Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 95: Chương 95: Chương 102 : Đoàn Viên




Mộ Dung Thất Thất cũng thật sự chưa từng nhìn qua mặt thật của Phượng Tà, không cách nào đoán được lời nói của người đứng trước mặt có đáng tin cậy hay không. Chỉ là, Phượng Tà đã từng là mỹ nam danh chấn thiên hạ, nhưng nam nhân ở trước mặt nàng bây giờ, cùng trong hình tượng trong truyền thuyết hoàn toàn bất đồng.

Mộ Dung Thất Thất không cách nào đoán được sự chân thật trong lời nói của hắc y nhân trước mặt, Phượng Thương thì ngược lại, kích động tiến lên phía trước cầm tay Phượng Tà, cho dù hắn quên hết tất cả, nhưng sẽ không quên được giọng nói của Phượng Tà, còn có cặp mắt kia. Chỉ với hai thứ này, Phượng Thương có thể xác định, Hắc y nhân này chính là Chiến Thần đại danh đỉnh đỉnh của Bắc Chu quốc—— Phượng Tà.

“Phụ thân, thật là người!”

Phượng Thương tay run nhè nhẹ, Mộ Dung Thất Thất có thể nghe được, trong giọng Phượng Thương mang theo sự kích động cùng một chút run run.. Xem ra, người này đúng là cha ruột của nàng ——

“Thương Nhi!” Phượng Tà thân thiết nắm tay Phượng Thương , dùng sức lắc, “Con cũng đã lớn như vậy… Tốt, rất tốt —— “

Chòm râu trên cằm Phượng Tà run nhè nhẹ, hiện tại hắn cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, không để cho nước mắt mình rơi xuống. Tuy trước kia Phượng Tà vẫn ở chỗ tối quan sát sự trưởng thành của Phượng Thương, chỉ là cho tới bây giờ không cùng hắn gặp mặt nhận nhau. Hôm nay, Phượng Thương một tiếng “Phụ thân”, đem tất cả cảm xúc Phượng Tà đều dâng trào.

“Phụ thân, người vẫn còn sống! Thật sự là quá tốt!” Phượng Thương cực kỳ hân hoan, Phượng Tà còn sống, điều này đối với hắn mà nói là tin tức tốt cỡ nào a!

“Khanh khanh, người là cha nàng, là cha ruột của nàng!”

Phượng Thương lôi kéo Mộ Dung Thất Thất, lôi nàng đưa đến trước mặt Phượng Tà, “Khanh khanh, đây là phụ thân của nàng!”

Hai nam nhân tâm tình đều vô cùng kích động, còn Mộ Dung Thất Thất lại vô cùng bình tĩnh. Phụ thân? Phượng Tà? Mộ Dung Thất Thất có chút ngây ngốc tại chỗ nhìn Phượng Tà.

Kiếp trước, nàng là cô nhi không cha không mẹ, tuy rằng nghĩa phụ đối với nàng như con mình sinh ra, nhưng trong lòng Mộ Dung Thất Thất vẫn còn chút tiếc nuối.

Cha mẹ thân sinh vứt bỏ, vẫn là nỗi đau trong lòng nàng không có cách nào bù đắp được. Bao nhiêu lần nàng ở trong mộng được gặp cha mẹ, luôn cố gắng muốn đuổi theo bước chân của bọn họ, muốn bọn họ một chút vì cái gì muốn vứt bỏ nàng, sau khi tỉnh lại, khóe mắt đều là nước mắt nhẹ rơi.

Hôm nay, trọng sinh đến thế giới này, nàng rõ ràng có thể nhìn thấy phụ thân thân sinh của thân thể này, không khỏi có một loại cảm giác tràn lan ở trong lòng.

Người nam nhân trước mắt này, trong mắt lộ ra tia sáng yêu thương, không mang theo mưu cầu, tràn đầy ấm áp, lúc này, cảm giác ấm áp một mực bao quanh nàng, chẳng lẽ, đây là cảm giác có phụ thân sao?

