Qủy Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 86: Chương 86: Suy nghĩ trong Âu Dương Mặc Thần




Khóe miệng của Hắc Ưng co rút kịch liệt, chủ tử không phải xấu tính bình thường, thủ đoạn thay mận đổi đào này thật đúng là vừa khiến lão tiền bối Hắc Phong hài lòng, vừa dùng hành động thực tế chứng minh đồ ăn của lão thật sự rất ngon.

“Ngươi có ý kiến gì ư?” Âu Dương Mặc thần thấy Hắc Ưng đứng như trời trồng không hó hé một câu, con ngươi hơi híp lại sâu xa.

“Chủ tử, ta sẽ quay về nói với tiền bối Hắc Phong, lúc đó thuộc hạ cũng nhìn thấy màu sắc tiền bối Hắc Phong làm ra không xấu, không ngờ khẩu vị lại đặc biệt đến thế, ta cũng sẽ làm theo ám thị để tiền bối Hắc Phong nghỉ ngơi nhiều hơn, không gây rắc rối tới đồ ăn của ngài.” Hắc Ưng hoảng loạn, đương nhiên tâng bốc chủ tử một chút.

Âu Dương Mặc Thần không mở miệng nói, mà ra hiệu để Hắc Ưng dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, dù sao căn bệnh ưa sạch sẽ của hắn không cho phép hắn lúc đang nói chuyện, trên bàn bên cạnh là một bãi rác, chờ Hắc Ưng thu dọn sạch sẽ bát đũa, chân mày Âu Dương Mặc Thần chầm chậm dãn ra.

“Tình hình Vũ Kiệt bên kia ra sao rồi, hiện tại tình hình như thế nào.” Âu Dương Mặc Thần đương nhiên nghĩ muốn kết thúc tất cả chuyện này nhanh một chút rồi rời khỏi nơi đây.

“Bên Vũ Kiệt tổn thất nặng nề, theo tin báo lại từ nội tuyến, phía Thái tử cũng phát động một nhóm ám vệ nữ tử làm chủ bài, bởi vì sợ làm lỡ đại sự của chủ tử, đã hạ lệnh cho tổ ám vệ của Thiết Ưng lén lút ngăn cản, bí mật giam giữ đám nữ sát thủ đó, còn Vũ Kiệt không bảo vệ được biên cảnh, tối ngày hôm qua đã đưa mật thư 800 dặm chạy gấp về Hoa đô, đoán chừng lúc lâm triều, hoàng thượng hẳn cũng nhận được.” Hắc Ưng giản lược lại động thái ở biên cảnh báo lại cho Âu Dương Mặc Thần.

Âu Dương Mặc Thần từ đầu chí cuối không có quá nhiều biểu cảm, chỉ là lúc nghe nói đến nữ ám vệ, con ngươi có chút gợn sóng, không khó để đoán ra đám nữ sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp này hẳn là xuất ra từ tay Thái tử phi, Thái tử vọng tưởng, tôn sùng nam tôn nữ ti, tất nhiên sẽ khinh thường việc lãng phí thời gian trên người nữ nhân, nhưng Thái tử phi lại có khả năng biết cách vận dụng nữ nhân, có thể huấn luyện ra nước cờ chủ bài này.

“Chủ tử, chúng ta có cần thiết ra lệnh cho ám vệ đang đóng ở biên cảnh âm thầm giải quyết lão già Vũ Kiệt không, bình thường lão ta cũng là tội ác tày trời làm đủ trò xấu, nhân cơ hội này diệt trừ lão ta coi như là trừ hại vì dân, cũng có thể khiến Hoàng thượng kinh sợ một phen, ngài thấy thế nào?” Từ nhỏ Hắc Ưng đã theo Âu Dương Mặc Thần, tại phương diện mưu lược chẳng kém mấy mưu sĩ văn nhân là bao.

“Làm đi, nhớ bảo trại chủ Hắc Phong trại treo đầu của lão tiểu tử Vũ Kiệt kia ngoài phủ nha biên cảnh, như vậy mới có thể tăng thêm sự thú vị.” Âu Dương Mặc Thần không bác bỏ đề nghị của Hắc Ưng, mà còn thêm thắt cho lời đề nghị.

