nếu cậu vẫn không tìm thấy, thì ngày mai tự mình đến đồn công an mà báo mất giấy tờ đi. Có gì không biết thì điện thoại hỏi tôi nhé. Tôi lười đi lắm.”
Tôi không nói không rằng quăng luôn cái áo xuống, sau đó nhấc tay phải của mình lên, duỗi ngón giữa ra. Bạch Dực cũng vì thế là liếc xéo tôi một cái. Tiện thể tôi nhấc chân, bỗng nhiên cả hai chẳng ai nhường nhịn nữa mà dần nhau một trận cũng không nhỏ ngay lúc đêm hôm khuya khắt thế này.
Chúng tôi vẫn hay đùa như thế, nói thẳng ra là giỡn hơi mạnh tay chút thôi. Giờ đây thì ai cũng cho rằng chuyện của mình là tệ hại lắm rồi ấy. Nhưng tay chân của Bạch Dực vốn không mấy khi chuẩn mực, thế là anh cứ tự nhiên giật ngay khuỷu tay vào một bên miệng của tôi, làm nó bầm xanh hết một mảng. Bất quá, anh cũng ngay lập tức ý thức được mình vừa dùng sức hơi mạnh, liền nhanh chóng giở tay tôi ra xem sao. Tôi đang che miệng, nhân lúc anh không để ý cũng thôi ngay vào mũi anh một đấm. Ông đây cũng không phải đàn bà con gái, dễ xoa xoa vài ba cái là xong việc sao? Tốt nhất vẫn là đánh trả lại, để trên mặt tên kia cũng phải bầm như mình mới hả dạ nha.
Kết quả là sáng hôm sau, hai người chúng tôi mặt mày đều đổi màu cả. Mũi của Bạch Dực thì có một mảng xanh xanh, còn bên miệng của tôi cũng bầm đen bầm đỏ không kém. Vì vậy, mà mới sáng sớm, hai chúng tôi chẳng ai nói với ai lời nào cả, cứ lẳng lặng ăn điểm tâm rồi, vội vàng đến trường dạy học. Bất quá tôi cũng chưa chịu bỏ qua chuyện mình bị đấm ột cái đâu áh.
Tới giữa trưa, tôi thật muốn tìm giúp anh ta chứng minh nhân dân một chút. Quân tử dù thù hằn cách mấy cũng phải nói đạo nghĩa chớ. Thứ đó là do tôi làm mất đương nhiên phải có trách nhiệm rồi. Thế là thừa dịp nghĩ trưa, tôi vội vàng chạy ngay đến tiệm photo nọ.
Quả nhiên, tôi thấy được chứng minh của Bạch Dực trong tiệm. Bà chủ cũng là người nhiệt tình, biết tôi đến tìm giấy tờ liền đem ra giao cho tôi ngay, còn dặn thêm vài câu nữa. Tôi vội nói cám ơn. Cầm lấy chứng minh, thấy gương mặt hiền lành đến chết người của Bạch Dực đang đập vào mắt mình. Hình này chắc chụp lúc anh còn trẻ lắm, nói không chừng so với tôi bây giờ còn nhỏ hơn nhiều nữa. Tuy nhiên vẫn tạo cho người khác một loại cảm giác không đổi. Tốt xấu gì cũng phải nhìn vào ống kính cười một cái chứ, giờ nhìn thử xem, cái tên trong hình cười so với khóc còn khó coi hơn nữa kìa. Chỉ có thể hình dung là nụ cười đó thật lạnh lùng chẳng âm chẳng dương chút nào cả.
Tôi khoát khoát tay ý chào bà chủ, vừa ra khỏi cửa liền va phải một người. Thật ra người này thật giống tụi móc túi ngoài đường đi. Chiêu thức đó tôi rành quá mà, sau khi móc lấy ví thì gọi người ta lại nói: Anh bạn àh, ví tiền này phải của anh làm rơi không. Chúng ta chia nhau một nữa đi….
Vốn tưởng gặp phải lừa đảo, không ngờ vừa ngẩng đầu lên liền thấy người đó lại là một phụ nữ, vẽ mặt vô cùng hoảng sợ, giống như sau lưng cô ta có lưu manh đuổi theo vậy. Cô ta nhìn tôi cũng ngạc nhiên một lúc. Tôi liền nhận ra người này chính là cô giáo dạy toán chung trường với mình, cô Lỗ.
