Quy Về Điền Viên

Chương 4: Q.2 - Chương 4: Ích kỷ ư?




Có một câu là con kiến còn phải sống tạm bợ, huống chi con người.

Mấy nữ nhân kia vừa nghe đến chết, nhất thời hoàn hồn, tiếp theo lại nghe giọng nói lạnh lùng của Tử Tang vang lên, “Động tác các người nhanh lên một chút, bằng không nếu bọn cướp quay lại, sẽ không cứu các người lần thứ hai đâu.”

Mấy phụ nhân vừa nghe thấy thế, nhớ đến những ngày sống trong tay bọn cướp, tay chân càng nhanh hơn, nhanh chóng sửa sang lại trang phục.

Tử Tang thấy vậy, trong mắt lộ ra một tia vừa lòng, chỉ cần là biện pháp hữu dụng, nàng không để ý đến quá trình như thế nào.

Tìm khắp sơn trại cũng kiếm ra vài thứ, có ít đồ ăn, mọi người ăn qua một chút để sau còn có sức băng qua hai ngọn núi để trở về thôn Minh Nguyệt, đói bụng thì làm gì có sức đi.

Tiếp theo chia tiền cho những phụ nhân kia, chia đều đầu người cũng được bảy, tám lượng bạc. Về phần các nàng có biện pháp chi tiêu tiền bạc hay không, tự nhiên không ai quản, mỗi người có mệnh số riêng.

Mấy nữ nhân này đều là người ở phụ cận, trong đó hai người ở thôn Minh Nguyệt, ba người khác ở thôn Mạc nhưng đều phải đi ngang qua thôn Minh Nguyệt. Cho nên họ định cùng nhóm người Hạ Mộc xuống núi, tuy rằng bọn cướp đã chạy ai dám cam đoan không có mấy tên ở lại trốn trên núi, nếu đụng phải chúng thì chết.

Thu dọn xong, sau đó đốt đuốc thiêu phòng ở, bất quá nơi này là núi rừng, nên phải đợi lửa tắt mới dám đi. May mắn, đây là hang ổ bọn cướp mới dựng lên, còn không có nhiều phòng ở, đa số dựng bằng củi, dễ dàng đốt cháy.

Đến chạng vạng, lửa dần tắt. Hiện tại thời tiết khô ráo, xung quanh nơi này có mấy chỗ lửa chưa tắt hẳn, vì thế mọi người ra suối xách ít nước về, đến khi xung quanh chỉ còn lại đất trống. Mọi người cuối cùng cũng yên tâm trở về.

Về phần mấy thứ có thể đổi tiền tương đối dễ mang gì gì đó, bọn họ tận lực mang theo, không bê được thì để lại. Nếu có người nhìn thấy, thích nhặt để họ nhặt đi!

Lại nói tiếp, cái sơn trại này thật nghèo, không có gì đáng giá.

Bọn họ chưa đi hết hai ngọn núi, trời đã tối đen, may mắn bọn họ cầm cây đuốc, hơn nữa ánh trăng đêm nay rất tròn nên không sao.

Đến thôn Minh Nguyệt, nữ nhân ở trong thôn đều tự về nhà, ba nữ nhân kia tạm thời cùng về nhà Trương Nhị Bảo, ngày mai trời sáng lại về thôn.

Còn Lê Tường, Hạ Mộc và Tử Tang cũng đến nhà Trương Nhị Bảo nhưng bọn họ sẽ không ngủ lại. Lê Tường sốt ruột chạy về nhà báo bình an, anh không đợi được đến ngày mai.

Bởi vậy, Hạ Mộc cùng Tử Tang tất nhiên cũng về theo, trên đường có bạn, huống hồ đường không quá xa, đến nhà Trương Nhị Bảo đánh xe bò về không thành vấn đề.

Trên đường đi Tử Tang cũng biết, bây giờ nhà Trương Nhị Bảo đã ở riêng, Hạ Chiêu Quan đã có em bé tám tháng.

Đến nhà Trương Nhị Bảo. Trương Nhị Bảo gõ cửa, một bên kêu: “Chiêu Quan, ta đã trở về, mau mở cửa.”

Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng bước chân vội vã, mở cửa đúng là Hạ Chiêu Quan. Thấy Trương Nhị Bảo cùng Hạ Mộc trở về, nàng vừa khóc vừa cười, mãi trấn tĩnh lại, nàng mới chú ý tới phía sau hai người có một nhóm người.

“Chị Ba.” Hạ Chiêu Quan thấy được Tử Tang đầu tiên, kinh ngạc kêu lên, sau đó lại im lặng.

Hai năm qua, tuy Hạ Mộc nói rằng Tử Tang có việc về nhà mẹ đẻ, nhưng xem anh ấy từ khi Tử Tang rời đi trở nên rầu rĩ không vui, lại thêm có một chút dấu vết để lại, nàng có ngốc cũng biết chuyện Tử Tang bỏ đi có vấn đề.