“Thuộc hạ đi làm ngay lập tức, buổi trưa ta sẽ tới Phù Dung lâu chuẩn bị thức ăn ngon miệng cho chủ tử, thuộc hạ xin cáo từ trước.” Hắc Ưng nói xong liền cầm hộp đựng thức ăn lên rồi cung kính thoái lui ra khỏi phòng giam.

Chờ tất cả yên ắng trở lại, Âu Dương Mặc Thần lia mắt về hộp đựng thức ăn sơn đỏ đặt ở góc phòng, thứ đó là đợt sinh thần của hắn, Lam Lăng Nguyệt vì đưa dược thiện và thọ bao cho hắn đã để quên, chẳng qua vừa nhớ tới Lam Lăng Nguyệt, trong lòng hắn có chút tắc nghẹn, mặc dù nàng ấy lừa mình, nhưng mình lại không tức giân như trong tưởng tượng, ngược lại có cảm xúc không rõ ràng, hình như từ sau khi gặp phải Lam Lăng Nguyệt, tâm tình của hắn trở nên dễ loạn hơn, hơn nữa lời nói của nàng cũng rất dễ chọc tức mình, chờ sau khi hắn rời khỏi đây, chuyện đầu tiên chính là tìm nữ nhân kia tính sổ, tiện nghi của hắn không thể chiếm dễ như thế.

Bên phía Lam phủ, lúc này Lam Lăng Nguyệt không ngừng hắt xì, vừa húp một ngụm cháo liền hắt hơi sau đó thiếu chút nữa bị sặc.

“Tiểu thư, có phải người bị cảm lạnh không, lát nữa ta đi nấu một ít canh gừng chống lạnh làm ấm cơ thể.” Trang ma ma thấy tiểu thư nhà mình hắt xì liên tục có chút lo lắng.

“Vẫn ổn mà, hôm qua ta đã uống Ngự Hàn đan, không dễ cảm lạnh vậy đâu, có lẽ ai nhắc tới ta thôi, đúng thật là đến ăn sáng cũng không để người ta ăn ngon.” Lam Lăng Nguyệt bình phục lại rồi bắt đầu ăn cháo, trời hôm nay quang đãng, nàng phải tới xem Quỷ Trung đường một chút.

“Tiểu thư, mấy ngày này ra cửa nên cẩn thận chút, dù sao thời tiết bây giờ cực kì rét lạnh, sau này khi nào ra cửa mặc thêm áo khoác vào cho chắc chắn.” Trang ma ma không yên tâm dặn dò thêm.

“Ta không sao, chỉ là ma ma người phải uống đan dược ta đưa đúng giờ, nhớ kỹ lời dăn của ta.” Bởi vì nha hoàn bên trong Nguyệt Thanh uyển nhiều hơn, Lam Lăng Nguyệt cũng sợ tai vách mạch rừng, chỉ nói một nửa, nhưng nàng tin tưởng vào sự nhanh trí của Trang ma ma sẽ không khó đoán ra ý của nàng.

Trang ma ma gật đầu, trong lòng ấm áp, tiểu thư lưu tâm đến mình như thế, đương nhiên bà thấy vui.

Lam Lăng Nguyệt dùng xong bữa sáng thì rời Lam phủ, thuê một cỗ xe ngựa giống thường ngày, chạy về phía Quỷ Trung đường, bởi vì trời vừa sáng, bên ngoài Quỷ Trung đường giờ này thưa thớt người qua lại, lần trước chật vật chen lấn, khiến cho nàng muốn vào Quỷ Trung đường cũng thật nan giải, hơn nữa bởi vì các đại phu của Quỷ Trung đường ai nấy đều khám chẩn quá tải, hôm qua nàng đã dùng bồ câu đưa thư cho Hoa Ngạo Tuyết bắt đầu từ hôm nay mở cửa vào giờ tỵ và đóng cửa vào giờ tuất, như vậy sẽ không xuất hiện tình trạng còn chưa tỉnh ngủ đã phải ra khám bệnh, cũng thuận tiện cho nàng ra vào Quỷ Trung đường.

