“Làm phiền hai vị công công rồi.” Lục Hòa cười tươi đến mức mi mắt cong thành một đường, không ngừng nói lời cảm tạ.
Hai nội thị nghe cảm ơn xong nán lại một lúc vẫn không thấy vị tiên sinh này có ý tứ muốn lấy tiền ra, đành đưa mắt nhìn nhau một ánh nhìn châm chọc, rồi quay lưng đi thẳng vào bên trong.
Đại môn đóng sập lại sau lưng, tiếng chốt cửa cũng vang lên trong đêm.
——
Áp tai vào cửa phòng Ngư Đồng, ngưng thần nghe ngóng một lát, tới khi xác định được chính xác là người trong phòng đã ngủ rồi, lúc này Lục Hòa mới yên tâm.
“Làm gì còn ai ở đây nữa, ngươi giả vờ làm cái gì. Mau mau ra giúp ta một tay, chết khát tới nơi rồi.” Lục Hòa đẩy cửa đi vào, ngữ khí có chút cáu giận.
Đường Từ lúc này đang nằm trên giường, trở mình một cái coi như là phản ứng lại với lời nói của người kia: “Cũng không phải là lần đầu tới đây, ấm nước trên bàn, chén cũng trên bàn, ngươi không biết lấy nước ở đâu à? Tự mình làm đi.”
Vốn dĩ cũng chẳng trông chờ người kia đứng dậy lấy cho mình được chén nước, vừa nghe Đường Từ nói Lục Hòa đã sớm uống xong mấy chén nước rồi.
Rồi kéo ghế tới ngồi bên giường, tò mò hỏi: “Làm sao ngươi biết được tối nay Thẩm Dật sẽ ra tay?”
Đường Từ nằm ngửa, hai tay đan nhau để lên trước bụng, ánh mắt chăm chăm nhìn lên tấm màn rủ trắng, nói với thứ ngữ điệu đều đều không nhanh không chậm: “Trước đây vài ngày, Đinh Vĩnh Xương có tới phủ Thượng thư than khổ với sư phụ ta, còn nói muốn trình tấu chương xin từ chức. Hỏi lí do, hồi ấy hắn nói rằng cha mẹ tuổi đã cao, cần người ở bên chăm sóc, mà từ lâu nay hắn cũng muốn có thể tận hiếu. Ta nghe lời này còn không tin được, đương nhiên sư phụ cũng sẽ không tin. Dụ dỗ một hồi hắn mới nói thật, hóa ra là Thẩm Dật đã sớm nghi ngờ thân phận nam tử của hai ta, gần đây thậm chí còn triệu Đinh Vĩnh Xương tới phủ tra hỏi.”
Lục Hòa trợn mắt, trong lòng kêu khổ không ngừng, âm thầm mắng chửi trên Thẩm Dật kia vô duyên vô cớ chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“May mắn, Đinh Vĩnh Xương này năm xưa suýt nữa đã ngã ngựa, nhược điểm của hắn vẫn luôn nằm trong tay sư phụ, cho nên tuyệt đối không dám tiết lộ nửa câu. Có điều, sau lưng Thẩm Dật có Binh bộ Thượng thư Thẩm Nhượng, cái chức quan be bé của Đinh Vĩnh Xương đứng trước thế lực như thế cũng khó trách hắn sợ hãi đầu sẽ rơi xuống đất, chọn cách trốn chạy thì hơn.”
Đường Từ lại nói thêm, ngữ điệu như đang nói chuyện phiếm, “Mà như vậy thì không tốt. Có lợi cho hắn, nhưng không có lợi cho ta. Thẩm Dật là người thông minh, hắn sẽ hiểu được trong lòng Đinh chủ khảo chắc chắn là có quỷ.”
“Ngươi cứ yên tâm, lúc đó Tần thượng thư ắt sẽ cùng hắn cân nhắc lợi hại, khiến cho hắn không thể không an vị. Qua một thời gian chắc chuyện này cũng sẽ qua, để cho hắn từ quan về quê cũng tốt, không khiến hắn phải chịu liên lụy.”
