Triệu Ẩn thấy Trần Mục bỏ đi, đang định hả hê nói vài câu thì Trần Mục đột nhiên quay đầu lại, hơn nữa còn đi thẳng đến chỗ mình.
Không biết tại làm sao, trong lòng lại thấy hơi sợ hãi, nhưng vẫn đứng thẳng người, mắt đối mắt với Trần Mục.
Giờ chuyển tiết, có không ít người ở hành lang, nhìn thấy hành động của Trần Mục, nhiều người đều chú ý về phía này.
“Triệu Ẩn đúng không, cậu nói cậu chấp được mười người như tôi?” Trần Mục mỉm cười hỏi.
“Đúng...đúng thế, thì sao, có vấn đề gì không?” Triệu Ẩn nhìn Trần Mục, nói.
“Không có gì, vừa hay giải quán net mà cậu nói tôi cũng sẽ tham gia, đến lúc đó hy vọng cậu có thể đánh bại được tôi.” Trần Mục nói, cậu chưa khiêu chiến với ai bao giờ, không biết nên nói như thế nào để đạt hiệu quả tốt nhất, chỉ có thể đưa ra lời khiêu chiến theo một cách đơn giản.
“Cái gì? Trần Mục sẽ tham gia giải phòng net?”
“Không phải chứ, học đã giỏi lại còn biết chơi Liên Minh, lại còn đi đánh giải nữa? Vậy đứa học ngu như tao biết giấu mặt vào đâu đây?”
“Ủng hộ Triệu Ẩn, bón hành Trần Mục!”
Bình thường Trần Mục không hay giao thiệp với người khác, đơn độc một mình, độ nổi tiếng chỉ nằm ở điểm số cao ngất ngưởng, trong khi đó Triệu Ẩn lại có nhiều bạn bè, hơn nữa mọi người đều cho rằng, kiểu người có thành tích học tập tốt như Trần Mục, không thể nào chơi Liên Minh Huyền Thoại tốt hơn Triệu Ẩn được, như thế không khoa học một tí nào!
Trước ánh mắt của mọi người, Triệu Ẩn dù không biết thực lực của Trần Mục ra sao, nhưng chắc chắn không thể e sợ được, học sinh cấp ba vốn đang ở cái tuổi xốc nổi ương ngạnh, có người khiêu chiến mình, nếu sợ hãi thì có lẽ mấy tháng sau đó đều sẽ không ngóc đầu lên được.
Nhanh chóng chấp nhận lời khiêu chiến, hẹn nhau ở giải đấu vào cuối tuần, sau đó hai bên giải tán, nhưng chuyện này lại truyền khắp ba khối lớp với tốc độ tên lửa.
“Cái đệt, Trần Mục cậu làm cái gì vậy hả, đối thủ là một đội 1500 điểm đấy, làm sao đánh lại được, cậu đi đâu tìm người lập đội đây.” Lộ Nhân quan tâm hỏi. . truyện đam mỹ
“Không sao, có lẽ đã đến lúc ra sân rồi, cao thủ Liên Minh rửa tay gác kiếm như tôi xem ra lại phải tái xuất giang hồ rồi.” Trác Tiểu Bạch chắp tay sau lưng, hơi ngửa mặt lên trời, dáng vẻ như một cao thủ lánh đời đã lâu.
“Không cần đâu, tôi đã có đội rồi, hôm qua không đi tự học buổi tối là do phải đi tập luyện.” Trần Mục nói.
Trác Tiểu Bạch nghe xong, lập tức thôi tỏ vẻ, chạy tới hỏi: “Đờ mờ, thế sao được, lớp mình đâu còn ai mạnh hơn tôi nữa, chẳng lẽ cậu định dẫn mấy đứa con gái viết thư tình cho cậu ra thi đấu à?”
“Cậu lượn ngay cho tôi nhờ, yên tâm đi, nếu tôi đã dám nói thì đã nắm chắc được phần thắng rồi.” Trần Mục nói xong thì về lại chỗ ngồi, lấy sách tiếng Anh ra đọc.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, chẳng thể làm gì khác hơn là cũng về chỗ của mình.
Triệu Ẩn về lớp thì bắt đầu phát hoảng, tại sao thằng Trần Mục lại tự tin thế nhỉ, chẳng lẽ nó đúng là cao thủ thật?
Tình địch đã học giỏi lại còn biết chơi Liên Minh?
Không được, phải nhanh chóng điều tra mới được, lỡ nó là cao thủ thật thì chết dở.
Liên lạc với mấy người bạn, nhờ tụi nó hỏi thăm ID của Trần Mục, lúc vào tiết hai, rốt cuộc cũng có tin tức, may mà mình quen biết rộng.
“Ngoại hình của tôi thường thường bậc trung? Xem như mày biết thân biết phận!” Triệu Ẩn sỉ vả, sau đó nhập ID vào phần mềm tra thông tin trong Liên Minh Huyền Thoạt của tập đoàn Tencent.
Kết quả hiện ra, Triệu Ẩn nhìn ngây cả người, mới đầu thấy toàn màu xanh làm cậu giật mình thon thót, nhưng nhìn kĩ thì tất cả đều là đánh với máy, đánh ghép đội chưa đến hai mươi ván, mặc dù thắng hết, nhưng Triệu Ẩn cảm thấy đánh với những đứa chưa đủ 30 cấp chắc cũng chẳng có gì đáng gờm.