“Thất Thất, ta thật là cha con!” Thấy Mộ Dung Thất Thất đứng ở kia, vẫn luôn trầm mặc, trong lòng Phượng Tà đau xót.

Đứa nhỏ này, mặc dù là nữ nhi của hắn và Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nhưng mà vừa sinh hạ đã bị người cướp đi, vẫn được người khác nuôi dưỡng, hôm nay để nàng nhận thức một người khác làm phụ thân, về tình, cũng khiến Mộ Dung Thất Thất khó có thể chấp nhận.

Huống chi hắn vốn được coi là một người đã chết, hiện tại đột nhiên xuất hiện, không thể không khiến người giật mình. Cho nên, Phượng Tà có thể hiểu được Mộ Dung Thất Thất nghĩ gì, cũng không ép nàng nhận mình.

“Từ từ sẽ quen, Thất Thất, ta biết rõ con rất khó tiếp nhận chuyện như vậy, nhưng mà, ta thực sự là Phượng Tà – cha ruột của con.”

Phượng Tà che dấu, ở trong mắt của hắn hiện lên tia đau đớn cùng tự trách, hết sức kích thích Mộ Dung Thất Thất. Phần tự trách này, cảm giác đau lòng này có lẽ là bởi vì không thể bảo vệ được vợ con ư?

“Ba ba ——” Mộ Dung Thất Thất nhào vào trong ngực Phượng Tà, toàn bộ kiếp trước kiếp này ,tất cả đều luôn khát vọng tình thân, đều bộc lộ trong một tiếng”Ba ba” này.

Phượng Tà sững sờ, hắn chưa từng nghe qua cái từ “Ba ba” này, nhưng từ thần sắc kích động của nữ nhi trong lòng hắn cũng đoán ra, chắc là nhận hắn rồi. Tay Phượng Tà run rẩy vỗ nhẹ lên lưng Mộ Dung Thất Thất. Minh Nguyệt, Thất Thất nhận ta! Thất Thất nhận ta!

Trước mắt là cảnh phụ tử nhận nhau, là chuyện tình vô cùng cảm động. Mặc dù Phượng Thương còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Phượng Tà, nhưng hắn vẫn chậm rãi lui ra bên ngoài, đem không gian yên tĩnh tặng cho hai phụ tử này.

“Ba ba, người cùng mụ mụ vì cái gì lại không quan tâm con? Chẳng lẽ là bởi vì con không láu lỉnh, không nghe lời sao?” Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, trong mắt trên mặt tất cả đều là nước mắt.

Nghe tiếng khóc của nữ nhi, cùng trong lời nói sự “lên án” , khiến nam tử hán như Phượng Tà cũng đỏ mắt.

“Thất Thất, không phải như thế! Ta và mẹ con rất yêu con, chúng ta đều vô cùng yêu con! Con là hài tử chúng ta trông mong mười năm mới có được, chúng ta làm sao có thể không thương con! Con cũng không biết, mẹ con mang thai con, chúng ta vui mừng đến cỡ nào ! Chúng ta đã từng ảo tưởng, nhất định phải làm cho con trở thành hài tử hạnh phúc nhất trên thế gian, muốn đem tất cả yêu thương đều dành cho con! Chúng ta chưa từng có ý nghĩ vứt bỏ con, không nhớ con!”

Phượng Tà khóc , một giọt, rơi ở trên trán Mộ Dung Thất Thất. Cuộc đời này của hắn, số lần khóc có thể đếm được mấy lần.

Lần đầu tiên, là vì bạn thân của Phượng Tà, cũng chính là Long Dục phụ thân của Phượng Thương chết dưới loạn tiễn, hắn không thể cứu giúp, chỉ có thể nhìn long Dục biến thành con nhím, hắn khóc, khóc vì sự bất lực của mình; lần thứ hai, là ở Nhạn Đãng Sơn khi biết được Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng hài tử chết đi, còn có những huynh đệ theo hắn nam chinh bắc chiến kia đều chết hết, lúc này hắn khóc; lần thứ ba, chính là hiện tại, nhìn nữ nhi đau lòng khóc như vậy, chất vấn bọn họ vì cái gì không cần phải nàng, khiến Phượng Tà bật khóc.