“Cộc cộc ~.” Lam Lăng Nguyệt đeo mạng che nhìn xung quanh không có người, liền gõ vài cái lên cánh cửa lớn đang đóng chặt của Quỷ Trung đường.

“Giờ mở cửa của chúng ta hôm nay bắt đầu vào giờ tỵ, ngươi muốn đến khám bệnh xin chờ đến giờ rồi quay lại.” Bên trong nghe thấy tiếng đập cửa, liền truyền đến tiếng nói lanh lảnh mà xa cách của tỳ nữ giữ cửa.

“Ta không xem bệnh cũng không uống thuốc, mau mau mở cửa.” Lam Lăng Nguyệt cất cao giọng, cho thấy khí thế chủ nhà.

Tỳ nữ giữ cửa nghe thấy âm thanh có chút quen thuộc, giống với đường chủ, vội vội vàng vàng mở cửa lớn để Lam Lăng Nguyệt đi vào.

Lam Lăng Nguyệt đi vào, măc dù tỳ nữ giữ cửa không nhìn thấy dung nhan của người tới, nhưng nhìn thấy khí thế của người che mặt, liền biết được người này chính là đường chủ Quỷ La Sát cuống quít quỳ xuống nói: “Thuộc hạ không biết là chủ tử, vừa rồi có chút mạo phạm, xin chủ tử trị tội.”

“Đứng lên đi, ngươi cũng chỉ làm theo phận sự, có tội gì chứ, ở đây giữ cửa cho tốt.” Lam Lăng Nguyệt nói với tỳ nữ giữ cửa hai câu, sau đó đi về phía gian phòng.

Măc dù nàng không thường xuyên ở đây, nhưng ngày nào gian phòng của nàng cũng được quét dọn sạch sẽ, huân hương của Tây Vược được đốt hằng ngày, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng kia, khiến lòng Lam Lăng Nguyệt thả lỏng đi nhiều, lúc Lam Lăng Nguyệt mới đẩy cửa ra, tiểu Hỏa Nhi thính mũi ngửi được mùi chủ nhân, chạy vèo ra từ trong góc.

“Miêu meo.” Tiểu Hỏa nhi chạy tới dưới chân Lam Lăng Nguyệt, lăn lộn trên bàn chân của Lam Lăng Nguyệt, nhanh chóng ra vẻ dễ thương lấy lòng.

“Tiểu Hỏa nhi đừng nghịch nữa, người em toàn bụi bặm, em đi chỗ nào mà cả người bẩn thỉu thế này hả, ta phải tắm rửa cho em thật sạch rồi mới ôm.” Lam Lăng Nguyệt nhìn tiểu Hỏa Nhi lem nhem vờn trên giày trắng của mình, vẻ mặt vạch đen, không thể không nói nó thật biết chọn chỗ, giày trắng như thế, bàn chân mèo dẫm xuống muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu rõ rệt.

Tiểu Hỏa Nhi ý thức được mình bị chủ tử phàn nàn, có chút không cam lòng nhảy khỏi giày trắng của chủ tử, càng có chút tủi hờn khi chủ tử đối xử lạnh nhạt với mình.

Lam Lăng Nguyệt ra hiệu tỳ nữ chuẩn bị cho mình một chậu nước nóng, đổ thêm chút nước lạnh rồi dùng tay chạm vào thấy nhiệt độ vừa phải mới thả tiểu hỏa nhi vào trong chậu muốn tắm rửa sạch sẽ cho nó.

Tiểu Hỏa Nhi thì không thích nước cho lắm, đặc biệt chậu nước này quá nhỏ, khiến cho nó có cảm giác như bị giam cầm trong lồng sắt ở buổi đấu giá kia, cực kì u uất gào to giãy giụa phản kháng.

