Tiểu Nhiễm nghe thấy được tiếng gõ cửa thì nhíu mày lại, nhưng cũng không mở mắt ra được, không có cách nào đi mở cửa, Tiêu Minh Khanh vẫn đập cửa tiếng vang ngày càng lớn, vừa gõ vừa gọi Tiểu Nhiễm, làm tôi cũng gấp gáp theo, gọi A Miêu đến cạnh cửa, chỉ huy nó mở khoá cửa.
A Miêu tuy rằng vừa ngây vừa ngốc, ít ra vẫn có chỗ thích hợp chuyện này, nhìn tôi đứng bên cạnh nó hướng nó vẫy tay, liền nhảy dậy dựng hướng tôi chỉ nhào lên, chân giữ cửa gạt xuống, cửa cũng đẩy ra một khe hở, Tiêu Minh Khanh vội vã kéo cửa đi vào, giầy cũng không thèm cởi, hai, ba bước chạy vào trong phòng ngủ, nhìn điệu bộ này của hắn, ngược lại như là đã thường xuyên lui đến, đối với nơi này rất quen thuộc.
Quả nhiên là tôi vẫn có chút khó chịu.
Tôi bĩu môi, xuyên qua tường đi đến gian phòng Tiểu Nhiễm, Tiêu Minh Khanh chính là đang sờ trán Tiểu Nhiễm.
Tiểu Nhiễm xem ra không tốt lắm, một thân mồ hôi, chắc hẳn thân nhiệt cũng sẽ rất cao.
Cô ấy sẽ không sao chứ? Tôi bay qua ghé sát vào mang một ít lo lắng nhìn nhìn cô nàng, Tiểu Nhiễm được Tiêu Minh Khanh đỡ nửa ngồi dậy, hư hư nhược nhược mở mắt ra, cô nàng nóng thật giống như lửa, nhìn chằm chằm chớp mắt vài lần mới nhận ra là Tiêu Minh Khanh hắn đến, lập tức một mặt căm phẫn đẩy hắn ra, Tiểu Nhiễm sức lực yểu điệu, Tiêu Minh Khanh không hề hấn vẫn như cũ, thế nhưng đẩy tới đẩy lui khiến Tiêu Minh Khanh bị lay động đến rất phiền.
“Em nháo cái gì?” Tiêu Minh Khanh không kiên nhẫn nạt cô nàng: “Anh cõng em đến bệnh viện, em nóng rực thế này!”
Tôi cũng là cảm thấy như vậy, Tiểu Nhiễm thật là có điểm tuỳ hứng, cô nàng ngã bệnh, hiện tại đưa cô nàng đi bệnh viện là quan trọng nhất, không nên mè nheo như vậy.
Tiểu Nhiễm bị Tiêu Minh Khanh nóng nảy một lúc, lúc sau lại ngã ra nằm ở trên giường co lại thành một vòng rồi một tràn khóc sướt mướt: “Tôi không muốn anh, anh đi ra đi, tôi không thích anh, tôi thích...”
Cô nàng thích ai? Tôi ngơ ngẩn, vội vã đến bên cạnh cô nàng để nghe, nhưng chỉ nghe được tiếng khóc.
Tiểu Nhiễm khóc rất thương tâm, lại như bị ức hiếp cái gì mà khóc như con nít như vậy.
Tôi nhìn xem cũng thấy rất đau lòng.
Tiểu Nhiễm vừa khóc vừa gào, nói năng cũng lộn xộn, Tiêu Minh Khanh đều không có cách nào dỗ dành nàng, hoà hoãn ngữ khí hống nàng: “Em sinh bệnh rồi, anh đưa em đi bệnh viện, gặp bác sĩ xong sẽ trở lại”
Có lẽ là do Tiểu Nhiễm nghe xong, sợ run, cuồng loạn hét ầm lên: “Tôi không có sinh bệnh, các người mới có bệnh, tôi không đi bệnh viện!” cô nàng một bên gọi, một bên dùng toàn thân chống cự, móng tay đều ở trên mặt Tiêu Minh Khanh mà cào cấu,tính tình của cô nàng lây nhiễm từ a Miêu, A Miêu bên cạnh tôi cũng réo không ngừng, loạn nhất có thể.
