“Cút, Hạ Mộc đang nấu cơm, không được quấy rầy.” Tử Tang nói,
nàng đã đói bụng, đang chờ ăn cơm. Đây là việc trọng đại liên quan đến
bụng của nàng, không ai có thể đến quấy rầy Hạ Mộc nấu cơm.
Tức Mặc Tử Tang quay đầu, hiển nhiên là khinh thường để ý đến hắn.
Hạ Đa Quý càng xấu hổ, đồng thời trong lòng tràn ngập tức giận, nhưng hắn
tự nhận là đàn ông, không nên so đo với phụ nữ, vì thế cười hỏi: “Em
dâu, chú Ba có nhà không?”
Tức Mặc Tử Tang vẫn nhìn về phía xa như cũ, vẻ mặt lạnh lùng, giống như trong sân căn bản không có người tên là Hạ Đa Quý này.
Sắc mặt Hạ Đa Quý trầm xuống, gọi to với vào bên trong: “Em Ba, em Ba, em có ở nhà không?”
Đang nấu cơm Hạ Mộc nghe thấy tiếng Hạ Đa Quý vốn dĩ mặt mũi đang nghiêm cẩn lập tức bị kiềm hãm, sắc mặt thoạt nhìn có vẻ hơi khó coi.
Hạ Đa Quý gọi vài tiếng, không thấy ai trả lời, đang định đẩy cửa vào. Đột nhiên một bóng người như quỷ mị xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt lạnh
như băng khiến hắn kinh hãi nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt, chân tự
động lùi về sau mấy bước.
Lúc này nhìn lại mới thấy, Tử Tang vốn đang ngồi yên không biết từ khi nào đứng trước cửa, vẻ mặt lãnh khốc, ánh mắt nhìn hắn còn lạnh hơn băng, lập
tức hắn cảm thấy nơi này trở nên lạnh hơn, hô hấp cũng khó khăn.
“Cút, Hạ Mộc đang nấu cơm, không được quấy rầy.” Tử Tang nói, nàng đã đói
bụng, đang chờ ăn cơm. Đây là việc trọng đại liên quan đến bụng của
nàng, không ai có thể đến quấy rầy Hạ Mộc nấu cơm.
“Cô… Bố chồng cô đang bị bệnh, cả nhà đều góp tiền thuốc men. Nó chưa mang
bạc đến, sao đã đi làm cơm. Bây giờ trời còn sáng rõ cơ mà, bố nó quan
trọng hay cơm quan trọng hơn?” Hạ Đa Quý ổn định lại cảm xúc của mình.
Cả nhà đều đang chờ Hạ Mộc, nhưng nó chỉ vì việc nhỏ như nấu cơm mà
không đến. Cho dù phải làm, nó cưới vợ để làm gì trong khi vợ chỉ ngồi
yên trong sân mà không làm.
“Đợi đến khi cha của anh thực sự bị bệnh rồi hãy đến!” Tử Tang lại ngồi xuống chỗ ghế tựa.
Hạ Đa Quý chấn động, lời của Tử Tang giống như cái gì cô ta cũng biết, thẹn quá thành giận nói: “Lời của cô là có ý gì?”
“Sao nào, các người muốn lừa tiền chẳng lẽ muốn lừa lên cả đầu tôi hả?” Ánh mặt lãnh liệt của Tử Tang nhìn lại.
“Tôi không hiểu cô nói cái gì, giờ cha bị bệnh, cả nhà đều góp tiền chữa bệnh, cô và thằng Ba đều phải góp tiền.” Hạ Đa Quý nói.
“Quỷ thần đang nhìn đấy, cha anh giả vờ bệnh đến lúc đó từ giả hóa thật, nếu thực sự bệnh không dậy nổi thì không tốt đâu.” Tức Mặc Tử Tang nhàn
nhạt nói.
“Người đàn bà độc ác này, cô dám nguyền rủa cha chồng mình, đại nghịch bất đạo.” Hạ Đa Quý cả giận nói.
“Hình như anh nói sai người rồi, rõ ràng cha anh không bị bệnh, anh lại nói
là bị bệnh. Chuyện nguyền rủa này, đại nghịch bất đạo chính là anh.” Tức Mặc Tử Tang lại đứng lên, bình tĩnh nhìn Hạ Đa Quý, “Chớ quên, em Ba
của anh đang ở rể, sau này không được đến nhà tôi. Còn nữa, đừng tính kế với hắn, giờ hắn không phải là người nhà các người, mà là người của nhà Tức Mặc chúng tôi, bằng không đừng trách tôi không khách khí.”
Nói xong câu cuối cùng, đôi mắt Tử Tang trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hạ Đa Quý.
Nàng còn phải sống ở thôn này hơn hai năm nữa, không muốn những người này
thường xuyên tìm đến cửa gây mấy chuyện phiền toái. Nếu Hạ Mộc không có
cách quản người nhà của hắn, vậy thì nàng đến trị, làm cho bọn họ không
dám bước chân vào tượng pha một bước.
Huống hồ, hiện tại ở ngoài Hạ Mộc vẫn là người của nàng, nàng có thể bắt nạt, nhưng người khác không thể.
Một khi hết thời hạn ba năm, tất cả mọi thứ ở nơi này tất nhiên chẳng còn liên quan gì đến nàng.
