Khi cái thứ màu đen như nhựa đường kia đột ngột tuôn ra khỏi phòng như phun trào, tất cả mọi người, bao gồm cả người đàn ông mặc áo ca rô vừa bước ra khỏi phòng, la hét chạy khắp hành lang. Không ai biết họ nhìn thấy cái gì, nhưng mọi người theo bản năng đều hiểu nếu bị thứ kia đụng vào sẽ xong đời.
Bọn họ nhanh chóng chạy tới cửa cầu thang thoát hiểm, thì phát hiện cánh cửa kia không tài nào mở được, mà cái thứ màu đen kia đang không ngừng tiếp cận, họ đành phải từ bỏ cầu thang thoát hiểm, thay vào đó đập vào cánh cửa phòng đối diện cầu thang thoát hiểm. Cửa mở, một đám người xông vào như ngã ngựa, Sở Ương dùng giằng đứng lên đóng cửa lại, kéo tủ lạnh nhỏ bên cạnh qua chặn cánh cửa. Ba người đàn ông khác cũng kịp thời phản ứng, không nói lời nào cùng hợp lực đẩy tủ quần áo tới, chặn lại. Sau đó tất cả mọi người nhanh chóng lùi ra, tựa như muốn cách cái cánh cửa càng xa càng tốt.
Đám người thở hổn hển, vểnh tai lắng nghe, nhưng ngoài trừ tiếng rên rỉ của người phụ nữ đẫm máu và tiếng thở dốc nặng nề của những người khác, thì không nghe thấy tiếng thứ nhựa đường màu đen kia nhúc nhích phát động.
“Mấy người…..mấy người là ai?”
Thanh âm hoảng sợ từ trong góc phòng truyền tới, đám người quay đầu, mới phát hiện là một cặp vợ chồng già tóc bạc đang co ro run rẩy núp ở đó.
Shit...bọn họ chắc chắn đã tiến vào thực tế song song….
Sở Ương đột nhiên nhớ tới điểu gì đó, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, đôi tay run rẩy nhắn tin cho Lâm Kỳ, “Anh đừng tới đây! Nơi này nguy hiểm lắm! Báo cảnh sát đi!”
Thế nhưng dù cậu nhấn gửi liên tục thì bên kia cũng không nhận được tin nhắn. Sở Ương gấp đến nỗi ra mồ hôi đầy đầu, ngộ nhỡ Lâm Kỳ đi lên đây tìm cậu đụng phải thứ kia thì phải làm sao?
Lúc này Sarah nhẹ nhàng vỗ về bả vai người phụ nữa đang hoảng sợ, dịu giọng hỏi, “Thứ đó là gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mái tóc rối tung của người phụ nữ trong bộ đồ ngủ ren trắng gần như hoàn toàn bị nhuộm đỏ bằng máu, mặt mũi khoảng bốn mươi tuổi, đầy vẻ hoảng sợ, “Tôi không biết…bọn chúng từ góc tường tuôn ra….ăn tươi Jonathan…chúng tiêu hóa anh ấy!Nội tạng của anh ấy, bộ não của anh ấy…ôi trời ơi…” Chị ta nói năng lộn xộn, nhưng bấy nhiêu thông tin đó thôi cũng khiến cho người ta hãi hùng. Cái thứ màu đen kia còn có thể ăn thịt người?
“Các người rốt cuộc là ai hả!!!” bà lão tóc trắng hét to. Owen bấy giờ mới chịu khó giải thích nguy hiểm gặp phải bên ngoài cho họ, và họ cũng không nên ở trong căn phòng mà khách sạn đã ngừng hoạt động từ lâu. Hai người già không hiểu nổi lời nói của họ, chỉ một mực hỏi bọn họ có phải là ăn cướp hay không, rồi còn nói tiền của hai người đều ở trong hành lý cả.
Tên đàn ông áo sơ mi ca rô tức giận, bỗng nhiên rống lên, “Đủ rồi! Đều mẹ nó câm miệng! Từng người nói một!!!”
Anh ta vừa la lên, mọi người đều im bặt. Sở Ương lúc này mới có thời gian nghiêm túc nhìn thoáng người đàn ông nọ, anh ta chừng hơn ba mươi tuổi, dưới cằm lún phún râu, mũi cao mắt sâu, thân hình cao lớn vạm vỡ, xen lẫn chút thăng trầm trong vẻ đẹp trai hoang dã. Khiến người ta liên tưởng đến kiểu đàn ông mặc áo da đầy mình mùi thuốc rượu lao vùn vụt trên đường cao tốc. Có điều quần áo của anh ta hơi lỗi thời, hiện nay rất ít người mặc loại áo kiểu ca rô giống vậy.