“Thực xin lỗi! Là cha không tốt! Là cha quá tin tưởng người khác, cho nên mới tạo nên sai làm ở Nhạn Đãng Sơn, khiến kẻ gian thừa cơ, khiến con cùng mẹ conchịu nhiều khổ cực như vậy, đều là cha không tốt! Là cha thật có lỗi với các người! Nhưng mà con phải nhớ kỹ, ta và mẹ con, vĩnh viễn là yêu con!”

Giọng Phượng Tà run run, nước mắt rơi xuống, những năm này, vất vả nhiều như vậy, sống khó khăn nhu vậy, tất cả kiên cường, ở trước mặt con gái, toàn bộ đều sụp đôt, giống như vỡ đê sông Giang, sóng lớn mãnh liệt.

Phượng Tà xin lỗi, quét sạch toàn bộ sự tiếc nuối về tình thân của hai đời tích lũy sâu trong lòng Mộ Dung Thất Thất. Thì ra không phải nàng không tốt, thì ra cha mẹ cũng là có nỗi khổ tâm! Như vậy, kiếp trước, cha mẹ vứt bỏ nàng, có phải là cũng giống Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, có nổi khổ tâm riêng của mình? Bọn họ cũng vốn kỳ vọng sẽ cho nàng một gia đình hạnh phúc, cho nàng cuộc sống hạnh phúc——

Tất cả bi quan thương tâm khổ sở kia được một tiếng “Chúng ta vĩnh viễn yêu con” của Phượng Tà làm tan thành mây khói, Mộ Dung Thất Thất đột nhiên cảm giác được có phụ thân thật tốt. Cảm giác hạnh phúc lấp đầy trong lồng ngực, thật tốt!

Lúc này, Mộ Dung Thất Thất cảm giác mình thật sự hạnh phúc! Kiếp trước nàng không có được, chỗ còn thiếu của nàng, đều ở kiếp này có được. Bất kể có người yêu tri âm là Phượng Thương, hay chỉ một câu “Thực xin lỗi” của Phượng Tà trước mặt, đều khiến nàng có cảm giác chưa bao giờ trải qua. Nàng cảm giác được mình là người hạnh phúc nhất!

Chờ đến khi tiếng khóc trong phòng nhỏ dần, Phượng Thương mới đẩy cửa ra đi vào. Thấy mắt Mộ Dung Thất Thất sưng đỏ, Phượng Thương một trận đau lòng, tự mình lấy nước rửa mặt cho Mộ Dung Thất Thất. Nhìn thấy Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất thân mật với nhau, Phượng Tà thoả mãn gật đầu. Dường như là, ở trên người bọn họ, thấy được mình và Hoàn Nhan Minh Nguyệt năm đó..

Chờ Mộ Dung Thất Thất điều chỉnh tâm tình tốt, nàng chậm rãi đi đến bên người Phượng Tà quỳ xuống bái lạy, “Phụ thân!”

“Tốt! Tốt lắm!” Phượng Tà nhìn sang một bên, lau lệ. Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới, nữ nhi của mình còn sống, cho dù biết rõ Mộ Dung Thất Thất là con của hắn cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cũng không dám hy vọng xa vời Mộ Dung Thất Thất có thể nhận hắn. Giờ đây, một tiếng “Phụ thân” của Mộ Dung Thất Thất, khiến tất cả băn khoăn trong lòng Phượng Tà đều biến mất.

“Phụ thân!” Phượng Thương quỳ xuống cạnh bên người Mộ Dung Thất Thất, cùng nàng bái lạy trước mặt Phượng Tà, chỉ là, Phượng Thương bổ sung một câu, “Chắc là, con phải thay đổi xưng hô, gọi ngài nhạc phụ!”

