Mộ Dung Thất Thất làm bộ không có nghe lời nói của Mộ Dung Tuấn, cứ bảo
trì bộ dáng nhu thuận như trước của mình, để Mộ Dung Tâm Liên tùy ý nắm
tay mình đi vào tiểu đình giữa hồ.
“Đại ca, hảo!”
“Hừ!” Mộ Dung Tuấn mở ra chiết phiến, che nửa khuôn mặt, xem như cấp cho nàng một cái đáp lại.
“Sớm biết rằng là chờ nàng, ta thà đi thanh lâu tìm Tiểu Hồng của ta a ! Thật sự là lãng phí thời gian của bổn thiếu gia!”
Nghe Mộ Dung Tuấn nói như vậy, Mộ Dung Tâm Liên cùng Mộ Dung Thanh Liên dù biết nhưng chẳng thể trách được.
Vị thiếu gia này là vốn cao thủ tình trường, phong nguyệt khắp nơi,
tinh thông mọi việc ăn chơi quậy phá , thích nhất là nữ tử xinh đẹp, yêu nhất việc cùng nữ nhân hoan ái.
Để Mộ Dung phủ giữ được hương
khói, Mộ Dung Thái đối với đứa con bảo bối này phá lệ dung túng, vô luận cường bạo dân nữ, hay là thiếu nợ khi đánh bạc, mặc kệ hắn làm việc vô
liêm sỉ gì, cuối cùng đều là Mộ Dung Thái ở phía sau giải quyết hậu quả.
Sau khi hồi phủ, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Thất Thất nhìn
thấy Mộ Dung Tuấn, tuy rằng Mộ Dung Tuấn được kế thừa vẻ anh tuấn của Mộ Dung Thái lúc còn trẻ, nhưng tròng trắng mắt trợn to, đôi mắt đen cùng
dáng người gầy yếu đã bán đứng việc hắn miệt mài làm quá nhiều chuyện
đó.
“A, Tam tỷ, tốc độ của ngươi thật là chậm a!” Mộ Dung Thanh Liên liếc mắt tới Mộ Dung Thất Thất. Một tiếng “Tam tỷ” của Mộ Dung
Thanh Liên khiến ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Mộ Dung Thất
Thất.
Đối với vị tam tiểu thư của Mộ Dung quý phủ này, có rất
nhiều lời đồn về danh hào của nàng dù chẳng mấy người biết mặt mũi nàng
ra sao. Mộ Dung Thất Thất vốn tĩnh dưỡng ở Tĩnh Tâm am lý năm năm, không hề xuất hiện trong kinh thành, cho nên trong mọi cuộc gặp gỡ của các vị thiếu gia- tiểu thư ở kinh khành, cho tới bây giờ cũng không xuất hiện
thân ảnh của Mộ Dung Thất Thất, đây chính là lần đầu tiên nàng “lộ diện” từ sau khi trở về.
Bất quá, từ sau khi Mộ Dung Thất Thất hồi
kinh, trong kinh thành nơi nơi đều là những lời đồn về nàng, lúc này có
thể thấy được người thật, mọi người không khỏi thêm cẩn trọng, đánh giá
xem thử nữ tử này rốt cuộc lớn lên như thế nào.
Chỉ thấy nàng
buộc tóc đơn giản, thân mặc quần áo màu lam, trên đầu cài một đóa châu
hoa trắng trong thuần khiết, bên cạnh là một cái trâm mộc hình hoa đào
rất chi bình thường, tuy rằng dung mạo không thể sánh được với Mộ Dung
Tâm Liên cùng Mộ Dung Thanh Liên, nhưng biểu tình nhàn tĩnh dịu dàng,
nhìn qua có một cỗ hương vị tươi mát tự nhiên, kết hợp với y phục thanh
nhã lại khiến mọi nữ tử khác xung quanh nàng dường như mờ nhạt hẳn đi.
“Cứ tưởng là ai tai to mặt lớn lắm chứ, hóa ra là tam tiểu thư a!” Đúng lúc này, một thanh âm lạ kì, nhuốm đậm quái khí từ cõi âm đột nhiên
vang lên, người phát ra thanh âm ấy chính là Đoan Mộc gia đại tiểu thư
-Đoan Mộc Y Y.
