Sở Ương liếc nhìn Lâm Kỳ với ánh mắt khó hiểu, người đằng sau lại chào hỏi tiến sĩ Khương một cách thân thuộc, “Lâu rồi không gặp, ông vẫn khỏe chứ?”
Khương Thế Đồ gắng gượng ngồi dậy khỏi chiếc ghế tựa có hình dạng kỳ quặc. Mái tóc hoa râm của ông ta rối bù, chòm râu dài vì quá lâu không cạo, cơ thể gầy đến không tưởng, dưới bộ đồ ngủ lỏng lẻo ta có thể nhìn thấy đôi chân lộ ra bên ngoài quần đùi của ông ta chẳng khác gì bộ xương, và các khớp xương thì rất to. Ông ta chậm chạp đi về phía bọn họ, dùng ánh mắt gần như kinh hãi mà nhìn Lâm Kỳ, “Thật không ngờ....cậu một chút cũng không thay đổi....”
Trong lòng Sở Ương hơi động, mơ hồ cảm giác mấy lời này có ý nghĩa rất sâu xa. Mà Lâm Kỳ hình như không có tí né tránh nào, mỉm cười giang hai tay nói, “Đúng vậy, tôi đã nói rồi, tôi vẫn luôn trong hình dạng này.”
Ánh mắt Khương Thế Đồ chuyển qua người Sở Ương, rồi lại nhìn Lâm Kỳ, xong chợt cười nhạo một tiếng, quay lưng đi chậm về phía cái bàn tròn có hình thù kỳ dị, “Đó là đồ chơi mới của cậu hả?”
Đồ....đồ chơi á?!
Lâm Kỳ quay đầu cười trấn an Sở Ương, sau đó đi tới trước mặt ông lão lôi thôi nhếch nhác kia, “Tiến sĩ, ông nói chuyện đừng có chanh chua thế chứ, cậu ấy sẽ ở đây với ngài mấy ngày tới đấy.”
Khương Thế Đồ đột nhiên xoay người lại, dùng ánh mắt cổ quái nhìn sang Sở Ương, “Cậu ta cũng bị dấu hiệu à?”
“Chính xác.”
“Ồ. Vậy cậu tính mấy ngày?”
“Ừm, chúng tôi sẽ tranh thủ chuẩn bị nghi thức kết nạp thành viên mới và nghi thức nhận Dấu Thánh, có lẽ chỉ khoảng hai ngày là xong.”
Khương Thế Đồ nhìn qua Sở Ương, “Cậu còn bao nhiêu ngày?”
Sở Ương nói, “Ba ngày.”
“Ba ngày... Nói cách khác nếu như tiếp nhận Dấu Thánh thất bại, thì chẳng phải cậu ta sẽ đi đời sao?”
Lâm Kỳ không nói gì, Sở Ương cho rằng đây là ngầm chấp nhận.
Sở Ương không biết nội dung cụ thể của nghi thức là gì, Lâm Kỳ vẫn cứ không chịu nói tỉ mỉ, dù có hỏi hắn thứ gì sẽ ký sinh trong cơ thể, thì Lâm Kỳ cũng sẽ trả lời đơn giản và hàm hồ là, “Không phái chúng ta hoặc ai đó chọn chúng, mà là chúng chọn chúng ta.”
Nếu như không thành công, cậu sẽ bị chó săn nuốt chửng. Cậu không rõ tâm trạng hiện giờ của mình là thế nào, cũng không biết mình có hi vọng hay không hy vọng nghi thức thành công.
Ông tiến sĩ móc gói thuốc trong túi áo ra, rút một điếu rồi lấy bậc lửa đốt, liếc nhìn Sở Ương, “Cậu tên gì?”
“Sở Ương.”
