Qủy Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 83: Chương 83: Bệnh cũ của Trang ma ma.




“Lưu Ly à, lần này chúng ta nhất định phải chuẩn bị cho thật cẩn thận, đến lúc đó nhất định không được để những người tham dự thất vọng.” Lúc Sở tướng phu nhân nhìn thấy tên của Lam Lăng Nguyệt thì nở nụ cười sâu xa với Lưu Ly, trà thoại lần này bà nhất định phải làm cho con oắt kia cả đời khó quên, dám đối nghịch với bà, dám nói bà là hoàng kiểm bà, còn nhạo báng dáng người của bà trước mặt mọi người, nhớ lại càng thấy ấm ức trong bụng.

“Mẫu thân yên tâm, thứ cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong xuôi, lần này phụ thân đứng về phía chúng ta, vô hình trung cũng làm ô dù che chở, lần này con nhất định phải khiến cho Lam Lăng Nguyệt hiểu rõ Sở tướng phủ của chúng ta không dễ dàng đắc tội như vậy đâu.” Sở Lưu Ly sao lại không hận Lam Lăng Nguyệt đến nghiến răng nghiến lợi chứ, cái gọi là trà thoại hoàn toàn chính là Hồng Môn yến.

“Đã định thời gian trà thoại chưa? Để chúng ta còn viết thiếp mời.” Sở tướng phu nhân hỏi han thời gian trà thoại, mặc dù đây là vở kịch Hồng Môn yến, nhưng công việc chuẩn bị thì không thể sơ sài, dù sao lần này cũng mời tới rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn, ví dụ như thiên kim Dạ vương DạTình Vũ, nghe nói nàng ta cũng có mối hận sâu đậm với con bé Lam Lăng Nguyệt kia, đến khi đó có thể lợi dụng một chút.

“Năm ngày sau, mẫu thân, ngài lúc nào mới đề cập chuyện con với Hạ ca ca với Công Tôn phủ đây, năm nay nữ nhi cũng đã cập kê rồi.” Nghĩ tới cái tên của Công Tôn Hạ nằm đầu danh sách, Sở Lưu Ly có chút xấu hổ thuận tiện hỏi về hôn sự của chính mình.

Sở tướng phu nhân sao có thể không hiểu rõ tâm tư nữ nhi mình chứ, từ nhỏ đã quý mến tiểu hầu gia Công Tôn Hạ của Công Tôn phủ, chẳng qua hôn nhân đại sự không thể nóng vội được, tuy rằng gia thế hai nhà không kém là bao, nhưng bà cũng phải thăm dò ý kiến của nhà Công Tôn, dù sao con bé cũng là nữ nhi bảo bối.

“Chuyện này ta sẽ bàn bạc thật kỹ với phụ thân của con, chờ ngày nào đó ông ấy có thời gian uống trà cùng Công Tôn hầu gia sẽ thuận tiện đề cập đến, đúng là con gái lớn như bát nước đổ đi, mẫu thân vất vả lắm mới nuôi con lớn dường này, cuối cùng lại thành con nhà người ta.” Sở tướng phu nhân ghen tị, bụng của tiểu thiếp trong phủ thừa tướng đều bị bà xử lý sạch sẽ, bởi vì lúc sinh Lưu Ly xuất huyết quá nhiều, cả đời này cũng không có con nối dõi, cho nên bà vô cùng yêu thường Lưu Ly, chỉ cần vừa nghĩ tới nữ nhi sau này phải lập gia đình, hòn ngọc quý của bà trở thành tân nương người khác, trong lòng liền có rối rắm không nói thành lời.

Sở Lưu Ly bị chính mẫu thân của mình nói trên mặt phủ kín một tầng hồng, rúc vào trong lòng của Sở tướng phu nhân vừa dùng lời ngon tiếng ngọt vuốt êm sự ghen tị trong mẫu thân, vừa dùng hành động thực tế chứng minh nàng vĩnh viễn là tiểu áo bông của mẫu thân.