Sở Ương tiếp lời, “Mọi người bình tĩnh nào, để tôi nói trước nhé. Nơi này là khách sạn Derosa, mọi người có ý kiến gì không?”
Đám người lắc đầu.
“Đây là khu phía tây khách sạn, đã bị đóng cửa hai mươi năm rồi.”
“Nói bậy!” Người đàn ông sơ mi ca rô nói, “Tôi mới check in cách đây mấy tiếng, chìa khóa do lễ tân khách sạn của mấy người đưa cho tôi đấy!”
“Chìa khóa á?” Owen gãi gãi đầu nói, “Nhưng khách sạn của chúng tôi dùng thẻ phòng, không còn sử dụng chìa khóa nữa.”
Sở Ương nhíu mày, hỏi, “Năm nay là năm 2017, đúng không?”
Owen và Sarah cùng gật đầu, còn người đàn ông sơ mi ca rô và vợ chồng già thì trừng to hai mắt, sơ mi ca rô nói, “Không thể nào! Bây giờ là năm 1997!”
Năm 1997...
20 năm trước?!
Owen bất thình lình sợ hãi hét lớn, “Hai mươi năm trước, không phải là thời điểm phát sinh sự kiện kia hay sao!”
Anh ta vừa nói xong, Sarah lập tức kinh hãi nghẹn ngào. Trái tim Sở Ương cũng đập mạnh điên cuồng.
Lâm Kỳ đã từng nói với cậu rằng có thể tiến vào thực tế song song rất gần với hiện thực, nhưng lại chưa từng nói có thể tiến vào hiện thực trong quá khứ?
Hơn nữa cái thứ kỳ quái kia vừa rồi rõ ràng đã xâm nhập từ thực tế song song vào thực tế của bọn họ, vậy nếu như bây giờ cậu cố gắng mường tượng về thực tế ban đầu của họ và mở cửa, thì có thể gặp phải vật kia nữa hay không? Mà lần này không chỉ có mình cậu thấy và tiến vào thực tế song song, cả Owen và Sarah đều cùng tiến vào, liệu loại tình huống này có phù hợp với “nhiều người cùng xác định một thực tế” như Lâm Kỳ nói hay không? Vậy trong trường hợp đó, nếu họ muốn cùng nhau trở về hiện thực ban đầu thì nhất định họ phải đồng thời cùng nhau tưởng tượng mới được.
Cả người phụ nữ nhuốm máu và người đàn ông áo sơ mi ca rô cũng từ thực tế song song tiến vào thực tế của bọn họ….Liệu điều này có ảnh hưởng gì không nếu Sở Ương và ba người còn lại phủ nhận hiện thực song song này và quay lại hiện thực ban đầu, người đàn ông áo sơ mi ca rô thuộc về thực tại này, còn người phụ nữ đầy máu với hai vợ chồng già thì là chuyện gì đây? Nếu ba người họ tiếp tục ở gian phòng trong hiện thực này thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Hiện tại không ai biết được bên ngoài cửa là thực tại nào, hay là thực tại đã phát sinh sự kiện kia. Nếu như nơi này thật sự là khách sạn Derosa hai mươi năm trước, thì cái thứ nhựa đường màu đen kia có phải là thủ phạm gây ra thảm kịch không? Có lẽ nào ba người họ cũng nằm trong số những người mất tích?.
Không, họ hoàn toàn không có khả măng “mất tích”, bởi vì hai mươi năm trước họ có thể không phải ở trong khách sạn Derosa….
Những thông tin về hiện thực biết được từ Lâm Kỳ dù sao vẫn quá ít, Cậu cần phải hiểu rõ hơn thì mới có thể đưa ra sự lựa chọn đúng đắn….
Lúc này tất cả mọi người đều hoang mang lo sợ, Sarah ôm người phụ nữa máu me vẫn phát run kịch liệt nói, “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Sở Ương do dự, tiến đến cạnh cửa nghe ngóng động tĩnh lần nữa. Xong cậu quyết định, kêu Owen và người đàn ông áo sơ mi ca rô tới, “Giúp tôi đẩy mấy cái này ra đi.”
“Đẩy ra, lỡ thứ kia xông vào thì làm sao?” Owen thu mình lại lui thật xa.
“Nếu như thứ đó thực sự là thủ phạm của vụ mất tích, muốn vào thì cái đống đồ này có thể làm được gì nó.” Sở Ương nói, “Tôi chỉ nhìn một chút, coi tình hình như thế nào thôi.”