“Sở Ương à...Tôi không nhớ rõ trong mấy gia tộc lớn của hội trưởng lão có họ Sở hay không....hình như là không có thì phải. Xem ra cậu cũng không phải là hậu duệ của ai đó nhỉ?” Khương Thế Đồ nhả ra một ngụm khói, dùng ngón tay gãi gãi đầu mũi mình, “Sao cậu lại bị ký hiệu? Hay cậu cũng có ý đồ nhiễu loạn trật tự của các thực tế khác?”
Nhiễu loạn trật tự của các thực tế khác? Không biết mấy lần bọn họ tiến vào những thực tế sụp đổ kia có tính là vậy không.....
“Thực tế các sự kiện xảy ra đều là ở mức độ ngoài ý muốn cả.” Lâm Kỳ liếc nhìn Sở Ương, “Tôi cũng có phần sai, năng lực quan sát của cậu ấy bị ảnh hưởng bởi trận pháp của tôi nên mới bỗng nhiên thức tỉnh, rồi lại tình cờ phát sinh ở điểm quan sát đa chiều, vì vậy mà có hơi mất không chế nên tạo thành sự hợp nhất giữa các không gian. Lúc ấy chó săn đang săn lùng một thành viên của một tổ chức nhỏ đang cố gắng xâm nhập vào một thực tế khác để phá rối trật tự, kết quả có hơi khó kiểm soát....hết cách, cậu ấy đành phải cùng chó săn giao dịch.”
“Giao dịch?”
Lâm Kỳ tóm tắt quá trình diễn ra giao dịch, Khương Thế Đồ cười nhạo như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, nhìn Sở Ương khinh miệt nói, “Thật không biết nên nói cậu ngu xuẩn hay lương thiện nữa.”
Trong lòng Sở Ương dấy lên ngọn lửa tức giận nhàn nhạt, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì. Rõ ràng vị tiến sĩ này có tính tình khá khó ưa, có điều khi nghĩ tới ông ta đã phải sống trong ngục giam hình tròn này cả một đời thì cậu cảm thấy mình không nên so đo với ông ta làm gì.
“Cậu ta không thích nói chuyện đấy à? Tôi không muốn cùng cái hũ nút ở chung hai ngày đâu.”
“Cậu ấy chỉ...có chút sợ người lạ thôi.”
Sở Ương liếc mắt nhìn Lâm Kỳ đang ngu ngơ nói đỡ cho mình, nhỏ giọng nói, “Xin lỗi tiến sĩ Khương, cháu không giỏi ăn nói. Hai ngay tới phải phiền ngài rồi.”
Khương Thế Đồ khịt mũi, cầm điếu thuốc khẩy trên không trung vài lần, “Ở đây lớn thế này, cậu cứ việc thoải mái. Cơ mà giường là của tôi, cậu có thể ngủ sô pha.” Nói xong, như không còn hứng thú nữa, ông ta phớt lờ bọn họ, ngồi xuống bàn mở máy tính laptop, sau đó chọn lấy một trong đống sách chất chồng trên bàn và bắt đầu chăm chú đọc, thỉnh thoảng sẽ ngước lên máy tính gõ vài chữ.
Lâm Kỳ xoay người kéo Sở Ương sang một bên, nói nhỏ, “Tôi đi trước chuẩn bị cho nghi thức nhập hội và tiếp nhận Dấu Thánh. Còn có một số thủ tục phải làm, cậu ở đây đợi tôi, đừng đi lung tung ra ngoài, nơi này tương đối an toàn. Nếu có vấn đề gì....” Hắn đang nói, lấy ra cái điện thoại màu trắng đưa cho Sở Ương, “Trong này có lưu số của tôi sẵn rồi.”
Sở Ương nói, “Tôi có điện thoại mà.”