Nàng đang trách Tử Tang. Hai năm nay, Hạ Mộc sống thế nào, nàng nhìn trong mắt, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chị ta không nên vừa đi là đi tận hai năm, còn bặt vô âm tín.

Tử Tang quan sát Hạ Chiêu Quan, hiện nay Hạ Chiêu Quan trưởng thành hơn rất nhiều, có thêm khí chất của người làm mẫu thân.

“Mời mọi người vào trong.”Trương Nhị Bảo vội nói.

Hạ Chiêu Quan thường xuyên ở trước mặt Trương Nhị Bảo oán giận Tử Tang về nhà mẹ đẻ lâu như vậy, một đi không trở lại, trong đó khẳng định có vấn đề.

Hắn cũng hiểu được, thê tử nhà mình đang trách chị Ba, giờ gặp mặt không khí vi diệu cũng là bình thường.

“Nhị muội phu, trước tiên em đánh xe bò ra đây đi! Đã trễ rồi, bọn anh sẽ không vào, lần sau gặp sẽ nói chuyện!” Hạ Mộc lên tiếng.

Trương Nhị Bảo cũng biết, mọi người không tiện ở lại nên khi Hạ Mộc nhắc tới liền nhanh chóng đánh xe ra, mà Hạ Chiêu Quan vội hỏi: “Anh Ba, cứ ở lại một đêm trước đã, ngày mai hãy trở về.”

“Không được, chị dâu Lê và hai đứa nhóc ở nhà chắc chắn đang lo lắng lắm, Lê đại ca không chờ được, anh và chị Ba của em về cùng luôn, có bạn có bè, huống hồ này đường không xa, không sao đâu.” Hạ Mộc cười nói, thật ra hắn cũng muốn trở về gấp, về chốn cũ của hắn và tiểu thư, ở đó sẽ làm hắn an tâm hơn.

Hạ Chiêu Quan khuyên bảo một lúc vẫn vô dụng, muốn nói lại thôi cứ nhìn thoáng qua Tử Tang, rồi đi an trí chỗ ngủ lại đêm nay cho ba nữ nhân kia.

Hạ Mộc tiếp nhận xe từ tay Trương Nhị Bảo rồi lập tức khởi hành về thôn Hạ Hà. Trời đã tối đen, xe không dám đi quá nhanh, bất quá nửa canh giờ sau cũng về đến nơi.

Xe ngựa dừng ở nhà Lê Tường trước.

Khúc thị đang lo lắng cho Lê Tường và Hạ Mộc, sau đó có thêm cả Tử Tang, càng lo lắng ăn không ngon, ngủ không yên. Nàng thường xuyên đi đi lại lại quanh sân trước, hi vọng có thể nhìn thấy những người nàng lo lắng trở về.

Lần này, khi nàng lại xuất hiện ngoài sân, phía trước vẫn chẳng có động tĩnh gì như cũ. Ngay khi nàng thất vọng chuẩn bị quay vào nhà, phía trước xuất hiện ánh sáng, nàng vui vẻ, nhìn chằm chằm ánh sáng yếu ớt đó. Không lâu sau, nàng thấy rõ tới gần là một chiếc xe bò, nhưng không nhìn rõ người, nàng vội vã chạy ra ngoài, nàng không thể chờ được nữa.

Nàng mải miết chạy, đến tận lúc nhìn rõ ràng người ngồi trên xe, không nhịn được kêu to: “A tường.”

Lê Tường vốn đang mong ngóng nhìn về hướng nhà mình, tất nhiên cũng nhìn thấy bóng dáng người chạy trên đường. Thấy là Khúc thị, hiển nhiên hắn quên bản thân không phải ngồi trên xe ngựa, mạnh mẽ nhạy xuống, chạy về phía thê tử.

May mắn xe chạy không nhanh, bằng không Lê Tường chắc chắn sẽ bị thương.

“Chàng đã về, thật tốt quá, thật tốt quá…” Khúc thị cầm chặt vạt áo của phu quân, vui mừng nỗi nói lắp.

“Lần này ta đã về, không sao cả. Nàng đừng lo lắng.” Lê Tường nắm chặt tay Khúc thị, trấn an nàng, hỏi: “Sao nàng lại ra ngoài?”

Có lẽ Lê Tường trấn an nổi lên tác dụng, cảm xúc của Khúc thị ổn định hơn nhiều, chậm rãi nói: “Thiếp thấy có xe đến, nghĩ ra nhìn thử xem có phải chàng về không.”

“Về sau không được lỗ mãng như vậy nữa, nếu không phải chúng ta mà là người xấu thì gặp chuyện rồi.” Lê Tường tuy trách cứ nhưng nét mặt vẫn dịu dàng như nước.

“Vâng.” Khúc thị e lệ trả lời.



Xem hai người bình an đoàn viên, Tử Tang đột nhiên cảm nhận được hai vợ chồng họ thật sự rất ân ái.