“Hỏa nhi ngoan, tắm rửa sạch sẽ cho em, chủ nhân mới có thể ôm em, chứ nếu em bẩn vậy ôm em ra ngoài cũng ảnh hưởng tới hình tượng chủ nhân.” Tính cách của Lam Lăng Nguyệt vốn là thờ ơ lạnh nhạt, đối với việc dỗ dành, cưng chiều các thứ có phần gượng gạo, thấy tiểu Hỏa nhi giãy mạnh, liền bắt chước cách dỗ dành tiểu Hạo nhi áp dụng lên con báo.

Quả nhiên được Lam Lăng nguyệt không ngừng trấn an, tiểu Hỏa Nhi thiếu sót cảm giác an toàn trở nên yên tĩnh, cực kỳ thuận theo tùy ý để Lam Lăng Nguyệt dùng xà phòng tẩy vết bẩn trên người mình, đột nhiên phát hiện chuyện này cũng không khó chịu lắm, ít ra được bàn tay to của chủ nhân xoa xoa nó còn cảm thấy thật thoải mái, có lần Hạ Ca và Đông Thanh muốn tắm cho nó đều bị nó trốn thoát, hiện giờ xem ra tắm cũng không kinh khủng như nó nghĩ.

Trải qua mấy lần thay nước, chậu nước bẩn rốt cuộc cũng khôi phục lại nguyên trạng, còn bộ lông đỏ rực của tiểu Hỏa nhi cũng trở nên óng ánh dị thường, dù sao bây giờ trời đông giá rét, sau khi tẩy rửa vết bẩn dính trên người tiểu Hỏa nhi, liền dùng vải bông thấm lau cho nó sạch sẽ.

“Meo meo ô ~” Tiểu hỏa nhi sạch sẽ thơm tho cũng trở nên hoạt bát khác thường, sau khi được chủ tử thấm lau sạch sẽ cho mình, liền ở ỳ trong lòng Lam Lăng Nguyệt.

“Em vào trong đệm cho ấm đi, chủ nhân muốn rửa mặt chải đầu, đổi y phục, hôm nay phải đích thân chủ trì Quỷ trung đường làm nghi lễ mở cửa, nhân tiện gặp mấy bệnh nhân vì hâm mộ danh tiếng đến và nhắc lại thời gian hoạt động của Quỷ Trung đường.” Lam Lăng Nguyệt đặt tiểu Hỏa nhi vào trong chăn, sai người đổi cho nàng chiếc thùng gỗ chuyên dụng, tắm sơ qua, mặc yêu hồng cẩm bào, rồi xóa đi lớp dịch dung, dùng dược dịch đặc thù bảo vệ da bôi lên gương mặt vừa mới xóa dịch dung, phòng ngừa thứ bên trong dịch dung sẽ ảnh hưởng tới da dẻ, sau khi chuẩn bị xong hết tất cả, cẩn thận đeo mặt nạ hồ ly quỷ.

Mà Hạ Ca và Đông Thanh biết chủ tử trở về không ngủ nướng nữa cùng với Hoa Ngạo Tuyết và ba vị đường chủ Trầm Mai Tuyệt, Thương Yêu Nhi và Bạch Diện Xà Hách Liên một đoàn đến địa đường chờ chủ tử.

Lam Lăng Nguyệt đã chuẩn bị sắp xếp xong hết tất cả được tỳ nữ bẩm báo bốn đường chủ đã chờ ở đại đường, liền ôm tiểu Hỏa nhi ở trong chăn vào lòng đi về phái phòng nghị sự.

“Chúng thuộc hạ thỉnh an chủ tử.” Mọi người nhìn thấy chủ tử đến lần lượt quỳ xuống thỉnh an, từ sau khi các nàng dời tới Kim Hoa quốc, đây là lần đầu tiên bốn đường chủ và hai hộ pháp tụ lại một chỗ để họp.

“Tất cả đứng dậy đi, hôm nay nhân lúc canh giờ hẵng còn sớm, mỗi người các ngươi hãy chia sẻ qua tình hình về Kim Hoa quốc mà mình kiếm được.” Lam Lăng Nguyệt ngồi xuống, lạnh giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.