Editor: Junenar
“Sao vậy, Lam lão tặc, ngươi dám phái người tới ám giết tiểu thư nhà chúng ta, lại không dám mở đáp lễ của tiểu thư nhà chúng ta tặng sao.” Hạ Ca thấy Lam Lôi Ngạo đứng chôn chân, lạnh giọng mở miệng, tính cách của nàng khá nóng, sự nhẫn nại cũng có hạn.
“Vô liêm sỉ, chỉ là hai con nha hoàn của Lam Lăng Nguyệt lại dám nói chuyện với ta như vậy, đừng ngậm máu phun người, ta ám sát Lam Lăng Nguyệt khi nào chứ, ăn nói lung tung ta sẽ sai người đưa các ngươi đến quan phủ xử lý nghiêm ngặt.” Lam Lôi Ngạo nắm chặt tay bên trong tay áo, dường như ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người ông, ông hạ quyết tâm, ông mới không ngốc đi thừa nhận chính mình đã phái sát thủ ám sát Lam Lăng Nguyệt, bất quá mệnh số Lam Lăng Nguyệt cũng thật lớn, mười người cũng không giết nổi con nhóc, đúng là một đám phế vật.
“Lam lão tặc, ngươi đừng có nhùng nhằng như nữ nhân nữa, ngươi dám làm lại không dám nhận, thật sự ngươi khiến cho người khác buồn nôn, chẳng trách tiểu thư nhà chúng ta không muốn tự mình đưa tặng ngươi hồi lễ, phát ngát lên.” Hạ Ca bộc lộ đã dùng hết nhẫn nại, tiến đến, kéo vai Lam Lôi Ngạo lôi ông ta tới bên cạnh hai cái rương.
“Mở hai cái rương này cho ta.” Hạ Ca phân phó môn đồ mở hai cái rương ra, Lam Lôi Ngạo bị kéo đẩy không muốn nhìn, nàng cần phải để ông ta nhìn thật kỹ kẻ cấu kết với ông ta làm việc xấu sẽ có kết quả như nào.
Hai cái rương đồng thời mở ra, mùi máu tanh nồng truyền đến, Lam Lôi Ngạo mở trừng mắt nhìn, chỉ thấy trong hai rương này đều là đầu, chính giữa rương chính là y nhân sát thủ cầm đầu mà mình đã giao tiền đặt cọc vào hôm qua, nhìn một hàng đầu người, Lam Lôi Ngạo bỗng cảm thấy dạ dày không ngừng cuộn lên, hết sức khó chịu, tựa như nếu tiếp tục nhìn thêm sẽ nôn ra hết sạch, quay mặt đi không nhìn nữa.
“Mới vậy đã không chịu nổi rồi sao, tiểu thư nhà ta nói, hồi lễ này vô cùng quý trọng nên sai hai người chúng ta phải chú ý Lam lão gia nhìn không dời mắt hai canh giờ, đểđầu của mười tên sát thủ bán mạng vì ngươi phải nhớ kỹ, tránh cho sau này trên đường xuống suối vàng có vô tình gặp nhau lại không nhận ra ngươi.” Đông Thanh nhận thấy dường như Lam Lôi Ngạo nhìn không nổi nữa, vẫn cứ ấn đầu ông ta xuống để tầm mắt của ông ta không thể rời bỏ cái rương, điểm huyệt sau lưng ông, để ông không thể động đậy, cũng không thể ngẩng đầu, duy trì tư thế cúi đầu khom lưng hối lỗi.
“Mau giải cho ta, hai yêu nữ không rõ lai lịch các ngươi, bảo nghịch nữ Lam Lăng Nguyệt tới gặp ta ngay.” Thân thể Lam Lôi Ngạo không thể động đậy, cho dù mắt di chuyển nơi khác, phạm vi tầm mắt đều không thể rời khỏi hai cái rương, trong lòng run rẩy mãnh liệt, ông chỉ là một thương nhân, tuy rằng trên tay nhiễm đầy máu tươi, nhưng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, nước chua trong dạ dày không ngừng cuộn hướng lên trên.
