Quy Về Điền Viên

Chương 23: Q.1 - Chương 23: đào giếng




Chương này thấy anh Mộc đáng iu quá :)))

“Tiểu thư, tôi lên thị trấn đây. Tiểu thư ở nhà không cần làm gì hết, có việc gì thì để tôi về làm. Còn nữa, tôi ủ than giữ cho thức ăn nóng trên bếp, trưa tiểu thư lấy ra ăn nhé…”

Ăn xong điểm tâm, Hạ Mộc dặn dò tiểu thư rồi bắt xe ngựa vào thị trấn. Còn Tử Tang ở lại tượng pha. Vốn dĩ, nàng muốn dùng sức mạnh tinh thần làm vài chuyện, nhưng người của Triệu Thế Tử ở gần đó nên đành thôi.

Không nên mạo hiểm để bị lộ, nàng quay người cầm cuốc, đi ra sau nhà.

Sau nhà, cỏ mọc um tùm, nàng quyết định làm sạch cỏ.

Nghỉ một lát lại tiếp tục làm, đến lúc chạng vạng, giữa mảnh đất đầy cỏ có một khoảnh hình chữ nhật đã được làm sạch. Ở giữa có một con đường nhỏ xuyên qua. Đó chính là con đường hôm qua Hạ Mộc làm, thông đến đầu kia là giếng nước.

Hạ Mộc trở về liền nhìn thấy cảnh này. Tử Tang đứng đó, trên người lấm lem đất cát và cỏ dại, nàng không hề cau có mà vô cùng nhàn nhã. Nhưng những vết bẩn trên quần áo kia thật chướng mắt, giọng điệu của hắn hơi mất hứng nói: “Tiểu thư, sao người lại làm việc này.”

“Tôi thích.” Tử Tang nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Hạ Mộc sửng sốt, nhất thời xị mặt ra, rầu rĩ . Một câu thích có thể chặn họng hắn !

Tử Tang không để ý. Nàng rất hài lòng đánh giá thành quả lao động của bản thân. Chính ra đôi khi không cần dùng sức mạnh tinh thần, tự làm cũng tốt.

“Tiểu thư, đây là khế đất, tiểu thư cất cho kĩ.” Hạ Mộc thấy Tử Tang không để ý tới bản thân, đành phải đưa khế đất qua.

Tử Tang tiếp nhận, trên đó viết tên của nàng, một tia sáng loé lên trong đôi mắt, sau đó nàng thu vào tay áo, rồi chuyển vào trong vòng tay. Nàng vào phòng tạm thời của mình, lấy ra mấy tờ giấy trắng, “Đây là bản thiết kế nhà, nếu chàng không có ý kiến, thì tìm người đến làm.”

Hạ Mộc tiếp nhận. Cuối cùng hắn biết Tử Tang vẽ cái gì. Trên mấy tờ giấy trước mặt vẽ bố cục và hình dạng căn nhà sau này. Nhưng mà, sao lại dùng trúc, đó không phải là…

Nhà trúc! Hạ Mộc ngây ngốc, “Tiểu thư, nhà ốc dùng không bền, cũng không chống lạnh.”

“Tôi thích nhà trúc, xây hai tầng đi.” Tử Tang bá đạo nói.

“Tôi đã biết.” Hạ Mộc lên tiếng trả lời.

“Dùng nhiều bạc cũng được, tôi muốn tốn ít thời gian nhất xây xong nhà. Chàng đi tìm người làm, tầng hai tôi ở, tầng một là của chàng. Chàng muốn thế nào cứ tự quyết định.” Chỗ hắn ở, tất nhiên để hắn làm chủ.

“Tôi đã biết, ngày mai người đào giếng sẽ đến.” Hạ Mộc đồng ý, lại nói: “Tiểu thư, phiền người nghĩ tầng một chia tách thế nào đi, tôi không nghĩ ra gì cả. Người trang trí thế nào, tôi ở thế đó. Giờ tôi đi nấu cơm.”

Hạ Mộc thấy tiểu thư không phản đối nên đi xuống làm cơm. Còn Tử Tang một lần nữa lấy giấy ra, cúi đầu nghiêm cẩn vẽ.

Hôm sau, người đào giếng đến, biết vị trí Hạ Mộc định đào, đều tỏ vẻ phản đối, cũng khuyên hắn đổi chỗ khác nhưng Hạ Mộc kiên quyết giữ nguyên ý kiến. Hắn không thuyết phục được tiểu thư nhà mình, tất nhiên người khác không thể thay đổi thuyết phục hắn hắn.

Trả tiền là lão đại. Những người đó thấy Hạ Mộc kiên trì nên không khuyên nữa, bắt đầu động thủ đào xuống dưới. Đến hoàng hôn, đã đào hơn ba trượng, mặt đất vẫn khô ráo như cũ, càng xuống dưới lại càng khó đào, đa số là nham thạch, cứng rắn vô cùng.

“Cậu Hạ, cậu xem giếng này… Phía dưới là đá tảng, vẫn tiếp tục đào sao?” Trương Hưng hỏi.