Nghe Phượng Thương nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất mặt đỏ lên. Phượng Tà thấy tiểu nữ nhi vậy, vui vẻ đến đỡ họ đứng lên, “Được! Bất kể là phụ thân, hay là nhạc phụ, cũng không có sai! Đều là người một nhà!”

Lời nói ‘người một nhà’ của Phượng Tà khiến Phượng Thương cực kì vui vẻ. “Nhạc phụ, không phải người đã tạ thế ( chết) rồi sao? Vì cái gì lại ở trong tháp Trấn Yêu? Năm đó ở Nhạn Đãng Sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Câu hỏi của Phượng Thương, đã dời sự chú ý của Phượng Tà về chuyện năm đó, nhìn thấy dung nhan Mộ Dung Thất Thất giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt, giọng nói của Phượng Tà trở nên xót xa.

“Năm đó, có người bán tin tình báo của quân ta cho Tây Kỳ quốc, hơn nữa trong lương thực chúng ta cũng bị hạ động, còn mở cổng thành ea, dẫn quân địch tiến vào, khiến cho đại cục vốn là Bắc Chu quốc thắng biến thành đại bại! Hai mươi vạn quân của ta, toàn bộ đều chết —— “

Vừa nghĩ tới Hoàn Nhan Liệt làm hại mình nhà tan cửa nát, vợ con ly biệt, trong mắt Phượng Tà tràn đầy cừu hận . Huống chi hai mươi vạn tướng sĩ này, đều là cùng hắn vào sinh ra tử, huynh đệ nam chinh bắc chiến, hài cốt bọn họ cũng không còn, mối thù này, dù như thế nào cũng phải báo !

“Tất cả mọi người nói, chuyện này do Thải Hoa làm, ta điều tra nhiều năm, cho đến gần đây mới phát hiện, Thải Hoa thật ra chỉ là thế thân cho cái chết của mẹ con. Cái người bị đốt thành tro bụi kia, không phải mẹ con, mà là Thải Hoa ! Thủ phạm, hoàn toàn là một kẻ khác!”

“Là Hoàn Nhan Liệt?”

Phượng Thương hỏi như vậy, Phượng Tà nhẹ gật đầu, “Đúng! Chính là hắn! Hơn nữa, mẹ của con cũng chưa chết, bị Hoàn Nhan Liệt dấu ở địa cung ( cung điện dưới lòng đất ) dưới cung Trường Thu!”

Lời của Phượng Tà, chấn động tới mức nào, làm cho Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất sững sờ.

“Nhạc mẫu không phải đã….” Phượng Thương không thể tin được sự thật này, không nghĩ tới, Phượng Tà mà tất cả mọi người cho rằng đều đã chết vẫn còn sống, Hoàn Nhan Minh Nguyệt người rõ ràng tự sát vì tình lại được giấu trong Hoàng cung, trong lúc này rốt cuộc có cái gì là bí mật không thể cho ai biết nữa? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

“Nàng còn sống, chỉ là….giống như hoạt tử nhân ( người thực vật), đang ngủ say không tỉnh, ta cũng không biết nàng đã trải qua những gì!” Thấy Phượng Thương nhắc đến Hoàn Nhan Minh Nguyệt, trong mắt Phượng Tà lại là một mảnh ướt át.

“Ta vốn là muốn chờ báo thù cho mẫu thân con xong, sẽ đến gặp các con nhận mặt, nói rõ chân tướng. Chính là mấy ngày hôm trước ta mới phát hiện ra Minh Nguyệt căn bản cũng chưa chết. Ta không phải đại phu, không biết tại sao Minh Nguyệt bị như vậy, ta nghĩ không ra biện pháp. Chỉ có thể tới tìm các con! Phượng Thương, y thuật Tấn Mặc cao minh, ta muốn mời hắn đến nội cung xem mẹt của con, xem nàng rốt cuộc bị làm sao vậy? Có thể cứu tỉnh nàng hay không?”

