Qủy Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 8: Chương 8: Lại xảy ra rắc rối




Lam Lăng Nguyệt đang ở trong phòng ngủ, lúc nàng nghe thấy tiếng gào thét như sư tử của Lam Lôi Ngạo, nàng rất đau đầu, mới sáng sớm, rốt cuộc ông ta nỗi cơn điên gì vậy.

“Tiểu thư, sáng nay người dùng bữa ở Vân Thanh uyển, người đã chọc giận lão gia sao?” Trang mẫu hơi lo lắng, bà mở miệng hỏi, có phải là tiểu thư đã gây ra họa rồi hay không, dù sao thì tình huống bây giờ cũng đã rất rõ ràng.

“Sao con dám chọc giận ông ấy chứ, có lẽ là có người ở Mặc uyển đã xúi giục gì rồi, chúng ta ra xem thử đi.” Lam Lăng Nguyệt nhún vai, tay nhỏ bé mũm mĩm của nàng cầm lấy tay của Trang mẫu, đi ra khỏi phòng, nàng muốn xem thử, tên phụ thân cặn bã, tinh trùng chạy lên não này định làm chuyện gì. (MM: Qùy! Tỷ ấy chửi hơi bị ác, nhưng mà Mon thích, haha)

“Phụ thân, có chuyện gì vậy? Sáng nay chúng ta đã gặp nhau rồi mà, mới có một lát thôi mà phụ thân đã nhớ Nguyệt nhi rồi sao?” Lam Lăng Nguyệt khẽ chớp mắt, giả bộ ngốc nghếch nhìn Lam Lôi Ngạo, nàng thầm nhẫn nhịn, ông ta càng tức giận thì nàng càng giả vờ vô tội.

“Ngươi vẫn còn mặt mũi hỏi ta sao, những thứ ngươi ăn, ngươi mặc, cái nào cũng đều là của ta cho ngươi, chẳng những ngươi không biết báo đáp, mà còn có tâm địa độc ác, muốn hại di nương của ngươi, ngươi không phải là nghịch nữ thì là cái gì.” Lam Lôi Ngạo thấy Lam Lăng Nguyệt đi ra, ông ta mở miệng chửi mắng nàng.

“Phụ thân, người nói là Nguyệt nhi muốn hãm hại di nương sao? Di nương đẩy hài nhi xuống đất, hài nhi cũng không có oán giận bà ấy, tại sao bây giờ lại trở thành hài nhi sai?” Lam Lăng Nguyệt rất muốn mắng tên phụ thân cặn bã này, nàng không phải là quả hồng mềm, để cho người ta bóp.

“Còn dám ngụy biện, ngươi sinh lòng đố kỵ, muốn đẩy ngã di nương của ngươi để cho nàng ấy sinh non, nhưng cuối cùng, ngươi lại bị té xuống đất, ngươi không cam lòng, cho nên sáng nay, ngươi đã cố ý nhắc tới việc này với ta, bây giờ tất cả mọi việc đã rõ ràng, ngươi còn dám chối cãi, nếu bây giờ ngươi nhận lỗi, ta sẽ nể tình ngươi mới vi phạm lần đầu mà phạt nhẹ ngươi.” Lam Lôi Ngạo nhìn thấy dáng vẻ của Lam Lăng Nguyệt, rõ ràng đang nói ông bảo thủ, không phân biệt đúng sai, đã xử oan cho nó, vì vậy ông càng tức giận hơn.

“Ha ha, thì ra phụ thân tin lời nói của Kiều di nương! Bà ta nói con muốn mưu hại đứa bé ở trong bụng của bà ta, vậy nên người muốn ép con thừa nhận chuyện này sao?” Lam Lăng Nguyệt không ngờ bản lĩnh của Kiều di nương cũng rất lợi hại, bây giờ nàng đang nghi ngờ chỉ số thông minh của tên phụ thân cặn bã này, nàng thật sự không hiểu nổi, với chỉ số thông minh như thế này thì làm sao ông ta có thể trở thành một thương nhân lớn như vậy được chứ, ngu không chịu được.