“Được rồi, mau chuẩn bị nhanh đi, mẹ con chúng ta đừng kéo dài thời gian nữa.” Sở tướng phu nhân hồi phục lại tâm trạng, đứng lên, liền tới trướng phòng xuất ngân lượng cùng với Sở Lưu Ly thuận tiện đi mua sắm luôn.

Mà phía trong Lam phủ lúc này

Dạo gần đây tâm trạng của Trang ma ma luôn không yên, đặt biệt đến tối hay gặp ác mộng, mơ tới tình cảnh chém giết năm xưa, trong mơ khắp nơi đều là máu chảy thành sông, mỗi lần giật mình tỉnh giấc lưng ướt sũng mồ hôi, chân khí trong cơ thể càng ngày càng khó khống chế, mấy ngày này không có cách nào ngưng tụ được, mà hôm nay đáng lẽ phải rời giường vào canh năm, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào, có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, chỉ muốn nằm ở trên giường thêm một lúc, vô thức ngủ quên.

Lam Lăng Nguyệt thì vẫn giống ngày thường, canh năm rời giường luyện kiếm, luyện xong giãn gân cốt rồi đi dùng bữa, chỉ là đồ ăn sáng nay có hơi mặn, ăn không giống như được làm bởi Trang ma ma, bởi vì đã ăn quen thức ăn do Trang ma ma nấu, cho nên nàng bắt đầu có chút săm soi đến đồ ăn.

“Nguyệt Trúc, đồ ăn sáng hôm nay không phải do Trang ma ma làm đúng không?” Lam Lăng Nguyệt húp hai ngụm canh trứng thì đặt thìa xuống, hỏi.

“Gần đây Trang ma ma có vẻ rất mệt, lúc nô tỳ tới phòng của bà ấy thì bà ấy vẫn đang ngủ nên nô tỳ không quấy rầy bà nữa, đây là Vương trù nương ở tiểu trù phòng làm.” Nguyệt Trúc bẩm báo lại tình hình của Trang ma ma cho Lam Lăng Nguyệt biết.

“Ta phải tới xem mới được.” Lam Lăng Nguyệt nghe Nguyệt Trúc nói đến đoạn Trang ma ma vẫn đang ngủ cảm thấy có chút không bình thường, bằng vào sự hiểu biết về Trang ma ma thì bà ấy là người luôn đúng giờ, làm việc trước nay đều vô cùng dứt khoát, hành động khác thường này chẳng lẽ là sinh bệnh, nghĩ tới đây, Lam Lăng Nguyệt càng không yên lòng, đứng dậy vội tới phòng của Trang ma ma.

Cửa phòng của Trang ma ma khép hờ, lúc Lam Lăng Nguyệt và Nguyệt Trúc tiến vào, Trang ma ma nhận ra có người vào, từ từ mở ra đôi mắt mệt mỏi, toàn thân vô lực, tính ngồi dậy.

“Ma ma, người cứ nằm đi, đừng ngồi dậy, sắc mặt của người kém quá.” Lam Lăng Nguyệt thấy mình đánh thức Trang ma ma, bước nhanh đến ra hiệu bà nằm xuống.

“Tiểu thư, sao người lại tới đây, bây giờ là giờ gì rồi, ôi trời ơi sáng rồi, tiểu thư còn chưa ăn sáng, nô tỳ liền đi làm ngay.” Trang ma ma ngẩng đầu nhìn trời sáng trưng ngoài cửa sổ, liền cảm giác dường như mình đã ngủ quên.

“Ma ma, ta đã ăn rồi, người cứ nằm đi, để ta bắt mạch cho người.” Lam Lăng Nguyệt thành thạo đặt tay lên mạch của Trang ma ma, mạch tượng của Trang ma ma lúc nhanh lúc chậm, cực kì không ổn định, hơn nữa khí tức trong cơ thể hỗn loạn, tựa hồ có cảm giác tiêu tán mà không tụ lại được, mà dường như bên trong loại khí tức này còn có sự bài xích lẫn nhau.