Lời nói của Phượng Tà, khiến Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất ngoài kinh ngạc, còn lại là mừng rỡ vô cùng. Thì ra Hoàn Nhan Minh Nguyệt không chết! Nếu nói như vậy, không phải là cả nhà Mộ Dung Thất Thất có thể đoàn viên rồi!

“Cha, con cũng biết một ít y thuật, không bằng con đi cùng các người, nói không chừng có thể giúp đỡ được!” Đối với nữ nhân cho mình sinh mạng kia, Mộ Dung Thất Thất rất kiều kỳ, cũng thấy rất thân thiết. Kiếp trước không có cha mẹ yêu thương, kiếp này có thể có cha mẹ, điều này đối với nàng là chuyện hạnh phúc cỡ nào.

“Cũng được!” Phượng Tà gật gật đầu, bất kể như thế nào, chỉ cần là cơ hội, hắn không thể buông tha.

Ba người, hàn huyên thật lâu, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất qua sự miêu tả của Phượng Tà, rốt cuộc cũng biết chuyện năm đó.

Thì ra, năm đó ở núi Nhạn Đãng, hai mươi vạn đại quân của PHượng Tà, đánh cho quân đội Tây Kỳ quốc đến hoa rơi nước chảy ( thảm hại vô cùng), thắng lợi gần như trước mắt.

Nhưng sau đó, không biết vì sao, lương thực của đại quân đã xảy ra vấn đề, tất cả mọi người đều bị kiết lỵ, tiêu chảy. Giờ nghĩ lại, hẳn là có người hạ độc trong giếng nước, cho nên thân thể các binh sĩ mới nảy sinh vấn đề không khỏe.

Vừa vặn lúc ấy là ba tháng hừ trời rất nóng, càng là thời điểm kiết lỵ tràn lan,chỉ bệnh nhẹ kiết lỵ cũng khiến sức chiến đấu của đại quân rơi thẳng xuống, mà lúc này, ban đêm có người mở cửa thành ra, quân đội Tây Kỳ quốc tiến thẳng vảo chém giết.

Phượng Tà vốn là muốn dẫn Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Thương rời đi, lại không nghĩ đồ ăn của bọn họ cũng bị hạ độc, vừa rời đi đến ngoài thành không bao lâu, đã có người vây bắt tấn công bọn họ, cho dù ưng kỵ quân lấy một địch trăm,nhưng bị bọn họ bỏ thuốc, cũng không phải đối thủ của đối phương.

Phượng Tà sau khi trúng đao đã hôn mê, chờ hắn tỉnh lại, nằm bên người, là mã phu đối với hắn trung thành và tận tâm, là hắn liều mạng cứu Phượng Tà ra, chính mình lại bỏ mạng. Lúc Phượng Tà chạy về, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Thương đều chẳng biết đi đâu…

“Ta suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc là ai hạ độc trong giếng nước, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người chính là đại thần Lý Tuấn người Hoàn Nhan Liệt phái tới khao thưởng tam quân, mọi chuyện phát sinh đều là từ sau khi hắn tới đây. Mà ý của hắn, chính là ý tứ của Hoàng Nhan Liệt, là Hoàn Nhan Liệt quyết tâm muốn tiêu diệt ta!”

“Chẳng qua là, tại sao Hoàn Nhan Liệt phải làm như vậy? Hắn và người không phải là bạn tốt, không phải anh ruột của mẹ sao?” Mộ Dung Thất Thất không rõ Hoàn Nhan Liệt nghĩ gì, thế nhân đều nói là Hoàn Nhan Liệt thương yêu nhất là muội muội của hắn, Hoàn Nhan Minh Nguyệt, sao hắn lại muốn đối đãi với người nhà Phượng Tà như vậy?