“Bằng ngươi mà đòi gặp tiểu thư nhà chúng ta sao, nghiêm túc thưởng thức tác phẩm nghệ thuật trong cái rương này đi, trong hai canh giờ, huyệt đạo của ngươi không ai có thể giải, lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, còn đổi chiêu chọc tiểu thư nhà chúng ta nữa, hậu quả không chỉ đơn giản như vậy đâu.” Đông Thanh không khỏi cười nhạo, Lam Lôi Ngạo này thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm, lại vẫn vọng tưởng sai chủ tử tới gặp ông ta, cái đầu lớn này chắc chỉ dùng để trang trí rồi.
“Mấy tên tùy tùng hộ viện các ngươi còn đứng ngẩn ra làm gì, không mau trói hai yêu nữ này lại, vứt hai cái rương đựng thứ bẩn thỉu ngay đi.” Kiều di nương đứng bên cạnh nhất thời cuống lên, vừa mới nhìn thấy thứ đồ bên trong hai cái rương, toàn thân bà rụt lại, Lam Lăng Nguyệt hiện tại đã có thể hiểm độc đến trình độ này, chẳng những không giết được nàng, trái lại còn khiến nàng thêm kiêu ngạo, lúc này bà cũng không thể suy nghĩ nhiều, vội nhanh chóng nghĩ biện pháp cứu lão gia, giơ tay sai khiến đám tùy tùng hộ viện đang đứng ngây ngốc ở một bên tiến lên bắt lấy hai người.
Hộ vệ và tùy tùng bao vây đám người Hạ Ca, từng người một cầm bội đao đâm về phía hai người.
“Bốn người các ngươi còn chờ cái gì, lên cho ta.” Đông Thanh không chút hoang mang chỉ huy bốn môn đồ ngụy trang thành người làm thuê tiến lên nghênh chiến, một đám gà mờ Lam phủ thật sự không xứng để hai người các nàng động thủ, vậy mà mười người còn muốn vây đánh các nàng, thật sự nực cười.
Bốn môn đồ đi theo lĩnh mệnh, liền rút ra bội đao được che giấu từ hông tiến lên chém giết tất cả.
Kiều di nương thấy hai người đến có chuẩn bị, sợ đến lúc đó sẽ không có phần thắng, liền ra hiệu Đào Hồng bên cạnh thừa dịp bọn chúng chưa để ý đến đi mời gọi Kinh Triệu Duẫn mang binh tới bắt hai nữ nhân.
Bên này từng tên hộ viện và gia nô bị quật ngã, còn bên kia Đào Hồng lại đi tìm tuần nhai quan binh lấy lý do Lam phủ gặp tặc để quan binh và mình cùng nhau đi truy bắt.
Một đám hộ vệ bủa vây bị bốn môn đồ đánh nội thương ngã xuống đất từng người một, khóe miệng Đông Thanh nhếch lên một nụ cười chế nhạo: “Đúng là chủ nào tớ nấy, không chịu nổi một đòn.”
“Hai người các ngươi chớ đắc ý, đợi chút nữa binh mã Kinh Triệu Duẫn tới, ngươi có khóc cũng phải tới đại lao mà khóc.” Kiều di nương tính toán canh giờ, Đào Hồng hẳn là sắp trở lại, nên không còn sợ hãi, cực kỳ kiêu ngạo nhìn thẳng vào Đông Thanh nói.
“Quả thật Kiều di nương thích bắn tên trộm sau lưng, muốn chơi, ta chơi cùng ngươi, ngươi đoán xem lúc quan binh tới đầu ngươi vẫn còn hay đã rơi.” Trên mặt Đông Thanh không thấy chút hoảng sợ, thanh danh của Quỷ Trung đường các nàng trên giang hồ hai năm qua vang dội đến các quốc gia, thật sự chưa từng sợ ai, thân là một thành viên của Quỷ Trung đường, trong mắt nàng không có chữ sợ hãi lẫn run sợ, luôn dựa vào kiếm sắc trong tay để giải thích đúng sai.