Lúc này, Lê Tường nhìn về phía Hạ Mộc và Tử Tang, cười nói: “Hạ Mộc, em dâu, anh không mời hai em vào trong ngồi nữa. Nhanh trở về nghỉ ngơi đi!”

Hạ Mộc đáp ứng.

“Hạ Mộc huynh đệ, em dâu Tử Tang, cám ơn hai em đã cứu gia nhà chị về.” Khúc thị cảm kích thi lễ với hai người.

“Chị dâu, xem chị nói kìa, anh chị cũng nhanh vào đi. Hai đứa bé còn trong nhà đó, nếu chúng nó tỉnh lại không nhìn thấy cha mẹ lại phiền. Bọn em về trước đây.” Hạ Mộc khống chế xe bò quay đầu đi về hướng tượng pha, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Tử Tang, cười nói: “Tiểu thư, chúng ta cũng về nhà thôi!”

Nhà?! Tử Tang hơi bất ngờ, nhìn bóng lưng Hạ Mộc, đăm chiêu. Nàng chưa hoàn toàn xác định cảm giác đối với Hạ Mộc là thế nào, sau này nơi đó có thể trở thành nhà nàng ư?

Hạ Mộc biết Tử Tang thích sạch sẽ, bất luận là thời điểm nào đều phải tắm, vì thế về đến tượng pha, sau khi hắn thắp đèn trong phòng, lập tức vào phòng bếp nấu nước và làm mấy món ăn.

Hắn từng nói qua, muốn càng thêm cố gắng hầu hạ tiểu thư thật tốt, để tiểu thư không thể rời khỏi hắn, vì thế hắn sẽ cố gắng hết sức thực hiện.

Tử Tang yên lặng nhìn Hạ Mộc vui vẻ bận rộn, trước kia nhìn hắn luôn chân luôn tay nàng cũng không cảm thấy gì, hiện tại có cái gì đó đã thay đổi chăng?

Nàng vẫn cho rằng mình và Hạ Mộc là quan hệ hợp tác, nhưng hắn nghĩ bản thân là hạ nhân, không để nàng làm bất cứ chuyện gì, nàng cũng dưỡng thành thói quen. Dù sao nàng sẽ rời đi, coi hắn như một người làm thuê vậy, đến lúc đó nàng sẽ trả thêm thù lao cho hắn.

Hiện tại, sau khi nàng phát hiện bản thân có cảm giác không bình thường với Hạ Mộc, tựa hồ mọi thứ trở nên khác lạ, tâm tình rất phức tạp, có vài phần mê hoặc, còn có vài phần vui mừng…

Giờ là mùa hè, chỉ cần nước hơi ấm nên Hạ Mộc rất nhanh chóng đun xong nước, đối lập với Tử Tang đang ngẩn người trong phòng bếp nói: “Tiểu thư, ngài đi chuẩn bị quần áo đi! Có thể tắm rửa rồi.”

“Ừm.” Tử Tang đáp lời, đi vào phòng khách, nơi đó đặt gói đồ nàng để tạm trước đấy, từ bên trong cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm.

Hạ Mộc có chút mê hoặc xem Tử Tang rời đi, hắn cảm thấy tiểu thư nhà mình có gì đó không giống trước đây, ít nhất trước kia tiểu thư không bao giờ ngẩn người trong phòng bếp.

Sau khi Tử Tang tắm rửa, nhìn đồ ăn bày trên bàn, tâm tình nàng lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

“Tiểu thư, nhanh ăn thôi, trễ lắm rồi, ăn xong còn nghỉ ngơi!” Hạ Mộc cười ngây ngô nói.

Nàng gật gật đầu, ngồi xuống im lặng ăn cơm. Hương vị quen thuộc làm nàng có cảm giác xót xa khi cửu biệt gặp lại.

Ăn cơm xong, Hạ Mộc thu dọn bát đũa, để Tử Tang đi nghỉ. Thấy tiểu thư đưa tay thu dọn, hắn liền phát hoảng, vội hỏi: “Tiểu thư, đừng, cái này để tôi làm là được.”

“Không, tôi rửa.” Tử Tang rất kiên quyết xem Hạ Mộc. Nàng đã quyết định ở lại thì phải trả giá, nàng không thể để Hạ Mộc cố gắng một mình. Nàng sẽ giúp đỡ việc nhà, bắt đầu từ việc rửa bát này.

Tuy rằng hiện tại nàng không thể xác định tình cảm Hạ Mộc đối với nàng như thế nào. Coi nàng là chủ tử, làm tất cả vì sự trung thành với bản thân? Hay tình cảm hắn dành cho nàng không đơn thuần chỉ là giữa chủ và tớ, đơn giản vì nàng chính là nàng, không hề có không hề tạp niệm?

Tử Tang mang theo sự mơ hồ cầm bát đũa đi rửa sạch, có một điều nàng thật sự chắc chắn nếu Hạ Mộc chỉ có tình cảm chủ tớ với nàng, nàng sẽ không chút do dự rời đi.

Lại nói tiếp, nàng cũng thật ích kỷ, không phải sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.