“Ngươi cho rằng ngươi cao quí hơn mọi người, cho nên ngươi mới để chúng ta chờ, hay là tam tiểu thư ngươi khinh thường
chúng ta?!”
Đoan Mộc Y Y hoàn toàn không có ý định buông tha người, ai ai cũng rất rõ vì sao nàng lại nhằm vào Mộ Dung Thất Thất như vậy.
Vị Đoan Mộc tiểu thư này vốn thầm thương trộm nhớ Long Trạch Cảnh Thiên từ lâu, từng tuyên bố “Chỉ lập gia đình với mỗi Tĩnh vương gia”. Nay
lại gặp phải một người mà mọi thứ đều không bằng chính mình, Mộ Dung
Thất Thất, Tĩnh vương phi tương lai, Đoan Mộc Y Y đương nhiên là phải ra oai phủ đầu.
“Đã tới chậm, là ta không đúng, không biết ta nên làm như thế nào mới có thể khiến cho mọi O-Á-N G-I-Ậ-N trong lòng tiểu
thư tiêu tan a?”
Lời của Mộ Dung Thất Thất không cao không thấp, vừa đủ khiến mọi người kích động mà cười ra tiếng.
“Oán giận”, từ này miêu tả chính xác tâm tình của Đoan Mộc Y Y a, không thể làm Tĩnh vương phi, tất nhiên trong lòng sinh ra oán giận tột cùng, cho nên mới làm khó dễ Mộ Dung Thất Thất như vậy. Hai từ “oán giận”,
đem hình tượng “oán phụ” cấp cho Đoan Mộc Y Y vô cùng chuẩn xác.
“Mộ Dung Thất Thất!”
Bị mọi người chê cười, sắc mặt Đoan Mộc Y Y lập tức chuyển sang xám
xanh, nàng cảm thấy, Mộ Dung Thất Thất rõ ràng cố ý nói móc mình, đem
mình ra mà châm chọc. Nàng đường đường là Đoan Mộc đại tiểu thư, thế
nhưng lại bị phế vật Mộ Dung Thất Thất chế giễu, thật sự khiến nàng tức
giận.
“Biểu muội, lại đây ngồi –” Ngay vào thời điểm Đoan Mộc Y Y muốn mở miệng mà mắng Mộ Dung Thất Thất, Lí Vân Khanh đang ngồi ở một bên cười với Mộ Dung Thất Thất tay giơ chén rượu lên, nói :“Làm ta chờ
ngươi lâu như vậy, có phải hay không nên tự phạt ba chén!”
Việc Lí Vân Khanh mở miệng , thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Phải
biết rằng vị Lý gia đại công tử này từ trước tới giờ ánh mắt đều cao hơn đỉnh đầu, trong mắt hắn vốn chẳng tồn tại đám vô danh tiểu tốt như bọn
họ, giờ phút này lại giải vây giúp Mộ Dung Thất Thất, quan hệ của hai
người họ tốt như vậy từ khi nào vậy?
“Đã khiến biểu ca đợi lâu, đành xin chịu phạt vậy.”
Biết Lí Vân Khanh giúp mình, Mộ Dung Thất Thất hướng hắn cười cảm kích, trực tiếp cầm lấy một bầu rượu, ngửa đầu, môi đỏ mọng hơi hơi hé ra,
nghiêng bình, rượu tinh thuần, ngon ngọt chậm rãi một đường trôi tuột
theo cổ họng Mộ Dung Thất Thất.
Lúc này, mây bay, trăng hé lộ, chiếu những tia sáng nhẹ nhàng lên người
Mộ Dung Thất Thất, bao phủ nàng trong một tầng sương mù mộng ảo. Chung
quanh phi thường im lặng, chỉ nghe thấy tiếng chép miệng vì rượu. Mỹ
nhân, mỹ tửu, nguyên bản Mộ Dung Thất Thất với dung mạo tầm thường lại
có thể tạo ra mỹ cảnh như thế này, mang theo một chút mê huyễn, khiến ai chứng kiến cũng đều ngây người.
