Ánh đèn mờ mờ nhấp nháy hai bên đường, giống như mắt quỷ, tôi nhìn lên và dõi theo con đường không một bóng xe qua lại, tôi bắt đầu tăng tốc
Chết tiệt
Tiết tự học kết thúc muộn, tôi vẫn thường đi qua con đường này nhưng hôm nay có vẻ kì lạ. Những ngôi nhà hai bên đường dường như không có bất cứ một tia ánh sáng nào lọt ra
Một hơi thở lạnh leo lên lòng bàn chân và từ từ lên dọc theo chân. Tôi không thể không run rẩy liền quay đầu lại nhìn, không có gì cả chỉ có vài tia sáng đèn đường ảm đạm và tuyệt vọng.
Đến khúc rẽ tôi nhìn thấy khu nhà chung cư nơi mình ở cơ thể tôi cảm thấy thư giãn một chút, nhưng cột sống của tôi bắt đầu lạnh dần, và một hơi thở nhẹ phả vào tai tôi, nó bị sốc với cơn ớn lạnh..
“Xin chào.”
Một giọng nói đột ngột vang lên, tôi giật mình cái chụp và trái tim tôi đập loạn nhịp ngay lập tức, da gà bắt đầu thi nhau nổi đôi chân cảm giác mềm nhũn như sợi bún. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng tôi quay lại chỉ thấy một bóng đen cao lớn mặc nguyên một bộ đồ đen kín mít.
Mẹ kiếp! Ai từng đi đêm lại cộng thêm sợ tối sợ ma yếu bóng vía nguyên một combo như tôi thì mới hiểu cảm giác của tôi lúc này
Theo sự mách bảo trong tiềm thức tôi bắt đầu lùi vài bước, sự xuất hiện của người này hơi kỳ lạ. Suốt quãng đường đi tôi không thấy bóng dáng của một ai, tại sao anh ta đi sau tôi mà không có tiếng bước chân điều này là không thể. “ anh là ai?”
“ có người nhờ tôi mang một món quà đến cho cô”
Giọng nói của người đàn ông rất khắc nghiệt và gay gắt. Anh ta đặt một chiếc hộp nhỏ trên mặt đất, chỉ cách tôi vài bước chân.
Tôi nghi ngờ cầm lấy cái hộp và lật nó trong tay. Ai sẽ tặng tôi một món quà?
“Này, anh...” Tôi định hỏi anh ta rằng anh ta có gửi nhầm người không, nhưng khi thấy người đàn ông đó rời đi, tôi vội vàng túm lấy quần áo của anh ta ở góc tường, khi tôi vừa chạm tay vào đột nhiên tay anh ta sáng lên sau đó cả thân hình anh ta như một làn khói biến mất không còn dấu tích chỉ để lại bộ quần áo rơi trên tay tôi.
“AÁAaaaaaaaaaaa”Tôi hét lên kinh hoàng, ném quần áo trên tay xuống cảm giác như bị điện giật, và bỏ chạy về nhà trong hoảng loạn.
Khi tôi đóng cửa trong phòng, trái tim tôi đập như sấm sét và tôi ngồi bệt trên sàn thở hổn hển, Chúa ơi, tôi có nhìn thấy ma không?
Sau một hồi tôi bắt đầu bình tĩnh, nhớ ra cái hộp nhỏ mà người đàn ông nhét vào người tôi, lục lọi khắp cơ thể không có gì cả, có lẽ nó đã rơi ra khi tôi vừa chạy trốn, tôi nhớ lại người lạ đó trong lòng nhói lên một tia ớn lạnh chẳng có tí cảm giác vui vẻ nào khi nhận được quà
Tôi đã quá lo lắng, thở dài và ngã gục xuống giường. Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó không thoải mái dưới cơ thể mình. tôi bật dậy, chúa ơi!tôi sợ hãi và gần như nhảy dựng lên. Một hộp nam châm đen xì được đặt trên tấm nệm trắng như tuyết của tôi
Người kỳ lạ đó lại hiện ra trong mắt tôi một lần nữa. Đó là những gì đã xảy ra. Tôi không thể lừa dối bản thân mình. Anh ta m nói rằng thứ này là một món quà từ ai đó cho sinh nhật lần thứ mười tám của tôi.