Tuy hiện tại Tần Diên đã không còn nhọc lòng triều chính, cũng không cần phải ra trong cuộc minh tranh ám đấu giữa các phe phái trong triều, nhưng cái uy danh Tam triều nguyên lão vẫn còn mãi ở đó, những người đã từng nhận ân huệ của hắn tuyệt đối là không ít. Nhân mạch sâu như rễ cây đại thụ, lại có sức ảnh hưởng không tầm thường, nhưng đồng thời nhất cử nhất động cũng sẽ có người thu vào tầm mắt. Dù là âm thầm hạ bút thành văn giúp Đinh Vĩnh Xương từ quan, gọi là âm thầm nhưng cũng chẳng phải là chuyện nhỏ.
“Thẩm Dật là hạng thông minh, nhưng tâm tư lại không quang minh chính đại, phỏng chừng ghen ghét đố kỵ hiền tài. Huynh trưởng Thẩm Đạt của hắn nhìn qua không có gì nổi trội, nhưng hành sự chắc chắn, nay đã lên đến chức Binh bộ Hữu Thị lang. Thẩm Dật là con thứ, lại còn là con sườn thiếp, xem ra sớm đã không cam, muốn chứng tỏ mình cũng có thể đạt được tiền đồ như gấm. Cả canh bạc dồn hết vào khoa cử, mà ở Quỳnh Lâm yến đêm đó hẳn là sự xuất hiện của ta khiến cho hắn thân là Trạng Nguyên mà nhạt nhoà trong mắt Bệ hạ đấy. Một khi đã có nghi kỵ trong lòng, dù Đinh Vĩnh Xương có phủ nhận đi chăng nữa, hắn cũng sẽ quyết truy cho ra chân tướng. Lại nói... Vương phủ Lỗ Vương mở tiệc, tuấn kiệt danh thần đều tới cả, ngươi tự ứng cử đương nhiên cũng tốt, sau này sẽ trở thành mũi dao của hắn. Lỗ Vương trọng người tài, nhưng mà Lục Hòa này, vạn sự nên cẩn trọng, nếu thân phận nữ tử của ngươi lộ ra, ngươi rồi sẽ thành điểm yếu của hắn, trở thành mũi dao đâm ngược lại hắn. Thế cuộc tranh quyền đoạt vị này đã bước chân vào rồi, ai cũng không đoán được kết cục nữa.”
Ngữ điệu vẫn chậm rãi nhàn nhạt như cũ, nhưng lộ ra lo lắng chân thành. Nàng rõ ràng rằng toan tính đại sự chỉ cần đi sai một bước cũng đã đủ nhận lấy kết cục hài cốt cũng không có chỗ chôn. Quyền mưu tranh đấu như đánh cờ vây, nhìn bước đi của đối phương mà tùy cơ ứng biến thôi còn chưa đủ, quan trọng hơn phải đoán trước một bước mà trù liệu phòng bị.
Lục Hòa trầm tư một lát, lại nhìn qua Đường Từ, hài hước: “Ngươi là Tào Mạnh Đức[1] đấy à?”
[1]: Tào Tháo.
Đường Từ cười, lúc này ánh mắt hài hước, cũng không nhiều lời nữa.
Đường Từ và Lục Hòa gặp nhau từ trước kỳ thi Hội, khi ấy ngày đêm ở cùng một gian phòng, đương nhiên đoán ra được thân phận của đối phương. Lúc nộp bài thi cả hai bị triệu vào nghiệm thân, Đường Từ thấy Lục Hòa mặt mày xám như tro, tay chân luống cuống thì càng chắc chắn. Vậy là nàng đi trước, nói rằng muốn gặp riêng chủ khảo, sau khi uống mấy chén trà với Đinh Vĩnh Xương, Lục Hòa cũng cứ thế mà qua được vòng nghiệm thân.
Tuy rằng trước nay chưa từng hỏi đối phương vì lí do gì mà giả làm nam tử vào triều làm quan, nhưng cả hai đã tự coi nhau là chỗ thân tín trên con đường độc đạo này, như vậy cũng là đủ rồi.
Trăng sáng treo trên cao, ánh trăng như làn nước, tràn vào khung cửa sổ.
Không khí trong phòng yên tĩnh một hồi lâu.
Đường Từ lại đột nhiên mở miệng, nói lời thảm đạm mà ngữ khí vẫn đạm nhiên như thường: “Nếu một ngày kia đại sự không thành, chỉ mong ngươi hãy liệm thi thể ta, an táng trên núi Cửu Long.”
Núi Cửu Long là ngọn núi cao nhất ở Ký Châu. Đỉnh núi này là nơi duy nhất có thể quan sát được toàn bộ cung thành.
