Ngày hôm đó xảy ra quá nhiều chuyện khiến đêm trở nên dài lê thê, chuyển biến trong một đêm dùng cảnh còn người mất để hình dung cũng không quá mức.
Theo tiếng chim đỗ quyên kêu, sắc trời chậm rãi chuyển từ màu đen thẳm dần sáng lên, vào khoảng giờ dần ở ngoài cổng thành đã tập trung rất nhiều triều thần chia thành hai bên trái phải, bởi vì phe phái từng người bất đồng, trong hàng ngũ chờ ngoài cổng thành hình thành nên sự đối lập rõ rệt, phe Thái tử lấy Thừa tướng Sở Bác và nội các học sĩ Tả Uyên dẫn đầu, phe Thần vương lấy Dạ vương và hộ quốc tướng quân Long Đằng dẫn đầu, trong lúc đợi chờ vào triều ngấm ngầm phân tranh so tài.
“Dạ vương, Long tướng quân, hiện giờ Thần vương đã là khó giữ nổi cái thân mình, nếu như các người thông minh, hẳn phải biết đứng hàng nào mới là lựa chọn chính xác.” Tả Uyển ỷ vào nữ nhi mình là Thái tử phi, trong lúc nói chuyện càng tỏ ra ngạo mạn phách lối.
“Thư sinh yếu đuối, chỉ có thể dùng lời lẽ múa rìu qua mắt thợ, lý luận suông, ta nhổ vào, cách xa bản vương một chút, cỡ ngươi mà cũng xứng bình phẩm bản vương ư, lúc ta dẫn binh xuất chinh, ngươi chỉ mới là một tiểu quan huyện to bằng hạt vừng thôi, côn hổ của bản vương không có mắt, thức thời cút xa xa khỏi bản vương.” Dạ Trọng vốn là Thiết vương gia chiến công lừng lẫy, mà nữ nhi của ông lại một lòng si mê tiểu tử Mặc Thần, về tư, tiểu tử Mặc Thần có bóng dáng của ông năm nào, hắn xảy ra chuyện, tâm trạng Vũ nhi cũng không tốt, đương nhiên ông phải đem tiểu tử Mặc Thần ra khỏi nhà lao nhanh chóng.
“Ngươi ---- Dạ vương gia nói trắng ra ông chẳng qua xuất thân từ con nhà võ, có tư cách gì mà nhục mạ văn nhân nhã sĩ chúng ta, đừng chó cắn Lã Động Tân không nhận ra người có lòng tốt, lòng quân tử có thể chứa bốn biển*, lão phu không không tranh chấp với đồ vô học như ông.” Tả Uyên bị Dạ Trọng miệt thị một trận đỏ bừng mặt, bởi vì thân phận phụ thân Thái tử phi của ông dẫn đến không ít a dua nịnh nọt, đến mức bản thân ông ta từ từ trở nên kiêu căng, tự dưng bị người ta quẳng một cái, sao tâm tình có thể tốt được chứ.
(Ý là ổng coi mình là quân tử, rộng lượng tha thứ cho Dạ vương.)
Tính cách Dạ Trọng dễ nổi nóng, bị đồ kẹo mềm Tả Uyển này kích động, chỉ muốn động thủ cho tên Tả Uyên nhãn cao thủ đê* này một phát roi, nhưng hành động này bị Long Đằng ở bên cạnh ngầm ngăn lại, dù sao bây giờ cũng là thời điểm đặc biệt, có thể bớt gây rắc rối thì vẫn tốt hơn, nhớ tới hôm qua nhận được mật lệnh, Long Đằng liền một trận run rẩy, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Thần vương, đoán chừng hoàng thượng sẽ phải nếm chút mùi vị khổ sở rồi đây.
(Nhãn cao thủ đê: ám chỉ những người nói thì hay làm thì chẳng ra gì.)
Cuộc chiến đấu khẩu giữa hai phe vừa mới lắng xuống, Đào công công tới truyền chỉ hoàng thượng thượng triều.
Sau khi Âu Dương Diệp dùng Ngọc Phu Lộ của thái tử Âu Dương Dục Hi, mặc dù trên mặt vẫn hơi hơi sưng, nhưng nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện được, Âu Dương Diệp liên tục soi gương đồng để cho cung tỳ hầu hạ trang điểm vài lần đến khi xác nhận không lộ rõ, lúc bấy giờ mới thay long bào tới thượng triều.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Sau khi Âu Dương Diệp ngồi ổn định trên long ỷ, chúng triều thần hành lễ thỉnh an.
