Kỳ thực mộng du là một loại bệnh không tự chủ được rất khó nói cho người khác biết, nhưng Tiêu Minh Khanh biết đến rõ ràng như thế, hơn nữa cũng rất quen với chuyện Tiểu Nhiễm như vậy, mặc dù trên phương diện chủ động, vẫn làm cho người khác cực kì khó chịu nha, cái cảm giác như vậy, lẽ nào là..ghen sao?
Bất quá tôi cũng đã chết rồi, ăn dấm chua của người sống không phải tự mình làm khổ não sao? Tôi lập tức dùng sức lắc đầu đem cái ý nghĩ này vứt ra khỏi đầu, phải nhớ rằng mình đã chết hơn hai năm, e là không còn ai nhớ tới tôi nữa, cái này lại không phải là phim tình củm, ma quỷ yêu người căn bản không có thực, cũng không có tiền đồ, huống hồ tôi rất rõ ràng chính mình, đối với sự tình lúc còn sống không quá lưu tâm, huống chi là Tiểu Nhiễm đây?
Mặc dù biết rằng khi còn sống cùng Tiểu Nhiễm là một đôi tình nhân, có điều tôi biết được chuyện này vì có sợi dây tơ hồng nhân duyên quấn quanh ngón tay út giữa tôi với cô nàng, thực sự không có cảm giác thực gì, đại khái giống như là ở phố kinh doanh xem phim biết được ngày hôm nay chiếu phim chính là phim hài còn là có cảm giác như phim kinh dị, dù sao tôi quên đi sự tình nhiều lắm, chỉ bị sợi dây tình duyên mãnh liệt quấn quan hệ giữa tôi và Tiểu Nhiễm, nhưng còn nội dung của vở kịch đã quên đi tất cả.
Ngay cả khi tôi xem ảo ảnh người trung hoà cùng Tiểu Nhiễm có phải chính là tôi hay không cũng không xác định được.
Kỳ thực lấy một công đạo bằng ánh mắt đến xem tên Tiêu Minh Khanh, hắn là một nam nhân khá tốt, hắn cùng Tiểu Nhiễm rất xứng, nhưng rất kỳ quái chính là ở thái độ Tiểu Nhiễm, thời điểm đối xử với Tiêu Minh Khanh đều lạnh như băng, không một chút nào đem hắn để trong lòng, còn không nhiệt tình bằng đồng nghiệp cùng làm việc, a, có thể hay không chính là vì Tiêu Minh Khanh đối với chuyện Tiểu Nhiễm hiểu rất rõ, Tiểu Nhiễm mới đối với hắn ta lạnh lùng như thế đây? Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ đập tay một cái, cảm giác như mình đã đoán đúng rồi.
Có điều đến tột cùng như thế nào mà Tiểu Nhiễm mắc phải bệnh kỳ quái như vậy đây? Tôi liền không đoán ra được.
Công việc buổi chiều của Tiểu Nhiễm rõ ràng dễ dàng không ít, chính là nhiều lần thừa dịp không ai chú ý quay về văn phòng của giám sự cắn răng nghiến lợi làm bộ dạng chửi bới, xem ra bình thường chuyện của Tiêu Minh Khanh bị tên giám sự này cưỡng ép không ít.
Có điều Tiểu Nhiễm chỉ trốn được nhất thời tránh không khỏi một đời, cô nàng vừa tan tầm mới vừa đi ra khỏi công ty, đã nhìn thấy Tiêu Minh Khanh đứng sẵn đó không thể không nhìn thấy được, Tiểu Nhiễm chỉ đi tới trước mặt, cùng hắn lên tiếng chào hỏi.
Theo Tiêu Minh Khanh nói, hắn đã chờ ở đây nửa tiếng giờ trước tan tầm của Tiểu Nhiễm, cũng chỉ vì muốn mời Tiểu Nhiễm ăn bữa cơm.
Chỉ số kiên nhẫn như thế này cần phải học tập.
Có điều Tiêu Minh Khanh thế này, hắn đây không phải là đang cố tình chắn người sao?
Tôi ở phía trước hướng về mông Tiêu Minh Khanh đạp một cước.
