Qủy Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 22: Chương 22: Trước cơn giông bão.




“Di nương, người vẫn có người chống đỡ cho mà, nếu như người gục tại Nguyệt Thanh uyển con, phụ thân đại nhân thân ái của con sẽ liều mạng với con mất.” Lam Lăng Nguyệt nhìn bộ dáng đau muốn chết kia của Kiều Phi Nhi, thật hả giận làm sao.

Kiều Phi Nhi ôm bụng mình thật chặt, gắng gượng không để bản thân quỵ ngã, nhất định bà phải tự tay chỉnh chết Lam Lăng Nguyệt. Kiều Phi Nhi mạnh mẽ chống đỡ thân thể, kế ở trước mắt, bà không thể lại trúng bẫy của Lam Lăng Nguyệt, hiện tại thân thể suy yếu đến nỗi bà phải vịn vào tay Tú Mai mới có thể đứng vững nổi.

“Nhất định ta sẽ gắng gượng, Lam Lăng Nguyệt, chúng ta cứ nhìn coi.” Kiều Phi Nhi cực kỳ giận dữ, hận ý biến thành một câu nói, sau đó để Tú Mai dìu đỡ thân thể mình rời khỏi Nguyệt Thanh uyển, câu nói sau này không thể có hài tử là đả kích quá lớn với bà, tất cả hy vọng của bà bỗng hóa thành hư ảo, đương nhiên bao gồm cả ý muốn dựa dẫm vào hài tử để được leo lên làm bình thê của bà.

“Di nương có tinh lực* vẫn nên đặt nhiều lên người nhị muội muội, hoặc tốt nhất tay của ngài đừng nên chạm tới uyển của ta và của mẫu thân ta, bằng không, lần sau ta không dám cam đoan ngài có thể không đứng nổi mà đi ra ngoài.” Lam Lăng Nguyệt vẫn cười híp mắt đối mặt với Kiều Phi Nhi như trước, dáng vẻ biến đổi ám chỉ bà thu lại, đừng có giở trò xấu lên người mẫu thân nàng.

(Tinh lực: tinh thần và thể lực.)

“Lần tới, Lam Lăng Nguyệt ngươi sẽ biết hậu quả.” Kiều Phi Nhi lạnh lùng liếc mắt nhìn Thu Nhược Thủy chưa nói một lời, từ lúc ban đầu vào phủ bà đã ghen ghét với bà ta rồi, nghe giọng điệu của Lam Lăng Nguyệt, hẳn là con nhóc đã biết chuyện Thu Nhược Thủy bị trúng độc, buồn cười bản thân nhiều năm tranh đấu như vậy thế nhưng lại thua trong tay một đứa bị nàng gọi là phế vật.

Kiều Phi Nhi hừ lạnh một tiếng không nhiều lời thêm nữa, để Tú Mai đỡ mình hồi Mặc uyển dưỡng thân thể.

“Nguyệt nhi, con vừa nói gì với Kiều di nương vậy, mẫu thân nghe mà như rơi vào sương mù, mau nói một chút cho mẫu thân biết rốt cuộc trong tiểu hồ lô này của con bán thuốc gì.” Sau khi Kiều Phi Nhi rời đi, Thu Nhược Thủy hơi nhíu chặt chân mày, dò hỏi Lam Lăng Nguyệt.

“Ha ha, không có việc gì đâu, mẫu thân, hôm qua con nghe Thủy Tinh tỷ tỷ nói người ngủ không yên, vài ngày trước con biết một người có y thuật cao minh, ông ấy cho con mấy đơn thuốc, mấy ngày con uống thuốc theo đơn, coi thử có phải khí sắc của con tốt hơn rất nhiều không, chờ con đi lấy rồi đưa cho người, người sai Thủy Tinh tỷ tỷ theo đó mà bốc thuốc cho người điều trị thân thể.” Lam Lăng Nguyệt ý bảo Thu Nhược Thủy nhìn khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của mình có sức sống hay không.

“Quả thực so với trước đây hồng hào hơn rồi, hiếm thấy Nguyệt nhi lo lắng cho mẫu thân như vậy, mẫu thân rất vui mừng.” Lòng Thu Nhược Thủy ấm áp, cả đời bà sống vì hai người, nữ nhi và nhi tử là toàn bộ của bà.

“Chờ nhé, con đi lấy.” Lam Lăng Nguyệt đứng lên, bước chân nhỏ chạy nhanh về phía tẩm phòng.