Người đàn ông sơ mi ca rô chửi một câu “fuck it”, bắt tay giúp cậu đẩy đồ đạc trong phòng ra. Hai người Sở Ương hợp lực đẩy tủ quần áo với tủ lạnh ra một chút, làm như thế này nếu không may xảy ra chuyện thì cũng kịp thời chắn lại. Cậu mở chốt cửa, nhè nhẹ đẩy ra bên ngoài.
Hành lang đèn đuốc sáng chưng, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục cầm khăn sạch tình cờ đi ngang qua, bên phải có một cánh cửa phía trước không xa mở ra, có hai cậu bé chạy đến, trong tay cầm món đồ chơi lego Star Wars và hiệp sĩ Jedi đánh tới đánh lui, có tiếng người lớn cười nói truyền từ trong phòng. Cách trang trí hành lang tương tự như lầu một, trông khá sạch sẽ, hẳn là được quét dọn chăm chút thường xuyên. Ngay cả hành lang cũng có mùi tinh tế, giống như mùi gỗ cũ.
Sở Ương đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía Owen, vẻ mặt xoắn xuýt. Owen hiểu ngay, trượt từ giường xuống đất, “Mẹ kiếp, làm thế nào mà chuyện này có thể xảy ra cơ chứ?”
Áo sơ mi ca rô nói, “Mọi thứ đều trở lại bình thường rồi? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì với hành làn bẩn thiểu đó vậy? Mấy người thật sự cho rằng mình ở năm 2017?”
Sarah nghe xong cũng lập tức tiến đến cạnh cửa xem thử, cô không dám tin vào hai mắt của mình, “Chuyện gì thế này?! Chúng ta sao lại quay lại hai mươi năm trước? Rồi làm thế nào để trở về đây!”
Sở Ương thấp giọng nói, “Tôi có cách, chỉ là không biết có thành công hay không.”
“Cậu mau nói đi!” Owen vội la lên.
“Ba người chúng ta, cùng hồi tưởng về nơi mà chúng ta hết sức quen thuộc, nhớ càng chi tiết càng tốt, đồng thời tránh suy nghĩ về bất cứ thứ gì mà chúng ta đã thấy trong thực tại này. Sau đó ba người chúng ta cùng mở cửa một lần nửa.”
Sarah chớp mắt, “Chỉ vậy thôi hả?”
Owen dường như hiểu đôi chút, “Ý cậu là, làm giống như lúc mà quản lý nói với chúng ta đúng không?”
Sở Ương gật đầu, song nhìn về phía áo sơ mi ca rô, “Cảm phiền anh, trong lúc chúng tôi thực hiện chuyện này không thể bị quấy rầy, sau khi chúng tôi đi ra, mời anh lập tức đóng cửa lại, tuyệt đối không nên nhìn bất cứ cái gì ở bên ngoài.”
Áo sơ mi ca rô lập tức hỏi, “Thế cái thứ đen sì bên ngoài đâu rồi?”
Owen bên cạnh cũng nói, “Đúng rồi, nếu thứ kia tồn tại ở hai mươi năm trước, kết quả lại chạy đến thời không của chúng ta thì làm sao đây?”
“Là sao? Mấy cậu cứ luôn nói tới thảm kịch hai mươi năm trước là như thế nào.” Người đàn ông áo sơ mi ca rô tới gần hỏi thăm.
Sở Ương và Owen đưa mắt nhìn nhau. Nếu như nói cho anh ta biết đêm nay bọn họ có thể sẽ mất tích, hoặc có thể sẽ bị một con quái thú không rõ hình thù moi tim móc tuột… thì không biết đối phương sẽ phản ứng thể nào nữa. Còn nếu họ trở về, thì cái thứ màu đen kia phải giải quyết thế nào? Mà nếu để nó tiến vào hiện thực của bọn họ thì sẽ hại chết rất nhiều người, nhưng nếu để nó ở lại hiện thực này thì những người này cũng sẽ chết….
Huống chi khi họ thật sự trở về hiện thực ban đầu, liệu họ có bị giết ngay lúc vừa mở cửa hay không?