“Điện thoại của cậu dưới tình huống đặc thù không dùng được. Cái điện thoại này chỉ có người trong hội trưởng lão chúng tôi mới có thôi, không mua được bên ngoài đâu nha.” Lâm Kỳ vừa nói vừa không quên dùng cái ngữ điệu khoa trương cầu khen ngợi. Sở Ương cười khẽ, nhận điện thoại, “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
“Cậu là trợ lý quay phim của tôi, nếu không giúp cậu thì tôi đi đâu tìm được người như cậu đây?” Lâm Kỳ nói xong áp sát mặt mình tới.
Sở Ương không hiểu ra sao, “Anh làm gì vậy?”
Lâm Kỳ chỉ mặt mình, “Tôi giúp cậu chạy việc, cậu phải thưởng cho tôi một cái hôn chứ?”
Tim Sở Ương đập nhanh, gương mặt nóng bừng, nhưng vẫn ra vẻ buồn bực giơ tay đẩy mặt Lâm Kỳ ra xa, “Có người ngoài ở đây, anh đừng giỡn nữa.”
“Vậy không có người ngoài thì có thể giỡn hả?” Lâm Kỳ trêu chọc, lách mình chạy tới thang máy ngay khi Sở Ương làm bộ muốn đá người, trước khi đi còn không quên quay đầu hôn gió với cậu, “Đừng nhớ tôi quá nhé!”
Sở Ương lườm một cái, lắc đầu cười. Xoay người nhìn ông lão coi cậu như không khí, khe khẽ thở dài.
Hai ngày này có lẽ sẽ phải trải qua trong sự lúng túng đây....
Thật ra cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ông lão này, vì vừa rồi nghe giọng điệu ông ta nói chuyện với Lâm Kỳ, có vẻ hai người đã biết nhau từ trước? Làm thế nào mà hai người có khoảng cách tuổi tác lớn như vậy lại có thể quen nhau nhỉ? Hơn nữa ông ta còn là một giáo sư nghiên cứu về các tôn giáo cổ đại, và tại sao lại bị chó săn ký hiệu? Nhưng ông lão hoàn toàn làm lơ mình, cứ luôn ngồi trước máy tính bận bịu viết gì đó. Cậu đành phải tự mình đi tham quan, tìm ra vị trí nhà vệ sinh và phòng tắm, sau đó kéo hành lý của mình đến cái ghế sô pha hình bầu dục.
Nơi này không có phòng bếp, chẳng lẽ thức ăn là do người bên trên đưa xuống sao?
Ai có thể ngờ rằng một không gian kỳ lạ như vậy lại ẩn mình dưới lòng đất của một thị trấn nhỏ cổ kính chứ. Tất cả đồ đạc ở đây đều không có góc cạnh, ngay cả những cái tủ cũng là hình bát giác, phần trên nhô lên và phần dưới được kết nối thông suốt với mặt đất, trông cứ như từ dưới đất mọc ra, để đảm bảo rằng tất cả các góc đều lớn hơn 120 độ. Thoạt nhìn thật khiến người ta có ảo giác bản thân đã xuyên vào một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Mặc dù kỳ lạ, nhưng trang thiết bị đều đầy đủ. Vào mùa đông, nhiệt độ trong phòng vẫn thoải mái và dễ chịu. Sở Ương lấy quyển nhật ký của ông từ trong va li ra, rồi ngồi xếp bằng xuống đất. Trong nhật ký có kẹp mấy tờ giấy của Lâm Kỳ. Trên máy bay, Sở Ương đã hỏi Lâm Kỳ rằng tại sao hắn lại lặng lẽ lấy quyển nhật ký của ông mà không nói cho cậu biết. Và lời giải thích của Lâm Kỳ không ngoài dự đoán của cậu.