Tôi vội vàng chào hỏi: “Là cô Lỗ àh, sao cô lại đến đây, lúc nãy va phải có bị đau ở đâu không?”
Cô ta cứ khoát khoát tay nói: “Không sao, không sao, tôi gấp lắm, thầy cũng đến lấy hình àh.”
Vừa nghe cô nói xong, tôi sực nhớ ra là sát vách này chính là tiệm chụp hình. Liền vội lắc đầu nói mình đến lấy đồ bỏ quên hôm qua. Cô liếc tôi một cái, thái độ có chút kỳ lạ nói: “Tiểu An à, có thể giúp mời Bạch Dực giúp tôi một chuyện cần thiết lắm không?”
Tôi xoa xoa bên miệng đang bầm tím, lòng hãy còn giận tên kia xuống tay quá tàn ác đi. Bất quá cô Lỗ cũng là người tốt lắm. Tuy đã qua trung niên, nhưng tuyệt không hề cậy mình già mà lên mặt, cô đối với bọn trẻ chúng tôi cũng rất hay giúp đỡ nữa. Tôi liền quan tâm hỏi: “Cô Lỗ à, cô đến lấy hình và tìm Bạch Dực là có liên quan đến nhau sao?”
Ánh mắt của cô Lỗ như đang chạy trốn thứ gì khủng khiếp lắm vậy. Cô cứ vừa vuốt vuốt cổ, vừa lắc lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết nói thế nào. Nhưng mà….nhưng mà, tôi hình như bị trúng tà ấy. Tôi cũng không biết sao nữa….”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì cô bỗng nhiên như sực nhớ ra gì đó, vội vàng lao vào tiệm ảnh. Tôi cũng vội vàng chạy theo vào.
Vừa vào trong, nhân viên trong cửa hàng liền nhận ra cô Lỗ ngay. Dường như cô chính là khách rất quên nên cô nhân viên này vô cùng nhiệt tình tiếp đón. Cô Lỗ thật sốt ruột, vừa thấy người liền hỏi ngay: “Tiếu Trương, lần trước chị có gởi một bức ảnh ở đây, giờ còn không?”
Nhân viên lễ tân có vẽ khó xử nói: “Là chị đã khăng khăng bỏ đi, mọi chuyện chúng em đều đã làm xong hết rồi. Lâu như vậy chị mới đến, làm sao chúng em có ngay được ạh?”
Cô Lỗ như vô cùng thất vọng mà ủ rũ tựa hẳn lên thành quầy. Tôi thấy cô thật không bình thường chút nào, liền dò hỏi: “Cô Lỗ àh, bức ảnh kia thế nào mà cô lại bỏ đi vậy?”
Cô nhân viên có chút uất ức nói: “Anh này không biết rồi, bức ảnh kia đã chụp được nửa tháng. Hơn nữa, lúc đó cô Lỗ nói là ảnh này không phải chụp mình, chắc là bất cẩn bị nhầm rồi. Chúng em đợi mãi cũng không ai đến lấy, vừa mới xử lý xong….”
Ánh mắt của cô Lỗ lúc này có chút mất mát. Cô nắm lấy cánh tay của tôi mà lẩm bẩm: “Thôi rồi, tiếp theo là tôi, tiếp theo chính là tôi….”
Tôi thấy dù cô có đợi mãi ở đây cũng chẳng làm được gì, thế là vội giúp cô về lại trường. Đưa người đến văn phòng, lúc này mặt cô đã không còn chút máu nào, cứ nhìn chăm chú chằm chằm xuống sàn nhà, không biết là đang nghĩ gì nữa.
Qua một lúc lâu, cuối cùng tinh thần của cô đã có chút dịu lại, vừa lau lau mồ hôi lạnh đang ứa trên trán vừa nói với tôi: “Tiểu An, tôi đi dạy đây, tôi rất mong lúc tan học mình có thể nói chuyện được với Bạch Dực. Hy vọng hai người có thể giúp được tôi.”
Giờ đang ở trường học cũng không tiện nói nhiều. Thế là tôi liền gật đầu đồng ý. Cô Lỗ vội vuốt lại đầu tóc đang rối bời, cầm lấy sách giáo khoa rồi đi dạy. Chiều nay tôi không có tiết, vừa vào văn phòng đã thấy Bạch Dực ở đó. Anh ta quét qua tôi chỉ bằng nữa con mắt nói: “Đưa đây.”