Nói xong kiếm sắc trong tay Đông Thanh đâm thẳng về phía Kiều di nương, Kiều di nương né vội, kiếm sắc chỉ sượt qua cổ bà một đường, cũng không phải muốn lấy mạng bà, nhưng né tránh trong nháy mắt như vậy, khiến Kiều di nương kinh hoảng vạn phần, cố gắng không để cổ bị chém rời, dùng hai nha hoàn bên cạnh cản trở, một bên lẩm bẩm tại sao Đào Hồng vẫn chưa tới.
“Ngươi vừa mới kiêu ngạo như vậy cơ mà, nhanh như thế đã kinh sợ rồi.” Kiếm sắc của Đông Thanh đâm vào khe hở giữa hai người nhằm ngay tóc Kiều di nương chém tới, theo một kiếm đi xuống là mái tóc bị chém đứt một đoạn ngắn của Kiều di nương.
Trong lúc đó thính giác Hạ Ca nhạy bén nghe thấy có một lượng lớn người đang tiến vào từ cửa lớn Lam phủ, theo tiếng bước chân khẳng định không ít, sáu người các nàng, nếu như đối đầu cùng với quan binh cũng không có ích lợi gì, liền khiển trách Đông Thanh còn đang muốn giết Kiều di nương: “Đông Thanh thu lại, nếu không sẽ không kịp đâu.”
Đông Thanh nghe thấy Hạ Ca khiển trách liền thu lại kiếm, trợn mắt hung dữ liếc nhìn Kiều di nương, sau đó cùng Hạ Ca và bốn môn đồ leo tường Mặc uyển ra ngoài, cũng không nhấc theo hai cái rương tặng cho Lam Lôi Ngạo, đầu trong hai cái rương kia đối với Lam Lôi Ngạo cũng cực kỳ vướng chân vướng tay, dù sao những kẻ này có thể đều là hắn dùng để ám sát chủ tử, chờ quan binh phát hiện ra những thứ này rồi cho điều tra, vậy thì Lam Lôi Ngạo chính là tự bê đá đập chân mình.
Quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Lam Lôi Ngạo theo đó cũng hoảng loạn lên, không để ý đến sự đau nhức do khom người nửa canh giờ, giận dữ hét: “Nhanh đóng hai rương này lại, khiêng vào trong, bằng không sẽ tiêu đời.”
Kiều di nương nghe Lam Lôi Ngạo rống giận cũng không chỉnh sửa lại tóc tai lộn xộn của mình, vội vàng sai người chuyển hai cái rương vào trong, chỉ là nhớ đến hai rương này đựng gì, bất giác lui về phía sau mấy bước, khiêng đến sương phòng Mặc uyển của nàng thật sự là xui xẻo.
Đào Hồng thì mồ hôi chảy đầm đìa vội vàng dẫn theo quan binh tiến vào Mặc uyển, tình cảnh đập vào mắt là một đám gia nô và hộ vệ bị thương, Kiều di nương đầu tóc lộn xộn và Lam Lôi Ngạo cúi khom người do bị điểm huyệt, không phát hiện nhân vật khả nghi, xem ra đã tẩu thoát, dù sao hiện trường đánh nhau quá rõ ràng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai to gan giữa ban ngày ban mặt ngang nhiên tiến hành cướp đoạt.” Tôn bộ đầu phòng tuần bộ lạnh giọng thăm dò.
“Tôn bộ đầu ngươi làm chủ cho chúng ta, các nàng thật vô pháp vô thiên, nếu không phải các ngươi tới kịp lúc, tiện thiếp chắc đã thành vong hồn dưới đao rồi.” Kiều di nương bày ra vẻ tiểu phụ nhân chịu oan ức, nước mắt chan đầy tâm trạng hoảng sợ không ngừng, diễn xuất vô cùng nhuần nhuyễn.