“Chúng ái khanh bình thân.” Giọng nói của Âu Dương Diệp trầm thấp truyền đến, mọi người lên tiếng trả lời rồi đứng dậy.
“Tạ hoàng thượng.”
“Có tấu chương thì bẩm, không có tấu chương thì bãi triều.” Bởi sự tình ngày hôm qua mà tâm trạng hôm nay của Âu Dương Diệp vô cùng xấu, giọng khi nói cũng pha tạp một ít cảm xúc không dễ phát hiện.
“Bẩm hoàng thượng, thần có bản tấu.” Sau khi lời Âu Dương Diệp dứt, Long Đằng dâng lên tấu chương của chính mình.
“Nếu Long ái khanh muốn cầu tình thay Âu Dương Mặc Thần, vậy thì không cần nói thêm nữa.” Âu Dương Diệp liếc nhìn Long Đằng, tuy rằng tuổi tác hộ quốc lão tướng quân lớn hơn mình một giáp, nhưng lại cực kỳ trung thành với Âu Dương Mặc Thần, địa vị của Âu Dương Mặc Thần trong lòng ông ta có khi còn cao hơn vị hoàng thượng này mấy lần, vừa thấy Long Đằng muốn nói thì đoán rằng có lẽ xin tha cho thằng con bất hiếu Âu Dương Mặc Thần kia.
Sở Bác và Tả Uyên dẫn dầu phe Thái tử thấy lão già chết bầm Long Đằng kia chưa kịp nói gì đã bị hoàng thượng gạt bỏ, không phải nói trong lòng đắc ý cỡ nào, xem ra hoàng thượng đã hạ quyết tâm muốn xử trí Âu Dương Mặc Thần rồi, vậy thì tên Âu Dương Mặc Thần kiêu ngạo đã tới hồi kết, chướng ngại lớn nhất của Thái tử sắp được loại bỏ.
“Bẩm hoàng thượng, lão thần không phải muốn cầu xin gì cho Thần vương, mà là muốn đệ trình từ đơn*, mấy ngày gần đây lồng ngực cựu thần bức bối kinh khủng, thêm nữa đầu thường xuyên choáng váng không còn chút sức lực nào nữa, cả cuộc đời chinh chiến quanh năm lại chịu thua một căn bệnh cũ, đầu gối chân trái cũng thường xuyên đau nhức, mong rằng hoàng thượng ân chuẩn cho lão thần về nhà an dưỡng tuổi già.” Khi Long Đằng nói chuyện không nhịn được mà ho, làm ra dáng vẻ bệnh tật, so với vẻ hờ hững ung dung lúc đứng ở cổng thành tạo nên sự đối lập rõ ràng.
(Từ đơn: đơn xin từ chức.)
“Long ái khanh vẫn chưa tới năm mươi, thân thể xuất hiện tình trạng này có phần quá đúng lúc đi.” Âu Dương Diệp dùng ánh mắt đánh giá Long Đằng, nhưng ông ta càng nhìn Long Đằng, Long Đằng càng ho kịch liệt.
“Lão thần sợ hãi, nhưng số trời đã định, lão thần cũng là lực bất tòng tâm.” Vẻ mặt Long Đằng mỏi mệt, đối với tình thế hiện tại trong triều đình, ông cũng hận đến cắn răng, nhưng không thể làm gì được.
“Được, trẫm chuẩn.” Sắc mặt Âu Dương Diệp trở nên tăm tối, nhưng đến cuối vẫn không nói nhiều thêm, cắn răng đồng ý.
“Hoàng thượng, mẹ già của thần bệnh nặng, xin ngài chuẩn nghỉ, thần muốn đưa tiễn mẹ già cho trọn một lần sau cuối.” Binh bộ thượng thư Triệu Vân tiến lên một bước, lấy lý do mẹ già bệnh nặng muốn xin từ chức.
“Được, giỏi lắm, từng người các ngươi đúng thật là ái khanh tốt của trẫm, còn có ai muốn đệ từ đơn thì đưa hết một lượt đi, trẫm chuẩn hết.” Rốt cuộc Âu Dương Diệp hoàn toàn bị chọc giận, khá lắm, Âu Dương Mặc Thần lại dùng chiêu này để chơi mình, quan viên ngừng vào triều, từ đơn, mấy thứ này không làm ông sợ hãi đâu.