“Vì cậu không muốn chấp nhận thân phận thật sự của ông mình đó thôi.” Lâm Kỳ uống một hớp rượu đỏ mà cô tiếp viên hàng không vừa mang đến, nhẹ nhàng nói, “Khi tôi nhìn thấy những nhánh cây và mấy cuốn sách vẫn còn lưu lại vết tích hiến tế trên mặt đất, thì tôi liền biết ông ấy từng là người của hội trưởng lão, hơn nữa cấp bậc quan sát cũng không thấp. Có điều phần lớn người quan sát đa chiều đều xuất thân từ dòng dõi tổ tiên nhất định, những hậu duệ là quan sát viên cấp bốn và cấp năm mà chúng tôi biết không có ai mang họ Sở cả. Vì vậy nên tôi mới muốn biết danh tính thực sự của ông ấy, liệu rằng ông ấy có đổi tên hay không. Từ đó bí mật về cậu sẽ có thể được hé lộ.
“Bí mật gì về tôi?”
“Tại sao năng lực quan sát của cậu lại ở trong trạng thái ngủ say, cậu còn bao nhiêu tiềm lực chưa thể hiện.” Lâm Kỳ nhẹ nhàng nắm cổ tay cậu, “Đôi bàn tay này có thể tấu ra một ca khúc có ma lực đến thế, chắc chắn không phải tự nhiên mà có.”
Sở Ương rủ mắt, giữa lông mày đầy vè buồn rầu, “Trong trạng thái ngủ say à, biết đâu đó lại là chuyện tốt. Anh có chắc mình không cầm thêm thứ gì không nên cầm nữa không vậy?”
“Xin lỗi vì tôi đã âm thầm lấy nhật ký của ông cậu.” Lâm Kỳ nghiêm túc nhìn cậu, “Nếu cậu không muốn tôi tiếp tục giải mã, thì tôi sẽ không đụng tới nó nữa.”
Sở Ương lặng thinh nhìn biển mây trắng vô tận ngoài cửa sổ, im lìm thật lâu, rốt cuộc mới nói, “Quyển nhật ký này thỉnh thoảng tôi có thấy ông lấy ra dùng, tôi luôn rất muốn biết ông đã viết những gì...” Đặc biệt là trước lúc ông mất, bây giờ cậu muốn xác nhận cái chết của ông có thật là do nhồi máu cơ tim bình thường hay không?
Trên người ông có quá nhiều bí ẩn, cậu không kịp hỏi về những bí ẩn đó.
Lâm Kỳ bèn cười nói, “Được rồi, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu.”
Lúc này, cậu đang cẩn thận xem xét các bản nháp giải mã của Lâm Kỳ, đôi câu vài lời chắp vá chẳng được bao nhiêu tin tức. Ngoài câu kia ra còn có một câu khác là: Sự chia rẻ của hội trưởng lão....Âm mưu của Thần Điện Hỗn Độn.....
Trong khi cậu xem, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, người đàn ông trung niên mà cậu vừa thấy bên ngoài mang theo một cái lồng ấp tương tự như đi giao thức ăn, quen thuộc đi đến cái bàn hình bát giác, lấy từng món ăn trong hộp cơm ra, bày hai bộ bát đũa, xong lập túc đi về hướng thang máy. Sở Ương nói cảm ơn với gã, gã cũng không thèm để tâm.
Khương Thế Đồ vẫn luôn cắm đầu viết này viết nọ duỗi lưng một cái, lấy điều thuốc cháy quá nữa không biết là điếu thứ mấy từ trong miệng ra, dụi vào trong gạt tàng thuốc, rồi quay đầu nói với cậu một câu, “Ăn cơm thôi.”
Sở Ương dè dạ ngồi trên bàn cơm, nề nếp tôn trọng người lớn tuổi, đợi đối phương bắt đầu động đũa cậu mới gắp một ít khoai tây sắt sợi vào chén cơm rồi ăn.
“Cậu với Lâm Kỳ gặp nhau như thế nào?” Khương Thế Đồ vừa nhai miếng thịt bò vừa hỏi.
Sở Ương nói sơ về quá trình cậu và hắn gặp gỡ tại khách sạn, Khương Thế Đồ hừ cười, “Cậu biết cậu ta là ai không?”