Tôi ném chứng minh nhân dân đến trước mặt anh, sau đó ngồi xuống hậm hực nói: “Đó, giấu cho kỹ đi, đừng để người ta thấy được cái mặt thối như mấy tên phản diện trong phim thời xưa ấy.”
Đôi mắt lạnh lùng kia lại liếc thêm cái nữa, cũng chẳng màng đến tôi, thật tự nhiên cầm lấy chứng minh như đó là thói quen đọc sách thường ngày của anh. Tôi cũng chán cùng anh cãi vã, vội rót một ly trà, rồi xuống xem lại giáo án. Một lúc sau, lại nhớ đến chuyện của cô Lỗ, còn phải nhờ anh ra tay mới xong. Vì thế chỉ còn cách là xuống nước thôi. Không khí nặng nề chậm rãi lưu thông, tôi thật không biết nên mở miệng thế nào đây nữa.
Tôi ho khan vài tiếng. Bạch Dực cũng chẳng động đậy gì cả. Đợi tôi đứng lên ngồi xuống vài lần nữa, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Có chuyện gì thì nói đi, nếu không tôi còn tưởng cậu bị viêm phổi, nên ngại mở miệng vì sợ lây bệnh đó.”
Anh đã mở lời như thế, vậy thì cũng chẳng ngại ngùng gì cho lắm. Vốn chẳng có chuyện gì lớn lao, làm người lớn sao lại để bụng lâu thế kia? Thế là tôi liền kéo ghế ngồi bên cạnh anh, đem toàn bộ chuyện hôm nay xảy ra giữa mình và cô Lỗ kể lại, còn nói muốn chúng tôi chiều nay đến gặp cô ấy một chuyến nữa. Vì hôm nay mũi anh có chút bầm, nên không mang kính, bất quá vẫn theo thói quen mà đưa tay đẩy đẩy ngay sóng mũi của mình, cau mày nói: “Nói tóm lại….. Cậu chuyện gì cũng chưa hỏi rõ đã đồng ý người ta mất rồi?”
Tôi hiểu ý anh, nói tôi chuyện gì cũng gật đầu đồng ý là quá vội vàng. Đã có không biết bao bài học xương máu rồi, quanh tôi hãy còn nhiều chuyện kỳ bí lắm. Trước kia, có vài lần giây trước tôi đồng ý, giây sau đã hối không kịp. Cảm thấy thật giống như vết sẹo vừa lành đã bị cào ra cho đau lại, tôi lộ ra vẻ mặt khó xử, nhìn Bạch Dực không biết nên làm sao, nhưng dù có xấu hổ cũng cứng đầu mà bao biện: “Lão Bạch, có vài chuyện tôi không nói không có nghĩa là không quan tâm đâu. Tôi biết anh lo lắng cái gì. Nhưng mà tục ngữ có câu: phú quý do trời, sinh tử có mệnh. Chúng ta cứ thần hồn nát thần tính mãi cũng không phải là cách hay đâu. Chi bằng cứ sống thoải mái như bình thường vậy, thế có hơn không?”
Anh khoát khoát tay, nhìn là biết chẳng thể nào đồng ý với lý do khoái thác của tôi. Nhưng cũng chẳng nói thêm gì cả. Chỉ bình thản mà nói: “Chỉ cần không chuốc lấy nguy hiểm ình, thì cũng chẳng có gì phiền phức. Nếu không dù có mấy cái mạng cũng không đủ để chúng ta đem ra giỡn chơi đâu. Hơn nữa, cậu cũng cảm thấy được, chuyện chúng ta gặp phải có chút quái dị. Nó xảy ra không hợp với lẽ thường chút nào đâu. Nên nói thế nào đây, như là có chút ép buộc vậy. Tôi thấy điều này tuyệt không phải liên quan đến đến bát khổ quỷ chú đâu. Mà cũng có thể là lời nguyền nào đó mà chúng ta không biết đến. Giờ đây tin tức chúng ta biết được thật quá ít đi. Ván cờ tiếp theo sẽ không biết chừng nào mới xảy ra nữa….”