“Gian ngoan mất linh(*), nếu ta không dạy dỗ ngươi thì ngươi sẽ không biết trời cao đất rộng.” Lam Lôi Ngạo vốn là một người cực kỳ sĩ diện, thấy Lam Lăng Nguyệt gian ngoan mất linh, ông vươn tay ra nắm lấy cánh tay bị thương của Lam Lăng Nguyệt, kéo nàng ra khỏi Nguyệt Thanh uyển.

(*)Gian ngoan mất linh: giống như là vừa ngu ngốc vừa ngoan cố.

“Ngươi thả ta ra, thả ra.” Bởi vì Lam Lôi Ngạo dùng lực rất mạnh nên vết thương ở trên cánh tay phải của nàng bị rách ra, máu thấm ướt ống tay áo, Lam Lăng Nguyệt hoàn toàn tức giận.

“Mau đi đến Từ Đường tạ tội với liệt tổ liệt tông.” Lam Lăng Nguyệt càng giãy dụa thì Lam Lôi Ngạo càng giữ chặt hơn.

Thân thể của Lam Lăng Nguyệt vốn nhỏ nhắn mềm mại, cho dù nàng có dùng hết sức cũng không thể thoát khỏi Lam Lôi Ngạo, nàng nghiến răng, cắn lên cánh tay của Lam Lôi Ngạo, ông ta khiến cho nàng đau, vậy thì nàng sẽ khiến cho ông ta phải đau hơn nàng.

“A ————, nghịch nữ, ngươi mau nhả ra.” Cánh tay đang kéo Lam Lăng Nguyệt truyền đến cơn đau dữ dội khiến cho Lam Lôi Ngạo phải gào to lên, nhân lúc đó, Lam Lăng Nguyệt mau chóng chạy trốn khỏi Lam Lôi Ngạo.

Lúc này, cánh tay của Lam Lôi Ngạo hiện rõ dấu răng của Lam Lăng Nguyệt, còn có cả máu nữa, Lam Lôi Ngạo cực kỳ tức giận, ông vươn tay ra, chuẩn bị tát nữ nhi bất hiếu này.

“Dừng tay.” Một giọng nói uy nghiêm truyền tới, Thu Nhược Thủy đang đỡ một lão phu nhân mặc cẩm bào màu tím.

“Nương, sao người lại tới đây.” Lam Lôi Ngạo rút tay về, ông quay đầu nhìn nương của mình đang được Thu Nhược Thủy đỡ, sau đó liếc Thu Nhược Thủy.

“Ta có thể không tới sao? Nếu như ta không tới, thì chắc Lam phủ này đã bị con náo loạn rồi, tại sao lại nỗi giận với nữ nhi của mình.” Lam lão phu nhân chống gậy đi tới bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, bà không muốn người ta nói xấu Lam phủ.

“Nãi nãi, nếu như người không đến thì người sẽ không còn thấy được Nguyệt nhi nữa.” Mặc dù nàng không biết Lam lão phu nhân có phải là người lương thiện hay không, nhưng nương đã mời bà ấy tới đây, thì bà ấy chính là bùa hộ mệnh của nàng. Lam Lăng Nguyệt uất ức nhìn Lam lão phu nhân, nàng đóng giả thành bộ dạng yếu ớt.

“Mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà con lại khiến cho cánh tay của đứa nhỏ này bị thương, nó chính là thịt ở trên người con, sao con lại không thấy đau lòng.” Lam lão phu nhân đang ở phật đường niệm phật thì Thu Nhược Thủy vừa khóc vừa chạy tới tìm bà, nói là không biết Ngạo nhi bị cái gì, sợ Ngạo Nhi làm hại Nguyệt nhi, ban đầu, bà còn không tin, bình thường Ngạo nhi chán ghét, không muốn gặp nữ nhi này nhưng nó cũng sẽ không quá phận, thế nhưng bây giờ, hình như bà đã đánh giá cao giới hạn của nhi tử mình rồi.

“Nương, hôm qua, nghịch nữ này không chỉ nhục nhã Phi Nhi là di nương, mà nó còn có tâm địa độc ác, muốn hại đứa nhỏ ở trong bụng của Phi Nhi, nếu như Phi Nhi không phản ứng nhanh nhẹn thì cháu trai của người đã mất rồi, hôm nay con phải đánh chết nó.” Nói xong, Lam Lôi Ngạo định giơ chân đạp Lam Lăng Nguyệt, lúc nãy bị nàng cắn, toàn thân ông đều cảm thấy đau.