“Tiểu thư, chúng ta làm gì có đơn thuốc nào.” Nguyệt Trúc theo sát Lam Lăng Nguyệt vào gian phòng, rõ ràng nàng nhớ tự tiểu thư mình mua dược về uống, tự dưng xuất hiện cao nhân cho đơn thuốc.

“Vài ngày trước ta nhìn thấy một phương thuốc xưa, ngươi không cần phải xen vào, ra ngoài hầu hạ mẫu thân ta đi.” Lam Lăng Nguyệt trợn tròn mắt, nha đầu này truy hỏi sự việc kỹ càng đến mức như vậy sao?

Nguyệt Trúc rời khỏi gian phòng, Lam Lăng Nguyệt lấy ra tờ giấy, suy tư phối như nào mới có thể phá giải độc tố thần kinh lắng đọng, trong đầu lọc qua một lượt công hiệu các loại thuốc, rồi cầm bút phối thuốc.

Qua thời gian chừng nửa khắc, cuối cùng Lam Lăng Nguyệt không thoải mái cầm bút lông viết ra đơn thuốc trị liệu trong lòng, mặc dù viết không đẹp, nhưng ít ra mỗi vị thuốc bao nhiêu lượng có thể nhìn rõ ràng. Trình độ này mà nói đã tới cực hạn đối với Lam Lăng Nguyệt rồi, ai bảo ở hiện đại nàng ghét nhất chính là môn học thư pháp.

Sau khi thổi khô mực bút, Lam Lăng Nguyệt kiểm tra thêm lần nữa, xác định không có vấn đề mới ra khỏi gian phòng, chạy tới bên cạnh Thu Nhược Thủy.

“Mẫu thân, tờ danh sách của vị cao nhân kia không cẩn thận bị con xé rách, Nguyệt nhi không biết vài chữ nên chỉ có thể chép lại mấy chữ đó, viết có chút khó coi, nhưng mà Nguyệt nhi đã so sánh lại rồi, không sai chỗ nào.” Lam Lăng Nguyệt bĩu mỗi, cánh tay nhỏ bé mũm mĩm cầm tờ giấy đưa cho Thu Nhược Thủy.

“Mẫu thân luôn an tâm với Nguyệt nhi mà.” Thu Nhược Thủy nhìn chữ viết như tiểu nòng nọc bò, rồi nhìn bộ dáng nữ nhi nhà mình đang bĩu môi cảm giác thật đáng yêu. Xem qua rồi đưa Thủy Tinh ý bảo ngày mai nàng đi lấy thuốc kê.

Việc làm hôm nay bên trong uyển gần như rơi vào trong mắt lão già tóc bạc, khoảng thời gian gần đây ông ta thường xuyên núp trong bóng tối “bảo hộ” Lam Lăng Nguyệt trong Nguyệt Thanh uyển, nha đầu này tàn nhẫn, sức mỏng chứa dao ngầm, kiêu ngạo khí phách, dùng tâm hiếu thuận cũng làm cho lão già tóc bạc khen không dứt miệng, hận không thể nhào tới hôn mạnh tiểu nữ oa này một cái ngay lập tức, bắt cóc làm đồ đệ ngay lập tức, nhưng hắn quan sát lâu như vậy, cảm thấy tính cách của tiểu nha đầu kia chắc chắn sẽ không chịu khuất phục, cho nên ông nhịn, ông chờ một cơ hội.

(Nghe như lolicon ấy…)

Lam Ngữ Yên hôn mê một ngày một đêm, Lam phủ vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh có chút quỷ dị, Lam lão phu nhân thường tới Mặc uyển thăm Lam Ngữ Yên đã hạ sốt chưa, Kiều di nương ngoại trừ lúc ăn và uống thuốc sẽ ngồi bên giường chăm sóc Lam Ngữ Yên.

Còn Lam Lôi Ngạo buổi tối hôm đó sau khi Kiều di nương tỉnh lại trấn án bà một đêm, liền toàn tâm toàn ý toan tính chuyện làm ăn, bởi vì gần đây nguồn tiêu thụ gốm sứ và tơ lụa xảy ra vấn đề, xử lý không tốt sẽ giảm khách hàng lớn, tổn thất nặng nề, hắn đã không quản được việc trong phủ, không thể không đặt chuyện nguồn tiêu thụ lên vị trí đầu tiên.