Tôi cũng rơi vào yên lặng. Nhưng ngay cả bản thân đã như vậy, tôi thật cũng không nỡ từ chối người ta. Nhớ lại, thật muốn nghe thử xem rốt cuộc là chuyện gì. Nếu như chỉ mấy việc vặt vãnh, Bạch Dực hoàn toàn có thể giải quyết triệt để. Nói không chừng còn có thể phát hiện ra manh mối gì đó để đấu một lần với số mệnh nữa nha. Vẫn hay có câu —— lời nói gió bay, người sống đống vàng [1] mà. Nghĩ đến đây tôi cũng không lo lắng nhiều lắm, cứ nói thẳng suy nghĩ của mình cho Bạch Dực nghe. Anh ra vẻ chẳng đồng ý nhưng cũng không hề phản đối. Ít nhất cũng nên đợi cô Lỗ nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã, rồi mới quyết định sau.
Anh lại nhìn thoáng qua miệng của tôi rồi nói: “Hôm qua tôi lỡ tay, không ngờ là lại dùng sức mạnh như thế. Miệng cậu chắc không có sao chứ?”
Tôi hơi trề môi một chút. Mấy vết thương cỏn con này, vốn dĩ chẳng thấm vào đâu khi so với những chấn thương lúc tôi thường chơi bóng rổ. Tôi liền khoát khoát tay, giọng cũng dịu lại mà nói: “Bị thương vặt ấy mà! Anh đừng có coi tôi như con gái nha. Mấy chuyện này đừng để ý đến làm gì. Nhưng thật ra…..tôi cũng không nên tùy tiện lấy đồ của anh như vậy.”
Anh để sách xuống, nhíu mày nói: “Có thật là không sao không đó? Tôi cũng chẳng lo lắng gì cho cậu nhiều đâu. Dù gì thì cậu cũng đã đem đồ trả lại cho tôi rồi. Nếu không có là quỷ mới biết được ở đâu áh.”
Chuyện này tôi hoàn toàn đồng ý. Tôi thường hay quên đầu quên đuôi, hễ cầm thứ gì lên thì y như rằng bạ đâu để đấy. Không biết đã bao nhiêu thứ bị tôi quẳng đi phương nào rồi quên mất….Tôi nghĩ đây chính là tật xấu thiên bẩm thật đáng giận. Tôi có thể bỏ được thói xấu này hay không thật chỉ có trời mới biết mà. Tôi bỗng nhiên lại nghĩ ra một việc liền nói: “Lão Bạch, anh không phải dù không mang kính vẫn thấy rõ sao. Thế thì tại sao cứ mang mãi thế?”
Anh sờ sờ hốc mắt nói: “Tôi có hơi lơ mơ. Mang kính thấy rõ hơn, với lại tôi mang do thói quen thôi.”
Tôi lại nói thầm trong bụng là thằng nhóc ngươi thích mang để ra dáng trí thức đi. Bất quá, người nào đó mang kính nhìn cũng được lắm. Nhưng Bạch Dực lại không phải là loại người hay tùy tiện, điều này làm cho tôi bỗng sinh ra cảm giác kỳ lạ khó nói nên lời. Anh đã không xem tôi là người ngoài nữa. Thật giống như là hoàn toàn chấp nhận cùng với tin tưởng vậy. Điều này làm tôi hơi đắc ý một chút, thế là liền ra vẻ ta đây đang thụ hưởng đặc quyền bình thường này. Nhưng mà sao bỗng dưng lại có suy nghĩ này thế kia? Tôi cứ theo bản năng thấy chuyện gì cho là tốt liền làm ngay…. Rồi khi đụng phải một đống rắc rối lộn xộn là lại muốn bỏ cuộc. Thậm chí, dù có thế nào thì lòng vẫn không chịu thay đổi, nói không chừng còn có chút vui vẻ nữa kia.
Lúc này, ngoài cửa sổ bỗng xôn xao hẳn lên. Tôi vội đứng dậy, muốn xem thử bên dưới đang làm gì mà nhốn nháo thế. Cửa vừa mở ra, ngay lúc ấy có một bóng đen đang vụt rơi xuống. Tôi mở mắt thật to, đến chớp cũng không kịp nữa. Đôi mắt kia cứ nhìn trừng trừng vào tôi, trong ánh mắt tràn đầy ý cười thật âm lãnh. Như đang hả lòng hả dạ mà mở miệng trào phúng vậy. Trong khoảng khắc đó, tôi chợt nghe dưới lầu truyền đến tiếng hét thất thanh. Xung quanh nhất thời kêu lên sợ hãi không ngừng. Tôi giờ mới ý thức được là có người vừa nhảy lầu. Cả người tôi đều nhũn ra! Từ nơi này rơi xuống thì làm sao sống nỗi nữa chứ!