“Tiểu thư, ma ma không có việc gì, thân thể của ta tự ta rõ, bệnh căn đã có từ khi còn bé, Nguyệt Trúc ngươi đi rót cho ta một chén trà nóng đi.” Lúc Trang ma ma đang tính nói cho tiểu thư biết nguyên nhân phát bệnh, liền có ý định đẩy Nguyệt Trúc ra, bà không thể nói tình hình thật sự cho bất kì người nào ngoại trừ tiểu thư, bà không tin bất cứ ai cho dù là Nguyệt Trúc đã ở cùng nhiều năm như vậy.

“Ma ma nội thương của người rất nghiêm trọng, thời gian ủ bệnh cũng phải sáu năm trở lên, hơn nữa chân khí trong cơ thể người đã chia thành hai nhánh, tình hình hiện giờ của người cực kì nghiêm trọng, thời gian ủ bệnh quá lâu, sau này người không thể dùng tới chân khí, tốt nhất là tạm ngưng tập võ, bằng không rất dễ tẩu hỏa nhập ma dẫn tới kinh mạch đứt đoạn, đến khi đó sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Chờ Nguyệt Trúc rời đi, con người của Lam Lăng Nguyệt nhìn Trang ma ma trở nên sâu xa khác thường, nàng chưa bao giờ biết được thân thể Trang ma ma lại kém đến vậy, uổng công nàng còn tự xưng là Quỷ La Sát, đến người quan trọng nhất bên cạnh mình bị nội thương nặng như thế còn nhìn không ra.

“Không tập võ? Không luyện chân khí? Như một người bình thường ư?” Biểu cảm của Trang ma ma có chút hoảng hốt, phải nói rằng bà luôn ước ao có được cuộc sống của một người bình thường, ít ra mấy năm ở Lam phủ cũng cho bà cảm giác đó, chỉ tiếc vận mệnh cho tới bây giờ không hề đứng về phía bà, Phong Thần tới Kim Hoa quốc, thời gian bà có thể trốn không còn được lâu.

“Trang ma ma, rốt cuộc người đang lo ngại điều gì? Nguyệt nhi đã lớn, sau này Nguyệt nhi có thể chăm người, ngoại trừ mẫu thân ra, người thân nhất trên thế giới của Nguyệt nhi chính là người, người đối đãi với ta như nữ nhi ruột thịt, cho dù quá khứ của người huy hoàng hay suy đồi, Nguyệt nhi hoàn toàn không quan tâm, Nguyệt nhi chỉ hi vọng người có thể bình an.” Lam Lăng Nguyệt là một người không giỏi biểu đạt, hiếm khi nói hết ra lời từ đáy lòng mình như ngày hôm nay.

“Ha ha, tiểu thư người thật sự khôn lớn rồi, vì người, ma ma cũng sẽ bình an.” Trang ma ma quay mặt sang chỗ khác không cho Lam Lăng Nguyệt nhìn thấy lệ quang nơi khóe mắt bà, bà bỏ ra nhiều năm bảo hộ như vậy thật đúng đắn.

“Hôm nay người cứ nghỉ ngơi trong phòng cho thật tốt đi, ta đi tới Quỷ Trung đường một chuyến, sư huynh của ta có cho ta mấy viên thánh dược chữa thương có thể sẽ giúp được ma ma, nhưng nội thương của người đã ăn sâu, trong thời gian ngắn sẽ rất khó chữa khỏi, Nguyệt nhi sẽ chữa cho người, tin chắc không ngoài một năm nội thương của ma ma sẽ khỏi hẳn.” Tuy rằng nội thương của ma ma quả thật là nan giải, nhưng chỉ cần cho nàng thời hạn một năm, nàng nhất định có thể chữa khỏi cho Trang ma ma.

“Được.” Trang ma ma cố gắng nở nụ cười với Lam Lăng Nguyệt, đến khi bóng dáng của nàng khuất khỏi tầm mắt của bà, liền thu lại, dựa lưng vào tường, ánh mắt tràn đầy cô đơn, bà chờ không nổi một năm, hiện giờ địch ở ngoài sáng bà ở trong tối, cần phải nghĩ biện phát chủ động xuất kích mới có thể nắm chắc.