“Hừ!” Vừa nghĩ tới hành vi bỉ ổi của Hoàn Nhan Liệt, cùng ý định xấu xa của hắn, Phượng Tà cảm thấy chán ghét, hắn nắm tay xiết chặt lại, hàm răng kêu “khanh khách”, “Hắn làm như vậy, nguyên nhân chỉ có một —— “

Lời này, Phượng Tà thật sự không muốn nói ra. Đường đường là vua của một nước lại thềm mến muội muội của mình, hơn nữa vì vậy mà không để ý tới lợi ích quốc gia, tình cảm huynh đệ, người như vậy, thật sự là rất đáng hận!

Thất Phượng Tà trầm mặc lâu như vậy, cũng không nói ra, Mộ Dung Thất Thất có chút sốt ruột, “Cha, hắn vì cái gì làm như vậy, người nói đi!”

Phượng Tà nhìn nhìn Mộ Dung Thất Thất, lại nhìn Phượng Thương, thở dài. Chân tướng, bọn chung sớm muộn cũng sẽ biết, vấn đề này cũng không phải là lỗi của hắn và Hoàn Nhan Minh Nguyệt, không cần thiết phải giấu diếm giúp Hoàn Nhan Liệt.

“Trang trí bên trong cung Trường Thu, giống như đúc khuê phòng của mẹ con, hơn nữa theo lời nói của tiểu cung nữ được Thái Hậu cứu, trước Nguyệt quý phi ở tại cung Trường Thu cùng mẹ của con lớn lên có mấy phần tương tự….”

“Két ——” Trong nội tâm Mộ Dung Thất Thất cả kinh, nói như vậy, Hoàn Nhan Liệt không phải là kẻ luyến muội[1] chứ ! [1] yêu em gái ruột trong ngôn tình gọi tình yêu kiểu này là incest

Mộ Dung Thất Thất nghĩ đến, Phượng Thương cũng có thể nghĩ đến, như vậy có thể hiểu được, vì cái gì mà mỗi vị hoàng quý phi ở cung Trường Thu đều thần bí như vậy, không bao giờ tham gia cung yến, đi ra cũng là che mặt, thì ra là Hoàn Nhan Liệt có ý niệm xấu xa như vậy trong đầu!

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên nặng nề. Một quân vương lại là kẻ luyến muội, vì tư lợi bản thân, bán đứng lợi ích quốc gia, điều này nói ra, thật là làm cho người ta khó có thể tin.

“Phụ thân, chúng ta khi nào thì đi gặp mẫu thân?” Nghĩ đến Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn đang ở dưới mặt đất cung Trường Thu, còn không biết bị Hoàn Nhan Liệt vũ nhục như thế nào, Mộ Dung Thất Thất đã cảm thấy phẫn nộ cộng thêm chán ghét.

Tại sao có thể có người biến thái như vậy! Vì muốn đạt được muội muội, lại làm ra chuyện như vậy, chuyện như thế có thể làm ra vậy thì còn chuyện gì là không thể làm được đây![2]

[2] 是可忍孰不可忍! : nguyên gốc là câu này :thị khả nhẫn thục bất khả nhẫn .

“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt, ta rất muốn biết rốt cuộc Minh Nguyệt bị làm sao vậy, không bằng, thì đêm hôm nay!”

Ba người đã định ( đã quyết định), đêm đó, Phượng Thương gọi Tấn Mặc tới, có thêm Phượng Tà cùng Mộ Dung Thất Thất, tổng cộng có bốn người, lẩn trong bóng đêm vào Hoàng cung.

Cung Trường Thu, an tĩnh dị thường, không có gió, bọn cung nữ thái giám sớm đã đi ngủ. Bốn người đẩy cửa đi vào, lại đi xuống địa cung, đi theo sau lưng Phượng Tà trong chốc lát, rốt cuộc đã thấy được nữ tử nằm trên giường Noãn Ngọc.

“Đúng là mẫu thân!” Phượng Thương không thể tưởng tượng nổi nhìn kỹ dung nhan không đổi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, “Mẫu thân, con là Phượng Thương, mẫu thân, người tỉnh đi!”