Thế là ba người lại bắt đầu do dự, ngoài áo sơ mi ca rô, thì người phụ nữ điên loạn và hai vợ chồng già ở đây không thể nào cùng thương lượng được. Bấy giờ Sở Ương nghe có người gõ cửa bên ngoài, sau đó là tiếng mở cửa, có một giọng nữ lo lắng nói rằng tôi nghe thấy tiếng la hét và đánh nhau sát vách, tiếp tục là tiếng mở cửa, nhưng về sau lại không còn âm thanh nào phát ra nữa, không biết có xảy ra chuyện gì hay không, kêu phục vụ phòng tới hỏi han một chút. Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng người phục vụ phòng gõ cửa, “Xin chào, nhân viên phục vụ phòng đây ạ, xin hỏi mọi thứ đều ổn cả chứ thưa quý khách?”
Sở Ương hiện tại gần như xác định rằng nhân viên nọ đang gõ cửa phòng của người phụ nữa điên. Cậu quay đầu nhìn người phụ nữ nãy giờ luôn ngồi chồm hổm trên giường, ánh mắt không ngừng đảo loạn khắp nơi, miệng thấp giọng thì thầm, “Góc…chúng ta phải phá hủy các góc đó…phá hủy góc….”
Tiếng gõ cửa càng ngày càng gấp rút, hơn nữa hình như còn có rất nhiều người đi lên.
Người đàn ông sơ mi ca rô càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, ánh mắt càng thêm hoài nghi, “Tôi hỏi hai người rốt cuộc đang bày trò gì? Chuyện ngoài ý muốn xảy ra hai mươi năm trước là sao? Nếu mấy người không khai báo cho rõ ràng, thì tôi sẽ lập tức mở cửa và giao nộp mấy người ra!”
“Đừng đừng đừng!” Owen gấp gáp vội vàng khua tay, “Nói thì nói…biết đâu mấy người không cần phải chết!”
Sở Ương thầm dùng cùi chỏ chọt Owen một phát, trừng mắt liếc anh ta. Cái tên này càng nói càng sai!
Quả nhiên người đàn ông nghe xong liền nổi giận, sấn tới nắm chặt cổ áo Owen, “Mẹ mày có ý gì hả! Cái gì gọi là chúng ta không cần phải chết hả?!”
Anh ta lớn giọng, đôi vợ chồng già vốn không biết làm sao càng thêm hoang mang, ông già lặng lẽ lấy chiếc điện thoại Motorola đen trắng ra muốn gọi cảnh sát, bị Sở Ương nhìn thấy, lập tức tiến lên giật đi, kết quả làm hai người già sợ hết hồn xụi lơ trên sàn. Sở Ương áy náy trong lòng, tính kéo họ lên, nhưng lại khiến đối phương càng thêm ca rúm. Cậu bất đắc dĩ nói, “Cháu xin lỗi….Bây giờ cháu không thể trả điện thoại cho ông được, chỉ cần mọi người không báo cảnh sát, chúng tôi cam đoan sẽ không tổn hại đến các người.”
Bà nó chứ….Đành phải làm người xấu tạm thời thôi chứ biết sao.
Owen còn đang giãy giụa trong tay áo sơ mi ca rô. Sở Ương nắm lấy cổ tay anh ta, nhẹ giọng nói, “Tôi tên Sở Ương, anh tên gì?”
Áo sơ mi ca rô liếc mắt nhìn cậu, rồi mới buông Owen ra, hầm hừ trả lời, “Elijah Cooney.”
“OK Elijiah, tôi có thể gọi anh là Elijiah không?”
“Hừ...”
“Chúng tôi chỉ muốn trở về thời đại nguyên bản của chúng tôi mà thôi. Trong thời đại của chúng tôi, thời điểm hai mươi năm trước…cũng chính là đêm nay của mấy người, có khả năng sẽ gặp phải một loại dã thú cực kì hung tàn nào đó, nó đã thâm nhập vào từ lầu hai đến lầu năm tại khu tây của khách sạn, khiến cho mười mấy người mất tích, năm người chết thảm. Chúng tôi nghi rằng cái thứ đuổi theo người phụ nữ kia chính là con dã thú ấy.”
Elijiah cau mày tiêu hóa những gì cậu vừa nói, “Thế nhưng con dã thú kia không phải xuất hiện từ trong hành lang bẩn thỉu hồi nãy sao? Nói cách khác, nó đã chạy tới sau hai mươi năm. Như vậy… Bây giờ là năm 1997 không phải an toàn sao?”
Sở Ương nói, “Chúng tôi không biết đó là thứ gì, cũng không biết nó có quay lại hay không, cho nên nếu như lát nữa chúng tôi trở về thành công, thì anh nhớ phải lập tức đóng kỹ cửa lại, đừng để cho nó có cơ hội chui vào. Làm vậy có thể các người sẽ được an toàn.”