Nhưng chỉ chốc lát sau, nỗi kinh sợ chất đầy trong Âu Dương Diệp tràn lan tới từng ngóc ngách trong triều, chúng tướng quân uy danh hiển hách cùng với binh bộ thị lang dồn dập dâng lên từ đơn, lấy đủ loại lý do trình diễn một vở kịch náo loạn này, trong đó lý do hoang đường nhất thuộc về Vệ tướng quân, hắn dùng lý do bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại* muốn về nhà sinh con, lý do này khiến mọi người trong triều cười ầm mỗi khi kể lại sau lưng, đương nhiên vở kịch náo loạn này chọc Âu Dương Diệp tức nổ đom đóm mắt, gần như hai phần ba võ tướng đều đệ trình từ đơn, đây là đang muốn ép ông vào khuôn khổ mà.
(Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại: trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất.)
“Trẫm không quan tâm lý do các ngươi đệ trình đơn xin từ chức là gì, trẫm chỉ lặp lại một câu, các ngươi thật sự muốn rời bỏ?” Dù sao Âu Dương Diệp cũng tại bản thân cả giận mất khôn mà nói xuống dưới bất cứ ai đệ trình đều ân chuẩn hết, do đó khi nhìn thấy tình cảnh này cũng không thể thu lại lời nói vừa xong của mình, chỉ có thể khéo léo lặp lại một lần nữa.
Mà phe Thái tử bên kia lại không ngờ rằng trong triều ngày hôm nay sẽ có cảnh tượng như thế, bọn họ đã chuẩn bị đủ bài để đấu võ mồm với đám ủng hộ Thần vương rồi, thật không ngờ rằng bọn họ sẽ chơi trò rút củi dưới đáy nồi, nếu như tất cả võ tướng tài giỏi đệ trình từ đơn, cũng không có người thay thế cho bọn họ trong thời gian ngắn được, vậy thì an nguy quốc gia sẽ vô cùng đáng lo ngại.
Khi Âu Dương Diệp lặp lại lời nói của mình một lần nữa, chúng võ tướng phe Thần vương đều bối rối nhìn mặt nhau, sau đó đồng loạt quỳ xuống nói: “Tâm ý thần đã quyết, hy vọng Ngô hoàng ân chuẩn.”
Giọng nói hùng hậu của các võ tướng như thiên lôi chấn động bên tai Âu Dương Diệp, bàn tay chụp tại long ỷ của Âu Dương Diệp gắt gao siết chặt, kìm chế cơn giận của mình, ông ta không tin mình không đấu lại được Âu Dương Mặc Thần, hôm nay ông đã dám ân chuẩn tại triều thì ông cũng sẽ dám vụng trộm sau lưng khiến bọn họ từng kẻ một phải thất thểu ra về.
“Được, trẫm chuẩn, lâm triều hôm nay chấm dứt tại đây, có việc ngày mai lại tấu, bãi triều.” Sau khi trong lòng Âu Dương Diệp đã có suy tính, liền kết thúc lâm triều, hiện tại ông đang mang một bụng lửa giận không thể trút ra, hạ triều sớm để ông còn bố trí cho tốt.
Võ tướng phe Thần vương không nghĩ tới việc từ chức lại thuận lợi đến thế, trước khi vào chầu đều mướt mả mồ hôi, hiện giờ không còn là quan cả người nhẹ tênh, bọn họ muốn trở về căn cứ bí mật cùng người nhà, chờ đợi Thần vương sai phái.
“Tức chết trẫm.” Âu Dương Diệp vừa về tới Càn Thanh cung liền nổi trận lôi đình hất đổ Hàng Hỏa trà do Đào công công bưng tới.
“Hoàng thượng bớt giận.” Đào công công cuống cuồng quỳ xuống, tình cảnh diễn ra ngày hôm nay trên triều ông ta cũng chứng kiến tận mắt, chỉ cầu hoàng thượng không trút giận xuống người ông.
“Bảo đại nội mật vệ tới gặp trẫm.” Sau khi tâm trạng Âu Dương Diệp hơi hơi lắng xuống, ngồi trên long ỷ phân phó công việc cho Đào công công đi làm.