“Vô dụng!” Phượng Tà giữ chặt Phượng Thương, lắc đầu, “Hãy để cho Tấn Mặc kiểu tra rồi nói sau!”

Ban ngày, khi biết tin tức Phượng Tà còn sống, cái cằm của Tấn Mặc kém chút là rớt xuống đất. Giờ lại chứng kiến Hoàn Nhan Minh Nguyệt nằm ở trên giường Noãn Ngoạn, trái tim của Tấn Mặc lần nữa bị đập mạnh. Thì ra, lời đồn cuối cùng vẫn chỉ là lời đòn, hai người trong cuộc trận chiến núi Nhạn Đãng năm đó, giờ đây vẫn còn sống như cũ, làm sao không khiến người ta chấn động đây.

Không suy nghĩ nhiều, Tấn Mặc để tay lên trên mạch đập của Hoàn Nhan Minh Nguyệt.

Mạch đập vô cùng thong thả, mạch như vậy Tấn Mặc chưa từng gặp qua.Sau lại kiểm tra con ngươi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, sau khi thấy khí sắc, Tấn Mặc liên tục thấy kỳ lạ, “Thật sự là quá kì quái, tình hình công chúa bây giờ, có chút giống trạng thái động vật đang ngủ đông, thật sự là kỳ quái! Sư muội, muội đến xem đi!”

Thấy Tấn Mặc gọi Mộ Dung Thất Thất là sư muội, Phượng Tà có chút kinh ngạc, Phượng Thương ở bên cạnh giải đáp nghi vấn cho cha vợ, “Khanh khanh chính là Liên công tử nổi tiếng giang hồ.’

“Liên công tử!” Lần này, đến lượt người làm cha Phượng Tà nghẹn họng đứng nhìn trân trân . (chỉ sự kinh ngạc không nói nên lời)

Thì gia Quái y Liên công tử đại danh đỉnh đỉnh trong hồ chính là nữ nhicủa hắn cùng Minh Nguyệt! Lập tức, một cỗ tâm tình kiêu ngạo bay lên trong lồng ngực Phượng Tà! Minh Nguyệt, nàng thấy được không? Ta mang nữ nhi tới thăm nàng, nữ nhi của chúng ta ưu tú như vậy, thật giống nàng!

Phượng Tà vốn muốn nếu như Tấn Mặc trị không khỏi cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt, còn nghĩ tới muốn đi tìm Liên công tử. Không nghĩ tới, đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu ( ý chỉ không phải đi mòn giày tốn công sức mà vẫn làm được việc).Thì ra nữ nhi của hắn chính là Liên công tử! Cái này có được gọi là đặc ân trời ban dành cho hắn cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt không?

Thời điểm Mộ Dung Thất Thất quan sát Hoàn Nhan Minh Nguyệt, như xác định nàng chính là mẹ đẻ của mình. Trước ngày đại hôn bị hắc y nhân dẫn tới trước bức họa, bức họa này chỉ vẽ ra bảy phần thần thái của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, khí chất của nàng không có thể hiện ra ngoài.

Hôm nay, nhìn thấy mẹ đẻ của kiếp này, Mộ Dung Thất Thất có chút kích động. Mẫu thân, hình ảnh này đã xuất hiện trong lòng nàng rất nhiều lần rồi. Trời mới biết được nàng hi vọng cỡ nào chính mình có một ngày có thể cùng cha mẹ ruột của mình ở chung một chút, hưởng thiên luân chi nhạc. ( chỉ mối quan hệ gia đình, diễn tả niềm vui sướng đoàn tụ, hạnh phúc gia đình)

Tuy nguyện vọng này kiếp trước không đạt được, nhưng mà bây giờ, đến nơi này, trời cao rõ ràng động lòng trắc ẩn, mang đến cho nàng một đôi cha mẹ, điều này làm cho nàng như thế nào mà không thể không cảm tạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.