Lam Ngữ Yên hôn mê tới ngày hôm sau, buổi trưa hôm nay Lưu đại phu dùng ngân châm đâm huyệt đạo, đút thuốc bổ dưỡng khí huyết, rốt cuộc Lam Ngữ Yên hạ sốt tỉnh lại.

“Nương ___.” Mở mắt nhìn thất sắc mặt tái nhợt của Kiều Phi Nhi trước giường, cổ họng khàn khàn thấp giọng hô.

“Yên nhi, cuối cùng con cũng đã tỉnh lại.” Kiều Phi Nhi thấy ý thức Lam Ngữ Yên tỉnh táo lại, trong lòng hết sức kích động, lão thiên gia đối đãi bà không tệ, Yên nhi cũng tỉnh rồi, bước tiếp theo chính là tự tay đưa mẹ và con gái Thu Thủy Nhược vào địa ngục.

“Mẫu thân, người vừa mới nói cái gì? Nói to lên một chút, con nghe không rõ.” Lam Ngữ Yên chỉ nghe được tiếng nói rất nhỏ, nghe không rõ đang nói cái gì.

“Yên nhi, con không nghe được ta nói gì sao? Tại sao có thể như vậy chứ, Lưu đại phu, người mau xem cho con bé với.” Vẻ mặt Kiều Phi Nhi vốn vui mừng, tuy nhiên khi Yên nhi nói không nghe rõ mình nói, tâm tình thoáng chùng xuống, nữ nhi của bà sẽ không…

Lưu đại phu bước lên kiểm tra hai tai Lam Ngữ Yên, lắc lắc đầu: “Bởi vì Nhị tiểu thư sốt cao dẫn tới huyệt vị bên tai phải mất khả năng nghe, lão phu cũng không có cách nào.”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi chính là đồ lang trung giang hồ, ta khỏe mạnh, hai tai ta vẫn còn rất tốt, ta không có điếc, ta không có thiếu mất bất kỳ chỗ nào.” Lam Ngữ Yên vểnh tai nghe tới đoạn Lưu đại phu nói tai phải của mình bị điếc, gào lên.

“Yên nhi, con vừa mới tỉnh lại không nên kích động thế, không có chuyện gì đâu, hài tử, mẫu thân sẽ tìm đại phu giỏi nhất định có thể chữa khỏi.” Lam Ngữ Yên gào thét giống như phát điên, từng tiếng lại từng tiếng xé nát tim Kiều Phi Nhi.

“Lão phu đã tận lực, Kiều di nương đã có phương pháp cứu chữa nhị tiểu thư, vậy lão phu cáo từ.” Sắc mặt Lưu đại phu tái xanh, bốn mươi năm hành nghề y, hai lần bị con nhóc bảy tuổi miệng còn hôi sữa* chửi mắng, hiện tại một khắc hắn cũng không muốn ở lại Lam phủ nữa. Dọn dẹp xong hòm thuốc liền phất tay áo bỏ đi.

(Trong truyện raw là hoàng mao, nghĩa là lông tơ màu vàng, ý chưa trưởng thành.)

“Mẫu thân, con có thể nghe được đúng không, ông ta gạt người đúng không.” Lam Ngữ Yên lặp đi lặp lại một câu, thế nhưng nàng đã nhận được đáp án trên khuôn mặt mẫu thân mình, chỉ là nàng đang lừa mình dối người.

“Yên nhi, tin mẫu thân, mẫu thân sẽ báo thù cho con, tai của con sẽ không vô duyên vô cớ bị điếc đâu.” Kiều Phi Nhi cố gắng tìm cách ổn định cảm xúc Lam Ngữ Yên, dù cho giờ khắc này bà chỉ hận đến nỗi muốn róc xương lột da đầu sỏ Lam Lăng Nguyệt.

“Không, cái gì con cũng không tin, con muốn đi tìm Lam Lăng Nguyệt báo thù, tại nó hại con thành ra vậy, con muốn cắt lỗ tai nó, chặt chân nó.” Lam Lăng Nguyệt ôm tai, đẩy Kiều Phi Nhi, chỉ mặc độc chiếc áo lót, giầy cũng không đi, vội vàng cầm lấy con dao nhỏ trong khay đựng trái cây giấu vào trong tay áo, chạy ra khỏi sương phòng.

Kiều Phi Nhi ôm lấy vết thương trên bụng mới khép lại lại bị đẩy, đuổi theo kêu gào tên Lam Ngữ Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.