Tiêu Minh Khanh giữ cô nàng cũng không có dùng khí lực, chỉ có thể đáp ứng Tiểu Nhiễm không đi bệnh viện, rót cho Tiểu Nhiễm ly nước uống, Tiểu Nhiễm vẫn cứ muốn tránh hắn, rất sợ hắn, Tiêu Minh Khanh chỉ có thể đem ly nước đặt ở đầu giường, sau đó đi ra, Tiểu Nhiễm mới ngồi dậy nâng ly nước kia uống từ từ, chỉ là cô nàng không có sức lực, hơn nửa ly nước đều đổ lên người, Tiểu Nhiễm vì bị bệnh mà cũng phản ứng chậm đi rất nhiều, cô nàng ngơ ngác cúi đầu, rất vô tội nhìn vệt nước trên người, sau đó thả xuống ly nước, đến góc giường cuộn thành một cuộn, bất lực ôm lấy chính mình, lại cứ như nửa đêm qua cuộn lại trên ghế sô pha.
Tiểu Nhiễm thất thần giương mắt nhìn một chỗ, sau đó rất nhỏ giọng nhắc tới: “Vân Thiển....Vân Thiển....” một lần lại một lần nhắc tới, thật giống như trúng tà.
(Editor: Lòng tôi đau quá man!)
Tôi tung bay nhìn theo phương hướng Tiểu Nhiễm nhìn, nhìn thấy trong hộc tủ bày tấm ảnh chụp, là hai cô gái, có một tôi nhận ra, là Tiểu Nhiễm, nói đúng ra là nhìn trẻ hơn Tiểu Nhiễm một chút, hẳn là bức ảnh mấy năm trước, Tiểu Nhiễm trong tấm hình cười đến ngượng ngùng, cười đến khả ái, cùng bên kia cái người kia tóc ngắn, một cô gái rất điềm đạm vai sánh vai dựa vào nhau, tôi mấy ngày qua chỉ lo đi theo Tiểu Nhiễm, nhìn nàng làm cái gì, nói cái gì, muốn mượn tới chuyện này để nhớ tới một ít chính mình khi còn sống, đối với vật trang trí trong phòng cũng không một chút quan tâm, bây giờ nhìn lại, cái cô gái tóc ngắn trong ảnh chính là “Vân Thiển” trong lời Tiểu Nhiễm.
Nhưng Vân Thiển là ai?
Tôi đưa tay ra hư không sờ sờ ảnh chụp, lại quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm náo loạn như thế một phen, không còn khí lực, duy trì lấy tư thế như vậy, nửa tỉnh nửa ngủ mà tuôn lệ.
Cô nàng là bị bệnh thật rồi.
Sau khi Tiêu Minh Khanh lại đi ra đi vào nhiều lần đo nhiệt độ cho Tiểu Nhiễm, còn đưa cho Tiểu Nhiễm thức ăn và pha nước uống thuốc, Tiểu Nhiễm cũng không còn khí lực đẩy Tiêu Minh Khanh ra, lúc này ngoan ngoãn uống thuốc, thế nhưng vẫn cứ như vậy ngồi, không chịu ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi, Tiêu Minh Khanh lại khuyên cô nàng, Tiểu Nhiễm đều như không nghe thấy, Tiêu Minh Khanh đành từ bỏ, dằn vặt đến nửa ngày, lại có người đến gõ cửa, Tiêu Minh Khanh liền đợi đến lúc này, vội vã đi mở cửa.
Là ai vậy, Tiêu Minh Khanh mời bác sĩ sao? Tôi kỳ kỳ quái quái từ trong tường ló cái đầu ra, nhìn thấy một người phụ nữ tầm trung niên vội vội vàng vàng đi vào, không có mặc áo khoác trắng, xem ra không giống như là bác sĩ.
“Tiểu Nhiễm thế nào?” Người phụ nữ một bên đi vào một bên vội vội vàng vàng hỏi.
“Khó mà nói, chính là dì nên xem một chút đi” Tiêu Minh Khanh nói
Người phụ nữ liền hướng về phía gian phòng Tiểu Nhiễm, tôi rúc đầu về, nhìn thấy Tiểu Nhiễm cũng bỗng nhiên ngẩn đầu như bị sợ hết hồn, sau đó nhìn người phụ nữ này kìm nén xúc động gào khóc lên: “Mẹ!”
Hoá ra là bác gái.
Mẹ của Tiểu Nhiễm nhìn thấy cô trông cái bộ dáng này, đau lòng đến thôi rồi, chạy tới đem Tiểu Nhiễm ôm vào lòng, âm thanh đều căng thẳng mất giọng: “Tiểu Nhiễm, con làm sao rồi“.
Tiểu Nhiễm lắc đầu, chỉ có khóc.
Khóc lên là tốt rồi, cô nàng vừa nãy đè nén như vậy, còn không bằng khóc lên.
Tôi ở bên cạnh nhìn, chỉ có thể nhìn.