Hạ Mộc có chút do dự. Giờ độ cao của giếng đã sâu hơn rất nhiều các giếng khác, đụng phải nham thạch rồi, không biết phía dưới còn sâu bao nhiêu. Nhưng nhớ đến tiểu thư nói chắc chắn sẽ đào được nước, hắn không muốn buông tha. Quan trọng hơn là nếu không có nước, tiểu thư sẽ thất vọng, hắn không muốn trên gương mặt tiểu thư có biểu cảm đó, “Chú Trương, phiền chú đào hết tầng đá này xem sao.”

Nửa canh giờ sau, ở người ở dưới vui mừng kêu lên: “Lớp đá này ẩm, xem ra đúng là dưới đó có mạch nước.”

Người nói chuyện là con lớn của Trương Hưng —— Trương Trường Tài.

“Mau, tiếp tục đào.” Trương Hưng cao hứng kêu lên.

Hạ Mộc cũng vui vẻ, vội đi báo tin vui cho tiểu thư, “Tiểu thư, chỗ người nói đúng là có nước thật.”

Tử Tang nhàn nhạt ừ một tiếng, không có phản ứng gì lớn.

Hạ Mộc sửng sốt, không khỏi hỏi: “Tiểu thư, sao biết chắc chỗ đó có nước?”

Tử Tang liếc mắt nhìn hắn, “Cảm giác.”

Ách! Hạ Mộc ngây ngốc.

Tử Tang bỏ sách xuống, đi về phía giếng, lưu lại Hạ Mộc sững sờ đứng trong gió.

Nàng chậm rãi bước đi, nhớ đến biểu cảm lúc nãy của Hạ Mộc như bị táo bón, trong mắt lướt qua ý cười…

“Tiểu thư.” Hạ Mộc đuổi theo.

Tử Tang không trả lời hắn.

“Tiểu thư, nếu cảm giác của người sai, chẳng phải chúng ta làm việc không công hay sao?” Hạ Mộc tiếp tục nói.

“Không sai được!” Nàng nhàn nhạt trả lời.

Tử Tang là chủ tử của hắn, lần này Hạ Mộc không dám phản bác lại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn không đồng ý việc dựa vào cảm giác để quyết định… Quên đi, tiểu thư cho tới nay đều tùy tâm sở dục , hắn suy nghĩ nhiều đúng là tự tìm ngược. Có lẽ tiểu thư nhà mình có phúc khí, cảm giác chuẩn xác.

“Nước , nước chảy thật mạnh.”

Tử Tang và Hạ Mộc đến cạnh giếng chợt nghe đến tiếng cả nhà người đào giếng cao hứng kêu lên.

Hạ Mộc kích động muốn chạy lên xem, vừa đi vài bước, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, dừng chân, rồi yên lặng trở lại sau lưng tiểu thư.

Làm hạ nhân , không thể đi trước chủ tử. Hắn vẫn nhớ kỹ .

Tử Tang liếc hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Cha con nhà họ Trương quay đầu thì nhìn thấy Tử Tang đang lại gần, đều sửng sốt. Lại nói thêm, hôm nay Tử Tang chưa qua đây, bọn họ chỉ nhìn từ xa vài lần, lần đầu tiên nhìn gần một cô gái xinh đẹp và lãnh đạm như vậy.

“Cậu Hạ, chúc mừng, đào trúng mạch nước rồi. Nước này chảy ra từ kẽ đá, trong suốt ngọt lành, đúng là nguồn nước tốt. Hai người quả là có phúc khí.” Trương Hưng cười nói.

“Cám ơn Trương đại thúc cát ngôn.” Hạ Mộc biết Tử Tang không thích cùng người khác giao tiếp, vội mở miệng cười nói. Tử Tang đi đến cạnh giếng nhìn xuống, tuy rằng dùng sức mạnh tinh thần có thể nhìn thấy, nhưng không sánh được với tận mắt chứng kiến.

“Nước chảy thật mạnh, trong chốc lát chảy được hơn nửa giếng rồi .” Lúc này Hạ Mộc cũng đến cạnh giếng, cao hứng nói, “Chúng ta nhanh đắp thành giếng, sắp tối rồi.”

Hắn vui mừng nên tự động tay. Cha con họ Trương nhìn thấy cũng vội vàng làm tiếp. Bọn họ đã mệt mỏi, nhưng cũng thấy có thành tựu a!

Trời sẩm tối, giếng đã làm xong, viên đá đắp thành cuối cùng được đặt lên.

Vì thế, cha con họ Trương vô cùng vui vẻ cáo từ. Không những được trả tiền công, ở một chỗ như vậy, có thể đào được giếng, tuy rằng không phải của mình nhưng là do mình làm ra, cũng là một việc đáng mừng.

Có giếng nước rồi, Hạ Mộc rất vui. Cha con họ Trương đã đi rồi, trời tối mịt, hắn còn đứng bên giếng bận việc, muốn đem đất đá xung quanh chèn thật chặt.

Tử Tang đứng ở một bên nói , “Hạ Mộc, chừng nào chàng mới đi nấu cơm.”

Hạ Mộc đang chuyển hòn đá thì cứng đờ, nhớ ra mình chưa nấu cơm, tiểu thư đói bụng rồi. Tay chân hắn luống cuống, vứt ngay hòn đá qua một bên, vội nói: “Tiểu thư, thực xin lỗi, tôi đi làm ngay đây.” Sau đó chạy thật nhanh về phía phòng bếp.

Tử Tang nhìn bóng lưng Hạ Mộc, chậm rì rì đi sau…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.