Thu Nhược Thủy vội vàng ôm Lam Lăng Nguyệt vào trong lòng, đề phòng Lam Lôi Ngạo làm nàng bị thương.

“Hồ đồ, lại là Kiều Phi Nhi, Ngạo nhi, con mau tỉnh táo lại đi, hai người đang ở trước mặt con, một người là chính thê của con, một người là đích nữ của con, con đối xử với chính thê và đích nữ của con như vậy, không sợ người ngoài bàn tán là con sủng thiếp diệt thê sao? Chỉ dựa vào lời nói Kiều thị mà con lại đối xử với đích nữ của con như vậy, nàng ta vốn là di nương, cho dù Nguyệt nhi có nói lời này thì cũng không có gì sai.” Lam lão phu nhân gõ cây gậy xuống đất, bà không thích Kiều di nương, ả không chỉ muốn quản lý Lam gia mà còn dám ở trong bóng tối sai khiến con trai của bà, bà cũng muốn nhân việc này, cảnh cáo Kiều Phi Nhi một chút.

“Phi Nhi là người như thế nào, con đồng sàng cộng chẩm (chung giường chung gối) với nàng ấy nhiều năm như vậy, sao con lại không biết được chứ, nương đừng có mở miệng ra là nói nàng ấy là di nương, mấy năm nay, nàng ấy quản lý mọi việc ở trong Lam phủ rất tốt, y phục mà nương đang mặc chính là do nàng ấy mua tơ vàng tốt nhất.” Lam lão phu nhân vừa nói Kiều Phi Nhi sai thì Lam Lôi Ngạo lập tức không vui, ông mở miệng nói giúp cho bà ta. Hiện tại, trong bụng của Phi Nhi còn đang có cốt nhục của ông, sao ông có thể để cho bà chịu uất ức.

“Được rồi, nàng ta là hạng người gì, trong lòng của ta rất rõ ràng, Kiều di nương không bị thương một chút nào cả, nhưng Nguyệt nhi lại té xuống đất, bị thương ở cánh tay, chuyện này cứ bỏ qua đi, Nguyệt nhi, con phải trong uyển dưỡng thương cho thật tốt, mười ngày tới, con không được bước ra uyển.” Lam lão phu nhân không muốn xảy ra mâu thuẫn với nhi tử của mình, bà cũng không muốn Lam Lôi Ngạo bị mất thể diện ở trước mặt mọi người, lợi dụng việc Lam Lăng Nguyệt phải dưỡng thương, bà giam nàng ở trong uyển mười ngày.

“Nếu nương đã nói như vậy thì lần này, nhi tử sẽ bỏ qua cho nó, nhưng mà hôm nay, con cũng nói cho nương biết luôn, ngày mà đứa nhỏ ở trong bụng của Phi Nhi ra đời, thì ngày đó cũng chính là ngày con cho nàng ấy làm bình thê(*). Nếu kẻ nào dám hại nàng ấy, con sẽ không tha cho kẻ đó.” Sau khi Lam Lôi Ngạo nói xong, ông lấy lý do phải đi kiểm tra các cửa hàng, rồi bỏ đi.

(*)Bình thê: được xếp ngang hàng với chính thê.

“Được rồi, mọi người mau giải tán đi, Trang mẫu đưa Nguyệt nhi đi bôi thuốc, ta cũng cảm thấy mệt rồi, Xuân Tú, đỡ ta quay về Lan uyển.” Sau khi Lam Lôi Ngạo bỏ đi, Lam lão phu nhân rút tay ra khỏi tay của Thu Nhược Thủy, để cho nha hoàn thân cận của mình đỡ bà trở về Lan uyển.

Sau khi mọi người giải tán, Lam Lăng Nguyệt cũng bắt đầu suy nghĩ, Kiều di nương vu oan cho nàng, bảo nàng muốn hãm hại cái thai trong bụng của bà ta, cũng may, kết cục của việc này không giống như ý bà ta muốn, giờ nàng phải chuẩn bị một chút, vài ngày nữa, nàng sẽ tặng cho bà ta một lễ vật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.