Bạch Dực cũng vọt ngay lại, đứng cạnh bên tôi. Chúng tôi từ trên cao quan sát, thấy được trên mặt đất là một người đang nằm úp sấp xuống. Đầu đập lên nền ximăng, máu bắn ra tung tóe xung quanh. Rất nhiều học sinh khóc rống lên cùng tiếng la hét chói tai. Tôi lại vội vàng ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, lúc này mới thấy cô Lỗ cũng đang ngây người nhìn xuống sân tập thể dục. Sắc mặt cô so với người chết còn khó coi hơn nhiều lắm.
Giờ đây, dưới lầu đã được vây chặt bởi rất nhiều người. Xe cảnh sát cũng nhanh chóng trờ đến, còn có cả bác sĩ đang xách theo cáng cứu thương nữa. Lúc này, mấy cán bộ y tế kia đang nâng lên thi thể. Tứ chi của xác chết thật giống như hai chân của thanh pa vậy, có thể bung ra 360 độ mà xoay một vòng. Xương toàn thân đã bị dập nát, người nhất định vì thế mà tắt thở cũng không chừng.
Trong đám cảnh sát, tôi nhận ra bóng dáng của Kỷ Thiên. Lúc anh ta ngẩng đầu lên cũng là lúc nhìn thấy chúng tôi. Tôi quay đầu lại ý hỏi Bạch Dực là có nên xuống dưới xem một chút hay không, nhưng anh chỉ ra hiệu là nên ở lại đây nhìn thôi. Chúng tôi không ai nói lời nào đều nhanh chóng chạy vọt lên lầu. Lúc này, lớp của cô Lỗ đang có tiết đại số, cảnh sát hãy còn chưa lên đây. Lớp học gần như đã hỗn loạn. Các học sinh đều sợ đến mức chẳng biết làm sao cả. Mà hồn phách của cô Lỗ cũng như bị bay mất ra ngoài cửa sổ rồi. Miệng cô run run không biết đang nói gì nữa.
Tôi nhìn Bạch Dực, anh liền đi đến trước mặt cô Lỗ, dùng hai tay lay lay người cô. Cô Lỗ một chút phản ứng cũng không có, chỉ là ngây ra nhìn chăm chăm xuống lầu. Tôi thấy thật nguy rồi, đến nói cũng không được nữa mà. Thế là vội vàng gọi một nam sinh lại hỏi: “Các em làm sao vậy? Tự nhiên học vừa đến nữa tiết thì nhảy lầu?”
Nam sinh kia cũng bị dọa cho run rẩy, nhưng cũng tạm có thể nói chuyện bình thường được. Em ấy thở hắt ra vài hơi đứt quãng. Thì ra học sinh vừa nhảy lầu kia chính là bạn học cùng lớp đại số của em ấy, tạm coi là một học sinh vừa giỏi vừa ngoan đi. Mặt mày sáng láng, cũng không phải là hạng người hay tính toán chi li. Nhưng không hiểu sao hôm nay tự nhiên lại không làm nổi một bài tập dễ như thế. Trước đó, cậu ta đứng trước bảng đen để làm làm bài, còn được cô Lỗ động viên nữa. Thế mà chỉ trong chớp mắt liền thay đổi như một người khác, cứ đứng ngây ngô trên bục giảng mà cười, sau đó thì chạy như bay về phía cửa sổ. Thời tiết nóng nực, học sinh hay mở cửa sổ vốn là chuyện đương nhiên thôi. Cậu ta từ cửa sổ quay lại thì thầm câu gì đó với cô Lỗ, xong liền đẩy rộng cửa ra, mọi người còn chưa hiểu tại sao cậu ta lại cười âm hiểm như vậy thì đã nhảy xuống mất rồi.
Tôi nhíu chặt mày hỏi: “Thế không có ai ngăn bạn lại sao?”