Lục Hòa giật mình, thất thần nhìn người kia một lát, rồi lại thở dài cười khổ: “Nói bậy bạ cái gì vậy chứ. Chỉ e mấy ngày nữa ta sẽ đầu lìa khỏi cổ, đi trước ngươi một bước đấy. Sau này đành phiền ngươi mang thi thể ta quay về Vân Châu, giao cho Mộng Bạch đường.”
Linh cảm được lời kia là thật, lại để ý thấy thần sắc Lục Hòa phiền muộn chán nản khác hẳn ngày thường, Đường Từ ngồi thẳng dậy nghiêm mặt hỏi: “Làm sao vậy?”
Lúc này Lục Hòa mới tóm tắt kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra trong phủ Công chúa.
“Ngươi, ngươi đúng thực là sơ xuất, phạm phải cái sai lầm không đáng! Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, Hà Mẫn trước nay ở Hàn Lâm viện làm việc không chuẩn lại quen thói chơi bời, đã hơn hai năm rồi vẫn chỉ là một Biên tu. Ta dặn ngươi kết giao cho cẩn thận, người không nên là bạn thì chính là phải tránh xa, mà ngươi... Sau việc đó hắn đã tìm ngươi cáo lỗi hay chưa?”
Lục Hòa lắc đầu.
Đường Từ ôm lấy cánh tay, nhướn mày: “Hay rồi, hắn kéo ngươi xuống vũng bùn, còn bản thân biến không còn tung tích. Lục Hòa, kết giao bằng hữu cho thật cẩn trọng.”
Lục Hòa than thở, lại liếc người kia một cái, “Ván đã đóng thuyền, giờ ngươi có nói nữa ta cũng có thay đổi được gì đâu...”
Tuy rằng Đường Từ không say, nhưng dù sao trong người cũng đã có men rượu, cho nên có phần nhiều lời hơn bình thường: “Chuyện này không nhỏ như ngươi tưởng. Theo như lời ngươi nói, Nghi Dương kia đã biết thân phận của ngươi rồi, muốn chém muốn giết thì dễ thôi, cứ cho Trường sử viết một bản tấu chương, theo quy tắc mà xử lí. Nhưng đến tận hôm nay rồi cũng chưa nghe tiếng gió, im lìm như thế chắc chắn có ẩn tình, ngươi đã nghĩ đến chưa? Hay là ngươi nghĩ mình như một vật hiến tế quan trọng, quan trọng đến mức hành hình giờ nào cũng phải chọn ngày chọn giờ?”
Lục Hòa bị lời của Đường Từ làm cho đã bất an còn càng bất an, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Quả thật nàng hiểu Đường Từ nói đúng, mấy ngày trở lại đây càng cảm thấy bất an mà không nghĩ ra được nguyên do, ẩn tình kia cũng khó mà hiểu được. Nghi Dương kia đang tính toán điều gì? Nàng lại nghĩ đến trường hợp Nghi Dương muốn thu nạp mình vào phủ làm phụ tá cho dễ bề hạch sách, nhưng trong phủ Công chúa còn thiếu người hay sao, sao lại cần một một Biên tu Hàn Lâm viện làm gì?
Thôi, đêm đã khuya, thuyền đến đầu cầu cầu sẽ tự nhiên thẳng.
“Ngươi thật là, lúc nào mới học được một chút hài hước. An ủi người khác mà lời nói cũng có gai...” Lục Hòa cởi giày, chui vào chăn. Đêm đã muộn, hiện tại cũng đã vào giờ giới nghiêm, nghỉ lại đây một đêm vẫn là hơn.
Đường Từ tặng cho người kia một cái liếc mắt, rồi thổi tắt ngọn nến. Nằm xuống rồi lại lẩm bẩm: “Lời nói cũng có gai, chẳng qua là ta sợ ngươi đi trước ta một bước, sau này ta có mệnh hệ gì cũng không còn ai nhặt xác cho nữa. Như thế đã được chưa?”
“Đường đường môn sinh của Lại bộ Thượng thư còn lo lắng không có người nhặt xác.” Lục Hòa chế nhạo.
Trời tối đen như mực, duỗi bàn tay ra không thấy được năm ngón, chỉ còn nghe được nhịp thở. Trong bóng đêm, Lục Hòa lại nghe được thanh âm khe khẽ như đang chiêm nghiệm:
“Tần Diên? Ngay cả Tần Diên ta cũng không thể tin tưởng tuyệt đối.”