Hai người này ăn cơm cũng không ngọt ngào giống đôi tình nhân, hai người cùng ngồi đối diện nhau, bầu không khí giống như phòng đàm phán, Tiêu Minh Khanh có chỗ cảm thấy không đúng, nỗ lực tìm đề tài để không khí thêm sinh động, không làm sao làm Tiểu Nhiễm phối hợp, một mình hắn náo nhiệt không xong, liền cũng yên lặng, trên mặt dần dần không còn nét cười nữa. Tôi đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua trong bệnh viện, thời điểm không nhìn thấy Tiểu Nhiễm, hắn cũng là cái bộ dạng thế này, mặc dù coi như là chủ động theo đuổi Tiểu Nhiễm, nhưng thời điểm hắn cùng Tiểu Nhiễm đối mặt đều cảm thấy rất mệt mỏi.
Căn bản cũng không phải là dáng vẻ một đôi tình lữ, tôi thấy bọn họ không thể trở thành đôi tình nhân, bởi vì lúc tôi thấy được dây nhân duyên bọn họ đều không có liên kết, nhưng bọn họ làm cái bộ dáng này là cho ai xem đây? Tiểu Nhiễm thì không nói, Tiêu Minh Khanh đóng vai người theo đuổi này vai trò rất tận tâm tận lực, là vì cái gì đây?
“Ngày hôm qua bác gái hỏi anh chuyện bệnh tình của em” Tiêu Minh Khanh tầm mắt giằng co treo ở ngoài cửa sổ, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Tiểu Nhiễm nghe xong, động tác ăn liền dừng lại, “ừm” một tiếng, cho thấy chính mình là đang có nghe.
“Anh nói với bác ấy, bệnh của em tốt hơn lắm rồi”
Tiểu Nhiễm gật gù, mắt nhìn vẻ mặt Tiêu Minh Khanh, hỏi hắn: “Sau đó thì sao nữa?”
“Sau đó, bác gái hỏi anh, chúng ta khi nào kết hôn” lông mày Tiêu Minh Khanh vô ý mà nhăn lại.
Kết hôn, hai người sao?
Quả thực là chuyện cười.
Bọn họ ai cũng không thích ai, làm sao có khả năng kết hôn đây? Tôi ở bên cạnh nghe được đến kinh ngạc, Tiểu Nhiễm trái lại rất bình tĩnh, nhấp một hớp nước trái cây, giơ tay lên lấy khăn giấy lau một chút dầu mỡ trên ngón tay, sau đó hỏi Tiêu Minh Khanh: “Bữa này là anh mời?” xem ra không chút nào đem Tiêu Minh Khanh để trong lòng rồi.
Tiêu Minh Khanh không quá cao hứng: “Em lại có thái độ này sao?”
“Vậy em nên thái độ thế nào?” Tiểu Nhiễm hướng về hắn buông tay, khá thản nhiên: “Tiêu Minh Khanh, em cũng anh cũng sẽ không phát triển bất kì mối quan hệ gì, cũng không thể cùng bất luận người nào phát triển quan hệ, mẹ em hi vọng chúng ta kết hôn, cái chuyện đó không can hệ gì với em, làm sao tìm được lí do cự tuyệt bà ấy, là chuyện của anh
“Tại sao?” Tiêu Minh Khanh rất bất mãn hỏi cô: “Anh cảm thấy chính mình đóng vai bạn trai này rất hợp, đóng vai một người chồng cũng sẽ không quá khó”
“Tại sao ư, Tiêu Minh Khanh, anh hỏi tôi?” Tiểu Nhiễm nở nụ cười, sau đó đứng lên cầm túi xách, khinh bỉ liếc nhìn Tiêu Minh Khanh: “Anh không phải đã sớm đoán được sao, trong vụ tai nạn giao thông kia, vì cứu tôi mà cô ấy mới chết, căn bản chúng tôi cũng không phải là bằng hữu thông thường, Tiêu Minh Khanh, anh không dám nói, vậy tôi nói cho anh nghe được rồi, cô ấy là người yêu của tôi, bề ngoài của anh vai trò thực sự rất tốt, nhưng anh có bao nhiêu khinh thường tôi, anh cho rằng tôi không biết sao?”
Tiểu Nhiễm nói xong, liền đi đến đầu cũng không quay lại.
Cô gái đã chết trong vụ tai nạn kia, là ai? Nếu như tôi có thể nói tôi rất muốn hỏi, nhưng tôi đã chết rồi, liền cũng có thể như vậy rơi vào trong sương mù có thể nghe và nhìn, Tiểu Nhiễm đi quá đột ngột, tôi không có đuổi tới kịp cô nàng, cho nên nhìn thấy Tiểu Nhiễm đi rồi, Tiêu Minh Khanh sắc mặt càng khó coi.
Hắn là bởi vì bị câu nào của Tiểu Nhiễm mà phẫn nộ đây?