Nam sinh kia lắc đầu nói: “Vốn chẳng ai ngờ là như vậy cả. Nếu bị điên nhiều khi còn có vài dấu hiệu báo trước. Chứ như vầy thật giống như bị quỷ khiến….”
Cô Lỗ chưa nghe hết câu thì mắt bỗng nhiên trợn trừng lên. Cô thật hung tợn quát: “Nói bậy! Làm gì có quỷ hả! Trên đời này vốn không có quỷ đâu. Tôi không tin!”
Tôi nhìn Bạch Dực, quả nhiên anh vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô Lỗ. Cô Lỗ cũng đã phát hiện ra mình vừa phản ứng thái quá, vội vàng xấu hổ quay mặt đi, lại thản thốt nhìn chăm chăm xuống sân tập thể dục. Lúc này cảnh sát cũng vừa lên tới. Kỷ Thiên nhìn thấy chúng tôi thì ngây người ra một chút, sau đó lại nói: “Hai người ra ngoài trước đi, chuyện này cứ để cảnh sát lo liệu.”
Sau đó, anh ta thì thầm gì đó với Bạch Dực, Bạch Dực cũng trả lời lại vài câu. Còn từ phía sau của Bạch Dực liếc xéo tôi một cái nữa, ý bảo chúng tôi nên ra ngoài trước. Lúc này cửa phòng ở tầng 3 đã bị mọi người quây chặt bên ngoài hành lang. Lão Phan hói cũng đang trợn tròn mắt, trán không ngừng túa ra mồ hôi hột.
Chúng tôi tách ra ngoài, tôi hỏi có nên đến sân thể dục xem chút không. Bạch Dực liền lắc đầu nói: “Chẳng có gì đâu, thi thể đã được mang đi rồi. Chuyện này rõ ràng là có liên quan đến chuyện cô Lỗ nhờ chúng ta rồi.”
Tôi gật đầu đồng ý với anh. Bạch Dực ra dấu bảo chúng tôi về phòng làm việc của mình trước, sau đó anh mới nói tiếp: “Cô Lỗ sợ là đã gặp phải chuyện chẳng hay ho gì rồi. Lúc nãy, khi đi tìm ảnh, cậu có thấy cô khác thường chỗ nào không?”
Tôi vò đầu bứt tóc. Muốn nói cô chỗ nào cũng khác thường cả, nhưng thực sự khác như thế nào thì thật tình tôi cũng chẳng biết nữa. Cô Lỗ gần đây thật quá quái dị đi. Tôi bỗng nhớ đến lúc nãy Bạch Dực đã thì thầm gì đó với Kỷ Thiên, liền hỏi: “….Phải rồi, vừa rồi Kỷ Thiên đã nói gì với anh thế?”
Bạch Dực hớp một ngụm trà, híp mắt không chút hảo ý nói: “Cậu quan tâm chi tiết đến thế để làm gì? Hai chúng tôi không thể nói chuyện riêng tư với nhau àh?”
Hai má tôi nóng lên vì xấu hổ. Không ngờ anh có thể nói như vậy, tôi hỏi một chút không được áh. Sau đó lòng tôi lại nổi lên một chút ghen tỵ lẫn mất mát.
Bạch Dực thấy tôi đổi sắc mặt, liền đẩy đẩy vai tôi nói: “Tôi chỉ bảo Kỷ Thiên điều tra chút tin tức thôi. Dù sao người quen vẫn dễ nhờ vả mà. Mới chút xíu mà mặt cậu khó coi như vậy sao? Ghen phải không?”
Tôi liếc xéo anh, mở miệng mắng: “Có anh mới ghen đó, cả nhà anh ghen ấy. Anh muốn yêu, muốn kề tai ai nói nhỏ thì thây kệ anh. Đại gia tôi thèm vào!”
Tôi vội vàng cầm mấy quyển sách, đi như chạy trốn khỏi văn phòng. Nếu chậm chút nữa thôi, thì cái mặt đỏ gay của tôi thật không biết nên giải thích làm sao nữa nha.
Này chỉ có thể chờ thằng nhóc Kỷ Thiên kia điều tra manh mối thôi. Mà lúc này mấy học sinh cũng đã dần ổn định lại. Cô Lỗ cũng trở về nhiệm vụ thiết yếu của mình là dạy học.