Đào công công lật đật đứng dậy đi gửi mật lệnh, tốc độ của đại nội mật vệ cực nhanh, chỉ chốc lát sau một đám mật vệ mặc trang phục màu đen xuất hiện ở Càn Thanh cung, mười ba mật vệ này do Âu Dương Diệp mất nhiều năm huấn luyện và chỉ nghe theo Âu Dương Diệp, đương nhiên hoạt động giết người cũng làm thay cho Âu Dương Diệp không ít.
“Mười ba các ngươi trói nhốt hết tất cả thân quyến của những quan viên này lại, phải gấp rút, phân công nhau làm việc, sau hai canh giờ trẫm muốn có kết quả.” Âu Dương Diệp đưa danh sách các quan viên đệ trình từ đơn ngày hôm nay cho tên cầm đầu mười ba tên mật vệ.
“Dạ.” Sau khi đám mật vệ nhận nhiệm vụ, thuần thục phân chia bản danh sách vào trong tay chính mình rồi bắt đầu phân công nhau hành động.
Tuy nhiên Âu Dương Diệp có thể nghĩ đến thì sao Âu Dương Mặc Thần lại không lường được? Sau khi mấy quan viên đệ trình từ đơn xong liền được mấy chiếc xe ngựa lớn màu đen đón đi, chờ đến khi ra khỏi cổng thành liền biến mất không dấu vết.
Lúc Âu Dương Diệp phái ám vệ vào trong phủ của từng quan viên đã đệ trình từ đơn, tình cảnh đều giống nhau, vật phẩm quý giá đã bị vét sạch sành sanh, toàn bộ người trong gia đình có liên quan đến quan viên đều bặt vô âm tín, khi Âu Dương Diệp thu được phản hồi tình trạng từ mười ba mật vệ, lại tức giận nổi trận lôi đình, tất cả những thứ này xem ra đều nằm trong kế hoạch của Âu Dương Mặc Thần, nhớ tới lời hắn nói khi bị đưa tới Tông Nhân phủ, ông ta chợt cảm giác như bị sỉ nhục một trận, hắn ta đã tính toán chi li từng bước một, chẳng lẽ mình thật sự phải đi bước đó, không, ông là thiên tử của Kim Hoa quốc, thân phận trên vạn người, sao có thể là quân cờ cho người nào chứ, đây là nổi sỉ nhục, nghĩ tới Âu Dương Mặc Thần đang ở Tông Nhân phủ cười nhạo mình, ông càng không kìm nén nổi kích động muốn giết hắn.
Bấy giờ chính là thời điểm giá buốt nhất của mùa đông, nhưng Càn Thanh cung lại nóng rực, Âu Dương Diệp hất ném toàn bộ tấu chương khắp xung quanh Càn Thanh cung, vậy mà tâm tình vẫn không thể bình tĩnh nổi, mười mấy năm qua, ông ta chưa từng có mong muốn cấp bách được nhìn thấy Âu Dương Mặc Thần như bây giờ, ông ta thật sự muốn tiêu diệt hắn ngay tại lúc này.
“Người tới, chuẩn bị xe ngựa tới Tông Nhân phủ.” Giọng nói pha lẫn tức giận của Âu Dương Diệp truyền tới.
“Hoàng thượng, hiện giờ ngài tuyệt đối không thể đi Tông Nhân phủ, ngài chớ nổi giận làm tổn thương long thể.” Đào công công thấy sát khí tràn ngập trong đôi mắt hoàng thượng, hoảng sợ bước lên phía trước tính ngăn cản, dù sao bây giờ hoàng thượng đi Tông Nhân phủ không phải là hành động sáng suốt, nếu như bởi vì tức giận quá mức sẽ tổn hại đến long uy của hoàng thượng.
“Cút ngay ----“ Lúc này đây Âu Dương Diệp đâu còn để vào tai lời can gián, một cước đá Đào công công sang bên, sai tiểu thái giám Tiểu Lý Tử dìu đỡ đi tới chỗ chiếc xe ngựa mới được chuẩn bị xong, ngược lại ông muốn mở rộng tầm mắt một chút xem thử cái tên Âu Dương Mặc Thần đang cố gắng che trời ở Tông Nhân phủ còn có thể bày ra trò gì nữa.