Lam Lăng Nguyệt đeo khăn lụa ra roi thúc ngựa tới Quỷ Trung đường, từ cơ quan mật thông qua mật đạo vào trong phòng của nàng ở Quỷ Trung đường, từ trong vách ngăn lấy ra ngân sâm ngàn năm chế thành Đại Bổ hoàn mà Đại sư huynh đã tặng mình, lại cầm thêm một ít thuốc có tác dụng với nội thương đặt vào trong một cái hộp nhỏ để vào hà bao rồi vội vã rời đi, chỉ là lúc nàng đang bận bịu tay chân, không biết từ bao giờ đã có một con đốm lửa nhỏ đáng yêu nằm bò ở trên đùi.

“Meo ô~” Tiểu Hỏa nhi thấy chủ nhân trở về thì nhảy xuống từ trong chăn, vẫn chào hỏi chủ nhân ở trên mặt đất, nhưng mà ánh mắt chủ nhân chưa bao giờ bị mình hấp dẫn cả, nàng vẫn đi tới đi lui lật đông lật tây, hoàn toàn không đoái hoài tới sự tồn tại của mình, điều này khiến nó cảm thấy bị tổn thương, để chứng minh sự tồn tại của bản thân mình quyết định ôm đùi.

“Tiểu Hỏa nhi, em xuống đi, đồ mèo mập này, hôm nay chủ nhân có chuyện quan trọng, hôm khác sẽ chơi cùng em sau, ngoan nào.” Lam Lăng Nguyệt mất rất nhiều sức mới gỡ khỏi trói buộc của tiểu Hỏa Nhi, hiện giờ nàng chỉ tập trung nghĩ đến Trang ma ma, thật sự không có tâm tình nô đùa với tiểu Hỏa nhi.

“Ô ô ~ Tiểu Hỏa Nhi vô cùng buồn bã bị Lam Lăng Nguyệt đặt lên bàn, xoa cái đầu nhỏ xinh của nó rồi biến mất vào mật đạo như cơn gió, bỏ lại một con vật đáng yêu ỉu xìu xìu.

Lúc Lam Lăng Nguyệt ra khỏi ám đạo thì va phải Đông Thanh, Đông Thanh đã mấy ngày không gặp chủ tử, mà cách nàng ta biểu đạt nỗi nhớ nhung khiến Lam Lăng Nguyệt hoảng sợ, không nói hai lời liền bế Lam Lăng Nguyệt lên, không quên xoay một vòng rồi mới đặt Lam Lăng Nguyệt vẫn đang hoa mắt chóng mặt xuống đất.

“Chủ tử, người trở về cũng không nói một câu, Đông Thanh nhớ người lắm.” Đông Thanh vốn mạnh hơn người thường, bế bổng một người nặng hơn 40kg như Lam Lăng Nguyệt xoay một vòng mà hơi thở vẫn ổn định như không.

“Đông Thanh à, không phải ngươi đang nhớ, mà là dọa sợ, ôi cái eo của ta, mấy ngày không gặp vẫn không biết chừng mực, úp mặt vào tường mười ngày cho ta, ta còn có chuyện quan trọng đi trước đây.” Lam Lăng Nguyệt đổ vạch đen, có phải nàng đã quá nhân từ với mấy tên thuộc hạ này không, dám nâng mình lên, quan trọng nhất còn bẻ eo của nàng nữa chứ.

Lam Lăng Nguyệt vừa rời khỏi, để lại Đông Thanh hoang mang trong gió, một cái ôm thật chặt đổi lấy úp mặt vào tường, nàng có cảm giác bị Hoa Ngạo Tuyết lừa dối, không phải nàng ta nói chủ tử thích nhất được tâng bốc sao? Nàng cũng dùng tay nâng chủ tử lên, cao hơn cả mình, nhưng biểu tình của chủ tử lại không phải thích, mà là hận không thể băm mình thành tám mảnh.

(Ý chị Hoa Ngạo Tuyết là Lam Lăng Nguyệt thích được nịnh nọt, chứ không phải là được tung hứng.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.