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ, chuyện này thật quá sức kỳ quái đi. Vốn ngay từ đầu đã có chút mập mờ rồi. Lúc đó cũng đã nhủ thầm nếu chẳng có gì quan trọng thì cũng chỉ giúp qua loa cho xong thôi. Nhưng giờ lại thành ra thế này, quá thể nghiêm trọng. Nếu nói không tò mò thì thật không phải cho lắm. Hơn nữa đã chết một học trò, nếu tôi không điều tra rõ thật không an lòng mà, thế thì cũng thật có lỗi với đứa bé vừa rơi xuống kia. Cô Lỗ xem ra cũng hoang mang rất nhiều, chuyện này đã vượt xa tính toán ban đầu của tôi, tuyệt cũng không dễ dàng gì cả.
Vì đã chết một học sinh, nên trường cho tan học sớm hơn thường lệ. Tất cả mọi người dường như đều muốn chạy trốn khỏi trường học. Tôi thu dọn đồ đạc rồi cũng trở về văn phòng. Lúc này, Bạch Dực và Kỷ Thiên đang ở trong đó, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của cô Lỗ đâu cả. Tôi đứng đực ra được một chút, rồi lại vẫy vẫy tay chào Bạch Dực. Kỷ Thiên bỗng dừng câu chuyện, nhưng tôi ra hiệu bảo anh ta cứ tiếp tục trao đổi đi.
Kỷ Thiên liền đem chuyện kể sơ qua một lượt. Anh ta cũng không biết vì sao một học sinh đang êm đang đẹp thế kia lại nhảy lầu. Đích thân anh cũng đã đi điều tra qua dăm ba người. Đa số đều nói là cô Lỗ đang động viên học sinh kia cố làm bài thật tốt thôi. Sau đó thì cậu bé kia bắt đầu không bình thường, đầu tiên là hướng về bảng đen cười ngay ngô, sau đó lại nhìn mọi người cười lạnh lùng. Cuối cùng lại nói một câu: Tao muốn mày sống không bằng chết, rồi nhảy lầu ngay. Chuyện nghe qua thật quá đỗi hoang đường. Nếu như là Kỷ Thiên thường ngày, anh ta thế nào cũng cho là thằng bé học hành căng thẳng vân vân,…..Nhưng mà hiện tại anh lại tin là chuyện này có thể do ma quỷ quấy phá, nên sau khi lấy khẩu cung xong thì vội chạy đến tìm Bạch Dực bàn bạc.
Sau đó cảnh sát lại hỏi cô Lỗ một vài chuyện. Dù sao cũng là học sinh đang học giờ của cô xảy ra chuyện. Hơn hết là tình huống này cũng vô cùng kỳ quái. Tuy nói là không truy cứu trách nhiệm, nhưng mà tìm hiểu vấn đề vẫn không thể nào bỏ qua được. Bất quá lúc này tinh thần của cô Lỗ thật rất đỗi sa sút, vốn đã không thể nào nghe hiểu được người khác đang nói gì. Giờ chỉ có thể để cảnh sát đưa về nhà, chờ cô hồi phục rồi lại nói tiếp.
Tôi càng nghe càng thấy rối loạn. Nếu như thằng bé bị mắng hoặc than phiền gì đó, rồi lòng bị dằn vặt bởi học hành tệ hại thì còn có khả năng. Đằng này, là đang được khích lệ mà. Sau còn tự tử được chứ? Thế thì chẳng phải ai trên đời này chỉ vừa nghe nói móc vài câu đã khóc lóc rồi tìm một tòa nhà cao tầng nào đó mà nhảy xuống àh? Tôi nhìn Bạch Dực, anh ta đang cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau lại hỏi: “Cậu có biết cô Lỗ lúc tỉnh lúc mê đã nói những gì không? Mặc kệ có quái dị ra sao, nhớ được thì nói cho tôi biết đi?”
Kỷ Thiên nhíu mày suy nghĩ, một lúc lâu mới nói: “Cô ấy nói gì cũng mơ hồ, chẳng hiểu gì cả. Cứ khóc như có tang ấy. Nhưng mà…..có một câu sau khi nghe xong thì tôi ớn lạnh khắp sống lưng. Cô ta nói cái gì mà bọn quỷ trong tấm ảnh đến tìm cô.”