“Hảo tửu lượng!” Đợi đến khi Mộ Dung Thất Thất buông bầu rượu, Thượng Quan Vô Kỵ dẫn đầu ủng hộ :
“Không nghĩ tới tửu lượng của tan tiểu thư lại tốt như vậy, quả thực là trăm nghe không bằng một thấy!”
Thượng Quan gia tộc vốn xuất thân từ quân nhân, Thượng Quan Vô Kỵ tính
cách cũng phi thường hào sảng, trên người mang một cỗ khí dương cương,
dũng mãnh.
Quân nhân uống rượu, vốn không câu nệ tiểu tiết,
quan trọng là tự nhiên, sảng khoái cho nên nữ tử như Mộ Dung Thất Thất
lại uống rượu một cách phóng khoáng như vậy, khiến Thượng Quan Vô Kỵ đối với nàng thêm một phần hảo cảm.
Tới Thượng Quan Vô Kỵ mà cũng
khen Mộ Dung Thất Thất ư, Đoan Mộc Y Y sắc mặt càng thêm khó coi.“Uống
rượu giỏi thì thế nào? Cũng chỉ là một phế vật!” Ỷ vào đương kim hoàng
hậu Đoan Mộc Tình là bác, là người thân của mình, Đoan Mộc Y Y tự nhiên
so với những người khác có thêm vài phần kiêu ngạo.
Lời nói
nghênh nghênh tự đắc của Đoan Mộc Y Y khiến cho Thượng Quan Vô Kỵ không
nhịn được mà nhíu mày,“Đoan Mộc tiểu thư, trước mặt người khác mà lại
bình phẩm về họ, không phải phẩm cách của tiểu thư khuê các.”
Thấy Thượng Quan Vô Kỵ nói giúp cho mình, Mộ Dung Thất Thất lập tức nhìn Thượng Quan Vô Kỵ với cặp mắt khác xưa. Nàng cùng Thượng Quan Vô Kỵ vốn không nhận thức, nhưng hắn khi gặp chuyện bất bình, lại trượng nghĩa
tương trợ, người như vậy, đáng giá làm bằng hữu!
“Có phải phế vật hay không, thử xem chẳng phải sẽ biết sao ?”
Đoan Mộc Y Y không dám cùng Thượng Quan Vô Kỵ đối đầu trực diện, bác
nàng tuy rằng là đương kim hoàng hậu, nhưng mà hoàng thái hậu Thượng
Quan Phi Yến không ai khác chính là muội muội của gia gia của Thượng
Quan Vô Kỵ, Thượng Quan Vô Kỵ gọi thái hậu là“Cô nãi nãi”, Thái Hậu này
đối với hậu bối Thượng Quan gia cực kỳ yêu thương, đến cả Hoàng Thượng
hết lòng tin tưởng, ưu ái gia tộc này.
Bất quá, dù không thể
tranh cãi, gây bất hòa với Thượng Quan Vô Kỵ, Đoan Mộc Y Y cũng không hề muốn bỏ qua cho Mộ Dung Thất Thất, quả hồng bóp trong tay ắt sẽ nát, ở
trong mắt Đoan Mộc Y Y, Mộ Dung Thất Thất chính là một quả hồng mềm:
“Mộ Dung Thất Thất, ngươi có bản lĩnh liền cùng bổn tiểu thư tỷ thí tài nghệ, nếu ngươi thua, ngươi hãy tự thừa nhận chính mình là phế vật!”
“Ý kiến hay!” Vẫn là Lí Vân Khanh mở miệng đồng ý trước,“Đoan Mộc tiểu
thư lập ra đề nghị này, ta đồng ý! Chính là chỉ tỷ thí không thì rất
nhàm chán , không bằng chúng ta mở một sòng đặt cược xem như thế nào –”
Lời của Lí Vân Khanh nhanh chóng được hưởng ứng, khiến bầu không khí sôi nổi hẳn lên.
Đoan Mộc Y Y tuy rằng được nuông chiều từ nhỏ, nhưng lại là tài nữ nổi
danh ở kinh thành, có tài năng thực sự. Hiện tại Đoan Mộc Y Y cùng với
phế vật Mộ Dung Thất Thất tỷ thí tài nghệ, trận này có cần đấu đâu cơ
chứ! Kết quả không phải đang sờ sờ trước mắt hay sao!