Cứ nghĩ giải thích rõ cho đối phương xong thì an tâm phần nào, không ngờ Elijiah lại thay đổi sắc mặt, vươn tay đẩy Sở Ương cùng Owen đẩy ra, ngăn mình trước cửa. Sức lực của anh ta mạnh ghê gớm, Sở Ương và Owen bị đẩy đến nổi lảo đảo một phen. Owen gấp gáp, “Anh làm gì đấy!”
Elijiah thấp giọng nói, “Xin lỗi người anh em, nếu như lời mấy người nói là sự thật, tôi sợ đến lúc đó vì sự an toàn trong thời đại của mấy người, biết đâu sẽ đem thứ kia thả lại đây. Tôi thấy các cậu đêm nay trước hết cứ ở chỗ này tạm đi đã!”
Sở Ương trăm triệu lần không nghĩ tới đầu óc đối phương lại nhanh nhạy đến vậy, thái độ chuyển biến cũng nhanh chư chớp, chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, “Nhưng nếu cứ để thứ đó ở lại hai mươi năm sau thì sẽ hại chết biết bao nhiêu người chứ! Tôi trở về là muốn thông báo cho mọi người rời khỏi!”
Elijiah nhún vai nói, “Xin thứ lỗi, tôi chỉ quan tâm tới an nguy ở hiện tại của chúng tôi thôi. Dưới áp lực sinh tồn, tôi cũng không lo được chuyện sống chết của những người hai mươi năm sau.”
Owen giận dữ vô cùng, “Người chết đáng lẽ là các người! Anh dựa vào đâu mà bắt người khác chết thay cho các anh hả!”
Elijiah trừng mắt, “Ở đâu ra chuyện chúng tôi là kẻ đi chết?! Chúng tôi đã làm gì để phải chết hả?! Cậu có giỏi thì đi chết cho tôi xem!”
Sarah không nhịn được nữa quát, “Anh ích kỷ vừa thôi! Khi chúng tôi trở về chí ít còn có thể báo cảnh sát! Chúng tôi đảm bảo sẽ không để thả thứ kia quay lại đây đâu!”
Elijiah cười khẩy, “Cho tôi xin đi, dù là anh em tốt sống chết có nhau thì cũng có thể phản bội nhau vào giây phút sống còn, huống chi chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, tôi mà đi tin cô thì chẳng phải đầu óc tôi bị lừa đá à?”
Owen tức điên hét lên nhào tới, đánh một trận với Elijiah. Sở Ương vội vàng chạy qua can ngăn. Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ điên đang đung đưa qua lại luôn núp ở trên giường bỗng nhiên gắt gao nhìn chằm chằm vào góc phòng cạnh cửa sổ, vẻ mặt dần dần căng cứng vì sợ hãi, vặn vẹo biến dạng.
“Đến… Đến rồi... Đến rồi!!! Nó đến rồi!!!”
Sở Ương ngẩng đầu, quả thực thấy nó ở ngay góc phòng cạnh cửa sổ, một làn khói đen đậm đặc dị dạng tràn ra như có sự sống, mang theo mùi hôi tanh tửơi ngày càng nồng, không khác gì mùi vị nôn mửa. Cậu thấy cặp vợ chồng già đứng gần ngay góc nhất, lập tức nhanh chóng gọi to “Coi chừng!!!!” chạy tới kéo người tránh. Thế nhưng hai vợ chồng hoàn toàn không nhìn thấy đám khói đặc, tưởng rằng cậu muốn công kích bọn họ, ông lão sợ quá quơ lấy đèn bàn đánh vào người cậu. Cậu cố nén đau đớn kéo cánh tay ông lão rồi đẩy ông lên giường, đợi đến khi quay đầu lại, cậu và tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng.
Một thứ đậm đặc như nhựa đường chưa ngưng kết trút xuống từ trong góc với tốc độ cực nhanh, cấp tốc quấn quanh nửa phần thân trên của bà lão. Bà lão bắt đầu kêu gào thảm thiết, cùng đó cả người bả bị nhấc bổng lên, hai chân co giật không ngừng. Những người có mặt đều nghe thấy tiếng xương gãy vụn và cơ bắp bị xé nát, máu tươi bắn tung tóe như vòi nước, thỉnh thoảng có vài miếng thịt, nội tạng lộp bộp rơi lả tả từ trong nhựa đường đen ra ngoài. Tiếng la hét thảm thương sau đó cũng ngừng bặt như khí quảng bị tắt nghẽn.
Tất cả mọi người tê tâm liệt phế hét rầm lên.