Tôi và Bạch Dực cùng đưa mắt nhìn một cái. Vậy là chuyện này cùng với tiệm chụp hình hồi sáng có liên quan với nhau rồi.
Kỷ Thiên thái độ của chúng tôi có chút kỳ lạ, liền cho rằng chúng tôi đã nghĩ ra cái gì rồi, thế là dừng lại một chút, suy nghĩ rồi nói: “Chi bằng tôi dẫn mọi người đến nhà của cô Lỗ Vậy. Gặp trực tiếp hỏi han vẫn hay hơn mà!”
Bạch Dực không hề từ chối, chỉ nhìn tôi thôi. Tôi cúi đầu suy nghĩ một chút, đối với chuyện này mọi thứ đều rất mờ mịt. Thật ra bản thân mình có phải rước lấy nguy hiểm hay không, tôi cũng không chắc được là mấy. Nếu là trước đây, rất có thể tôi nhất định vô cùng nhiệt tình đồng ý giúp ngay. Nhưng sau này, tôi lại ngộ ra nhiều điều, tự mình phải có năng lực gánh lấy trách nhiệm, không thể lỗ mãng mãi được. Vì nếu không có người đến giúp, sợ rằng bản thân đã nguy cơ trùng trùng rồi. Mà hầu như lần nào cũng là Bạch Dực ra tay giúp đỡ hóa nguy thành an cả. Việc này phải cẩn trọng một chút mới được.
Lúc tôi còn đang do dự thì Bạch Dực đã mở miệng nói: “Đi xem đi, tôi thấy chắc cũng chẳng sao đâu.”
Bạch Dực vỗ vỗ vai tôi. Tôi hiểu, anh ta đang ngầm bảo là tôi đừng quá lo đến cái lời nguyền quỷ quái gì đó. Chuyện này vẫn đang nằm trong phạm vi khống chế của anh ta. Vì thế, tôi thật an tâm mà theo bước của Kỷ Thiên.
Thật ra thì chúng tôi cũng không biết cô Lỗ đang ngụ ở đâu. Vẫn là Kỷ Thiên hỏi mấy người đồng nghiệp mới biết được. Khi chúng tôi vội vội vàng vàng đến cửa, thì cũng là lúc người ta đang ăn cơm chiều. Chuyện này thật có chút ngại ngùng, ba thằng đàn ông chạy đến nhà người khác nhằm lúc đang dọn cơm, dù không muốn cũng gây nên cảm giác là đang đi ăn chực vậy. Bạch Dực lại không biết ngần ngại gì cả. Anh cứ ấn vào máy bộ đàm đặt trước nhà. Đây là loại máy đơn giản dùng để liên lạc trong ngoài ấy mà. Ấn cả nữa ngày trời, cũng chẳng thấy ai đáp lại. Thế là chúng tôi liền nhìn nhau tự hỏi: “Hay là trong nhà không có ai?”
Kỷ Thiên lắc đầu nói: “Không thể nào đâu, tôi nghe đồng nghiệp kể lại, lúc đưa cô ấy về nhà thì gần như phải khiêng cả người đi đấy. Người đến một chút sức lực cũng không có, thế thì chạy đi chỗ nào được?”
Phải qua một lúc lâu nữa, trong mi ới truyền đến âm thanh yếu ớt. Cô Lỗ nghe được tiếng nói của chúng tôi thì có chút dồn dập, vội vàng chạy ra mở cửa ngay. Chúng tôi vừa bước lên lầu, thì cô chặn ngay tại cửa cầu thang, bộ dạng có phần khủng khiếp, thật giống như bệnh nhân tâm thần đang phát cơn vậy. Nếu miệng cô mà chảy ra nước miếng, nói không chừng cả ba chúng tôi đã nói cô đang lên cơn dại luôn àh.
Chúng tôi đến bên cạnh cô, rồi lên tiếng như đang lay người khác ra khỏi cơn ác mộng, chỉ nghe giọng cô thật suy nhược nói: “Vào nhà rồi tính sau…..”
[1] Nguyên văn: 话是死的, 人是活的 (Thoại thị tử đích, nhân thị hoạt đích) ý nói: dù nói gì thì cũng vô nghĩa, quan trọng nhất là con người sẽ sống ra sao mới tốt. Bạn Hữu “chém” bừa ạh.