“Các ngươi có thể nhìn rõ tướng mạo của đám tặc nhân cướp đoạt các ngươi, chúng ta sẽ phát lệnh truy nã toàn thành.” Tôn bộ đầu xem xét qua hiện trường, thấy không để lại bất cứ đầu mối gì, liền hỏi Kiều di nương đang nức nở.
“Không có, tất cả bọn họ che mặt nên không nhìn thấy rõ tướng mạo.” Không đợi Kiều di nương mở miệng, Lam Lôi Ngạo vội cắt ngang, chuyện này mà tra ra manh mối nhất định sẽ dính dáng tới chuyện thuê giết người, đến lúc đó tự làm tanh bản thân mình*, ông thà rằng nhẫn nhịn, cũng không thể để lộ một tia sơ hở.
(Ý nói làm tổn hại thanh danh của bản thân.)
“Phải không?” Tôn bộ đầu quan sát Lam Lôi Ngạo khi nói chuyện, vẻ mặt Kiều di nương vô cùng kinh ngạc, tựa như khiếp sợ, liền dùng ánh mắt thẩm vấn dò xét Kiều di nương có đúng hay không.
“Đúng thế, bọn họ che mặt nên không nhìn thất.” Kiều di nương chuẩn bị mở miệng liền dùng hết sức nuốt xuống ngụm nước đắng vào bụng, bà không thể làm trái ý tứ lão gia.
“Có tài vụ gì mất không?” Tôn bộ đầu tiến thêm một bước thăm dò, hắn cảm giác chuyện này lộ ra điểm kỳ quái, nhưng hắn lại không nói ra được kỳ quái ở đâu.
“Không có, nếu không phải ngài tới kịp lúc, Lam gia chúng ta sẽ tổn thất rất nghiêm trọng, Tôn bộ đầu cực khổ rồi, Lam mỗ bị người điểm huyệt đạo không thể đứng dậy tạ lễ, chút nữa sẽ sai trướng phòng dâng năm trăm lượng bạc xem như Lam mỗ biếu tiền uống rượu cho các huynh đệ.” Lam Lôi Ngạo khéo léo dùng năm trăm lượng bạc đuổi đám người Tôn bộ đầu đi.
“Lam lão gia khách khí như vây ta liền thay các huynh đệ cám ơn trước.” Lúc Tôn bộ đầu nghe đến năm trăm lượng bạc, mắt híp thành một khe, lần này đến không vô ích, cầm bạc trướng phòng đưa tới rồi oai nghiêm rời khỏi Lam phủ, hôm nay được năm trăm lượng là có thể đi Bách Hoa lâu sung sướng một phen rồi.
Chờ tất cả mọi người rời đi, Kiều di nương mới phân phó người nâng Lam Lôi Ngạo bị điểm huyệt lên trên giường, mặc dù không thể nằm thoải mái, nhưng so với việc đứng ở đó hai canh giờ vẫn tốt hơn, nhìn gương đồng bên cạnh thấy cổ mình có vết máu và đoạn tóc bị chém đứt, lửa giận trong lòng bập bùng bốc cao, chưa khi nào bà uất ức đến như vậy.
Sao nha hoàn bên người Lam Lăng Nguyệt lợi hại như vậy, hơn nữa bốn người làm thuê mà hai nha hoàn đó dẫn đến giống như làm sát thủ đã trải qua huấn luyện, những người này sao có thể nghe theo sự sai bảo của Lam Lăng Nguyệt, dường như bà càng lúc càng không hiểu nổi Lam Lăng Nguyệt, liên tục nhớ tới những chuyện xảy ra mấy năm nay, trong nháy mắt toàn thân bà có cảm giác lạnh lẽo. Từ sau khi nàng ta rơi xuống nước tỉnh lại năm tám tuổi, tính cách biểu hiện so với trước đây như hai người khác nhau, nếu không phải tướng mạo không có gì thay đổi nhiều, bà thậm chí có cảm giác Lam Lăng Nguyệt này là đồ giả mạo.