Ánh mắt kia khiến cả cơ thể Hạ Đa Quý cứng ngắc, vừa giận vừa sợ hãi nhìn
Tử Tang, “Cô… Dù như vậy, cha mẹ chú Ba vẫn là bố chồng mẹ chồng…”
“Phải không?” Tức Mặc Tử Tang nhìn Hạ Đa Quý bằng cặp mắt coi thường, nàng
cảm thấy hôm nay mình rất dễ nói chuyện, nói mấy lời vô nghĩa với hắn ta nãy giờ, người ta còn không thức thời, thế nàng không khách khí …
“Anh Hai.” Giọng nói Hạ Mộc vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại bên ngoài.
Tử Tang nhìn về phía Hạ Mộc, tức giận, vì sao hắn xuất hiện không đúng
thời điểm thế chứ! Nàng vừa định giáo huấn anh Hai tốt của hắn một trận.
Hạ Đa Quý đang định chạy trối chết dưới ánh nhìn của Tức Mặc Tử Tang, may
mắn Hạ Mộc xuất hiện, vội hỏi: “Chú Ba, chú xem vợ chú này…”
“Anh Hai, anh trở về đi, em biết cả rồi. Cái vị đại phu kia là giả vờ, em vô tình gặp hắn, nghe được hắn nói chuyện với người khác. Các người cho
hắn một trăm văn tiền để hắn giả vờ làm đại phu.” Hạ Mộc rất bình tĩnh
cắt ngang lời Hạ Đa Quý, giống như trước đây chưa từng bị thương tâm
vậy.
Hạ Đa Quý bị vạch trần lời
nói dối, vẻ mặt xấu hổ, trong lòng lại phẫn nộ, với cả Hạ Mộc, với cả
Lưu Đại Sơn kia. Hắn biết rõ không thể cứng rắn với Hạ Mộc. Đó chính là
cái gọi là có thêm một người bạn tốt hơn có thêm một kẻ thù. Huống chi,
thứ cần lấy trên người Hạ Mộc chưa lấy được, chưa chắc không có lần sau. Vì vậy hắn khó xử nói: “Chú Ba, anh cũng không muốn, nhưng cha mẹ bắt
anh phải phối hợp, nếu không sẽ không nhận anh là con trai.”
Hạ Mộc trầm mặc không nói.
“Chú Ba, chắc bạc trên tay em cũng nhiều, vậy thì bỏ ít bạc hiếu kính cha mẹ đi. Cha mẹ sống thực sự rất khổ, nếu không sẽ không nghĩ ra cách này.
Thân thể cha giờ nhìn còn khỏe thế thôi, thực ra không tốt lắm, năm
ngoái mệt nhọc đã khiến cơ thể cha mẹ suy sụp. Tuy lần này cha chưa ngã
xuống, nhưng nếu không điều trị tốt, thật sự sẽ đổ bệnh mất.” Hạ Đa Quý
nói chân tình cứ như là thật lòng vậy.
“Anh Hai, đừng nói nữa, em không muốn nghe gì nữa. Anh cũng nghe tiểu… Tử Tang nói, sau này các người không được đến tượng pha, em không muốn mọi người chọn giận cô ấy.” Hạ Mộc nhàn nhạt nói.
“Mày… Thằng Ba, sao mày lại như thế. Mày là anh em với chúng tao, con của cha mẹ, mày còn là một thằng đàn ông, nên quản vợ mình cho tốt mới đúng,
nếu bị người ngoài biết, mày bị vợ quản, sẽ bị người ta mắng thối mũi.”
Hạ Đa Quý cố kìm nén cơn giận dữ nói, “Mày nên có bản lĩnh một chút,
đừng để đàn ông chúng ta mất mặt.”
(Chỗ này ta hơi chém nha, vì tiếng Trung chỉ có hai ngôi ta – ngươi nên ta
tự thay đổi xưng hô tùy theo cảm xúc nvat, mng thấy không ổn thì phản
ánh lại nhé :D)
“Chỉ cần em tình nguyện là được, chẳng có gì là mất mặt cả.” Nét mặt Hạ Mộc không hề có tí gì là miễn cưỡng.
“Nhưng nếu người khác biết, mày đã quăng đi mặt mũi nhà chúng ta.” Hạ Đa Quý
thấy Hạ Mộc không nghe vào tai, giận dữ rống to lên, hắn hận không thể
đánh cho Hạ Mộc tỉnh lại.
“Anh Hai đi đi, đừng để em tự tiễn anh đi xuống.” Hạ Mộc nhìn Hạ Đa Quý.
Giọng điệu Hạ Mộc tuy bình thản, nhưng Hạ Đa Quý vẫn nghe ra tràn ngập uy
hiếp, thầm nghĩ đến sức mạnh của Hạ Mộc, lại nói tiếp hắn vẫn có chút sợ hãi. Huống hồ còn con mụ quỷ quái kia nữa. Nếu bị đuổi đi sẽ tệ hại thế nào, không dám tiếp tục một mình phát sinh xung đột với hai người ở đây nữa.
“Nếu mày không nghe khuyên bảo, vậy tao đành làm tiểu nhân, tự giải quyết cho tốt.” Hạ Đa Phú buồn bực bỏ lại một câu rồi đi.
Nhìn bóng dáng Hạ Đa Quý rời đi, trên mặt Hạ Mộc xuất hiện một chút cô đơn,
chỉ trong nháy mắt rồi lập tức lại như thường, nhìn về phía Tử Tang hổ
thẹn nói: “Xin lỗi tiểu thư, người nhà tôi đã vô lễ.”
Tử Tang chỉ hỏi: “Thức ăn thì sao?”
Hạ Mộc vội nói: “Làm xong rồi, tiểu thư, cô ngồi xuống đi, ta đi dọn ngay.”
Nói xong hắn vui vẻ đi bê thức ăn.
Tử Tang nhìn bóng dáng Hạ Mộc, không tự giác được cau mày