Thế là yên tâm rồi, nghĩ thầm thằng này đúng là thùng rỗng kêu to, đánh ghép đội dù có tỉ lệ thắng rất cao, như ghép đội với đánh xếp hạng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đánh xếp hạng đều là những người muốn thắng trận, nên sẽ dùng tướng sở trường của mình để đánh, do đó cho dù có gặp người 700 800, cũng có một số cao thủ bất cẩn để thua, còn kiểu người chơi không rank như thế này, thật chẳng đáng để nhắc đến.
Hệ thống đã xử lý chiến tích của Trần Mục đâu vào đấy cả rồi, không một ai có thể tra ra điều bất thường, nếu không lượng kinh nghiệm nhiều gấp ba mươi lần của hệ thống chẳng phải sẽ bị lộ ra sao? Do đó mới cho hiển thị thông tin của Trần Mục như một người leo gần đủ 30 cấp bằng cách chơi với máy, sau đó đánh vài trận ghép đội để đạt đến cấp 30.
Triệu Ẩn an tâm, bắt đầu trông mong đến giải đấu cuối tuần, nói về học hành thì có mười Triệu Ẩn cũng không thắng được Trần Mục, nhưng còn Liên Minh Huyền Thoại ấy hả, ít nhất mình cũng đứng top 5 toàn khối.
Nghĩ đến đây, không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó bị giáo viên trên bục giảng bắt được, đứng đến hết tiết.
Chuyện này khiến Triệu Ẩn càng thêm khó chịu, nghĩ thầm nhất định phải hành nát Trần Mục mới hả được cơn tức này.
Hết tiết, Triệu Ẩn bắt đầu đi rêu rao trong nhóm những người chơi game, rằng mình và Trần Mục sẽ cùng tham gia đánh giải, nhờ chủ đề có liên quan đến người đứng đầu cả khối, chuyện này có độ hot cực cao.
Rất nhiều người muốn nhìn thấy dáng vẻ chơi game trong bể hành của nhân vật học hành xuất chúng trong truyền thuyết, rất ít người thích một người hoàn hảo về mọi mặt, vì kiểu người như thế gây ra đả kích quá lớn cho người khác, đa số vẫn tin rằng, nếu thượng đế đã mở ra cho bạn một cánh cửa, thì sẽ đóng lại một cánh cửa khác, có như vậy mới công bằng được.
Chơi game vốn là thế giới của những đứa học kém, mày học giỏi rồi thì đừng có nhúng tay vào, còn đã vào thì tốt nhất là ăn đòn thay cơm, như thế mới hợp lý chứ.
Trận đấu này được thêm thắt thành một tin tức không lớn cũng không nhỏ, khiến không ít học sinh quyết định đi xem giải đấu vào cuối tuần, có điều trong lớp của Trần Mục lại không có gợn sóng gì quá lớn, ngoài Trần Mục ra, những học sinh giỏi thực sự khác ở xung quanh, hoàn toàn không hề biết Liên Minh Huyền Thoại là cái gì, mà chỉ nghĩ đến chuyện vượt qua Trần Mục trong kì thi tháng, để bước lên được đỉnh cao nhất.
Những ngày còn lại, Trần Mục vẫn đi học như bình thường, giờ tự học buổi tối thì nghỉ, mặc dù đã đủ 30 cấp, nhưng vẫn không thể đánh xếp hạng được!
Hệ thống đưa ra nhiệm vụ mới, phải tập luyện thông qua việc đánh ghép đội, tỉ lệ thắng phải cao đến mức thời gian chờ ghép đội vượt quá 30 phút, như vậy mới được vào đánh xếp hạng.
Vì ghép đội có cách tính điểm ẩn của ghép đội, cũng là để cao thủ gặp cao thủ, gà mờ gặp gà mờ.
Vì thế chỉ khi không tìm được đối thủ có thể đánh ghép đội với Trần Mục nữa thì cậu mới có thể đánh xếp hạng.
Mà hiển nhiên, những người chơi ghép đội thông thường đều sẽ phải chịu đựng màn hành hạ của Trần Mục.
Bản thân Trần Mục cũng không rõ về trình độ hiện tại của mình, chỉ cảm thấy đối thủ toàn là những người đầy sơ hở, những kẻ với lượng máu sẽ gục trong một combo nhưng vẫn dám lại gần để ăn lính.
Dễ dàng kiếm thêm được 300 tệ, trong một tuần, chơi hơn năm chục trận, tỉ lệ thắng đã đạt 89%.
Ngoài một số trận rõ ràng là Trần Mục cực giàu, nhưng vừa đi đẩy lính một cái thì bốn đứa còn lại đã xếp hàng dâng mạng, Trần Mục dù cả người toàn các trang bị lớn cũng không cản được năm người bên kia phá nhà, thì cơ bản đều thắng cả.
Thời gian chờ ghép đội cũng đã chuyển từ click phát vào ngay sang đến giờ là chờ hơn một phút.
Rất nhanh đã đến cuối tuần, những người biết chuyện giữa Trần Mục và Triệu Ẩn, đều truyền khắp nhóm của dân game khối 12, hứng thú của mọi người đối với trận đấu này có thể nói là khá lớn.
Một ngày này, người vào quán net đông như trẩy hội, chỗ ngồi đã kín hết, chỉ còn lại một hàng máy tương đối cao cấp để dùng cho giải đấu.
Trên băng rôn treo trước cửa quán còn viết cả quảng cáo cho giải.
Khai mạc giải đấu Liên Minh Huyền Thoại “Cúp Thiên Thần” lần thứ nhất, phần thưởng cho đội vô địch là 1000 nhân dân tệ, á quân 500, quý quân 100, còn chần chờ gì nữa mà không đăng kí tham gia.