Sau một thời gian dài chuẩn bị tâm lý, cuối cùng tôi quyết định mở nó ra để nhìn. Cầm chiếc hộp trên tay, tôi cảm thấy một cơn lạnh ngấm từ lòng bàn tay đến toàn thân. Tôi gần như không thể cầm nó nhưng sự tò mò đã tiếp thêm động lực cho tôi và tôi bắt đầu mở nó ra
Một chiếc quan tài cỡ ngón tay cái xuất hiện, và hình chạm khắc trông cực kỳ tinh xảo. Tuy nhiên, có một điều lạ là chiếc quan tài thường sử dụng cùng những lớp vải trắng. Chiếc quan tài này được bao quanh bởi những dải ruy băng lụa đỏ. Nó khiến tôi nghĩ đến những tấm rèm sử dụng trong các buổi lễ kết hôn...
Không, không. Tôi rũ bỏ ý nghĩ kỳ lạ này, nhưng tại sao người nào đó lại gửi cho tôi một chiếc quan tài? Thở dài một hơi tôi ném chiếc quan tài nhỏ vào hộp và cất nó vào bên trong ngăn tủ rồi khoá lại.
Nơi này là một căn hộ nhỏ mà tôi tự thuê. Vào những ngày trong tuần, tôi là người duy nhất sống ở đây. Sau khi tắm rửa, tôi cảm thấy khá hơn một chút. Tôi đi ngủ một cách ép buộc, và đột nhiên cảm thấy có gì đó đè lên người mình. Hơi thở phả vào mặt
Có thứ gì đó băng giá và lạnh lẽo di chuyển trên má, như thể bị con rắn liếm cơn buồn ngủ vừa đến đột nhiên biến mất
“Đừng mở mắt ra.” Có một giọng nói nhỏ và hơi thở hổn hển bên tai. Nó làm tôi rất khó chịu, tôi quá sợ hãi để mở mắt ra. Một cảm giác nhục nhã ập vào tôi, và khóe mắt tôi hơi ướt.
Quần áo trên cơ thể tôi đột nhiên bị đụng chạm. Tôi cố gắng thoát khỏi bàn tay xấu xa này, ngay khi tôi nghĩ anh ta sẽ... nhưng tôi không ngờ người đàn ông dừng tay đột ngột, và tôi nghe rõ tiếng anh ta thì thầm., “Nó vẫn còn nhỏ...”
Tất cả luồng khí lạnh biến mất ngay lập tức, và tôi chờ đợi một lúc lâu với đôi mắt nhắm nghiền. Người đàn ông thực sự bước đi, hoảng loạn và sợ hãi trong lòng, tôi ngủ thiếp đi một cách vô thức.
Khi tôi thức dậy lần này, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Âm thanh không lớn. Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe nhầm. Tôi quay lại và muốn tiếp tục ngủ, nhưng tiếng gõ cửa ngày càng to hơn. Tiếng trái tim của tôi đập vang lên, và đầu tôi cảm thấy choáng váng và đánh gục tất cả sự buồn ngủ của tôi.
Ai đến gõ cửa muộn vậy? Tôi đi dép và tìm công tắc đèn. Nhìn lại bộ quần áo ngủ vẫn bình thường. Tôi có một giấc mơ mùa xuân phải không? Bây giờ tôi đã nghĩ rất nhiều. Từ đôi mắt mèo trên cửa, tôi thấy một chàng trai trẻ mặc com lê và giày da. Người đàn ông, khuôn mặt anh ta tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm, và anh ta trông giống như một người nghiện ma túy. Tôi biết người này.
“Tùng Mộc,tại sao anh lại tìm tôi muộn thế?” Tôi nhớ anh ấy là trợ lý của anh tôi, nhưng tôi đã không gặp anh ấy một thời gian.
“thưa cô, ông Đường bị tai nạn!” Giọng anh khàn khàn và khẩn trương, ngực anh dao động hơi thở hổn hển. “Ông Đường vừa gặp tai nạn xe hơi trên đường về công ty giải trí.” Giọng nói của Tùng Mộc Khàn khàn, nghe có vẻ rất khẩn cấp.
Tôi hơi lo lắng. Anh ấy là một người toàn năng trong trí nhớ của tôi. Tôi không bao giờ nghĩ anh sẽ bị tai nạn xe hơi vào một ngày nào đó. “Anh ấy đang ở đâu? Đưa tôi đi xem.”
Miệng của Tùng Mộc gợi lên một vòng cung kỳ lạ, tôi cảm thấy hơi ớn lạnh, và tôi muốn nhìn kỹ hơn, không có dấu vết biểu hiện thêm trên khuôn mặt anh ta, tôi đã sai.
Ngồi trong xe anh, tôi ngửi thấy mùi hăng, hơi giống mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện. Nghĩ đến tin tức về tai nạn của anh tôi, tôi hơi khó chịu, “Anh ơi, anh tôi có bị thương nặng không?”