Thanh âm rất nhẹ, khiến cho Lục Hòa ngơ ngẩn một hồi lâu.
Không có người lên tiếng nữa, Lục Hòa trở mình, nương theo ánh trăng mờ mờ, nhìn sang sườn mặt của người nằm bên. Sửa lại góc chăn, buông hai tay bên mình, chốc lát sau cũng chìm vào giấc mộng.
——
Ngày hôm sau, giờ Dần.
Ngư Đồng ngáp dài, thậm chí mắt còn chưa mở mà gõ cửa ba tiếng, hô gọi: “Công tử, rời giường được rồi đấy!”
'Kẽo kẹt' hai tiếng, cửa mở ra, có đôi tay trắng nõn giật lấy chậu nhỏ trên tay Ngư Đồng, đi ra khỏi phòng.
Đường Từ cũng đi tới, nhìn dáng vẻ mắt nhắm mắt mở của người đang đứng tựa ở cửa mà cảm thấy buồn cười. Vỗ đầu hắn một cái, nàng dịu dàng trêu chọc: “Đã tỉnh ngủ chưa? Hầu hạ ta rửa mặt mà không cần dùng chậu à?”
Ngư Đồng xoa xoa đôi mắt, ngơ ngẩn mà nhìn Đường Từ một hồi, biểu tình rõ là nghi hoặc hoang mang.
Sáng sớm yên tĩnh, tiếng ròng rọc kéo nước và cả tiếng múc nước ra chậu vang lên rất rõ ràng, truyền đến trong phòng.
Ngư Đồng quay đầu nhìn ra, thấy thân ảnh bên giếng nước kia rất quen thuộc, liền chạy tới kéo vai người đó lại, rồi kinh hô một tiếng: “Lục Hòa?”
Ngư Đồng giận đến run người mà dậm chân, “Hai người... Hai đại nam nhân... Vậy mà, vậy mà...” Hắn lại nghĩ đến lần đó công tử nói sẽ không thành gia lập thất, đã hoang mang lại càng kinh hoảng.
Lục Hòa và Đường Từ cho đối phương một ánh mắt, chính là ánh mắt dở khóc dở cười.
- --
Phủ Nghi Dương công chúa.
Công chúa bị cấm túc trong phủ, Hoàng đế cũng bận rộn chính vụ mà không thể tới thăm nữ nhi, nhưng cống phẩm, từ kỳ trân dị bảo đến hương liệu trà thuốc đều được lựa ra mấy món để mang đến phủ Công chúa. Đủ thấy, thánh sủng của Hoàng đế đối với Công chúa chẳng vì một sự việc mà phai nhạt.
“Điện hạ, hộ tịch của Lục Hòa đại nhân đúng là ở Vân Châu, ba đời gần nhất đều là tá điền, trong nhà cũng có buôn bán nhỏ. Xem ra gia đình cũng được tiếng tốt, hang cùng ngõ hẻm, hàng xóm láng giềng đều biết. Đại ca và tiểu đệ trong nhà, một người chết trong nạn đói, một người chết vì lũ lụt.” Trì Lương Tuấn đem kết quả của mấy ngày điều tra nghe ngóng trình lên cho Công chúa.
Ngón trỏ chậm rãi gõ lên mặt bàn, nàng liễm mi suy nghĩ, rồi phân phó: “Hãy cho người đến Vân Châu mời người nhà hắn vào kinh làm khách.”
Nghe nói ở Liên Hoa yến của Vương phủ Lỗ Vương hôm trước, Lỗ Vương rất vừa ý nhân vật tên Lục Hòa. Mà hôm qua Thái Tử lại tới phủ Công chúa, đương nhiên cũng là vì chính sự, căn dặn rằng tuyệt đối không để Lỗ Vương chiếm được tiên cơ. Nghi Dương trước nay tự cao tự đại, nhưng tự bản thân cũng tự biết, nhân mạch và vòng quan hệ của nàng trên tiền triều không qua được Lỗ Vương.
Vừa nghĩ như thế, Nghi Dương đã gọi Trì Lương Tuấn lại, dặn thêm: “Phải hành động cho mau, đừng có trì hoãn chậm trễ.”
—— Hết chương 12 —-