“Thì anh ấy là thành viên của hội trưởng lão, vừa là điều tra viên vừa là giảng đạo sư.” Sở Ương nói xong lại do dự hỏi một câu, “Ngài đã biết anh ấy bao lâu rồi?”
“Bao lâu à....chắc khoảng ba mươi năm ấy nhỉ?” Khương Thế Đồ hình như cảm thấy buồn cười, nên cười gằn lên.
Khoan khoan...ba mươi năm hả?
Sở Ương mở to hai mắt, “Sao có thể chứ? Ba mươi năm....là lúc anh ấy được sinh ra sao?”
Khương Thế Đồ nhướn mày, mắc cười nhìn cậu, “Cậu không biết à?”
“Cháu biết cái gì cơ?” Sở Ương hỏi, trong đầu nhớ tới tấm ảnh đen trắng xa xưa nọ.
Người phụ nữ anh quốc mang nét cổ điển, và cậu bé nhìn trông rất giống Lâm Kỳ trong bức ảnh.
“Lâm Kỳ mà cậu biết, từ lúc quen cậu ta thì bộ dạng vẫn như bây giờ, không hề thay đổi.” Khương Thế Đồ nói, gắp một con cá, nhàn nhã lựa xương ra ngoài, “Cậu ta là người thừa kế của mẹ mình, nữ tước Mary, chỉ cần cậu ta đừng sử dụng Tinh Chi Thải quá mức đến không thể phục hồi, thì cậu ta sẽ luôn bảo trì hình dáng như hiện tại, mãi cho tới khi thế giới này kết thúc mới thôi.”
Sở Ương cảm thấy mình hiểu rõ từng lời nói của đối phương, nhưng lại hoàn toàn không hiểu hết câu một cách hoàn chỉnh.
Lâm Kỳ....Ba mươi năm trước vẫn mang dáng vẻ như bây giờ ư? Hắn không già không yếu, cũng không chết sao?
Làm sao điều này có thể xảy ra?!
“Rất khó tin đúng không? Thời điểm tôi mới biết cũng đâu có tin. Nhưng...tuổi tác của cậu ta so với tôi còn lớn hơn rất nhiều.” Khương Thế Đồ cảm thấy sự thật này vô cùng tức cười, gắp cá bỏ vào miệng, vừa nhai nuốt vừa thõa mãn nhìn biểu cảm không nói nên lời của Sở Ương.
Sở Ương do dự nói, “Cháu có thấy một tấm hình, cháu tưởng rằng người trong tấm hình đó là ông của anh ấy....Bên cạnh người nọ là một người phụ nữ, là một người phụ nữ Anh quốc mang dáng vẻ rất cổ điển, mặc bộ váy rất lớn, đeo mạng che trên mặt.”
“À, đó có lẽ là mẹ của cậu ta, Mary. Campbell, là một nữ tước nào đó của Anh quốc, mang dòng máu hoàng gia. Nhưng lại gả cho một người đàn ông phương Đông biết về vu thuật, và dần dần đã cắt đứt quan hệ với gia tộc.” Khương Thế Đồ nói xong, ông ta đứng dậy cầm một cuốn sách trên bàn, mở ra và đeo kính lão lên, “À đây, là Mary. Campbell, con cháu của công tước Argyle, sau khi kết hôn với một người phương Đông, bà ấy đã bị tước danh hiệu hoàng gia của mình, rồi sau này hình như đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng, và được người ta đặt biệt danh là nữ tước Mary. Lúc ấy là khoảng năm 1919, giọng hát của bà ấy được hình dung là khiến cho người ta lộ ra bản chất điên cuồng.”
P/s: thân thế của anh Kỳ đã được hé lộ, và ta cho ra: trâu già le vờ max Lâm Kỳ gặm cỏ non le vờ min Sở Ương. Anh tôi bất diệt cmn rồi hơ hơ.